• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Hả? Muốn xóa phần của cô bé ấy sao?", Biên kịch Trình Diệc cũng sửng sốt, "Tại sao?".

 Hôm nay đoàn phim rời khỏi thành phố Dương.

Sau khi thu dọn xong hành lý, chị lật xem kịch bản bằng iPad.

 Mấy ngày nay ở thành phố Dương nhiệt độ đều cực kỳ nóng.

Lúc này trên bầu trời mây đen bao phủ rất nhiều, gió mạnh dần lên, không khí nóng cũng dịu đi rất nhiều.

 Hướng Tiểu Viên khiến chị rất kinh ngạc và vui mừng.

Nhìn màn biểu diễn của cô bé đã tạo linh cảm rất lớn cho chị, chị muốn thêm đất diễn cho vai này, nhưng kịch bản sơ lược đã hình thành cũng không thể thay đổi quá lớn.

Chị lấy ra một viên kẹo bạc hà vừa cho vào miệng thì lão Trần đã gọi đến đây và thông báo cho chị một tin tức như vậy, tim chị bỗng chốc lạnh giá.

 "...", Trần Vân Tú thở dài một hơi, nếp nhăn giữa hai lông mày sâu hơn rất nhiều, "Tối hôm qua mới nói cho tôi biết".

 "Này?", lão đại Trình Diệc không muốn, "Tôi định nói với anh, vai chị gái còn hai cảnh ở phía sau nhưng tôi cảm thấy còn chưa đủ.

Bây giờ muốn xoá toàn bộ ư? Có lý nào lại vậy? Tôi không đồng ý!".

 Trình Diệc là một biên kịch vàng được "Đồng Hoa Ảnh Thị" ký hợp đồng với lương cao, là nghệ sĩ hạng A, lời nói có trọng lượng, ngay cả đạo diễn, nhà sản xuất cũng không thể tùy tiện kêu chị thay đổi kịch bản.

 "Ai bị xoá vai thế?" Hà Thần Ảnh cũng đi tới.

Ba người hàn huyên vài câu, trao đổi tình hình.

 Vĩ Gia Bảo coi trọng người ta, nhưng người ta không muốn, nên cậu ta bắt xoá vai.

 "Không thể để cậu ta như vậy được!".

Trình Diệc chủ yếu đau lòng cho kịch bản của mình, thứ hai, chị cũng có ấn tượng tốt với Hướng Tiểu Viên, không thể cho qua được.

 "Diễn xuất rất tốt! Cô bé này thật sự rất tốt!".

Càng nghĩ càng thấy xót xa.

 "Tôi biết tôi biết!" - Trần Vân Tú so với chị còn sốt ruột hơn, không muốn từ bỏ.

 "Lão Hà, cô với đạo diễn Vĩ có quan hệ tốt, hay là cô khuyên nhủ cậu ta đi?" - Trình Diệc quay sang hỏi Hà Thần Ảnh nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.

 "Khuyên không được!", Hà Thần Ảnh nhún vai, "Cậu ta rất quyết tâm".

Càng khuyên nhủ cậu ta, không biết chừng cậu ta còn làm thêm chuyện gì nữa.

 Trình Diệc xoa ấn đường, than thở nói: "Đúng là tổ tông mà!".

 Phía chân trời chợt có sấm sét, tia chớp lóe lên, cửa sổ thuỷ tinh bị đập vỡ kêu răng rắc.

 Hà Thần Ảnh thoải mái cười, "Cuối cùng thì trời cũng đổ mưa!".

 Vừa nói lời này, mưa rơi dày đặc hơn, không lâu sau đó biến thành tiếng ào ào, tiếng mưa như trút vào tai.


 Trong chốc lát, mọi người an tĩnh không lên tiếng.

Tiếng giày cao gót "lộp cộp" giòn tan lẫn vào tiếng mưa, có lúc tách rời, có lúc biến mất.

 Sắc trời âm u, trong phòng không có đèn, dưới mưa có người đi vào, áo sơ mi lụa màu đen chìm trong bóng tối, cổ áo cài kín ôm chặt lấy cần cổ trắng muốt.

 Hà Thần Ảnh ngồi ở phía ngoài cùng, dường như có cảm giác mà nhìn về phía cửa, ngồi thẳng lại, giọng điệu kinh ngạc: "Ai thế?".

 "Tổng giám đốc Vĩ?"
 "Tổng giám đốc Vĩ, ngài tới đây sao?"
 Trần Vân Tú và Trịnh Diệc cũng lần lượt đứng dậy.

 Người tới gật đầu, vóc dáng cao gầy, chậm rãi đi vào, đôi môi mỏng màu đỏ mọng hơi hé mở, trầm giọng nói, âm thanh truyền vào lỗ tai giống như băng vụn từ trên cao rơi xuống, "Xoá vai sao?", giọng điệu thản nhiên không lên không xuống.

 Đôi mắt của chị ta di chuyển khắp căn phòng, không khí dường như lạnh xuống vài độ.

Tóc xoăn nửa đầu, không dài chỉ chạm vai, màu đen như mực.

 Chị ta ngồi xuống, cổ tay lộ ra dây đeo đồng hồ màu vàng.

 Trần Vân Tú mở lại cảnh diễn chung của Hà Thần Ảnh với Hướng Tiểu Viên.

 Cả Hà Thần Ảnh và Trình Diệc đều đã xem tại hiện trường nhưng đây là lần đầu tiên họ xem trên màn ảnh.

 Ống kính đặc tả ----
 Một cô gái trẻ mặc váy đen, dáng người như cây liễu thẳng đứng, đôi vai gầy yếu và cứng nhắc.
 Vầng trán trắng như tuyết, hai lông mày đen dài cong cong.

Máy quay đi xuống, khuôn mặt dần dần lộ ra.

 Đó là một đôi mắt sạch sẽ, trong suốt và rực rỡ.

 "Này! Thật là ăn ảnh, ánh mắt rất có thần" – Trình Diệc không khỏi khen ngợi.

 Đối với một diễn viên, có thể diễn tốt hay không phụ thuộc rất lớn vào đôi mắt, phải có thần, phải chạm được trái tim người xem và có khả năng truyền tải một cách sinh động.

 Ngày nay, nhiều nữ diễn viên thích dán mi giả, đeo kính áp tròng thẩm mỹ, kẻ mắt.

Nhìn thì xinh đấy nhưng năng lực không có, ánh mắt trống rỗng vô lực, diễn xuất thì cứng nhắc, như vậy làm sao thuyết phục được khán giả.

 Cô gái trên màn ảnh này thì khác.

 Ánh sáng trong mắt cô mờ đi một chút rồi biến thành tĩnh lặng.
 Nhìn mẹ và em gái đi lên lầu.
 Họ là người một nhà, còn cô chỉ là cô.
 Họ tìm kiếm cô chỉ vì thận của cô.
 Mối quan hệ huyết thống, khu biệt thự sang trọng không thuộc về cô.

 Trong thế giới rộng lớn này, cô không có gì cả.

 Dưới góc quay đặc tả, tất cả các biểu cảm vi mô đều có thể nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt của cô dường như bị đóng băng, và biểu cảm trong mắt cô đã chết.

Thân thể khẽ lay động, cũng chỉ có thân thể là đang động.


 Nhưng vẫn có nước mắt lan ra từ từ, lấp đầy hốc mắt cô, ánh mắt sống lại nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, nỗi buồn vô hạn ùa đến nuốt chửng cô.

 Ống kính chậm rãi chuyển động.

 Cơ thể cô run lên, cúi gằm mặt xuống để máy ảnh không quay được khuôn mặt của mình.

 Tay trái ôm lấy tay phải, chống đỡ chính mình để không bị ngã xuống.

 Ống kính từ từ kéo ra xa.

 Trần Vân Tú lúc ấy vô cùng kích động, nhìn một hồi liền chạy lại tổ quay phim khoa tay múa chân, chỉ đạo góc quay, nhà quay phim cũng rất nhạy bén quay lại toàn bộ quá trình.

 "Phù ~" – Hà Thần Ảnh thở ra một hơi, mắt chị hơi ướt.

Chị cũng là một diễn viên, không thể không bị ảnh hưởng.

 "Tổng giám đốc Vĩ, cô xem chính là như vậy..." - Trần Vân Tường nói nửa chừng.

 "Còn có cảnh quay nào khác không?" – Vĩ Trang nhướng mắt.

 Hốc mắt của chị ta hơi sâu hơn người thường, chiếc mũi cao thẳng thanh tú, xương gò má hơi cao và đôi môi mỏng đều mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng và cao ngạo.

Ghế sô pha màu đen, cả người chị ta cũng màu đen, ngồi một mình ở đó nhưng lại khiến người ta khó có thể phớt lờ, tựa như một viên ngọc bích trong đêm đen.

 "Có có!" - Giọng điệu của Trần Vân Tú có chút vui mừng.

Ngày hôm đó, ông không nhịn được chạy đến tổ quay phim, chỉ để giữ lại tư liệu sống nhiều nhất có thể.

 Ông không chắc sau khi cắt liệu lần thứ hai và thứ ba của Hướng Tiểu Viên sẽ tốt hơn không, và cũng không biết đó là sự ngẫu hứng của cô bé hay là màn biểu diễn đã có tính toán.

 Trên phim trường, đôi khi ánh hào quang chỉ thoáng qua.
 Lần đầu tiên luôn luôn là tốt nhất.

 Mọi người lại nhìn vào màn ảnh.

 Mặt bên của Tiểu Viên, nhìn từ phía bên cạnh, cô không đứng thẳng, mà hơi cứng nhắc cong người.

 Ống kính quay xuống sàn.
 Bóng cô phản chiếu trên sàn nhà sáng sủa, cùng với bóng lưng chống đỡ mà ôm nhau, dường như chỉ có cách này cô mới có thể tìm được chút an ủi và dũng khí.

 Chỉ có bản thân mới là chỗ dựa của chính mình.

 Mọi người phát ra vài tiếng thở dài.

 "Lúc đó tôi cảm thấy đứa trẻ này khá tốt, nhưng bây giờ xem ra còn tốt hơn tôi nghĩ" – Khoé môi Hà Thần Ảnh có ý cười, khẽ quay mặt lại, liếc nhìn Vĩ Trang.

 Vĩ Trang nhìn chằm chằm màn ảnh.

Khi chị ta tập trung, lông mi dài giống như cánh bướm đứng im đậu lại mí mắt dưới.

Vẻ mềm mại như có như không, tuy kỳ lạ nhưng không mâu thuẫn, cùng khí chất lạnh lùng của chị ta, có một sức quyến rũ khác.


 Khiến người ta không khỏi muốn ngắm nhìn, nhưng không dám nhìn kỹ.

 Trần Vân Tú thở dài và nói: "Lúc trước, lão Hạ đề cử Hướng Tiểu Viên cho tôi, anh ấy nói rằng cô bé ấy là một diễn viên có thiên phú và luôn gây bất ngờ cho người khác.

Giống như chúng ta chỉ cần cô bé thể hiện được 80% là đủ nhưng cô bé có thể làm tới 100%, thậm chí là 200%.

Chỉ cần có tư liệu sống thì cắt nối biên tập hay hậu kỳ như thế nào đều không thành vấn đề".

 "Tổng giám đốc Vĩ, cô xem...", Trình Diệc thiếu chút nữa nắm lấy cổ áo, "Vai diễn của cô bé ấy không thể xóa được!".

 "Tên là Hướng Tiểu Viên sao?" – Vĩ Trang ghi nhớ.

 "Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, chiêm tẫn phong tình hướng tiểu viên1", Trình Diệc thuận miệng ngâm, sau đó khen ngợi, "Đến tên cũng hay như thế".

1.

Trích trong bài thơ thời Bắc Tống "Cành mai nhỏ trong khu vườn núi" của Lâm Bô.

Tạm dịch: Chúng hoa đều rụng, chỉ mai còn
Độc chiếm khu vườn một mảnh con
Dịch nghĩa: Khi tất cả các loài hoa thơm khác đều rụng cả thì riêng hoa mai vẫn còn xinh đẹp lộng lẫy.
Trong khu vườn nhỏ, hoa mai độc chiếm tất cả vẻ xinh tươi của cảnh vật.

...!
 "Anh sợ cậu ta sẽ xoá vai của em!" - Ở một nơi khác, Thái Quyển đang lo lắng thu dọn hành lý.

 Tiểu Viên không nói gì.

 Thái Quyển đang muốn nói gì đó thì ngoài cửa có một nhân viên đi tới, anh bước ra ngoài nói chuyện.

Đối phương khách sáo: "Tạm thời hai người không cần đi theo, có gì tôi sẽ liên lạc sau".

 Tiểu Viên mím môi, dù trong dự đoán nhưng trái tim cô vẫn chùng xuống.

 Thái Quyển xã giao vài câu với đối phương và lưu lại tài khoản WeChat2 rồi quay lại.

2.

WeChat (bính âm: Wēixìn; Hán Việt: Vi Tín): Là một ứng dụng đa mục đích: gửi tin nhắn, phương tiện truyền thông xã hội và thanh toán di động Trung Quốc được Tencent phát triển.

 Thái Quyển hiểu quá rõ về giới giải trí này, có giao dịch là chuyện bình thường.

Đây cũng không phải chuyện xấu xa gì, chỉ là kết bạn, thêm một người thì có thêm một mối quan hệ.

 Trước đây, anh từng dẫn dắt nghệ sĩ cũng có tình huống này, hai bên thân nhau một năm rưỡi, đối phương là người có năng lực, giúp đỡ anh thoát khỏi khó khăn.

Đây là chuyện anh tình tôi nguyện, không tính là lợi dụng.

 Vĩ Gia Bảo không hẳn là xấu, cậu ta là miếng bánh ngon, đa số đều muốn gặm.

 Nhưng ngay từ đầu, anh Chi Thạch có nói với anh, mọi chuyện đều do Tiểu Viên làm chủ, em ấy không thích thì đừng nên miễn cưỡng.

Những chuyện trong lòng hiểu nhưng không muốn nói ra như này không cần họ can thiệp thì sẽ không can thiệp.

 Anh nhìn Tiểu Viên, và Tiểu Viên cũng nhìn lại anh.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau như vậy có hơi thảm thương.

 Thái Quyển trong lòng lo lắng ngày càng nhiều, nếu như chỉ xoá vai này thôi thì còn tốt, anh sợ rằng sẽ còn có tác động khác ở phía sau.

Nhưng những lời này anh nhịn xuống không nói ra.

 "Quên đi, chúng ta về nhà thôi" – Tiểu Viên đứng dậy, kéo vali và bước ra ngoài trước.


 Thái Quyển ở đằng sau thở dài.

Con nhóc này ngoại trừ diễn xuất chẳng để gì ở trong lòng.

 Những cơn mưa rào mùa hè nhanh đến mà cũng nhanh đi.

Phía chân trời hiện ra màu xanh biếc, trên mặt đất không còn hơi nóng.

 Người còn chưa rời đi, trà đã nguội3, xe đưa đón cũng không sắp xếp.

Ở ngoại ô thành phố, muốn quá giang cũng không dễ dàng, Thái Quyển điện thoại tìm người.

3.

Người chưa đi, trà đã nguội: Ẩn dụ cho thế giới vô tình, tình cảm hờ hững.

 Tiểu Viên đứng bên vệ đường, với hai chiếc vali 24 tấc ở phía sau, đó là tất cả đồ đạc của cô và Thái Quyển.

Đứng ở đây nhìn về phía xa, có thể thấy một góc của biệt thự và khu vườn vải thiều.

 "Tôi rất thích em.

Em không muốn làm bạn gái của tôi sao? Tôi cam đoan em diễn xong bộ này sẽ trở nên nổi tiếng, có thể tiến vào Đồng Hoa ngay lập tức, đến lúc đó tài nguyên của em đều là hạng nhất"
 "Tôi thừa nhận là cô có thể diễn, lớn lên cũng rất ưa nhìn nhưng không ai giúp đỡ cô, không ai cho cô cơ hội, cô sẽ rất vất vả.

Cô năm nay bao nhiêu tuổi? 23, 24 ư? Cô cũng biết trong giới giải trí này, không phải cô diễn tốt hay cô xinh đẹp là có thể phát triển tốt.

Người mới xuất hiện liên tục, cạnh tranh rất khốc liệt, cô còn có thể kén chọn hoài sao? Cô nghĩ cô còn kén chọn được bao nhiêu năm nữa?"
 "Tôi năm nay 21 tuổi, nói thẳng ra là tôi có tất cả những gì cô muốn.

Miễn là cô gật đầu, cô có thể sử dụng tất cả những gì tôi có"
 "Được...!vậy tôi hy vọng cô không hối hận về quyết định hôm nay"
 Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, cô cụp mắt xuống và nhìn đôi giày trắng dưới chân.

 Vừa mới mưa xong, trên mặt đường bê tông thô ráp còn đọng rất nhiều nước.

Mặt nước phản chiếu một đôi chân gầy, không có mỡ thừa với tỷ lệ tuyệt vời được bao bọc trong chiếc quần ngắn denim màu xanh.

 Một chiếc Bentley Mulsanne4 màu đen đá quý từ xa chạy tới.

Chiếc xe lao vun vút làm nước bắn tung tóe trên bắp chân của cô.

 Tiểu Viên hoàn hồn, lùi lại nửa bước, mặt ngước lên, nhìn thấy nửa khuôn mặt của người phụ nữ ngồi ghế sau.

 Mái tóc đen óng ánh, dưới đường cong mềm mại của xương hàm dưới là một cái cổ trắng nõn.

Đường nét mặt bên của chị ta tựa như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ.

 Tiểu Viên hô hấp ngừng trệ, đúng lúc người phụ nữ cũng nhìn ra ngoài.

 Bất chợt nhìn thoáng qua.

 Cô nhất thời sửng sốt, không kịp tránh những giọt nước đang bắn tung toé.

Những giọt nước kia giống như ngọc trai nổ tung, rơi đầy khắp bầu trời.
Bổ sung thêm:
4.

Bentley Mulsanne:
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK