• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Aubrey.

Lễ trao giải Kim Lộc diễn ra mỗi năm một lần, chẳng những rất có sức ảnh hưởng trong giới truyền thông, mà ngay cả những nhân vật có máu mặt trong lĩnh vực kinh tế cũng để tâm đến sự kiện này.

Đây là lần đầu tiên Ninh Đường được đến một nơi như thế này, đường đường chính chính đi chung với các ngôi sao, hưởng ké ánh sáng của bọn họ.

Những người đến tham dự, có người thì căng thẳng, người thì hân hoan nhảy nhót, người thì ra vẻ ta đây, còn có những người thì đứng ngồi không yên. Vất vả lắm mới được nơi này, ai cũng muốn được ôm một chiếc cúp về nhà.

Chỉ có Cố Quân Dao là cau mày, sắc mặt âm trầm, xem ra anh đang rất không vui.

Chuyên gia trang điểm đã chuẩn bị xong cho anh hai tiếng trước, Cố Quân Dao ngồi yên trong phòng hoá trang, cả người tản ra khí thế không ai được lại gần.

Trợ lý của anh chỉ là một cô gái mới hai mươi mấy tuổi, cô sợ hãi ngồi trong phòng với Cố Quân Dao suốt hai tiếng đồng hồ, không thể nào giữ bình tĩnh nổi, cô sắp sợ tới mức sắp ngất rồi.

"Mai Mai." Ninh Đường đẩy cửa ra, đi vào phòng hoá trang.

Mai Tiểu Mai xém chút nữa khóc tại chỗ, cô cảm thấy trên người Ninh Đường như đang phát ra ánh sáng cứu khổ chúng sanh vậy, cô rưng rưng nước mắt chủ động xin ra ngoài lấy nước.

Ninh Đường cản người đang chuẩn bị bỏ chạy lại: "Trước khi lên sân khấu không được ăn uống, miễn cho xảy ra vấn đề."

Mai Tiểu Mai bi thương đến nỗi không muốn sống nữa.

Cố Quân Dao dựa vào gương nhìn Ninh Đường, bất mãn nói: "Anh còn tưởng em không đến."

Từ lần Ninh Đường đi công tác đến nay, anh chẳng những không được gặp cậu, ngay cả một cú điện thoại cũng không có, Cố thiếu gia tỏ vẻ rất không vui!

Bực, bực quá, cần được người dỗ!

Chỉ cần nhìn vào mắt Cố Quân Dao, là Ninh Đường biết anh đang nghĩ gì. Nếu là thường ngày cậu sẽ không để ý, nhưng hôm nay là lễ trao giải, cậu sợ Cố Quân Dao nóng đầu không muốn nhận giải nữa, chỉ muốn ngồi lỳ trong phòng là nhức đầu lắm. Vì vậy, Ninh Đường quyết định bán đứng lương tâm: "Xin lỗi, tại em bận quá."

"Lại lấy cớ!" Cố Quân Dao không vui lên được một chút nào, chỉ càng giận thêm.

Ninh Đường biết Cố Quân Dao đang giận, lần này không thể dỗ nhanh được, xem ra phải dùng tuyệt chiêu.

Ninh Đường nhìn Mai Tiểu Mai, cô nàng đang chán chường về nhân sinh của mình, Ninh Đường thở dài, ra hiệu cho nhân viên trang điểm ra ngoài. Sau đó, cậu đi ra sau lưng Cố Quân Dao, nói nhỏ bên tai anh: "Đừng giận nữa, tối nay về nhà bồi thường cho anh sau."

Hai mắt Cố Quân Dao sáng lên.

"Hừ!" Anh cố chấp làm ra vẻ lãnh khốc vô tình, nhưng cặp mắt cong lên rõ ràng đã bán đứng anh.

Vất vả lắm mới vuốt đuôi thành công cho con sói xù lông này, Ninh Đường dặn dò Mai Tiểu Mai vài câu, giải thích cho cô hiểu tính nết của Cố Quân Dao là như vậy, Cố Quân Dao sắp đến giờ lên thảm đỏ, cậu dặn cô không được cho anh ăn bất cứ thứ gì.

Ninh Đường đang định ra ngoài tìm Diệp Trác Nhạc, không ngờ tên nhóc này lại tự tới, cậu hí ha hí hửng xông vào phòng hoá trang: "Anh Ninh!"

Cậu lao thẳng vào người Ninh Đường, ôm chặt như gấu koala, không để ý tới còn có những người khác đang ở trong phòng.

Cố Quân Dao cau mày, mới vui không bao lâu lại bực bội nữa rồi.

Cũng may Diệp Trác Nhạc là trai thẳng, chỉ thích phụ nữ, cho nên Cố thiếu gia mới miễn cưỡng ngồi yên, không có đứng dậy.

Diệp Trác Nhạc cười khanh khách: "Hôm qua Trương đạo gọi điện thoại cho em, nói là mồng ba tháng sau "Biển Sâu" sẽ khai máy, em tham dự buổi lễ hôm nay xong là có thể vào đoàn phim."

Ninh Đường cười hỏi: "Đi một mình được không? Không cần tôi đi chung?"

"Không cần, không cần, đâu phải lần đầu tiên đóng vai chính." Diệp Trác Nhạc nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Cố Quân Dao, bắt đầu nói bóng nói gió: "Tối hôm qua em với Nhiếp Uyển Lệ call video, cô ấy hẹn gặp em ở đoàn phim, còn nói sẽ tặng quà cho em."

Cố Quân Dao quay đầu nhìn gương, hừ lạnh.

Diệp Trác Nhạc cũng muốn hừ lại lắm, nhưng cậu không dám, chỉ có thể trốn sau lưng Ninh Đường, sợ hãi nói: "Anh Dao, chào buổi tối, hôm nay chúc anh may mắn nha."

Cố Quân Dao thờ ơ nói: "Nhân viên trang điểm đang đợi cậu, nhanh đi trang điểm rồi mau chuẩn bị đi, đừng có chạy lung tung nữa."

Buổi lễ lần này có rất nhiều nghệ sỹ được mời đến, phòng nghỉ có hạn, nên các nghệ sỹ buộc phải dùng chung phòng hoá trang. Riêng Cố thiếu gia hoàn toàn được quyền độc chiếm một phòng, Diệp Trác Nhạc thì không có ưu đãi lớn như vậy.

Dù sao cũng phải chen chúc với người khác, không bằng ở chung phòng với người nhà mình, Diệp Trác Nhạc không khách khí, nói cảm ơn, rồi đi ra ngoài gọi nhân viên trang điểm vào.

Ninh Đường ngồi đợi, Cố Quân Dao thay đồ xong, ra ngoài.

Hôm nay, anh mặc một bộ vest màu đỏ, đeo những món trang sức đắt tiền nhất, tuy được phụ kiện tô điểm, bản thân Cố Quân Dao đã rất chói mắt rồi.

Cố Quân Dao chỉnh cà vạt, đang định hỏi Ninh Đường thấy thế nào, nhưng chưa kịp hỏi, đã bị tiếng gõ cửa ở bên ngoài lấy đi sự chú ý của cậu.

Đến khi quay lại, Ninh Đường bình tĩnh bước đến chỗ Cố Quân Dao, nói: "Ban tổ chức muốn anh dắt tay Nhiếp Uyển Lệ đi thảm đỏ."

Cố Quân Dao chưa kịp trả lời, Diệp Trác Nhạc đang trang điểm ở bên kia đã nổi đoá: "Tại sao?!"

Ninh Đường giải thích: "Couple đế hậu đang rất hot trên mạng, ban tổ chức muốn nhân cơ hội này tăng độ hot. Sau sự kiện 'nhẫn cưới' hôm trước, lần này ảnh đế và ảnh hậu dắt tay nhau bước lên thảm đỏ, chắc chắn sẽ lên hot search rất nhanh."

"Không làm!" Cố Quân Dao nhăn mặt.

Ninh Đường đã sớm dự liệu kết quả này.

Diệp Trác Nhạc thở phào nhẹ nhõm: "Thật là không hiểu nỗi, mạnh ai nấy đi cũng được mà, có phải cụt tay cụt chân gì đâu mà cần người dẫn đi."

Ninh Đường nhắc Diệp Trác Nhạc bình tĩnh lại, không được làm ồn, cậu mở cửa đi ra ngoài tìm nhân viên ban tổ chức nói chuyện.

"Scandal lần trước là do một toà soạn đăng tin lá cải, muốn vấy bẩn danh tiếng nghệ sỹ của chúng tôi. Quân Dao nhà tôi và Nhiếp tiểu thư vốn không hề thân thiết, thì làm gì có chuyện kết hôn? Lúc đó Quân Dao bận, nên không rảnh quan tâm đến bọn họ, chờ buổi lễ hôm nay kết thúc, chúng tôi sẽ trực tiếp tính sổ với toà soạn kia."

Nhân viên ban tổ chức lúng túng cúi đầu đáp: "Vâng, vâng, vâng."

"Lúc nãy tôi có hỏi Cố Quân Dao, kết quả anh ấy nghe xong rất tức giận, e là không muốn nhận giải nữa, tôi nghe nói có hơn hai ngàn fans đang ở ngoài kia? Nếu để cho bọn họ biết Cố Quân Dao bỏ giải là vì bên các anh ép anh ấy ghép cặp với Nhiếp Uyển Lệ thì..."

"Ôi! Không có, không có, không có!" Người của ban tổ chức tái mặt, bọn họ chỉ đề nghị vậy thôi, nếu Cố Quân Dao không muốn, bọn họ sẽ không miễn cưỡng nữa.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Chu Mạt hứng thú đứng xem toàn bộ quá trình, đến khi Ninh Đường phát hiện ra cậu, cậu lập tức hào phóng giơ ngón cái: "Lợi hại, lợi hại! Vẫn phong độ như ngày nào, bảo đao vẫn chưa cùn!"

Ninh Đường cười mắng: "Cùn cái đầu cậu, không bao giờ cùn được."

Chỉ mới trò chuyện hai câu, Ninh Đường đã nhận ra tâm trạng của Chu Mạt đang không vui. Lần này chắc không phải là Nhiếp Uyển Lệ, mà là tình cờ gặp oan gia ở chỗ này.

Ngay sau đó, Ninh Đường đã biết nguyên nhân làm cho Chu Mạt không vui, cậu nhìn thấy Tôn Tình Vũ nâng váy sải bước trên thảm đỏ.

Cô chính là tiện nhân trong miệng Chu Mạt, là kẻ vô ơn nhất showbiz, nhờ có quan hệ với con ông cháu cha nên sự nghiệp của cô rất thuận buồm xuôi gió. Cô hy vọng sau buổi trao giải hôm nay, mình sẽ gỡ được cái mác 'bình hoa di động', thay bằng danh hiệu 'nữ vương hàng hiệu'.

"Ha!" Chu Mạt đứng ở tầng hai, có thể quan sát rõ hiện trường ở bên dưới thông qua cửa sổ sát đất.

Thật ra, Chu Mạt muốn dạy dỗ Tôn Tình Vũ cũng không khó, chỉ cần công khai mấy tấm ảnh của cô và Trương Chấn Đông là chắc chắn cô ta sẽ thân bại danh liệt.

Chu Mạt chính là người đã cung cấp những bức ảnh đó cho Ninh Đường.

Tuy nhiên, Chu Mạt cảm thấy thủ đoạn này quá dơ bẩn, bỉ ổi, hèn hạ, cậu cóc cần làm như vậy. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, Tôn Tình Vũ có được thành tựu như ngày hôm nay, ngoại trừ khoảng thời gian được cậu bồi dưỡng, chủ yếu là nhờ vào sự cố gắng của cô. Vậy mà cô còn không biết xấu hổ, quá coi thường người khác, không chịu đi trên con đường chân chính.

Ninh Đường đứng ở bên cạnh an ủi: "Thấy chướng mắt thì nhìn người đi ở phía sau đi."

Chu Mạt nhìn sang, tâm trạng lập tức nhẹ nhàng hơn.

Người đó chính là mỹ nữ của công ty giải trí Hướng Thần, cũng là bảo bối dưới trướng Chu Mạt, Nhiếp Uyển Lệ với chiếc váy đuôi cá trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi, toả sáng rạng ngời. Dáng người của cô vốn đã rất đẹp, xứng danh tuyệt tác của trần gian, chỉ cần trang điểm nhẹ đã toát lên dáng vẻ đoan trang, thần thái sang trọng, không khác gì tiên nữ giáng trần.

Fans hâm mộ gào thét điên cuồng.

"Thật vui tai vui mắt." Chu Mạt cực kỳ thoải mái, dùng cùi chỏ đẩy Ninh Đường một cái: "Không hổ danh xuất thân từ gia tộc lớn, nhìn phong thái của anh ta kìa, thật đỉnh!"

Ninh Đường ngạc nhiên, nhìn qua, hoá ra phía sau Nhiếp Uyển Lệ, chính là Cố Quân Dao.

Anh vừa bước ra, hơn hai ngàn fans vốn đang la hét, bất ngờ tăng cao âm lượng, khiến cho người nghe đinh tai nhức óc.

Hàng loạt bảng đèn led chen nhau giơ lên, trên đó ghi là 'Cố thiếu gia vạn tuế', 'hoàng thượng bệ hạ', 'soái ca', 'Cố Quân Dao đẹp trai nhất vũ trụ', toàn là những lời khen có cánh.

Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Cố Quân Dao, Ninh Đường vẫn bị dáng vẻ ấy chấn động.

Dưới ánh đèn, Cố Quân Dao vô cùng toả sáng, thành công trở thành tâm điểm của mọi người.

Anh tiêu sái bước trên thảm đỏ, hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi tiếng gào, dáng vẻ cao lãnh này rất hợp với khẩu vị của các fans, vô số fans nữ phấn khích đến mức la hét điên cuồng.

Lúc bước xuống thảm đỏ, anh chỉ keo kiệt nở một nụ cười miễn cưỡng, mà nụ cười ấy đã đủ sức toả sáng giữa màn đêm, kinh động lòng người, tà lãnh, yêu mị, mang theo sự quý tộc không kém phần bá đạo, ngay cả Chu Mạt cũng bị hút hồn.

"Mẹ nó! Cậu nói xem, sao ông trời bất công vậy chứ? Chẳng những cho anh ta sự nghiệp, còn cho cả tiền tài và quyền thế, bấy nhiêu đó chưa đủ, ngoại hình còn xuất sắc đến vậy. Thật mẹ nó chứ..." Chu Mạt quay đầu nhìn Ninh Đường, giận không có chỗ phát tiết: "Còn cậu nữa! Còn trẻ mà đã có sự nghiệp thành công, cũng đẹp xuất sắc, còn là cánh tay đắc lực của Uông tổng, sao chuyện tốt nào cũng rơi xuống hai người hết vậy?!"

Ninh Đường vô tội chớp mắt.

Đợi các diễn viên tiến vào hội trường trước, Chu Mạt và Ninh Đường mới bước vào, ngồi ở thính phòng.

Lần này lại gặp lại Trương đạo kể từ sau buổi tiệc của Hạ đạo, Ninh Đường lại phải hứng chịu cặp mắt hình viên đạn của ông.

Sau khi MC công bố xong tên của những đạo diễn đoạt giải, tiếp theo là đến các diễn viên, người đầu tiên được xướng tên là Diệp Trác Nhạc.

Diệp Trác Nhạc hưng phấn đến mức suýt chút nữa không đứng dậy nổi, cậu quay đầu lại tìm Ninh Đường sau hàng ghế tối om, vui vẻ vẫy tay.

Ninh Đường cười đáp lại.

Ống kính rất tự nhiên xoay về hướng đó.

Buổi lễ trao giải hôm nay được phát sóng trực tiếp, Chu Mạt vừa theo dõi hiện trường, vừa xem phát sóng, đột nhiên nhìn thấy khu bình luận nổ tung.

Đù má! Anh đẹp trai đó là ai vậy?

Anh chàng đó đẹp trai quá! Là ai vậy? Mau nói cho trẫm biết!

Hình như là người đại diện của Nhạc Nhạc.

A a a!!! Người đại diện đẹp trai nhất showbiz!

Người đại diện mà đẹp trai quá vậy? Có thể hẹn hò với tôi một năm không?!

Diệp Trác Nhạc cho các người, người đại diện là của tôi, ai không phục bước ra đây quyết chiến!

Lúc Diệp Trác Nhận cầm chiếc cúp trên tay, tay chân run đến mức như sắp nhũn ra.

MC tinh ý tiếp tục nói: "Sau đây, tôi xin công bố giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Gồm có: Giải Lạc Nguyên trong bộ phim 'Encirclement and Suppression', Tả Châu trong bộ phim 'Bồ công anh đón gió', Cố Quân Dao trong phim 'Người trong gương'!".

Ninh Đường nhịn không được ngồi thẳng người, nín thở chờ đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK