• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn xong, Mục Cẩn giành lấy công việc rửa chén, còn Đỗ Mạn Linh thì chạy lại cái bàn đặt laptop của hai người, mở laptop lên, bắt đầu xem tiểu thuyết.

Xem được một lúc, bỗng nhiên, một bàn tay to lớn, hữu lực mà dịu dàng luồn qua nách của Đỗ Mạn Linh đi xuống đến mông cô, sau đó bế cô lên.

Đỗ Mạn Linh như một đứa trẻ ngồi trong lòng của Mục Cẩn, vì cái áo cô đang mặc nên bàn tay của anh trực tiếp đụng đến phần da thịt ở mông.

Mục Cẩn hôn nhẹ lên mái tóc cô, nói bằng giọng điệu chậm rãi nhưng đầy sự mê hoặc:

-“Tiểu Linh, nên đi nghỉ thôi.”

Đỗ Mạn Linh đã cảm thấy được điều bất thường, cô nói: “Nghỉ ? Nhưng bây giờ vẫn còn sớm mà, mới 9 giờ.”

Mục Cẩn chuyển tay một cái, để cô ngồi trên cánh tay phải của mình, sau đó cười như không cười nói với cô:

-“Không, bây giờ đã rất trễ, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian.”

Nhìn thấy Mục Cẩn từ từ tiến lại giường, Đỗ Mạn Linh càng lúc càng rối rắm, như thế này là sao, chẳng phải nói anh bất lực hay sao, nhưng cái thứ nóng rực lại cứng rắn nãy giờ đang cọ cọ bắp chân mình là gì.

Khi Mục Cẩn gần đến bên giường, Đỗ Mạn Linh bỗng nhiên vùng vẫy: “Cho em xuống, cho em xuống.”. Dù nói là hai người vốn là vợ chồng, chuyện này đã làm không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng bây giờ cô đang mất trí nhớ nha. Đối với cô, đây là lần đầu tiên. Phụ nữ, đối với lần đầu tiên, luôn sợ hãi.

Vì cô giãy quá mạnh, sợ cô té nên Mục Cẩn không còn cách nào khác là phải thả cô xuống. Sau đó, dùng ánh mắt thâm trầm, sâu thẳm nhìn cô.

Đỗ Mạn Linh bối rối: “Em…em chợt nhớ ra, mình còn phải đi tưới cây, không tưới nước một ngày, chúng nó sẽ héo mất.”

Sau đó không đợi cho Mục Cẩn nói gì, nhanh chân chạy ra ban công. Chỉ là cô chưa đi được vài bước, thì Mục Cẩn từ phía sau, chợt ôm lấy cô, bàn tay anh như gọng kiềm, chặt chẽ vây lấy cô, không cho cô lối thoát.

Mục Cẩn cúi đầu, nói khe khẽ bên tai Đỗ Mạn Linh, khiến cô muốn nổi da gà: “Vợ à, em biết là em chạy không thoát mà.”

Sau đó, không đợi cho cô nói gì nữa, anh lập tức che đi đôi môi nhỏ nhắn của cô, tay anh dùng sức, bế bổng cô lên, bước nhanh tới giường.

------Đây là đường phân cách cảnh H, hahaha đã nói đừng quá mong chờ mà-----

Đỗ Mạn Linh mệt mỏi nằm sấp trên giường, một đôi tay to lớn luồn qua eo cô nâng mông cô lên cao, người ở phía sau thì ra sức hoạt động, đôi lúc lại cúi xuống, hôn lấy phần da thịt mềm mại trên lưng cô.

Cô chỉ mới bị anh giày vò lần thứ hai mà thôi, nhưng mà, làm ơn mỗi một lần của anh có thể đừng dài quá hay không. Chẳng phải anh nói hôm nay làm việc rất mệt sao, vì sao lại có nhiều sức lực như vậy.

Gương mặt bị người nào đó nâng lên, giọng nói trầm thấp truyền cảm lại vang lên : “Tiểu Linh, em không chuyên tâm.” Vừa nói xong, anh lập tức hôn lên môi cô, một nụ hôn mãnh liệt, ướt át và đầy dục vọng, dười thân lại bắt đầu ra vào mạnh hơn, khiến Đỗ Mạn Linh chỉ có thể phát ra những âm thanh quyến rũ.

Đến lúc cả hai gần đạt đến cao trào, Mục Cẩn động thân vừa mạnh vừa nhanh, sau đó, anh trút hết tinh hoa của mình vào sâu trong cô, một lần nữa.

Kề sát mặt vào gương mặt mệt mỏi, ửng đỏ của cô vợ đáng yêu, Mục Cẩn hôn lên má cô một cái: “Tiểu Linh, anh yêu em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK