Đây là sự trả thù đến từ trời cao.
“Mày nói xem, một người là tên ăn hại không giúp được hắn, một người là thái tử giới kinh doanh ở thủ đô, hắn sẽ chọn ai đây?” Trì Viễn khẽ cười một tiếng, tàn nhẫn lên tiếng trước vẻ mặt chịu đả kích mạnh của Thiệu Ninh: “Tất nhiên… sẽ không phải mày.”
Y đã không thèm quan tâm cơn đau từ tận sâu trong xương nữa, lời nói của Từ Bính Khu còn đau hơn sâu hơn vết thương thể xác do Trì Viễn mang lại, sắc mặt y tái nhợt, hai tay vô lực buông thõng hai bên người, hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Bính Khu ơi…”
Nhưng sự thật đã nói cho y biết rằng mày không bao giờ đứng dậy được nữa.
“Đúng rồi sếp Từ.” Trợ lý Hồ đặt tài liệu lên bàn, sau khi được sự cho phép của đối phương anh nói tiếp: “Anh Tiêu mời anh tối ngày kia đến nhà anh ấy dự tiệc, anh xem.”
Bính Khu… Ghét y đến mức này sao?
Những ký ức đau khổ, thờ ơ, luống cuống tràn vào trong đầu y, như chiếc bình ngũ vị bị đổ, cảm giác ngọt bùi cay đắng đan xen trong cổ họng y. Thiệu Ninh cắn chặt môi, cố gắng dùng răng sắc nhọn kích thích lớp da mềm mại bị rách ở bên trong, đánh thức lý trí của mình.
Gãy rồi.
Cũng không chịu cho y một cơ hội ăn ăn sao?
Có phải Bính Khu không?
Nghĩ theo hướng tốt, tài liệu của y thật sự giúp được cho Từ Bính Khu ư? Cứ cho là bị đánh gãy chân bị thiêu cháy mặt thì thế nào? Chỉ cần Bính Khu sống tốt, là y hài lòng rồi, không phải sao?
Dù y đã làm rất nhiều, thậm chí rơi vào tình trạng như hôm nay, y cũng chưa từng có một lời oán giận, bị đánh bị bỏng, bị rót xăng bị đập chân, y cũng không chịu nói ra tên của Từ Bính Khu.
Đồng hồ trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng đã điểm bảy giờ bốn mươi hai phút tối.
Nhưng cuối cùng Thiệu Ninh nhận ra rằng tất cả những gì mình làm đều công cốc, không thể cạy được trái tim phong tỏa kiên cố của Từ Bính Khu.
“…”
“Chị.”
Trì Viễn nhìn chăm chú thanh niên dưới đất với vẻ mặt châm biếm, thở dài một tiếng như vô cùng thương hại, nhưng đáy mắt lại trào lên cảm xúc hờ hững lạnh lẽo. Gã buông ngón tay bóp chặt cằm Thiệu Ninh ra, nhận lấy khăn giấy trợ thủ đưa tới, vừa lau vết máu trên đầu ngón tay vừa mở miệng: “Có ích không? Làm nhiều như thế.”
Y những tưởng vẫn có thể đứng lên, dù khi Trì Viễn đánh ác nhất, y cũng không từ bỏ hy vọng mình còn có thể đứng lên.
“Đi chứ.”
Dường như câu nói này vẫn chưa đủ để đâm vào lòng người, gã lại đứng lên, ném khăn giấy đã dùng cho trợ thủ bên cạnh, giọng điệu thờ ơ: “Mày cho rằng làm những chuyện này thì Từ Bính Khu có thể bị mày làm rung động à?”
Dường như câu nói này vẫn chưa đủ để đâm vào lòng người, gã lại đứng lên, ném khăn giấy đã dùng cho trợ thủ bên cạnh, giọng điệu thờ ơ: “Mày cho rằng làm những chuyện này thì Từ Bính Khu có thể bị mày làm rung động à?”
“Mày vẫn không hiểu rõ cách làm người của hắn rồi… Đừng nói là mày thật sự cho rằng mình làm những thủ đoạn này, hắn không hề hay biết gì nhé? Tao nghe nói, gần đây hắn khá thân với Tiêu Miễn.”
Thiệu Ninh nghiêng đầu nhìn cô, không nghiên cứu lời nói dối dễ dàng nhìn thấu của cô, y chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay buông trên chăn cuộn lại, mu bàn tay vì dùng sức quá độ mà nổi gân xanh: “Chị, chị nói thật với em đi, chân em gãy rồi đúng không?”
Từ Bính Khu ừ một tiếng, con ngươi đen như mực sâu thẳm và chuyên tâm, một nụ cười chế giễu ở khóe miệng hắn mơ hồ hiện lên màn hình máy vi tính.
“Thiệu Ninh!”
“Mày nói xem, một người là tên ăn hại không giúp được hắn, một người là thái tử giới kinh doanh ở thủ đô, hắn sẽ chọn ai đây?” Trì Viễn khẽ cười một tiếng, tàn nhẫn lên tiếng trước vẻ mặt chịu đả kích mạnh của Thiệu Ninh: “Tất nhiên… sẽ không phải mày.”
Vẫn chưa đến lúc còng lưng tay chống gậy bước đi, không nên cũng không thể rơi vào tình trạng như vậy, sự chênh lệch trong đó thực sự quá lớn và quá vội vàng đột ngột.
Những lời này như lưỡi dao sắc bén khoét máu thịt con người, cắt đi từng mảnh lý trí gần như sụp đổ của Thiệu Ninh. Cảm giác đau nhói và nóng rát ở lớp da dọc theo mạch máu đốt cháy đến lồng ngực y, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, y cong xương sống gầy gò của mình lại từng chút một, nước mắt chảy xuống không giấu được sự thảm hại.
Những lời này như lưỡi dao sắc bén khoét máu thịt con người, cắt đi từng mảnh lý trí gần như sụp đổ của Thiệu Ninh. Cảm giác đau nhói và nóng rát ở lớp da dọc theo mạch máu đốt cháy đến lồng ngực y, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, y cong xương sống gầy gò của mình lại từng chút một, nước mắt chảy xuống không giấu được sự thảm hại.
Thiệu Ninh ngắt lời cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Chân em sao rồi?”
Những ký ức đau khổ, thờ ơ, luống cuống tràn vào trong đầu y, như chiếc bình ngũ vị bị đổ, cảm giác ngọt bùi cay đắng đan xen trong cổ họng y. Thiệu Ninh cắn chặt môi, cố gắng dùng răng sắc nhọn kích thích lớp da mềm mại bị rách ở bên trong, đánh thức lý trí của mình.
Thiệu Ninh thử mở miệng, nhưng cổ họng đau nhói khó chịu như có lửa đốt, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Thiệu Di mình muốn uống nước. Bác sĩ kiểm tra tình hình tổng quát, cuối cùng lại dặn dò vài điều cần chú ý mới rời khỏi.
Thiệu Ninh vô thức há to miệng, giữa hàm răng còn có máu chậm rãi chảy xuống, chỗ tưa lưỡi đỏ như máu, trong miệng toàn là mùi máu, chất lỏng còn sót lại và nước bọt nhỏ xuống đất dọc theo cằm, một mảng bụi cực kỳ nhỏ bắn lên. Trì Viễn lùi lại một bước, nhìn y bằng vẻ mặt chán ghét.
Đúng lúc này, tiếng cười yếu ớt và kiềm chế phát ra từ miệng của thanh niên bên dưới, vô cùng đột ngột trong không gian yên tĩnh này.
Nếu Thiệu Ninh biết rằng tất cả những chuyện này là kế hoạch của Từ Bính Khu, sẽ trở nên như thế nào đây?
Thấy y tỉnh lại, Thiệu Di chưa nói với y cậu nào đã lập tức đi ra ngoài gọi bác sĩ đến.
Cô gái không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, bật khóc trong vẻ mặt đau khổ của Thiệu Ninh: “Bác sĩ nói… chân em đã không cứu được, vi khuẩn lây nhiễm lại nhiễm trùng mưng mủ, mặc dù không cần cắt… Nhưng… nhưng, cũng không đứng lên được nữa.”
Ánh trăng ảm đạm làm mờ ranh giới của bốn bức tường, giữa nhà xưởng cũ nát, Thiệu Ninh dựa vào một cây cột gỉ sét, ánh sáng trong mắt dần dần chuyển sang tĩnh lặng, trong ánh trăng gần như hư vô, tiếng cười khàn khàn kèm theo tiếng nghẹn ngào đứt quãng vang lên trong im lặng.
Quá trình máu chảy ra không hề đau khổ, y có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần dần mất đi, so sánh với đôi chân gần như không có cảm giác kia, có lẽ đau đớn trong lòng càng sâu hơn.
Ánh trăng ảm đạm làm mờ ranh giới của bốn bức tường, giữa nhà xưởng cũ nát, Thiệu Ninh dựa vào một cây cột gỉ sét, ánh sáng trong mắt dần dần chuyển sang tĩnh lặng, trong ánh trăng gần như hư vô, tiếng cười khàn khàn kèm theo tiếng nghẹn ngào đứt quãng vang lên trong im lặng.
Y đang cười, nhưng cũng không hoàn toàn là đang cười, nỗi xót xa từ trong tiềm thức và sự luống cuống khi bị vứt bỏ khiến nụ cười của y kỳ dị và vặn vẹo. Thiệu Ninh như điên dại, nước mắt của y đã cạn hết, bên trên nhãn cầu khô khốc hiện đầy tia máu đỏ, trong miệng là mùi máu tanh đặc sệt, mùi xăng còn sót lại và mùi chua.
Từ Bính Khu dùng lời nói thờ ơ, câu nói phủ nhận, đích thân khoét máu thịt của Thiệu Ninh, bẻ gãy xương cốt của y, đánh y tỉnh táo từ trong khả năng theo đuổi Từ Bính Khu, nói cho y biết – cậu mà cũng xứng theo đuổi tôi?
Sau khi được rửa bằng nước cổ họng đã đỡ hơn nhiều, y cực quậy ngón tay cứng ngắc đã lâu, hỏi: “Lúc chị đến có thấy chiếc xe khác không?”
Nhưng Thiệu Ninh nhận ra rằng dù mình rơi vào tình trạng như hôm nay vì Từ Bính Khu, dù Từ Bính Khu biết thái độ làm người của Trì Viễn, mặc cho Thiệu Ninh chịu sự trả thù đến từ Trì Viễn, y vẫn yêu Từ Bính Khu.
Có lẽ Tiêu Miễn sẽ thú vị hơn.
Bàn tay đặt cốc xuống của Thiệu Di khựng lại, nền đá cẩm thạch phản chiếu vẻ mặt bối rối của cô, bầu không khí vốn ấm áp đột nhiên đông lại sau câu nói của Thiệu Ninh. Cô nuốt ngụm nước bọt, cứng ngắc ngồi về giường, do dự nói: “Chân em… rất tốt, nhưng cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, bác sĩ nói chỉ cần tích cực phối hợp điều trị nhất định…”
Nghĩ theo hướng tốt, tài liệu của y thật sự giúp được cho Từ Bính Khu ư? Cứ cho là bị đánh gãy chân bị thiêu cháy mặt thì thế nào? Chỉ cần Bính Khu sống tốt, là y hài lòng rồi, không phải sao?
“Bính Khu ơi…”
Khi Thiệu Ninh tỉnh lại lần nữa, điều đầu tiên đập vào mắt là một màu trắng tinh, tiếng vận hành của máy thở khẽ vang lên bên tai y, ánh đèn dịu nhẹ và trong veo chiếu lên bốn bức tường.
“Em nhớ anh quá…”
Thiệu Di có thể thuận lợi tìm được Thiệu Ninh, là hắn đã động tay động chân vào đó, hắn cố ý hỏi lão Lưu thời gian cấp cứu tốt nhất, cố gắng sắp xếp tắc đường, cuối cùng lại để thời gian Thiệu Di đến trùng hợp bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất cho chân.
Cách đó không xa vang lên một âm thanh, đôi mắt mông lung của y đột nhiên xuất hiện một chùm sáng, trong bóng tối khiến người ta cảm thấy sợ hãi này, ánh sáng kia cũng thắp lên một tia hy vọng còn sót lại trong đôi mắt Thiệu Ninh.
Thiệu Ninh im lặng gật đầu, không gặp phải Trì Viễn, đó là chuyện tốt: “Khoảng thời gian này chị về nhà ở đi, nghĩ cách đổi bảng số xe, một thời gian sau lại đến Bắc Kinh.”
Có phải Bính Khu không?
Y híp mắt, dùng chút sức lực cuối cùng cúi người về phía trước, cố gắng đến gần chùm sáng kia, người đến bước xuống xe trong ánh mắt chờ đợi của Thiệu Ninh, đó là chị gái y.
“Thiệu Ninh!”
“…”
Đôi chân đã đồng hành cùng y trong suốt hai mươi hai năm từ khi chào đời, từ khi còn nhỏ lần đầu tiên đứng lên bước đi, cảm giác đầu tiên khi bàn chân chạm vào bãi cỏ mềm mại, đi chân trần cảm nhận nước chảy trong bể, y không bao giờ được trải nghiệm nữa.
Khi Thiệu Ninh tỉnh lại lần nữa, điều đầu tiên đập vào mắt là một màu trắng tinh, tiếng vận hành của máy thở khẽ vang lên bên tai y, ánh đèn dịu nhẹ và trong veo chiếu lên bốn bức tường.
Chân của y.
Từ Bính Khu luôn luôn công tư rõ ràng, tài liệu của Thiệu Ninh xem như có ích, hắn cũng không đuổi tận giết tuyệt, vì vậy hắn dùng cách ác hơn yêu cầu Thiệu Ninh trả lại, muốn y trải nghiệm sự tuyệt vọng ngàn vạn lần.
Thấy y tỉnh lại, Thiệu Di chưa nói với y cậu nào đã lập tức đi ra ngoài gọi bác sĩ đến.
Thiệu Ninh thử mở miệng, nhưng cổ họng đau nhói khó chịu như có lửa đốt, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Thiệu Di mình muốn uống nước. Bác sĩ kiểm tra tình hình tổng quát, cuối cùng lại dặn dò vài điều cần chú ý mới rời khỏi.
Sau khi tiễn bác sĩ Thiệu Di mới chú ý đến tình hình của Thiệu Ninh, cô vội vàng rót cốc nước, thử nhiệt độ rồi mới điều chỉnh góc giường, nâng Thiệu Ninh lên, cẩn thận đút nửa cốc nước ấm.
Thiệu Ninh nhớ lại khi nhìn thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của em trai, trái tim thắt lại, giọng nói cũng trở nên lo lắng: “Có phải em trêu chọc kẻ thù gì không? Em nói làm việc ở Bắc Kinh rất tốt kia mà? Bố mẹ rất lo lắng cho em, em có biết chậm thêm chút nữa em sẽ…”
Sau khi tiễn bác sĩ Thiệu Di mới chú ý đến tình hình của Thiệu Ninh, cô vội vàng rót cốc nước, thử nhiệt độ rồi mới điều chỉnh góc giường, nâng Thiệu Ninh lên, cẩn thận đút nửa cốc nước ấm.
“May mà trước đó em nhắn tin cho chị, nếu không em phải làm sao đây?”
“May mà trước đó em nhắn tin cho chị, nếu không em phải làm sao đây?”
Thiệu Ninh nhớ lại khi nhìn thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của em trai, trái tim thắt lại, giọng nói cũng trở nên lo lắng: “Có phải em trêu chọc kẻ thù gì không? Em nói làm việc ở Bắc Kinh rất tốt kia mà? Bố mẹ rất lo lắng cho em, em có biết chậm thêm chút nữa em sẽ…”
Cảm nhận được sự lo lắng không hề che giấu của người nhà, Thiệu Ninh cười khẽ một tiếng, sau đó khó khăn lắc đầu, ra hiệu cho đối phương yên tâm, cơ thể này đã hôn mê quá lâu, sau khi tỉnh lại cảm giác đầu tiên là toàn thân đau nhức.
Đồng tử Thiệu Ninh co lại, nỗi sợ hãi và đau khổ ùn ùn kéo đến như là oan hồn bò lên từ ngục tù tồi tệ, dùng đôi tay thối rữa bốc mùi giam cầm trái tim chồng chất vết thương của y.
Sau khi được rửa bằng nước cổ họng đã đỡ hơn nhiều, y cực quậy ngón tay cứng ngắc đã lâu, hỏi: “Lúc chị đến có thấy chiếc xe khác không?”
“Mày vẫn không hiểu rõ cách làm người của hắn rồi… Đừng nói là mày thật sự cho rằng mình làm những thủ đoạn này, hắn không hề hay biết gì nhé? Tao nghe nói, gần đây hắn khá thân với Tiêu Miễn.”
Cổ họng Thiệu Ninh vẫn rất khàn, môi khô nứt nghiêm trọng, Thiệu Di đau lòng mím môi, đứng dậy rót non nửa cốc nước, vừa đút cho y vừa nói: “Không có, lúc chị đến trên con đường kia chỉ có xe của chị, không có ai nữa cả.”
“Tại sao phải làm vậy? Một mình em ở bệnh viện chị yên tâm thế nào được?” Thiệu Di không đồng ý, tình thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên khiến cô không thể để em trai ở đây một mình: “Em về Hàng Châu với chị, cứ muốn ở lại Bắc Kinh làm gì? Về Hàng Châu cũng có công việc tốt…”
Thiệu Ninh im lặng gật đầu, không gặp phải Trì Viễn, đó là chuyện tốt: “Khoảng thời gian này chị về nhà ở đi, nghĩ cách đổi bảng số xe, một thời gian sau lại đến Bắc Kinh.”
Cũng không chịu cho y một cơ hội ăn ăn sao?
“Tại sao phải làm vậy? Một mình em ở bệnh viện chị yên tâm thế nào được?” Thiệu Di không đồng ý, tình thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên khiến cô không thể để em trai ở đây một mình: “Em về Hàng Châu với chị, cứ muốn ở lại Bắc Kinh làm gì? Về Hàng Châu cũng có công việc tốt…”
“Chị.”
Đến từ nỗi sợ hãi trước những sự vật chưa biết, sự luống cuống khi bị người thân vứt vỏ, sự thảm hại sau khi biết được chân tướng, sự thật cho hy vọng lại tăng thêm tuyệt vọng. Đó là những thứ lạnh lẽo và u ám, là nguyên do có thể bào mòn lý trí mọi người.
Y đã không thèm quan tâm cơn đau từ tận sâu trong xương nữa, lời nói của Từ Bính Khu còn đau hơn sâu hơn vết thương thể xác do Trì Viễn mang lại, sắc mặt y tái nhợt, hai tay vô lực buông thõng hai bên người, hít thở cũng trở nên khó khăn.
Thiệu Ninh ngắt lời cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Chân em sao rồi?”
Từ Bính Khu dùng lời nói thờ ơ, câu nói phủ nhận, đích thân khoét máu thịt của Thiệu Ninh, bẻ gãy xương cốt của y, đánh y tỉnh táo từ trong khả năng theo đuổi Từ Bính Khu, nói cho y biết – cậu mà cũng xứng theo đuổi tôi?
Lúc vừa tỉnh lại y vẫn chưa có cảm giác gì, sau khi ý thức quay về mới muộn màng phát hiện hình như mình không cảm nhận được sự tồn tại của chân.
Bính Khu… Ghét y đến mức này sao?
Bàn tay đặt cốc xuống của Thiệu Di khựng lại, nền đá cẩm thạch phản chiếu vẻ mặt bối rối của cô, bầu không khí vốn ấm áp đột nhiên đông lại sau câu nói của Thiệu Ninh. Cô nuốt ngụm nước bọt, cứng ngắc ngồi về giường, do dự nói: “Chân em… rất tốt, nhưng cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, bác sĩ nói chỉ cần tích cực phối hợp điều trị nhất định…”
“Theo những gì anh nói, chân của cậu Thiệu không thể đi lại được nữa, trong hồ sơ của cậu ấy cũng ghi lại một vài hành vi xấu. Sau này độ khó xin việc ở khu vực trong nước cũng sẽ tăng lên như anh nói.”
“Chân em đứt rồi đúng không?”
Cách đó không xa vang lên một âm thanh, đôi mắt mông lung của y đột nhiên xuất hiện một chùm sáng, trong bóng tối khiến người ta cảm thấy sợ hãi này, ánh sáng kia cũng thắp lên một tia hy vọng còn sót lại trong đôi mắt Thiệu Ninh.
Thiệu Ninh nghiêng đầu nhìn cô, không nghiên cứu lời nói dối dễ dàng nhìn thấu của cô, y chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay buông trên chăn cuộn lại, mu bàn tay vì dùng sức quá độ mà nổi gân xanh: “Chị, chị nói thật với em đi, chân em gãy rồi đúng không?”
Dù y đã làm rất nhiều, thậm chí rơi vào tình trạng như hôm nay, y cũng chưa từng có một lời oán giận, bị đánh bị bỏng, bị rót xăng bị đập chân, y cũng không chịu nói ra tên của Từ Bính Khu.
Nguyên do một người đau khổ nhất đến từ đâu?
Cô gái không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, bật khóc trong vẻ mặt đau khổ của Thiệu Ninh: “Bác sĩ nói… chân em đã không cứu được, vi khuẩn lây nhiễm lại nhiễm trùng mưng mủ, mặc dù không cần cắt… Nhưng… nhưng, cũng không đứng lên được nữa.”
Gãy rồi.
Chân của y.
Đôi chân đã đồng hành cùng y trong suốt hai mươi hai năm từ khi chào đời, từ khi còn nhỏ lần đầu tiên đứng lên bước đi, cảm giác đầu tiên khi bàn chân chạm vào bãi cỏ mềm mại, đi chân trần cảm nhận nước chảy trong bể, y không bao giờ được trải nghiệm nữa.
“Em nhớ anh quá…”
Vẫn chưa đến lúc còng lưng tay chống gậy bước đi, không nên cũng không thể rơi vào tình trạng như vậy, sự chênh lệch trong đó thực sự quá lớn và quá vội vàng đột ngột.
Trì Viễn nhìn chăm chú thanh niên dưới đất với vẻ mặt châm biếm, thở dài một tiếng như vô cùng thương hại, nhưng đáy mắt lại trào lên cảm xúc hờ hững lạnh lẽo. Gã buông ngón tay bóp chặt cằm Thiệu Ninh ra, nhận lấy khăn giấy trợ thủ đưa tới, vừa lau vết máu trên đầu ngón tay vừa mở miệng: “Có ích không? Làm nhiều như thế.”
Y những tưởng vẫn có thể đứng lên, dù khi Trì Viễn đánh ác nhất, y cũng không từ bỏ hy vọng mình còn có thể đứng lên.
Nhưng sự thật đã nói cho y biết rằng mày không bao giờ đứng dậy được nữa.
Cảm nhận được sự lo lắng không hề che giấu của người nhà, Thiệu Ninh cười khẽ một tiếng, sau đó khó khăn lắc đầu, ra hiệu cho đối phương yên tâm, cơ thể này đã hôn mê quá lâu, sau khi tỉnh lại cảm giác đầu tiên là toàn thân đau nhức.
Đây là sự trả thù đến từ trời cao.
Đồng hồ trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng đã điểm bảy giờ bốn mươi hai phút tối.
“Theo những gì anh nói, chân của cậu Thiệu không thể đi lại được nữa, trong hồ sơ của cậu ấy cũng ghi lại một vài hành vi xấu. Sau này độ khó xin việc ở khu vực trong nước cũng sẽ tăng lên như anh nói.”
Từ Bính Khu ừ một tiếng, con ngươi đen như mực sâu thẳm và chuyên tâm, một nụ cười chế giễu ở khóe miệng hắn mơ hồ hiện lên màn hình máy vi tính.
Nhưng Thiệu Ninh nhận ra rằng dù mình rơi vào tình trạng như hôm nay vì Từ Bính Khu, dù Từ Bính Khu biết thái độ làm người của Trì Viễn, mặc cho Thiệu Ninh chịu sự trả thù đến từ Trì Viễn, y vẫn yêu Từ Bính Khu.
Thiệu Di có thể thuận lợi tìm được Thiệu Ninh, là hắn đã động tay động chân vào đó, hắn cố ý hỏi lão Lưu thời gian cấp cứu tốt nhất, cố gắng sắp xếp tắc đường, cuối cùng lại để thời gian Thiệu Di đến trùng hợp bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất cho chân.
Nguyên do một người đau khổ nhất đến từ đâu?
Đến từ nỗi sợ hãi trước những sự vật chưa biết, sự luống cuống khi bị người thân vứt vỏ, sự thảm hại sau khi biết được chân tướng, sự thật cho hy vọng lại tăng thêm tuyệt vọng. Đó là những thứ lạnh lẽo và u ám, là nguyên do có thể bào mòn lý trí mọi người.
Nếu Thiệu Ninh biết rằng tất cả những chuyện này là kế hoạch của Từ Bính Khu, sẽ trở nên như thế nào đây?
Từ Bính Khu luôn luôn công tư rõ ràng, tài liệu của Thiệu Ninh xem như có ích, hắn cũng không đuổi tận giết tuyệt, vì vậy hắn dùng cách ác hơn yêu cầu Thiệu Ninh trả lại, muốn y trải nghiệm sự tuyệt vọng ngàn vạn lần.
“Đúng rồi sếp Từ.” Trợ lý Hồ đặt tài liệu lên bàn, sau khi được sự cho phép của đối phương anh nói tiếp: “Anh Tiêu mời anh tối ngày kia đến nhà anh ấy dự tiệc, anh xem.”
“Đi chứ.”
Có lẽ Tiêu Miễn sẽ thú vị hơn.