Lúc Trần Hấp xuống lầu nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Chương Lộc, ngược lại mấy người trong ban nhạc lần trước gặp mặt đang loay hoay với bàn ghế cùng các thiết bị nhạc cụ. Cô không quen biết họ, vì vậy cô đã không tiến lên để chào hỏi. Cô vòng qua nhà bếp phía sau, cũng không tìm thấy người đâu. Sau đó, lập tức nhắn tin hỏi Chương Lộc đang ở đâu, thì nhận được câu trả lời là anh đi mua cơm trưa, sẽ về liền.
Cô không lên lầu, đi đến chiếc ghế cao bên cạnh quầy bar ngồi xuống, nhàm chán nghịch ly rượu.
“Này.” Một giọng nữ lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai.
Trần Hấp quay đầu, là ca sĩ chính của ban nhạc. Cô gái trước mặt ngũ quan tinh xảo, mặt trái xoan, chưa trang điểm gì, tròng mắt đen như mực, sống mũi cao thẳng, miệng giống như anh đào. Cả người mảnh khảnh, thân trên là áo vest bó sát màu đen, phía dưới là quần denim nóng bỏng và một đôi giày punk, dưới ánh đèn lờ mờ, hai chân trắng trẻo lại thẳng tắp, toàn thân tản ra khí tức hấp dẫn lại lạnh lùng.
“Này.”
“Cô là bạn gái của Anh Lộc?” Cô ta mặt không chút đổi sắc hỏi, mặc dù như vậy cũng vô cùng đẹp mắt.
“Ừm.” Trần Hấp đối với nữ nhân xinh đẹp luôn không hề chống cự, nhưng ánh mắt cô gái trước mặt nhìn cô không hề có nhiệt độ, còn mang theo địch ý khó hiểu.
“A.” Cô ta ngồi xuống bên cạnh Trần Hấp, “Hai người ở bên nhau từ khi nào vậy? ”
“Có liên quan gì đến cô không?” Trần Hấp không nhìn cô nữa, buông ly xuống muốn rời đi.
“Thế nào? Sợ hả? ”
Trần Hấp dừng một chút, “Sợ gì cơ? ”
“Tôi không biết, cô phải tự hỏi mình vì sao không dám trả lời câu hỏi của tôi chứ.” Cô ta cong khóe miệng, cười giả nói.
“Tôi không biết cô, cho nên không muốn trả lời câu hỏi của cô.”
“Tôi là Hạ Miểu, Lộc ca hay gọi tôi là Miểu Miểu.” Âm cuối của cô ta kéo dài, giống như muốn khiêu khích.
“À, Chương Lộc và cô quen biết, chuyện này có liên quan gì đến tôi hay không? Giống như Chương Lộc biết tôi, nhưng mà cô có biết tôi tên gì không? ”
“Không nhìn ra là bộ dạng cô giống con cừu non mà miệng lưỡi lại nhanh như vậy”
Trần Hấp có chút tức giận, không muốn để ý tới cô ta.
“Cô có biết Lộc làm gì trước khi mở quán bar không?”
“Cô thích Chương Lộc?” Cô đột nhiên hỏi.
Hạ Miểu sựng lại một chút, qua vài giây mới nói: “Không.” Trong thanh âm lộ ra sự kiên định. Nhưng Trần Hấp nghe được, lại có chút tự lừa mình dối người.
“Quên đi.” Lưu lại những lời này, Hạ Miểu liền rời đi.
Trần Hấp nhớ lại ánh mắt cuối cùng cô ta nhìn mình mang theo thâm ý, không hiểu sao cô thấy không thoải mái. Cô không hiểu ý nghĩa lần này của đối, nếu như là muốn đối phó cô, thì cô đúng là bị ảnh hưởng đến tâm trạng.
2. Thứ bảy, ngày 20 tháng 10, lúc 12 giờ 0 phút
Chương Lộc: “Xuống ăn cơm”
CX: “Không muốn xuống, muốn ăn trên lầu”
Chương Lộc: “Được, vậy chút nữa anh lên.”
Trần Hấp cảm thấy mình có hơi tùy hứng, vô cớ đem cảm xúc không vui kéo lên người anh, ngữ khí cũng không kiên nhẫn. Cô vốn là muốn nghe Chương Lộc giải thích ở dưới nhà ăn, nhưng bởi vì chuyện vừa rồi, cô không muốn nhìn thấy Hạ Miểu, cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra của cô ta.
Chờ Chương Lộc mang cơm trưa lên, sự áy náy đột nhiên dâng lên trong lòng cô, cảm xúc đan xen làm cho cô không biết phải làm sao.
“Anh và những người trong ban nhạc quen nhau bao lâu rồi?”
“Mấy năm rồi, sao vậy?”
“Không có việc gì…”
Cơm trưa là cơm trộn thịt bò mà Trần Hấp thích ăn, cô có hơi không yên lòng, ăn từng hạt.
“Làm sao vậy?” Chương Lộc lại hỏi.
“Cùng người khác gây sự nên không vui.” Cô hàm hồ nói.
“Em á?”
“Ý anh là sao? Em không thể sao? ”
“Anh chỉ là không nghĩ tới lại có người có thể chọc cho em tức giận.”
“Em cũng không phải làm bằng đất, sao lại không tức giận! Không, em không tức giận, chỉ là hơi không hài lòng, cảm thấy bực bội. ”
“Nói anh nghe chút nào.”
Trần Hấp bị bộ dáng người đàn ông muốn xem kịch của anh làm cho bật cười, “Cô ta khiêu khích em.”
“Thiệt hả?”
“Cô Mạc gì đó thật sự khiêu khích em.”
“Vậy là em khiêu khích lại hả.”
“Sức chiến đấu không đủ nên em chỉ biết giảng đạo lý.” Trong giọng nói lộ ra sự bất lực.
“Ha ha ha!”
Trần Hấp trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy mình căn bản không nên nói lòng vòng, rõ ràng nguyên nhân là vì anh mà giờ lại bị đầu sỏ này cười cợt.
Chương Lộc cười đủ rồi, nói: “Vậy em luẩn quẩn với cô ấy, cùng cô ấy bất hoà so đo.”
Trần Hấp nghĩ thầm, chỉ riêng một mình cô so đo thì có ích lợi gì, “Ca sĩ chính của ban nhạc kia thật xinh đẹp, lần trước thấy cô ấy trang điểm đậm, hôm nay không hóa tráng, bộ dạng thật giống minh tinh, trong cuộc đời em lần đầu tiên nhìn thấy. ”
“Phải không.”
“Ừ——”
“Vì cô ấy mà tức giận với anh?” Chương Lộc đột nhiên hỏi, cô bị cái nhìn sâu sắc nhạy bén của người đàn ông này dọa sợ.
“Những gì cô ấy nói em không cần phải quan tâm, anh không thân với cô ấy. Lần sau nhìn thấy cô ấy thì em tốt nhất là đi đường vòng đi.”
“Cô ấy nói anh gọi cô ấy là Miểu Miểu “
“Tất cả mọi người gọi cô ấy là Miểu Miểu. Không cần phải để ý đến cô ấy. ”
“Anh thật lạnh lùng,dù sao cô ta là con gái,lại là một cô gái xinh đẹp.” Hơn nữa còn là cô gái có ý tứ với anh, Trần Hấp thầm nghĩ, tuy rằng đó chỉ là suy đoán của mình.
“Em là bạn gái anh đó. Được rồi, ăn đi. Buổi chiều Vu Tụng Đồng khi nào đến? ”
“Cô ấy nói ba bốn giờ.”
“Vậy trước tiên cùng anh đi đến Từ Diệp? Tối nay thì đi với cô ấy, anh tiễn các em về.”
“Không cần, anh cứ làm việc của anh đi. Thời gian rảnh rỗi không biết bao lâu, bất tiện cho anh lại phải quay về. ”
“Được.”
Chương Lộc luôn có thể trấn an cô chỉ với hai ba câu, tính cách của cô lên xuống giống như một đứa trẻ, khi ở cùng một chỗ với bạn trai cũ cô còn có thể khắc chế một chút, nhưng ở cùng một chỗ với Chương Lộc, bởi vì đủ loại nguyên nhân, với lại có thái độ bao dung lại cưng chiều của anh, Trần Hấp thường sẽ quên hết mọi chuyện mà không che giấu cảm xúc gì của mình. Cô cũng không biết tình trạng yêu đương như vậy có bình thường hay không nữa.
3. Thứ bảy, ngày 20 tháng 10, lúc 22 giờ 31 phút
“Hấp Hấp, nhìn mình!” Bầu không khí tại hiện trường rất sôi động và mọi người đều vui vẻ. Vu Tụng Nhàn cầm điện thoại di động quay phim, nhìn hướng Trần Hấp hò hét.
Nhịp điệu mạnh mẽ, âm thanh guitar điện mạnh mẽ và dứt khoát, bầu không khí nổi bật sự hối hả và niềm đam mê. Trần Hấp cũng bị lây nhiễm, không tự chủ được cười to với ống kính.
Một bài hát kết thúc, âm nhạc đột nhiên lắng xuống, micro phát ra một tiếng chói tai, Hạ Miểu hắng giọng, dùng thanh âm lạnh lùng dễ nghe của cô ta thản nhiên mở miệng nói: “Bài hát dưới đây, là ca khúc đặc biệt hôm nay, muốn tặng cho một người đặc biệt. Nếu như không có anh ấy, sẽ không có ‘Thị Phi’ hiện tại, tuy rằng anh ấy hiện tại không còn ở ban nhạc, nhưng chỉ cần ‘Thị Phi’ tồn tại một ngày, anh ấy vẫn luôn ở đó. Tôi là ca sĩ chính thứ ba của ‘Thị Phi’, ban nhạc cũng thành lập khi tôi không có ở đây,…”
Trần Hấp nghe xong có chút tò mò, muốn biết người sáng lập ban nhạc này là ai, liền quay đầu hỏi Chương Lộc, “Anh biết không…?”
Lời kế tiếp còn chưa nói ra đã im lặng, lần đầu tiên cô thấy biểu tình xa cách của người đàn ông này. Chương Lộc hờ hững nhìn Hạ Miểu, vẻ mặt nghiêm túc lãnh khốc, không có một tia nhiệt độ, cả người tản ra khí tức người lạ chớ đến gần.
Trần Hấp thừa dịp anh không phát giác, nhanh chóng quay đầu lại, tim đột nhiên nhảy dựng, tâm tình không hiểu.
Hạ Miểu vẫn tiếp tục: “Vũ Trụ Đỏ, tặng cho mọi người. ”
“Bóng tối vô tận quấn lấy chúng ta, hô hấp chưa nguội lạnh cùng bão lốc càng ngày càng mãnh liệt…”
Là phong cách âm nhạc hoàn toàn khác với trước đây, dưới sự biểu diễn khoa trương của guitar Beth, có một cảm giác kỳ lạ và ảo giác. Cả hội trường cũng yên tĩnh lại, đắm chìm trong ý cảnh như mộng như ảo này.
Trần Hấp khắc chế xúc động muốn nhìn anh, lại không kiềm chế được suy đoán người đặc biệt trong miệng Hạ Miểu có quan hệ gì với Chương Lộc. Cô cảm thấy khủng khiếp, nếu cô mở miệng hỏi, Chương Lộc sẽ nói với cô chứ?
Bài hát không dài và âm nhạc dừng lại nhanh chóng. Tuy rằng có vài người hô An Khả, nhưng đoàn người Hạ Miểu không tiếp tục, bắt đầu thu dọn dụng cụ âm nhạc. Người lục tục rời đi, trong không khí còn lưu lại dư vị xao động, ánh đèn cũng trở nên sáng ngời.
Vu Tụng Nhàn vỗ vỗ bả vai cô: “Mình đi trước, lát nữa Chương Lộc đưa cậu về hả? ”
“Ừm, cậu đi đường cẩn thận.” Trần Hấp hơi không yên lòng.
“Hay là mình đưa cậu về? Mình nghĩ anh ấy sẽ cần thêm thời gian nữa.” Vu Tụng Nhàn chỉ chỉ Chương Lộc đang nói chuyện với tay guitar của ban nhạc.
“Hả?”
“Mình nói có muốn mình đưa cậu về hay không.” Vu Tụng Nhàn cho rằng thanh âm của mình quá nhỏ, lại lớn tiếng lặp lại một lần nữa.
“Không cần, mình chờ anh ấy một lúc là được rồi.” Cô nói dối với khuôn mặt không thay đổi.
“Được, vậy mình đi nha?”
“Ừm, về đến nhà gửi tin nhắn cho mình.”
Trần Hấp nhìn Vu Tụng Nhàn rời đi, không đợi Chương Lộc lập tức trực tiếp lên lầu hai.
4. Thứ bảy, ngày 20 tháng 10, lúc 23 giờ 0 phút
Thời tiết trở nên mát mẻ, nhiệt độ giảm mạnh vào ban đêm. Chương Lộc trời sinh thân thể nóng không sợ lạnh, vì vậy vẫn đắp chăn mỏng như trước. Trần Hấp sợ lạnh, liền thừa dịp hôm nay thời tiết tốt phơi một cái chăn hơi dày. Giờ phút này cô chôn mình trong chăn, ngửi thấy mùi cỏ xanh, buông lỏng cơ thể chính mình.
Cô có nên hỏi không? Hỏi có thể gợi lên một số kỷ niệm không hạnh phúc của anh? Không hỏi cô lại gãi tim gãi phổi khó chịu như vậy. Nhưng thần sắc lúc ấy của Chương Lộc, bây giờ cô nhớ lại, còn còn hơi sợ sệt. Vẫn là không hỏi đi, Trần Hấp trốn tránh kết luận, giữ nguyên hiện trạng là tốt rồi.
Đang lúc tự an ủi mình, đầu Trần Hấp nhẹ nhàng nâng lên.
“Chưa ngủ?”
“Ừm, có chuyện gì vậy?”
“Cho rằng em ngủ rồi, đầu không nên vùi trong chăn.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng lại dịu dàng, anh nhìn vào mắt cô tràn đầy tình ý. Anh thích cô, Trần Hấp nghĩ. Bộ dáng lạnh lùng kia sẽ không đối với cô, ít nhất trong khoảng thời gian anh thích cô, Trần Hấp khẳng định.
“Được.”
“Anh đi tắm.”
5. Thứ bảy, ngày 20 tháng 10, lúc 23 giờ 42 phút
Tiếng nước ngừng lại, thanh âm lờ mờ trong gian phòng không lớn này có vẻ rất rõ ràng. Mặc dù ở đây qua đêm nhiều lần, cũng ngủ chung giường nhiều lần, nhưng đối với những thân mật như vậy thì Trần Hấp vẫn có chút ngại ngùng.
Thân thể mang theo hơi nước chui vào chăn, Trần Hấp chủ động dựa vào, ôm lấy eo anh.
“Hả?” Giọng nói của người đàn ông tiết lộ sự ngạc ái.
Trần Hấp biết anh có ý gì, ngoại trừ lúc hôn môi sẽ không tự chủ ôm anh, bình thường cô đều xấu hổ chủ động.
Cô ngẩng đầu lên, cằm chống lên ngực anh, nói, “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh.”
“Hỏi đi.” Tay Chương Lộc vuốt ve gáy cô, ngón cái vuốt ve sau tai cô.
“Hôm nay Hạ Miểu nói người kia, là ai?”
Tay sau tai dừng một chút, “Muốn biết hả? ”
“Ừm… Nếu anh không muốn nói, cũng không quan trọng.” Trần Hấp nhìn ánh mắt anh, nghiêm túc nói.
“Cũng chẳng có gì là không thể nói, là anh.”
“Gì cơ?” Nàng kinh ngạc nói, có chút hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
“Đúng vậy, đó là anh.” Trước kia còn ham chơi, cũng thích âm nhạc, liền mở một ban nhạc, muốn xông pha một phen, có điều…”
“Có điều cái gì?”
“Bất quá sau đó lập tức từ bỏ. Người nhà không ủng hộ, lại bức anh từ bỏ, rồi giải tán, sau đó bọn họ gạt anh ra tự mình tổ chức lại, anh nếu không chơi họ cũng chẳng quản, bọn họ tìm anh hỗ trợ, anh liền giúp cả nhóm, cũng chỉ giúp họ một địa điểm mà thôi.”
“Oa, thật ngầu.” Trần Hấp lẩm bẩm nói.
“Ngầu phải không?” Anh cười, “Nhưng bây giờ ban nhạc này cũng không còn gì để anh giúp. ”
“Nhưng Hạ Miểu nói những lời kia, anh vẫn để ý không phải sao?”
“Bài hát kia, dễ nghe không?” Hắn không có trả lời để ý hay là không thèm để ý, mà đổi sang vấn đề khác.
“Dễ nghe, có liều lĩnh lại không hiểu sao lại có cảm giác cô độc.”
Anh mỉm cười nhẹ nhàng, thở dài, “Anh đã viết nó, trong khoảng thời gian anh sắp từ bỏ.”
“Anh thật lợi hại.” Trần Hấp kinh ngạc.
“Anh quả thật để ý, nhưng để ý chính là cô ta tự chủ trương lấy ra hát. Cô ta có thể đắm mình trong quá khứ, nhưng cô ta không thể sắp xếp anh theo ý muốn và kéo anh vào sự tự tưởng tượng của cô ta.” Anh nói những lời này một cách bình tĩnh.
“Anh một chút cũng không nghĩ tới tiếp tục bắt đầu lại sao?”
“Không. Con người ta, buông tha thứ gì thì sẽ không hối hận, bằng không sẽ cảm thấy rất vô dụng, có phải rất giả tạo hay không? ”
“Không phải đâu, em cảm thấy anh thật sự rất lợi hại. Nếu là em có thể em sẽ dễ dàng bỏ cuộc và hối tiếc.” Trần Hấp quay đầu ghé vào ngực anh ta, cảm thán nói, “Anh còn có thể chơi nhạc, còn có thể kiếm được nhiều tiền. ”
“Phải không.”
Trần Hấp cảm thụ bên tai bởi vì cười mà ngực rung lên, siết chặt cánh tay, “Đúng vậy. Em nghĩ em lại thích anh hơn một chút. ”
Bàn tay sau gáy chuyển lên cánh tay, Chương Lộc nhéo nhéo, lại một tay nâng cô lên trên, hôn cô.
Thời gian ở cùng Chương Lộc càng lâu, Trần Hấp càng thích anh một phần, càng cảm thấy anh có mị lực, cô thích cảm giác hôn môi với anh, cũng thích được anh ôm, loại cảm giác chưa từng có này cô hưởng thụ cũng sợ hãi, rốt cuộc anh thích mình vì cái gì?