Tóc ướt của Đàm Hồng Linh bị phụ thân đẩy ra, đối phương nhìn y, trong mắt cảm xúc phức tạp khó hiểu, "Linh Nhi......" Đàm Hữu môi rung động, thật lâu không có nói ra câu nói tiếp theo.
Đàm Hồng Linh ôm cánh tay phụ thân, hất cằm lên, đi lên hôn lấy cái môi của phụ thân bị chính y cắn đến chảy máu, y cẩn thận mà dùng đầu lưỡi miêu tả hình dạng cánh môi phụ thân.
Nơi này từng đối y thổ lộ lời nói nghiêm trọng cùng ôn nhu, y rõ ràng sớm đã quen thuộc, lại lần đầu tiên dựa đến gần như vậy.
Tựa như phụ thân y, y lần đầu tiên từ trên mặt phụ thân uy nghiêm nhìn thấy yếu ớt cùng vô thố.
Đàm Hồng Linh nhịn không được tâm run lên, y co mông, kẹp chặt nam vật phía sau thuộc về phụ thân. Ở trên người một nam nhân rên rỉ, chủ động co mông xoay hông, hết sức câu dẫn, vốn nên cảm thấy nhục nhã, nhưng bởi vì đối phương là phụ thân y, y thế nhưng lòng tràn đầy vui mừng.
Y vui mừng nhìn phụ thân ửng hồng mặt, vui mừng nhìn đến cánh tay phụ thân nhô lên gân xanh, vui mừng nhìn ngực phụ thân mướt mồ hôi cùng hạ thể không chịu khống chế bừng bừng phấn chấn.
Y cũng vui mừng cảm nhận độ cứng phía sau như côn sắt cùng độ ấm nóng bỏng.
Nếu không phải mấy tháng trước, y biểu hiện xuất thần huyết, nếu không phải tổng quản đem phương pháp giải quyết nguyền rủa của Đàm gia lặng lẽ nói cho y, y liền vĩnh viễn sẽ không thể có được loại cảm giác này.
Đàm Hồng Linh trong lòng nhất thời tràn đầy thỏa mãn cùng thương cảm, y quyến luyến phụ thân như vậy, nhưng phụ thân lại tình nguyện chết cũng muốn đẩy y ra. Y không biết nên khóc hay cười, chỉ là cúi xuống thân mình, nén lại thê lương trên mặt, gắt gao mà ôm lấy phụ thân, lại cảm thụ da thịt đối phương bóng loáng cường tráng, tràn ngập sinh mệnh.
Trong phòng tràn đầy hương vị tình dục, y cùng phụ thân gắt gao ôm nhau, giống như nước biển không hề có khoảng cách, thanh âm thân thể ma sát giống như sóng biển chui vào trong tai y, y ở trong sóng biển càng ngày càng cấp cảm thấy một mảnh bạch quang chói mắt, bạch quang tan đi, y nhìn thấy gương mặt phụ thân, có vui mừng giống y.
Đàm Hữu thở hổn hển, hắn ôm mông Đàm Hồng Linh, nhưng chỗ kia quá mức trơn trượt, hắn hơi không lưu ý liền sẽ rời tay, hắn giờ khắc này rốt cuộc phẫn hận hai chân chính mình vô lực, bằng không hắn có thể đem đối phương đè ở trong lòng ngực, làm y phát ra rên rỉ vui sướng.
Đàm Hữu không hề chớp mắt nhìn gương mặt nhi tử, trên gương mặt anh tuấn là biểu bình mị thái kinh người, tóc màu đen dài rơi rụng, rơi đến màu da trắng nõn, ngực trên dưới phập phồng, đầu v* đỏ tươi đứng thẳng, giống như hồng mai tuyết địa.
Cảnh tượng quá mức mê người, bất luận là ai nhìn thấy, đều mỹ đến rung động lòng người.
Đàm Hữu nhịn không được ngồi dậy, đi hôn mồ hôi ở khóe mắt Đàm Hồng Linh.
Đàm Hồng Linh lại ôm lấy cổ hắn, không cho hắn đi, trong thanh âm là vui thích không dấu được, "Phụ thân, người lại hôn hôn ta."
Đàm Hữu không nói gì, hắn dùng môi nhẹ nhàng mà ở trên mặt đối phương vuốt ve, thở ra nhiệt khí làm Đàm Hồng Linh cầm lòng không đậu nhắm mắt. Đây là cốt nhục của hắn, Đàm Hữu lần đầu tiên mà nhận thức đến rõ ràng như thế, có tương tự mặt mày cùng hình dáng hắn, nhưng hắn lại là lần đầu tiên không hề giữ kẽ mà cùng y tiếp xúc thân mật, phảng phất huyết dung tiến huyết, cốt đoán thành cốt, một cổ xúc động xa lạ khắp người hắn chảy xuôi trào dâng, đem mọi thứ trong dĩ vãng ở trong thân thể hắn hết thảy rửa sạch.
Bọn họ tâm rõ ràng phân làm hai, tại đây một khắc lại hòa hợp một thể.
Đàm Hồng Linh tứ chi gắt gao quấn lấy hắn, Đàm Hữu có thể nghe được tim đối phương đập đinh tai nhức óc, một chút một chút chạm vào tâm hắn.
Hắn nhịn không được ngăn chặn mông Đàm Hồng Linh, nỗ lực dùng sức hướng lên trên đỉnh mạnh.
Nghiệt vật giống như cái dùi hung hăng đâm đi vào, hai viên trứng dái cũng dính sát vào cánh mông nở nang của Đàm Hồng Linh.
Đàm Hữu lớn tuổi thở phào nhẹ nhõm, hắn chậm rãi tìm được bí quyết, tả hữu nghiền nát, trong chốc lát lại là đâm mạnh.
"A......" Đàm Hồng Linh không tự chủ rên rỉ ra tiếng, phía trước nam vật bắn ra mấy cỗ đục dịch nhỏ.
"Linh Nhi......" Đàm Hữu đầu hôn hôn thái dương nhi tử, hai tay căng giường, nhanh chóng mà va chạm.
"A......" Lâm vào đỉnh tình dục, Đàm Hồng Linh rốt cuộc kiên trì không được, y kêu to, lại tiết vài cỗ, vẩy ra tinh dịch thậm chí làm dơ ngực Đàm Hữu.
Đàm Hữu dính một chút bạch trọc của nhi tử bắn ở bụng y, hàm ở trong miệng, chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm láp. Động tác của hắn rất chậm, ánh mắt lại tràn ngập tính xâm lược, làm Đàm Hồng Linh hầu kết nhịn không được giật giật.
Đàm Hữu liếm sạch sẽ, mới dùng thanh âm trầm thấp nói: "Muốn ta hôn ngươi?"
Đàm Hồng Linh cơ hồ phát không ra thanh âm, y nỗ lực mới từ yết hầu bức ra khí thanh, vội vàng nói: "Muốn!"
"Linh Nhi, không thể đổi ý." Đàm Hữu đè thấp đầu, dùng chóp mũi dán sát vào mũi nhi tử, "Không thể đổi ý."
Bọn họ hô hấp đan xen, từ trong mắt nhau thấy được bộ dáng chính mình.
"Sẽ không. Vĩnh không đổi ý......"
"Không thể đổi ý." Hắn lại hung hăng cắn hầu kết nhi tử, ở nơi đó lưu lại dấu răng đỏ tươi.
"Không!" Đàm Hồng Linh run rẩy, ngón tay gắt gao nắm chặt bả vai rộng lớn của phụ thân, thẳng đến nặn ra ấn ký.
Y vừa dứt lời, đã bị Đàm Hữu thô bạo hôn phong bế miệng lưỡi. Không để lối thoát, hung tàn, mang theo ý vị cắn nuốt.
Sóng to gió lớn lại lần nữa đánh úp, Đàm Hồng Linh cảm thấy chính mình như một con thuyền nhỏ, giữa biển rộng âm u lung lay, nước chảy bèo trôi. Mưa rơi rào rạt mà đánh tới, y đau đến kêu to, cũng sướng đến khóc thút thít.
Tứ chi y đều hưng phấn đến cuộn lên, quơ chân múa tay, không biết sắp đặt như thế nào.
Y chảy nước mắt, đáp lại cái hôn của phụ thân, ở trong lắc lư tìm được tiết tấu thuộc về bọn họ.
Y mơ hồ cảm thấy phụ thân như cũ đang nói không thể đổi ý.
"Không đổi!" Đàm Hồng Linh nói.
Y nghe được phụ thân gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên nhéo y một phát, khiến cho y giơ lên cổ, vểnh lên cái mông. Địa phương hai người liên tiếp như là có lửa cực nóng, phát ra tiếng nước dâm mĩ giao hoan không chút nào che đậy.
Y cảm thấy chính mình toàn bộ đều bị lấp đầy, không có khe hở, mà tay phụ thân lại đột nhiên buông ra, mấy chục cỗ chất lỏng nóng bỏng mãnh liệt mà đập vào vách trong của y. Mồ hôi và máu giao hòa, bọn họ hoàn thành toàn bộ nghi thức.
Đàm Hữu duỗi cánh tay ra, đem nhi tử mệt đến tứ chi thoát lực đặt ở trên ngực chính mình, hắn hôn hôn đỉnh đầu đối phương, vừa giống phụ thân, cũng giống như tình nhân.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng lanh lảnh, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ không gian lặng im, che dấu nơi phát sinh sự tình trong bóng đêm.
Lời nguyền rủa đem tội nghiệt gông xiềng ở phía trên hai người, dấu vết vận mệnh cũng theo đó đổ xuống, đó là huyết thống siêu việt dây dưa, đời đời kiếp kiếp, không thể thoát khỏi.
~Hoàn~