Mặc dù như vậy, theo bản năng nó vẫn cảm thấy mình là một cậu bé dễ thương.
Đường Tiểu Đường trong lòng thầm gặm ngón tay, đôi mắt tròn xoe nhìn cố định vào lưỡi kéo lạnh lùng, ừm, chọn chủ nhân hay chọn nhúm nho nhỏ bây giờ.
Nếu nó chọn nhúm nho nhỏ, nó sẽ nhảy lên cắn chủ nhân một cái, sau đó bỏ chạy, đợi chủ nhân bình tĩnh lại rồi mới quay về. Nếu nó chọn chủ nhân thì nó chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành một viên kẹo nữ tính thôi.
Huhuhu, nước mắt Đường Tiểu Đường rơi lã chã, cán cân Thiên Bình dao động điên cuồng giữa nhúm nho nhỏ và chủ nhân của mình.
Không hiểu sao, kẹo ngọt đột nhiên toả ra một loại hương vị uể oải.
Bàn tay đang cầm kéo của Tư Hàn Tước dừng lại, anh cảm thấy nụ cười của kẹo dẻo gấu đột nhiên không ngọt ngào thậm chí còn có một nỗi buồn thoáng qua trong đôi mắt to tròn của nó, đôi tai trên đầu hơi rủ xuống, trông tủi thân vô cùng.
Tư Hàn Tước: Hả? Ảo giác phải không??
Anh nhìn chằm chằm vào nhóc gấu dẻo tự hỏi, chỉ cảm thấy bộ dạng của gấu con chẳng thay đổi chút nào nào, vậy mà… đột nhiên chết đi???
Lạ nhỉ, chắc là ảo giác thôi.
Có thể là do ánh sáng.
Tư Hàn Tước theo bản năng mà giải thích như vậy, và rồi chiếc kéo loé sáng, từ từ đến gần kẹo dẻo gấu.
Đường Tiểu Đường can đảm nhìn chủ nhân, chua xót nghĩ, nếu như trở thành kẹo con gái thì chủ nhân vẫn sẽ thích mình.
Gần như ngay lúc có câu trả lời, kẹo đã đưa ra quyết định.
Làm sao kẹo có thể dọa được chủ nhân được.
Chỉ có thể… chỉ có thể hy sinh nhúm nho nhỏ của mình.
Đường Tiểu Đường nhếch miệng tuyệt vọng nhìn cái kéo… rơi xuống viên kẹo dẻo tròn màu hồng bên cạnh.
Hử?
Tư Hàn Tước cắt một viên kẹo dẻo hình tròn thành hai nửa rồi kéo hai chân của kẹo dẻo gấu ra, dán chúng dưới nhúm nho nhỏ…
Mặt Đường Tiểu Đường đỏ bừng.
Chủ nhân… Chủ nhân lắp cho nó hai quả trứng mini!
Chủ nhân tốt hay xấu, kẹo đều thích!
Đường Tiểu Đường lắc lắc hai tai, vẻ mặt thê lương lập tức vui vẻ trở lại.
Tư Hàn Tước nhìn nhóc gấu dẻo có thêm hai quả trứng mini, không khỏi bật cười.
Trời đã gần chạng vạng, ánh nắng ngoài cửa sổ đỏ rực như ngọn lửa, mặt trời lặn rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt đen và sâu thẳm của anh ánh lên một chùm lửa rực rỡ và sống động.
Khi Tư Hàn Tước lạnh lùng chính là tuyết đông gió lạnh nhưng anh cười rộ lên lại là đại diện của ánh sáng rực rỡ và tráng lệ của bầu trời, xung quanh là vòng cung mờ ảo toả ra sức quyến rũ mê người.
Nụ cười đó dễ dàng in sâu vào trái tim bé bỏng của Đường Tiểu Đường.
Ở trong mắt Đường Tiểu Đường, tất cả đều là anh.
Đối mặt với người xa lạ, Tư Hàn Tước sẽ để lộ đôi mắt lạnh lùng vô tình còn đối mặt với người mình thích, anh rất đỗi dịu dàng và kiên nhẫn, hơn thế khi đối mặt với kẹo dẻo, anh còn sẽ nghịch ngợm như một cậu bé.
Tính cách của chủ nhân thật là phong phú và sống động.
Đường Tiểu Đường nhìn sâu vào đôi mắt chủ nhân, trong lòng thầm nghĩ, cái sự thích thú ấy lại chẳng thể che giấu, hương vị ngọt ngào lại chảy ra khỏi cơ thể.
Những ngón tay mảnh khảnh của Tư Hàn Tước xoa xoa đầu nhỏ của kẹo dẻo gấu, nó không thể nói nhưng đôi tai lại khẽ lắc lư như thể nói rằng chủ nhân là người tốt nhất.
Kẹo dẻo gấu đáng yêu mềm mại khẽ rung động, toàn thân ửng hồng toả ra hương thơm ngọt ngào, trong sáng như một viên pha lê màu hồng, nó nhìn chăm chú chủ nhân của mình đắm chìn trong không gian ngọt ngào yên bình ấy.
Bị nó nhìn như vậy, mùi thơm ngào ngạt cho anh một ảo giác như thể anh ta là người tốt nhất trên thế giới.
Tư Hàn Tước mỉm cười.
Anh như nhìn thấy được tương lai không xa, sau một ngày làm việc, anh có thể thư giãn về cả thể chất và tinh thần, trở về “ngôi nhà” sáng đèn chờ anh.
Vừa mở cửa ra, trong nhà đã tỏa ra một mùi hương ngọt ngào sảng khoái, một thiếu niên xinh đẹp bước ra khỏi bếp, hôn nhẹ lên môi anh rồi mỉm cười nói, Tư tiên sinh, chào mừng anh về nhà.
Nhóc gấu mềm mại trước mặt trùng với thiếu niên trong trí nhớ, Tư Hàn Tước cụp mắt, nhẹ nhàng che giấu sự bối rối thoáng qua trong đôi mắt.
Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, anh cầm lấy dụng cụ cẩn thận sửa lại cái chân bị gãy của kẹo dẻo gấu cùng cái mông hơi nhăn và chiếc mũi nhỏ méo mó cho nó.
Chẳng mấy chốc, Đường Tiểu Đường đã khôi phục lại vẻ ngoài đáng yêu như ban đầu.
Hơn thế nữa, nó còn có thêm hai “viên đáng yêu nho nhỏ” nữa.
Đường Tiểu Đường rất hài lòng với cơ thể hiện tại của mình, sau khi mặc bộ “đồ lót đôi” do chủ nhân may, Đường Tiểu Đường lại lắc tai, hận không thể nói với cả thế giới rằng chủ nhân của nó là một người tuyệt vời!!
Tuy có một phút chốc, ánh mắt chủ nhân hơi buồn bã nhưng kẹo sẽ dùng vị ngọt khiến chủ nhân vui vẻ trở lại.
Kẹo ngọt sẽ mang lại niềm hạnh phúc ngọt ngào!
Khi về đến nhà thì trời đã hơi tối, đèn đường đều đã bật sáng, Tư Hàn Tước nói với tài xế một tiếng rồi tự mình lái xe về nhà.
Chẳng bao lâu sau họ đã hòa vào dòng xe cộ dài đằng đẵng.
Đèn xe chiếu sáng cả thành phố, giống như một dải ngân hà trên mặt đất và họ cũng là một ngôi sao nhỏ giữa dải ngân hà ấy.
Tư Hàn Tước đặt Đường Tiểu Đường vào ghế phụ, bật đài, ngón tay thon dài đặt lên vô lăng, chờ đèn xanh.
Đường Tiểu Đường ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía trước, chủ nhân, anh còn chưa thắt dây an toàn cho Đường Tiểu Đường đâu.
Em là một viên kẹo vô cùng tuân thủ luật giao thông đấy!
Tư Hàn Tước nhìn dòng xe cộ đông đúc phía trước, khóe mắt thoáng hiện khuôn mặt nho nhỏ của kẹo dẻo gấu, có vẻ hơi nghiêm túc nhỉ?
Anh rũ mắt, nghi ngờ nhìn sang kẹo dẻo gấu rồi bỗng nhiên nhận ra.
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, anh luôn cảm thấy kẹo dẻo gấu đang nghiêm túc chờ anh thắt dây an toàn.
Tư Hàn Tước cúi người thắt dây an toàn cho hộp thuỷ tinh của Đường Tiểu Đường.
Kẹo vui vẻ trở lại.
Khóe môi Tư Hàn Tước hơi cong lên, viên kẹo nhỏ hình như… có sinh mệnh.
Suy nghĩ này chỉ kéo dài trong hai giây, Tư Hàn Tước với vẻ mặt không thể tin được bắt đầu khởi động, thầm nghĩ mình bị manh đến mức sinh ra ảo giác rồi.
Đường Tiểu Đường không biết rằng mình đã suýt khiến chủ nhân nghi ngờ, dọc đường đi còn nỗ lực phóng thích hương thơm nhằm xua đuổi cơn buồn ngủ của chủ nhân. Mùi hương ngọt ngào lưu luyến động lòng người xoa dịu mệt mỏi và lo lắng suốt cả ngày của Tư Hàn Tước, nó thoang thoảng quẩn quanh như thể muốn mát xa cho anh.
Cánh mũi Tư Hàn Tước phập phồng, anh cảm thấy dường như hôm nay kẹo dẻo ngọt hơn?
Đường Tiểu Đường cùng anh về nhà, lần đầu tiên Tư Hàn Tước cảm thấy về nhà là một điều hạnh phúc và ngọt ngào đến thế.
Sau khi dừng lại, Tư Hàn Tước xuống xe rồi ôm hộp thuỷ tinh vào nhà.
Trong nhà không có ánh sáng, Tư Hàn Tước vươn tay bật đèn, thay giày rồi trở về phòng ngủ, vừa định thay quần áo thì điện thoại vang lên.
Đó là tin nhắn của Khương Vũ.
Tư Hàn Tước mở máy, mày cau càng ngày càng sâu.
Khương Vũ trực tiếp thẩm vấn tên gián điệp, hỏi ra được người đứng sau, quả nhiên lại là người kia.
Kẻ thù Tư Hàn Tước căm thù đến tận xương tuỷ.
Bên kia không chỉ muốn phá hỏng việc phát hành sản phẩm mới, hơn thế nữa là trước đó gián điệp đã đánh cắp bản vẽ thiết kế sản phẩm.
Sắp tới bên đó sẽ tung ra thiết kế giống hệt bên anh trước.
Lô sản phẩm mới của Tư thị xem như vô dụng.
Tư Hàn Tước cười lạnh, xung quanh tràn ngập sát khí.
Anh không sợ đối phương tính kế, chỉ là mỗi khi nghĩ đến người kia, vô số bóng đen thời thơ ấu gần như đã chôn vùi nay lại như thủy triều từ từ dâng lên.
Tư Hàn Tước kêu lên một tiếng, cơn đau âm ỉ lại kéo đến.
Anh dùng chút sức lực cuối cùng gửi bản kế hoạch B cho Khương Vũ rồi cố gắng mở tủ đầu giường, đổ một đống thuốc vào miệng.
Thuốc không thể làm dịu cơn đau đầu dữ dội, Tư Hàn Tước lập tức đổ mồ hôi lạnh, không khống chế được mà từ từ ngã xuống thảm.
Đường Tiểu Đường đạp mở hộp thuỷ tinh, giống như một chiến binh nhỏ từ trên trời rơi xuống lao về phía chủ nhân đang rơi vào rối loạn lưỡng cực!
Mà phía bên kia, Khương Vũ không biết Tư Hàn Tước đã ngất xỉu, hắn soạn tin nhắn cuối cùng cho boss của mình với vẻ mặt bối rối: Tên gián điệp nói rằng chính kẹo dẻo gấu của anh đã đánh hắn ta.
Hắn nhìn chằm chằm vào thông điệp không đáng tin này một lúc lâu, cuối cùng quyết định tôn trọng giá trị quan của chủ nghĩa xã hội và xoá từng chữ một đi.
Tên gián điệp đó có lẽ bị bệnh tâm thần.
Nghĩ như vậy có lẽ mới là bình thường nhất.
~Hết chương 10~