Đây là ngày vui của cả bốn vị Đường chủ của Ngạo Ưng bảo!
Tiệc cưới này quả thật long trọng trước nay chưa từng có, thậm chí so với đại hôn của Bảo chủ Ngạo ưng bảo chỉ hơn chứ không kém.
Trước tiên phải kể tới con gái yêu của Ngải lão gia, tài lực của Ngải lão gia vang danh bốn bể, mà nay con gái yêu xuất giá, Ngải lão gia không tiếc gì, đưa tới một xe đồ cưới đầy kỳ trân dị bảo, làm người xem hoa cả mắt. Chưa hết, những đồ cưới này đều do Ngải tiểu thư tìm thấy từ các bảo tàng, phàm là bất kỳ ai, nghe thấy đều chảy nước miếng.
Chưa hết, thức ăn hôm nay cũng toàn là món ngon vật lạ, đầu bếp là danh trù nức tiếng gần xa. Không biết may mắn đến cỡ nào mới có thể được ăn mỹ yến đệ nhất thiên hạ như thế này! Hèn chi mà thực khách tới Ngạo Ưng bảo chật như nêm.
Đương nhiên, cũng không ít người tới là vì muốn tận mắt nhìn thấy Cốc chủ thần bí của Diêm Cốc.
Có người nói mắt hắn sáng như đuốc (sax, so sánh kiểu gì nghe như… quái vật vậy T__T), sáng ngời hữu thần, lại có ba đầu sáu tay, vô cùng lực lưỡng. Nhưng giai thoại được mọi người yêu thích nhất lại là, nghe nói hắn vì cưới mỹ nữ động lòng người, tình nguyện tổ chức tiệc vui ở nhà mẹ đẻ của tân nương tử, cũng chính là Ngạo Ưng bảo, thành ý của hắn đối với tân nương tử có thể nói là một kiếm lấy hết ngưỡng mộ của nữ khách ở đây!
Âm thanh ồn ào náo nhiệt, hỉ yến bắt đầu, Lôi Hành Ngạo mặt mày rạng rỡ liên tục uống rượu mừng, đột nhiên rời đi vì phía trong còn có ái thê cùng vài kẻ vốn-không-nên-ở-đó đang tranh cãi ầm ĩ, chờ hắn vào xử lý.
- “Cuối cùng bọn hắn cũng đã tìm được một nửa của mình, tâm nguyện của ta coi như cũng hoàn thành.”
Nhìn ái thê bụng to, không tiện đi lại, Lôi Hành Ngạo cảm khái vạn phần.
- “Tránh ra, đừng ngăn cản! Thủy Như Nguyệt, nữ nhân kia, ngươi đã làm gì nương tử ta??”
Từ ngoài vọng vào tiếng tranh cãi ầm ĩ, chỉ chốc lát sau, một người mặc y phục chú rể nhảy vọt vào.
Người này đúng là nhân vật chính thứ nhất của đêm nay, Diêm Lạc.
- “Bảo chủ, Bảo chủ phu nhân, nô tì không ngăn cản được, Diêm Cốc chủ cứ nhất định đòi vào.” – nô tì sợ hãi nói.
- “Không sao, ngươi lui xuống đi!”
Nha hoàn vừa lui xuống, Lôi Hành Ngạo liền nhìn chú rể vốn nên trở về tân phòng, không hiểu vì sao hắn lại xông vào đây.
- “Diêm Cốc chủ, ngài –”
*chỗ này ta để là “Diêm Cốc chủ”, chữ “Diêm” này nghĩa là họ Diêm, giả sử anh họ là Nến, thì sẽ là “Nến Cốc chủ”, chứ không phải thiếu chữ nghen.
Lôi Hành Ngạo còn chưa hỏi xong, phía sau lại truyền đến mấy tiếng hô khác.
- “Thủy Như Nguyệt! Đệ biết ngay đại tẩu xấu bụng mà…”
- “Bảo nhi của đệ đâu! Đại tẩu đưa nàng đi đâu rồi…”
- “Còn Tiểu Quang nhi của đệ nữa…”
Cùng lúc đó, có ba vị chú rể khác tranh nhau xông vào tẩm cư của Lôi Hành Ngạo.
Lôi Hành Ngạo nhìn các nam nhân đang tức giận ngút trời này, không hiểu vì sao bọn hắn lại vào đây náo loạn như vậy?
- “Đại ca, huynh mau nói nữ nhân của huynh giao nương tử của đệ ra đây!” – người làm khó dễ đầu tiên chính là Đường chủ của Huyền Vũ, Phong Cách Phách.
- “Đại ca, coi như huynh giúp đệ, nói với đại tẩu tử một tiếng đi! Đêm tân hôn này hãy để nương tử của đệ về đi!” – Đường chủ của Thanh Long, Phó Tử Tường khẩn cầu.
- “Đại tẩu, lúc nào không đùa, sao lại nhằm lúc này bày trò? Tỷ dấu Bảo nhi ở đâu rồi, trả nàng cho đệ được không!” – Bạch Hổ đường, Vân Khiếu Hồn, ủ rũ.
Đôi mày rậm của Lôi Hành Ngạo nhíu chặt.
Thủy Như Nguyệt vỗ vỗ tay của tướng công, ý bảo hắn đừng lo lắng, mọi việc sẽ được giải quyết êm thắm thôi.
Như Nguyệt nhướng mắt nhìn bốn người trước mặt. (nói thật là không hiểu vì sao mà ta ghét mụ này, nên đừng hòng ta gọi là “nàng”!)
- “Vô duyên! Tìm không được nương tử của các ngươi thì liên quan gì đến ta?”
Nàng thật khâm phục chính mình, giọng điệu càng ngày càng giống cổ nhân nha.
- “Vớ vẩn!” – Phong Cách Phách hừ mũi.
Đại tẩu là người cuối cùng vào hỉ phòng nói chuyện với tân nương ngay lúc bọn hắn bị khách khứa kéo đi chè chén, rất nhiều nô tì đứng dọc theo dãy hành lang dài đều có thể làm chứng. Hiện giờ tân nương của bọn hắn đều biến mất, đại tẩu làm sao không có liên can được chứ?
- “Tiểu tẩu tử, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, tẩu là người tốt mà, tha cho mọi người một đường sống đi!” – có người bắt đầu cầu xin.
- “Làm gì ai oán như vậy, chẳng qua là một đêm động phòng hoa chúc thôi mà! Đừng nói với ta là các người đều tuân thủ bổn phận, không ăn vụng từ trước nha?”
- “Khụ khụ, tẩu tử, sao người lại nói vậy, ta và Tiểu Quang nhi hoàn toàn trong sáng, làm gì như tẩu nói.”
- “Đúng rồi! Ta và Bảo nhi cũng vậy, tẩu đừng nghĩ bọn ta và tẩu giống nhau… Khụ khụ!” – đại ca đảo mắt một cái, hắn biết thân biết phận im miệng.
- “Linh Nhi nương tử ân cần dạy bảo như vậy, chúng ta quả thật trong sạch, ngươi đừng nói nhảm.” (Lạc ca thì không ưa rồi nên ta để thành “ngươi” luôn, haha ta edit ta có quyền =.= dễ bị oánh quá!)
Ba người cùng oán giận lên tiếng, duy chỉ có một người đỏ mặt im lặng.
- “Phách, sao không lên tiếng?”
- “Kỳ quái ha, khí thế của huynh luôn lớn nhất, rống một tiếng đi!”
- “Hay là…”
Phỏng đoán của ba người được ánh mắt né tránh của Phách chứng thật.
Trong nháy mắt, tiếng trầm trồ xuýt xoa hâm mộ vang lên bốn phía, các vị chú rể ghen tỵ đứng xung quanh Phách.
- “Nè, các người quên mục đích của mình rồi à?”
Đằng hắng một tiếng, Phong Cách Phách tức giận đỏ mặt nói.
Đã làm thì sao? Chẳng lẽ hắn sợ nữ nhân Thủy Như Nguyệt kia?!
- “Đúng đúng, đại tẩu, mau trả nương tử cho đệ..”
Mỗi người ngươi một câu, ta một câu, ai ai đều tức giận ồn ào, Thủy Như Nguyệt đột nhiên cảm thấy hơi tức ngực, bụng không thoải mái.
- “Các người im hết cho ta!”
Lôi Hành Ngạo phát hiện ái thê không khỏe, tức giận rống lên.
Thủy Như Nguyệt nặng nề thở ra, xem ra hôm nay không nên cùng bọn hắn tranh cãi rồi.
- “Lần trước khi trở về từ Diêm Cốc, dọc đường đi ta cứu một đôi vợ chồng khỏi chết đói, để cảm tạ, bọn họ tặng cho ta một bảo tàng đồ.”
Vân Khiếu Hồn đổ mồ hôi lạnh, ngữ điệu cũng tăng lên không ít. “Tẩu không đưa vật đó cho Bảo nhi?”
Hèn gì! Ngay cả sủng vật Bối Bối nàng luôn đem theo bên người cũng biến mất!
Không được! Hắn phải tìm nàng về!
- “À, đúng rồi!” – một người vừa vội vàng xông ra, Thủy Như Nguyệt liền nói: “Không biết các người đã nghe tin có một gian ẩm thực nhỏ vừa khai trương tên là “Tuyệt thế hảo hiên” không? Các món ăn ở đó chỉ cần tốn hai lượng là có thể ăn thỏa thích đến no thì thôi. Quan trọng là, “Tuyệt thế hảo hiên” mở cửa suốt, bất luận ở đến khi nào cũng không bị đuổi đi.”
Phó Tử Tường há hốc mồm! Thôi rồi, chắc chắn Tiểu Quang nhi của hắn “khí phu truy thực” rồi!
*khí phu truy thực: bỏ chồng theo thức ăn =.=
Chớp mắt sau, trong các vắng đi một người.
- “Aiz…” – Thủy Như Nguyệt đột ngột ngẩng đầu: “Tháng trước, tại “Thảm thảm trấn” ở giữa hai ngọn núi, nghe nói xảy ra nạn đói, một tháng dài không có lương thực, nhiều người chết đói, vô cùng đáng thương.”
- “Chết tiệt! Sao lại nói cho nữ nhân ngốc kia biết!”
Phong Cách Phách hoàn toàn bị chọc điên, giống tên lửa vội vàng vọt đi, chỉ sợ chậm một bước thì nữ nhân ngốc kia đem bán chính mình mất.
Thủy Như Nguyệt xúc động trợn mắt.
Ba tên ngốc này, vì tầm thê mà ngốc hết cả hay sao thế này? Cô đâu đã nói tàng bảo đồ kia dẫn đến nơi nào?
Rồi thực điếm “Tuyệt thế hảo hiên” ở đâu? Còn hai ngọn núi kia ở phương nào, đông, tây, nam, hay bắc?
Aiz! Nam nhân… quả nhiên mù quáng!
Mà bây giờ, chỉ còn một kẻ.
- “Ta thì sao?” – Diêm Lạc bị bỏ rơi, hỏi.
- “Ngươi?” – Thủy Như Nguyệt đau bụng sinh, chân hơi run. “Nương tử của ngươi không ở trong phòng sao?”
- “Ngươi bớt mồm mép đi, ta hỏi ngươi, tại sao Linh Nhi nương tử bị hôn mê? Ngươi cho nàng ăn cái gì? Sao ta gọi thế nào cũng không tỉnh?”
Hắn sợ đến nỗi như kiến bò chảo nóng, cũng may một nha hoàn đã cho hắn biết là nữ nhân này vừa vặn đi qua Chu Tước cư.
- “Đương nhiên rồi, “bách nhật túy” sẽ làm cho người uống hôn mê ba ngày ba đêm liền mà!” – Thủy Như Nguyệt cười khẽ hai tiếng, sau đó nhăn chặt mày.
- “Ba ngày ba đêm? Nữ nhân kia –” Diêm Lạc bị chọc muốn điên.
- “Ai bảo ngươi lừa ta khóc? Còn đem Linh Nhi nhà chúng ta đến nơi xa xôi như vậy? Ta mặc kệ, đây là ngươi đắc tội ta!”
Thuốc này do muội muội kết nghĩa của nàng, chuyên gia dùng độc Nha Nhi, cho nàng phòng thân.
Không đả thương người, chỉ làm kẻ trúng độc mê man.
Diêm Lạc nghiến răng nghiến lợi. “Đáng giận! Ngươi –”
- “Trời ơi! Tẩu chưa nói cho chúng đệ biết mấy chỗ đó ở đâu?”
Ba người vừa vọt đi khi nãy bây giờ rất ăn ý cùng ùa vào, tiếp tục ồn ào.
- “Im lặng! Toàn bộ câm miệng cho ta!”
Ái thê đột nhiên nắm chặt hắn, vẻ đau đớn vô ngần, làm Lôi Hành Ngạo lo lắng rống to một tiếng.
- “Ngạo, muội…” – Thủy Như Nguyệt đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy phía dưới ẩm ướt, có lẽ bị vỡ nước ối.
- “Nguyệt nhi, nàng thấy sao?”
- “Muội… muội hình như… sắp sinh… A –” – Thủy Như Nguyệt bật ra tiếng rên.
- “Bà mụ, mau tìm bà mụ!” – Lôi Hành Ngạo gấp gáp hô to, hiện trường hết sức hỗn loạn.
- “Các người còn đứng đực ra đấy làm gì nữa? Mau tìm bà mụ đi!”
Lòng nóng như lửa đốt, Lôi Hành Ngạo quát bốn kẻ vẫn đang ngây ngốc sững sờ đứng đó.
- “Bọn đệ?” – bọn hắn đêm nay là chú rể mà!
- “Chứ còn ai nữa, mau đi đi!”
Cúi người ôm ái thê đang đau đớn nói không nên lời, Lôi Hành Ngạo gấp rút bế nàng vào phòng trong.
Bốn vị chú rể “thân vô việc vui” khuôn mặt lập tức thảm sầu.
Đêm tân hôn tốt ghê, nương tử không thấy, mà giờ còn phải chạy khắp nơi tìm bà mụ!
Bọn họ là chú rể mà! Là nhân vật chính của đêm tân hôn mà! Nhưng…
Aiz… Bọn họ đúng là “khóc không ra nước mắt” mà.
Vì một sinh linh bé nhỏ sắp ra đời mà cả bốn người vừa vội vàng vừa lúng túng, dáng vẻ này làm Thủy Như Nguyệt dù bụng từng trận đau đớn mà miệng vẫn mỉm cười.
Nếu ai hỏi nàng có hối hận khi quyết định ở lại cổ đại, không về hiện đại hay không?
Câu trả lời của nàng là không, nàng thích nơi này, thích những người ở đây, thích mọi người đều tự tìm hạnh phúc của chính mình. Mà hạnh phúc này, nàng tin là sẽ kéo dài mãi mãi.