Rồi như dưới ánh đèn chói sáng của hội chợ đêm. Lạc Mai tìm kiếm Khởi Hiên. Họ gặp lại, chỉ mới nói được đôi câu, thì dòng người đông quá. Dòng người đã cuốn trôi mất Hiên. Mặc cho Lạc Mai, kêu gào, gọi tên, vật vã... Khởi Hiên vẫn mất hút...
Rồi như... Trước bài vị thờ cha, Mẹ lại lui cui với mảnh vải màu đỏ. Có lẽ người đang cắt gì đó. Lạc Mai hỏi: Mẹ làm gì vậy mẹ? Mẹ không nhìn lên lạnh lùng đáp:
- Ta đã đồng ý gả mi cho thằng Vương mặt rỗ rồi, mi quên ư? Ta đang cắt áo cưới cho mi đây! Lạc Mai nghe nói khóc ngất, không chịu. Thế là mẹ chẳng nói chẳng rằng, đâm ngay cái mũi kéo vào ngực tự vẫn. Máu đỏ bắn ra thành vòi. Lạc Mai sợ hãi chồm tới ôm mẹ. Nhưng người mẹ vẫn quỳ đó, bình thản nói “Con đã giết ta! Con đã giết ta rồi, con có biết không...?”
Hình như... Trên con đường mòn về phía làng Vụ Sơn, Lạc Mai đã chạy một cách vất vả. Vừa chạy vừa vấp té, lồm cồm ngồi vậy chạy tiếp. Lạc Mai nôn nóng muốn gặp Khởi Hiên. Nhưng nước mắt đã làm nhòa đi khung cảnh trước mặt và đột nhiên Lạc Mai lại vấp ngã. Lần này Lạc Mai thấy có bàn tay màu đen lông lá kéo Lạc Mai xuống đáy giếng đen ngòm.
Nước giếng lạnh thấu xương, nó làm tê cứng cả người Lạc Mai. Lạc Mai muốn cử động thế nào cũng không được... và mặc cho tóc biến thành rong, mi mắt biến thành rêu. Nước phân rã cơ thể tách rời phần thể xác và hồn của mình...
Thời gian cứ thế kéo dài không biết bao lâu... Cái giếng sâu kia chợt hiện ra một cánh cửa... có ánh sáng lọt vào, lúc tỏ lúc mờ... Lạc Mai cố tập trung tâm trí... Nhìn thẳng về phía cửa. Hình ảnh hiện rõ hơn... Cái đôi mắt của Khởi Hiên... Ồ! Cuối cùng rồi ta cũng tìm được chàng... Lạc Mai sung sướng. Thì ra chàng vẫn đứng dưới ánh đèn hội chợ chờ ta... Chàng đứng rất gần... Gần đến đỗi chỉ cần đưa tay là đụng phải. Nhưng mà đôi mắt chàng... Tại sao lại sâu hoắm, buồn rầu như vậy... Lạc Mai định đưa tay lên sờ... Nhưng không hiểu sao không làm được. Người Lạc Mai cứng như đá. Lạc Mai định lớn tiếng kêu. Nhưng có mở miệng to thế nào cũng chỉ thều thào.
- Anh Khởi... Hiên!
Khởi Hiên cúi người xuống, đôi mắt bán tín bán nghi rồi mừng rỡ.
- Lạc Mai! Em tỉnh rồi! Em tình rồi phải không?
Lạc Mai ngơ ngác nhìn Khởi Hiên chưa hiểu chuyện gì, thì một khuôn mặt khác lại hiện ra trước mặt. Khuôn mặt của mẹ. Hốc hác mệt mỏi? Nhưng cũng như reo vui.
- Lạc Mai! Lạc Mai! Con có nhìn thấy mẹ không? Mẹ đây này? Con gọi mẹ đi, trả lời mẹ đi!
Mẹ và Khởi Hiên lại đứng cạnh nhau? Làm gì có chuyện đó? Lạc Mai chăm chú nhìn, rồi buồn bã nhắm mắt lại tự nhũ.
- Rõ ràng là ta đang nằm mơ!
Bàn tay Khởi Hiên nắm ngay lấy tay Lạc Mai, xúc động:
- Không! Không phải mơ đâu! Em nghe anh nói này. Em đã rớt xuống hố, em bị thương... Nhưng mà em đã được cứu... Anh và mẹ đã túc trực cạnh em, để chăm sóc cho em... Ai cũng mong là em sớm hồi phục, sớm tỉnh lại... Em đã mê sảng mấy ngày đêm rồi, Lạc Mai! Bây giờ em hãy mở mắt ra, nhìn xem. Để mọi người tin là em đã tỉnh, đi em! Nghe em!
- Con của mẹ!
Lời của mẹ nghẹn nước mắt. Lạc Mai cũng cảm thấy tay mẹ đang lướt trên mặt mình:
- Sự thật là như vậy đó! Mẹ và Khởi Hiên hiện đang đứng trước mặt con. Rất hòa nhã, không có sự tranh cãi, bực dọc... Con có nghe rõ chưa... Mẹ sẽ không bức bách gì con nữa... Bây giờ con được phép có cả tình yêu của mẹ và của Khởi Hiên... Tất cả chuyện cũ qua rồi, con hãy yên tâm tĩnh lại... Mọi chuyện tốt đẹp đang chờ con...
Tay của Khởi Hiên thì đang nắm tay Lạc Mai, còn tay của mẹ thì đang vuốt ve trên mặt... Lạc Mai lúc đầu cũng không tin nhưng sau đó cũng cảm nhận được sự thật... Nhưng Lạc Mai cũng không dám mở ngay mắt ra. Yên lặng hưỡng thụ cái hạnh phúc mong manh hiếm có. Bởi vì nếu mở mắt ra. Nó chỉ là mơ chứ không phải là thật thì sao? Cái hạnh phúc quý giá quá! Bất chợt hai dòng nước mắt chảy dài xuống má Lạc Mai.
Nếu thật đây chỉ là mơ, thì Lạc Mai mong là mình sẽ mãi mãi được mê sảng như thế này.
Và... Cuộc đời có những khúc quanh kỳ diệu.
Mọi thứ đã đổi khác. Tháng sau khi Lạc Mai hoàn toàn hồi phục. Thì cuộc đính ước mười tám năm trước cũng được phục hồi.
Họ làm lễ đính hôn trước sự chúc phúc của họ hàng hai bên. Và chỉ còn chờ trên ba tháng nữa họ sẽ chính thức làm lễ cưới. Lúc đó theo sự sắp xếp Bà Ánh Tuyết và Tiểu Bội sẽ có mặt trong đám đưa dâu và qua ở hẳn nhà họ Kha. Còn họ Kha thì ngay từ ngày lễ đính hôn, đã lo chuẩn bị mọi thứ khá bận rộn. Một sự bận rộn vui vẻ phải sắp xếp, bố trí phòng cho đôi tân nhân, rồi in thiệp cưới, sắm sửa chăn mền, mùng màn. Rồi đặt kiệu hoa, dự trù bàn tiệc. Ông Sĩ Bằng còn dự định mời cả phường hát, rồi ban nhạc, đội kèn trống... Đây là đám cưới thằng con trai út. Mọi thứ phải xôm tụ đến nơi đến chốn, chứ không thể xuề xòa được. Kha lão phu nhân rất tin cậy Tử Yên, bà giao chìa khóa cho Tử Yên, Tử Yên xem xét trong nhà ngoài cửa. Coi còn thiếu món gì, cần trang trí thêm thì cứ mang ra trang trí.
Phải nói là Lạc Mai là tốt phúc, vừa là hột ngọc của nhà học Hàn, sắp tới lại được tâng tiu ở nhà họ Kha. Còn đòi hỏi gì hơn? Nhà họ Kha rất chu đáo. Tuy sức khỏe của Lạc Mai đã hồi phục nhưng sau cơn sốc nặng, sức khỏe còn yếu, nên mặc dù nhà họ Hàn có tẩm bổ đủ thứ cho Lạc Mai, họ vẫn cử Vạn Lý mỗi ngày sang bắt mạch, rồi dạy cả Lạc Mai thái cực quyền... Vạn Lý cực nhọc như vậy mà về đến làng còn bị Khởi Hiên chất vấn:
- ''Sao cô ấy thế nào? Khỏe không? Hôm nay ăn được mấy chén mặc áo gì...?”
Vạn Lý phải đáp nhiều lần, đến độ có lần chàng than vãn.
- Từ đầu đến cuối, ta chỉ là một thứ đàn kéo quân bên ngươi. Vậy mà tình yêu của ngươi lại cuốn hút, ảnh hưỡng cả tình cảm của ta. Mi khiến ta phải đau khổ, bực dọc, sung sướng rơi lệ, hồi họp... Những gì mi bị ta đều lãnh đủ, ta như một kẻ ốm nghén giùm.
Khởi Hiên vỗ mạnh lên vai người bạn thân thiết của mình, với ánh mắt biết ơn nói:
- Ồ! Vạn Lý, anh bạn của tôi. Bạn phải hiểu cho là. Tình yêu mà không phải trải qua đau khổ thì làm sao cảm nhận được mật ngọt của tình yêu? Không có nước mắt làm sao biết được cái quý của nụ cười? Nầy ta cho bạn biết nhé. Chỉ có biết những người biết yêu, mới thấy cuộc đời hạnh phúc, đáng sống.
Vạn Lý trừng mắt với Khởi Hiên, rồi nhún vai nói:
- Vậy ư? Nhưng mà đâu phải trong những câu chuyện tình sôi nổi nào, cũng phải có một thầy thuốc khổ thân như tôi? Có để người ta “sống nổi” còn không có, chắc “sống không nổi”.
Khởi Hiên nhìn bạn thăm dò.
- Hình như mình vừa nghe phải một câu “chán chường”?
Vạn Lý hơi lúng túng một chút thú nhận.
- Vâng cậu nói đúng! Chán chường đấy... Như cậu tình yêu đến bằng vị đắng trước vị ngọt sau... Tiếng khóc trước mới tới nụ cười. Cậu thích thú gì cuối cùng có một kết quả viên mãn. Nhưng đâu phải ai cũng được như cậu. Họ chẳng được gì cả. Chẳng hạn như...
Vạn Lý ngần ngừ một chút, vỗ ngực tự thú.
- Như tôi đây, chẳng hạn!
Lời của Vạn Lý làm Khởi Hiên giật mình. Hiên nhìn bạn với ánh mắt dò xét. Vạn Lý có cảm giác như mình bị lột trần. Vạn Lý nói:
- Thú thật với bạn, mình cũng thích Lạc Mai. Bạn có kinh ngạc không? Bạn tưởng mình là một người vô tư hồn nhiên lắm ư? Vì muốn giúp đỡ bạn, cứu bạn, mình đã cùng bạn nhảy vào cơn lốc, kết quả, đầu mình cũng quay cuồng. Bây giờ bạn hạnh phúc bạn có người đẹp còn mình? Tay không! Vậy mà bạn chẳng chịu an ủi mình lấy một câu.
Khởi Hiên lắc đầu, định nói một câu bông đùa nhưng không hiểu sao chẳng nói được. Khởi Hiên giả lả.
- Thật không ngờ, con người sắt đá như người mà cũng biết động tình... Hừ... Hừ đó cũng giống như kim loại mà cũng nở hoa.
Rồi Khởi Hiên nghiêm chĩnh nhìn Vạn Lý hỏi:
- Bao giờ vậy? Có phải lúc nhà ngươi dạy Lạc Mai đánh thái cực quyền phải không? Hai người gần gũi cười nói nhau thì tình cảm dễ nảy sinh lắm.
Và Khởi Hiên đấm thật mạnh vào vai Vạn Lý:
- Tao biết ngay mà để lửa gần rơm không tốt. Mi thật là con người nguy hiểm! Vậy thì phải làm lễ cưới sớm mới được. Ta phải đích thân chăm sóc cho Lạc Mai.
Tục lệ Trung Quốc lúc bấy giờ, khi con trai làm lễ đính hôn. Thì từ hôm đó, đến lúc cưới mới được gặp nhau. Khởi Hiên vì bị ngăn cách, nhớ người yêu nên dễ ghen, dễ hờn.
Vạn Lý thấy đùa như vậy thì đủ rồi, nên cười lởi sởi.
- Thôi đi ông, đừng có ghen ẫu. Tôi mà có nguy hiểm cỡ nào cũng thua ông. Cái cô Lạc Mai của ông từ đầu đến cuối chỉ có biết có ông, Tôi vừa định mon men thì đã bị chận lại chỉ công cóc! Chắc tôi chỉ mong ở kiếp sau thôi!
Khởi Hiên cũng cười, nhưng nói:
- Ông bạn lầm rồi... Không phải chỉ kiếp này mà kiếp sau và kiếp sau nữa... Mãi mãi và mãi mãi... Lạc Mai cũng là của tôi! Của tôi! Tôi thề có trời đất, trăng sao chứng minh. Đời đời kiếp kiếp, tôi chỉ biết có Lạc Mai, chúng tôi sẽ chung thủy với nhau mãi đến lúc bạc đầu!
Và cái không khí hòa hợp cởi mở chan hòa. Gần như ai ai cũng vui vẻ. Nhưng người cảm thấy êm ấm và hạnh phúc nhất là Lạc Mai. Cô gái suốt ngày giam mình trong phòng thêu thùa chờ đợi. Sau cơn mưa, trời lại sáng, một kết thúc tốt lành. Từ đây Lạc Mai và Khởi Hiên sẽ không bao giờ bị chia cách nữa. Chẳng có cái sức mạnh nào có thể phan chia hai người... Lễ cưới rồi sẽ diễn ra... Những ngày mới đầy hứa hẹn sẽ bắt đầu. Không những Lạc Mai mà ai cũng không nghi ngờ đều đó.
Nhưng trên đời này, đâu phải tất cả sự việc đều diễn biến một cách suông sẻ đâu? Chuyện không ngờ thường đến một cách đột ngột và chuyện vui chưa kịp tới thì bi kịch đã bắt đầu...
Bi kịch đến một cách đột ngột không ngờ...
Một buổi tối cách lễ đính hôn không lâu. Nhà họ Kha đột nhiên bị phát hỏa.
Đám cháy rất lớn. Không gì dập tắt được và chỉ sau một đêm... mọi thứ tan thành mây khói...