Có thể thấy không có ai là không hiểu tính tình của tổng giám đốc, tác phong làm việc của hắn chuyên chế, quả quyết, mới vừa bước vào tập đoàn đã đưa ra những quyết sách chủ chốt, vì kiên quyêt chỉnh đốn nội bộ tập đoàn, lại bỏ đi những diều lệ truyền thống cũ kĩ, nên đã gây ra những trận sóng gió lớn.
Một giờ sau, người từ trong phòng hội nghị lục tục đi ra, “Thì ra là bữa tiệc kỉ niệm hàng năm được diễn ra vào ngày mai, thật tốt quá.” Cô gái Giáp nói, hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện, “Chờ ngày hôm nay cũng đã một năm rồi, thật sự là rất lâu rồi.” Cô gái Ất nói.
Giáp:”Đúng vậy, năm nay nhất định phải câu được một anh chàng.”
Ất: “Đúng rồi, tổng giám độc đẹp trai như vậy, không biết có nhiều tình nhân hay không?”
Giáp:”Đúng a, thật sự là một cực phẩm, chỉ cần mỗi ngày nhìn một cái, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.’
Ất: “Xem cái dạng mê trai của cô, nhưng mà vị tổng giám đốc công tư phân minh kia rốt cuộc là thích người phụ nữ như thế nào?”
Giáp: “Ai biết a, nhưng mà mấy ngày trước, tôi có nhìn thấy một cô gái ở cùng vởi tổng giám đốc, không biết cso phải là …?”
Ất:”Quản lí Trang thực gần gũi với hắn a, ai nha, chúng ta trèo cao sẽ bị ngã đau không dậy nổi đó, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Giáp:”Đúng vậy.”
Ất:”Tốt lắm, không nói nữa, làm việc đi, nếu bị giám đốc nhìn thấy sẽ bị phê bình đó.”
Hai cô gái đi đến vị trí của mình, im lặng làm việc.
Chẳng có gì là lạ, Thích Lẫm Lạc đến công ty chính là một tiêu điểm chói mắt, nhóm nam giới thì ảm đạm buồn bã, nữ giới thì lũ lượt chạy ra, hắn đã trở thành đề tài nóng hổi nhất trong tập đoàn, ngày nào cũng nói.
Nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, Lam Ngọc chưa kịp chọn cho Tiểu Mễ một bộ lễ phục dạ hội, chuẩn bị tham gia bữa tiệc tối nay, thì cô họ Mễ lại nói cái gì chứ?
“Tớ xin cậu, tớ không nên đi, tớ chính là người ngoài cuộc, không có chút quan hệ nào cả.” Tiểu Mễ kiên quyết phản đối, tức giận tới mức dậm chân.
“Không có lựa chọn, cậu không đi giúp tớ, tớ phải tìm ai a, người quen trong công ty cũng không nhiều lắm, bữa tiệc này không đi cũng không được, một người đi sẽ rất nhàm chán a.” Khẩu khí cứng rắn bác bỏ lời của Tiểu Mễ, Lam Ngọc tàn bạo trước sau như một nói một hồi, không cho phép cô cự tuyệt. Lam Ngọc cho dù chết cũng sẽ kéo Tiểu Mễ đi cùng, Tiểu Mễ đáng thương bị ép buộc a. 555555555….
“Ô ô… Lam Ngọc thối khi dễ tớ.” Tiểu Mễ khóc không ra nước mắt, bị bắt vào phòng thay đồ.
Một lúc sau, cô từ trong phòng thay quần áo đi ra, hai mắt mọi người tỏa sáng, người đứng trước mắt bọn họ đã thay đổi hoàn toàn, không phải là … Mạc Tiểu Mễ giản dị mộc mạc nữa, mà là một cô công chúa rơi xuống trần gian.
Đem mái tóc bình thường hay buộc cao, thả xuống, mái tóc dài đến thắt lưng, thật mượt mà tự nhiên, trên đầu có gài một vương miện nho nhỏ, thật thanh tú đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ nhàng, đúng là nhìn không ra, một, cô công chúa xinh đẹp, một chiếc đai lưng màu trắng, làn váy hơi bành, thể hiện nét tinh tế của chiếc eo thon nhỏ, đôi chân nhỏ phối hợp với đôi giày cao gót màu ánh bạc mẫu mới ra, thực hoàn hảo. Xem ra Lam Ngọc thật tinh mắt a, quả nhiên vài năm ra nước ngoài không có vô ích, đêm nay khẳng định Tiểu Mễ sẽ được chú ý nhất.
“Lấy bộ này a… Tôi sẽ lấy bộ này, phục vụ tính tiền.” Nhìn Tiểu Mễ trước mặt, Lam Ngọc thực hài lòng, đáng giá, rất đáng gía, Lam Ngọc sung sướng bước về phía người phục vụ đang tính tiền.
“Đợi một chút… Tớ không muốn mặc như thế này, nếu thích thì cậu mặc đi.” Tiểu Mễ nói xong vội vàng chạy tới phòng thay quần áo, muốn thay đồ.
“Trả tiền, không muốn cũng phải mặc, trừ khi cậu không muốn làm bạn của tớ nữa.” Lam Ngọc cố ý nói như vậy, giọng điệu vẫn rất ngang ngược như vậy.
“Cậu… Đe dọa tớ?” Ánh mắt giằng co kết thúc, hai người trừng trừng mắt nhìn đối phương, giống như đang so xem mắt ai to hơn. Tiểu Mễ vẫn là người thua trận, cô giơ cơ trắng đầu hàng, “Ô ô… Không cần như vậy a, tớ mặc như bình thường là được mà.” Cô cố gắng lấy lòng Trang Ngọc, hi vọng Lam Ngọc thay đổi chủ ý.
“Không được, vẻ xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải cho tất cả mọi người cũng thưởng thức mới đúng. Đến lúc đó nói cậu là em gái tớ, cô em gái xinh đẹp, cũng khiến cho tớ tỏa sáng. Ác ~~ ha ha ha…” Hai mắt Lam Ngọc sáng long lanh, muốn đêm bảo vật hiếm có Tiểu Mễ khoe ra, (Không phải hàng hóa a). Sau đó cất tiếng cười lớn, quyến rũ bước về phía cửa ra.
“Cái gì? Hóa ra là muốn đem tớ ra làm hàng hóa để chào hàng a, tại sao lại có cô gái xấu xa như cậu chứ? Thật sự là hỏng hẳn rồi, cậu đúng là ma nữ.” Tiểu Mễ đứng nguyên tại chỗ không đi, oán trách không ngừng.
“Ngây ngốc ở đó làm gì a? Đi nhanh lên, không còn thời gian nữa rồi.” Nhìn Tiểu Mễ đứng bất động, Lam Ngọc quay trở lại kéo cô ra phía cửa.
Ác mộng a, đáng thương cho Tiểu Mễ hiền lành lương thiện, lại bị hủy hoại như vậy, thật sự là đồng cảm a.