—Trích từ Notes on the Folk-Lore of the North-East of Scotland của Walter Gregor (1881)
Cho đến lúc cô cách xa cái bồn phun nước đủ để cảm thấy yên tâm mà dừng lại, thì Aislinn nghĩ mình sắp phát bệnh. Cô dựa vào Seth, biết rằng anh sẽ lại vòng tay ôm cô.
Môi anh sát vào tai cô khi anh hỏi, "Không phải chỉ nhìn thấy, phải không?"
"Phải".
Seth vẫn giữ cô, nhưng không nói gì nữa.
"Em sẽ làm gì đây nếu không có anh?" Cô nhắm mắt, không muốn nhìn thấy cô gái dây leo – hoặc bất kỳ con tinh nào khác – đang đứng quan sát họ.
"Em sẽ không bao giờ cần biết đến điều đó". Anh vẫn để một tay khoác vào vai cô khi họ bắt đầu bước tiếp, đi qua chỗ mấy thằng rác rưởi đã tóm cô, đi qua những con tinh đông đảo với lớp da rạn nứt.
Tỏ ra quyết đoán chỉ tốt trên lí thuyết, , nhưng cô sẽ cần phải học cách thư giãn nhiều hơn nếu cô muốn nói chuyện được với những con tinh. Donia có thể đã cứu cô một lần, nhưng điều đó không thay đổi được cái thực tế rằng cô là ai.
Khi về đến khu nhà Aislinn, Seth nhét một ít tiền vào tay cô. "Mai em đi taxi nhé".
Cô không thích nhận tiền của anh, nhưng cô mà xin Bà tiền thì thế nào cũng khiến Bà nghi ngờ. Cô nhét tiền vào túi. "Anh muốn lên nhà không?"
Anh nhướn cả hai bên long mày. "Bỏ qua đi".
Aislinn đi lên cầu thang, hy vọng bà đã đi ngủ. Giờ đây, tránh được đôi mắt quá tinh ý đó có lẽ là một giải pháp tốt. Cô vào nhà và cố đi nhanh qua phòng khách.
"Con lại không về ăn tối". Bà không rời mắt khỏi bản tin trên TV. "Ngoài kia có rất nhiều điều tồi tệ, Aislinn ạ".
"Con biết mà bà". Cô dừng ở cửa phòng khách, nhưng không vào.
Bà ngồi trên chiếc ghế bành màu tím nhạt, chân gác lên chiếc bàn cà phê bằng đá và thép. Kính đọc sách được móc vào sợi dây xích nhỏ, đeo quanh cổ bà. Có thể Bà không còn trẻ như trong những kí ức ấu thơ của Aislinn, nhưng trông Bà vẫn nghiêm nghị như hồi đó, vẫn gầy gò và khỏe mạnh hơn rất nhiều những phụ nữ đồng tuổi khác. Ngay cả khi chỉ ở nhà, Bà cũng ăn mặc theo kiểu "trong trường hợp có 'người ghé thăm'" – mái tóc dài đã bạc của Bà được cuộn thành một búi đơn giản hoặc tết theo một kiểu rắc rối, Bà không mặc áo choàng ở nhà mà là một chiếc váy dịu dàng và áo khoác.
Nhưng Bà chẳng điềm tĩnh hay dịu dàng gì cả: Bà thường nghĩ xa một cách khác thường, và rõ rang là Bà quá tinh tường mỗi khi tập trung chú ý. "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tưởng chừng như một câu hỏi bình thường, và nếu có ai nghe thấy thì họ cũng nghĩ thế. Luôn phải cẩn thận, đó là điều mấu chốt để sống sót được với bọn họ. Vẫn như vậy, giọng nói mạnh mẽ của Bà luôn đầy lo lắng.
"Con không sao đâu Bà. Chỉ mệt thôi ạ". Aislinn đi vào, cúi xuống hôn lên má Bà. Mình cần phải kể cho Bà nghe, chỉ là chưa thể thôi. Bà đã phải lo lắng quá nhiều rồi.
"Con đeo đồ bằng thép mới". Bà ngắm sợi dây chuyền mà Seth đã đeo cho Aislinn.
Aislinn đứng sững – do dự. Mình nên nói những gì? Bà sẽ không hiểu, hoặc không chấp nhận, việc Aislinn chủ động đi tìm hiểu xem bọn họ muốn gì. Trốn tránh và nhìn đi chỗ khác: đó là "cương lĩnh" của Bà.
"Aislinn?" Bà vặn cho tiếng của bản tin to lên và chộp lấy một mảnh giấy. Bà viết: Có phải Họ đã làm gì con không? Con có bị sao không? và giơ tờ giấy ra.
"Không ạ".
Với ánh mắt nghiêm khắc, Bà chỉ vào tờ giấy.
Thở dài, Aislinn cầm lấy cây bút. Kê vào bàn cà phê, cô viết: Hai trong số bọn họ đi theo con.
Bà há miệng kinh ngạc, như không thở nổi. Bà giật lấy tờ giấy. Bà sẽ gọi điện đến trường, sẽ điền vào đơn đăng ký học ở nhà, và...
"Không. Xin Bà đừng", Aislinn thì thầm. Cô đặt tay mình lên tay Bà. Rồi cầm lấy cây bút và viết, Con không chắc bọn họ muốn gì, nhưng con không muốn trốn. Rồi cô nói, "Bà? Cứ để con thử cách này. Con sẽ cẩn thận".
Lúc đầu Bà nhìn Aislinn lom lom, nhưng thể có những đáp án ẩn giấu bên dưới làn da mà Bà có thể nhìn thấy nếu soi thật kĩ.
Aislinn ép mình tỏ ra vững tin nhất có thể.
Cuối cùng Bà viết, Hãy tránh xa bọn họ hết mức con có thể. Hãy nhớ những nguyên tắc.
Aislinn gật đầu. Cô thường không che giấu mọi chuyện đối với Bà, nhưng cô sẽ không thú nhận rằng cô đã cố gắng đi theo bọn họ, hoặc kể cho Bà nghe về nhựng công trình tìm hiểu của Seth.
Bà đã luôn khẳng định rằng trốn tránh là giải pháp tốt nhất và duy nhất. Aislinn không còn nghĩ đó là cách tốt nữa – mà thật ra, thì cô chưa bao giờ nghĩ đó là cách tốt cả.
Cô chỉ nói, "Con đang rất thận trọng. Con biết ngoài đó có những gì".
Bà cau mày và kẹp chặt cổ tay Aislinn trong khoảnh khắc. "Hãy luôn để điện thoại trong túi. Bà muốn luôn có thể gọi được con".
"Tất nhiên rồi, Bà ạ".
"Và nhớ nói Bà biết về thời gian biểu của con, phòng trường hợp..." Giọng Bà đứt quãng. Bà viết, Chúng ta sẽ thử cách của con trong vài ngày. Chờ bọn họ thôi đi. Đừng phạm sai lầm nào. Rồi Bà bắt đầu xé tờ giấy thành những mảnh vụn. "Đi nào. Lấy gì ăn đi. Con phải giữ bình tĩnh".
"Chắc chắn rồi ạ", Aislinn nói thầm và ôm Bà thật nhanh.
Chờ cho bọn họ thôi đi? Aislinn không tin có khả năng đó. Nếu Bà biết rằng bọn họ là những con tinh hoàng gia, thì Aislinn sẽ bị cấm túc ngay. Cô đã níu cho mình được chút thời gian, nhưng sẽ không lâu. Mình cần những câu trả lời ngay. Mà lẩn tránh không phải là câu trả lời. Chạy trốn cũng vậy.
Cô muốn một cuộc sống bình thường – trường đại học, tình yêu, những điều đơn giản. Con không muốn mọi quyết định của mình phải dựa trên ý thích của những con tinh. Bà đã sống như vậy, và Bà không hạnh phúc. Mẹ của Aislinn thậm chí còn không có cơ hội để tìm ra xem liệu mình có thể có một cuộc sống bình thường không. Aislinn không muốn đi theo con đường của Bà hoặc Mẹ. Nhưng cô cũng không biết làm sao để mọi chuyện khác đi.
Những con tinh – những con tinh hoàng cung – không săn đuổi một người mà không vì lí do gì. Nếu cô không tìm hiểu được xem bọn họ muốn gì, tìm ra cách xóa đi bất kì điều gì đã làm bọn họ chú ý, thì cô không tin rằng bọn họ sẽ sớm bỏ đi. Mà nếu bọn họ không bỏ đi, thì tự do của Aislinn coi như chấm hết. Đó không phải lựa chọn mà cô thích. Không một chút nào.
Sauk hi ăn thật nhanh, Aislinn rút về phòng và đóng cửa. Đó không phải là một nơi trú ẩn. Căn phòng không phản ánh tính cách của cô như nhà của Seth hay căn phòng nữ tính quá đỗi của Rianne. Nó chỉ là một căn phòng, một nơi để ngủ.
Nhà Seth còn tạo cảm giác giống gia đình hơn. Seth tạo cảm giác giống như gia đình.
Trong phòng có một số thứ rất quan trọng đối với cô, những thứ khiến cô cảm thấy có sự kết nối – một tập thơ của mẹ, những bức ảnh đen trắng từ một cuộc triển lãm ở Pittsburgh. Hôm đó Bà đã khiến cô ngạc nhiên – Bà chính thức xin phép cho cô nghỉ ở trường và đưa cô tới Viện bảo tang Carnegie. Thật tuyệt vời.
Bên cạnh những bức hình đó là mấy tấm hình của Aislinn mà Bà đã rửa ra nhân một dịp sinh nhật cô. Một bức ảnh ở khu đường ray vẫn còn khiến cô mỉm cười. Cô đã bắt đầu chụp ảnh để xem những con tinh có hiện ra trên phim hay không: vì cô vẫn nhìn thấy bọn họ qua ống kính, vậy liệu bọn họ có xuất hiện trên phim? Không hề, nhưng cô thành ra thích việc chụp ảnh đến mức cô thấy cực kỳ vui vì mình đã bắt tay vào thử thí nghiệm này.
Dù sao, những bằng chứng thể hiệm tính cách của cô trong phòng này không có nhiều. Chỉ là thoáng qua. Cuộc sống đôi khi như thế - giống như mọi thứ cô bộc lộ hoặc làm đều phải lập kế hoạch trước. Tập trung. Kiểm soát.
Cô bật đèn, bò vào giường, và lôi điện thoại ra.
Seth trả lời ngay từ hồi chuông đầu tiên. "Nhớ anh rồi à?"
"Có thể". Cô nhắm mắt và duỗi người.
"Mọi chuyện ổn chứ?" Giọng anh căng thẳng, nhưng cô không hỏi tại sao. Cô không muốn nói chuyện về bất kỳ điều gì xấu xa hay những lo lắng nữa.
"Kể chuyện em nghe đi", cô thì thầm. Anh luôn khiến cho những điều tồi tệ có vẻ bớt kinh khủng hơn.
"Chuyện kiểu gì?"
"Chuyện nào khiến em có những giấc mơ đẹp ấy".
Anh bật cười, trầm và quyến rũ. "Tốt nhất là em nên xếp loại giấc mơ đó cho anh đã".
"Anh cứ làm cho em ngạc nhiên đi". Cô cắn môi. Mình biết rõ mà. Cô thực sự ngừng ngay việc tán tỉnh trước khi cô vượt qua một ranh giới mà sẽ không thể quay lại được nữa.
Anh không nói gì trong một phút, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng anh thở.
"Seth?"
"Anh đây". Giọng anh dịu dàng, ngập ngừng. "Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái..."
"Không phải là một công chúa chứ?!"
"Không. Tất nhiên là không. Cố ấy quá thông minh để là một công chúa. Cứng rắn nữa".
"Rồi?"
"Ừ. Mạnh mẽ hơn bất kỳ ai có thể nhận ra".
"Cuối cùng cô ấy có sống hạnh phúc mãi mãi không?"
"Chẳng lẽ không cần gì ở đoạn giữa câu chuyện à?"
"Em thích đọc kết thúc trước". Cô chờ đợi, cuộc mình trên giường, để nghe lời đảm bảo của anh, để tin – ít nhất trong một phút – rằng mọi việc rồi sẽ ổn. "Vậy cô ấy có hạnh phúc mãi mãi không?"
Anh không chút lưỡng lự. "Có chứ".
Không ai nói gì trong vài phút. Cô nghe thấy tiếng xe cộ, tiếng hơi thở của anh. Cô đã từng chìm vào giấc ngủ như thế - tay cầm điện thoại trong khi anh đi bộ về nhà, cảm thấy mình được nối liền với anh.
Cuối cùng anh bảo, "Anh đã nói là cô ấy hấp dẫn đến thế nào chưa?"
Cô cười to.
"Cố ấy xinh đẹp đến khó tin, đến mức..." Anh dừng lại và cô nghe thấy tiếng két không thể nhầm lẫn khi anh mở cửa. "Và đây là đoạn mà phần 'phân loại phim' sẽ thay đổi".
"Anh về đến nhà rồi à?" Cô có thể nghe tiếng anh đi lại, tiếng đóng cửa, tiếng chìa khóa lanh canh trên bệ, tiếng áo khoác rơi xuống – có thể trên bàn. "Thế thì em sẽ tha cho anh".
"Nhưng nếu anh không muốn thế?" anh hỏi.
Cô nghe thấy tiếng nhạc khi anh đi về phòng riêng, nhạc jazz. Tim cô đập nhanh hơn, nghĩ đến việc anh cũng đang duỗi mình trên giường, nhưng giọng cô chỉ thoáng một chút xa xăm khi nói, "Chúc anh ngủ ngon, Seth".
"Vậy là em lại chạy trốn?" Một trong hai chiếc bốt của anh rơi bịch xuống sàn.
"Em không chạy trốn".
Chiếc bốt còn lại đập xuống sàn. "Thật không?"
"Thật. Chỉ là..." Cô ngừng lại; cô chẳng biết nói sao để kết thúc câu đó một cách trung thực.
"Có thể em nên đi chậm lại, để anh bắt kịp được em". Anh dừng một chút, chờ đợi. Gần đây anh ấy ngày càng hay làm như vậy, nói những câu mời gọi cô thừa nhận một điều rất nguy hiểm cho tình bạn của hai người. Khi cô không đáp, anh nói thêm, "Chúc em những giấc mơ đẹp, Ash".
Sauk hi tắt máy, Aislinn giữ điện thoại trong tay, vẫn nghĩ về Seth. Đó đúng là một ý tưởng sai lầm. Một ý tưởng thực sự, thực sự sai lầm... Cô mỉm cười. Anh ấy nghĩ mình thông minh và hấp dẫn.
Cô vẫn mỉm cười khi chìm vào giấc ngủ.