Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo
***
Lần nữa nhìn thấy Nam Vinh Kỳ là trên tiệc rượu ở phủ Thái tử vào nửa tháng sau.
Tôn Diệu Tông chủ yếu muốn mời Nam Vinh Kỳ, đừng nhìn Nam Vinh Kỳ hiện tại chỉ có danh hào An Lỗ vương, cũng không thực quyền, nhưng Tôn Thành đối với y vẫn là vô cùng coi trọng, nếu xuất binh chinh chiến lần nữa, Nam Vinh Kỳ vẫn sẽ làm Đại tướng quân như cũ.
Không lấy lòng không được.
Mà Tôn Diệu Quang là dưới "đủ loại nguyên nhân" bất đắc dĩ tới.
Phủ thái tử mở một buổi tụ họp nhỏ gồm năm người, phân biệt ngồi ở năm bàn, Tôn Diệu Tông ngồi ở chủ vị, bên tay phải đầu tiên là Nam Vinh Kỳ, phía dưới là đệ đệ nhà ngoại của Thái tử, bên tay trái là Tôn Diệu Quang cùng một vị võ tướng.
Trong bữa tiệc Tôn Diệu Quang không nói một lời, chỉ là ngẫu nhiên nhìn xem Nam Vinh Kỳ, y hôm nay một thân áo bào màu đen, cho dù ngồi sau bàn rượu vẫn thấy rõ cao lớn kiên cường, nhìn thế nào đều thấy y so với Thái tử càng có khí độ.
Tôn Diệu Quang cũng không dám nhìn nhiều, sợ tướng quân lại cho là hắn "ham muốn sắc đẹp".
Nam Vinh Kỳ cùng Tôn Diệu Tông quan hệ có vẻ không tệ, Tôn Diệu Tông nâng chén định uống một hơi cạn sạch.
Ba tuần say rượu, nam tử đối diện sắc mặt đỏ hồng, ánh mắt hơi mê ly, bất quá y vẫn còn ngồi đoan đoan chính chính, có thể thấy được tửu lượng của y tốt, ngược lại là Thái tử đệ đệ nhà ngoại kia, vội vàng nịnh bợ Nam Vinh Kỳ hai chén đổi một chén mời rượu, lại bắt đầu nói mê sảng.
Bắt đầu còn tốt, dù không ra gì, nhưng cũng không chói tai, không biết sao, tự nhiên hắn ta lại nói về lời đồn liên quan tới Quản phu nhân cùng quốc chủ, lần này có vẻ đã chọc vào tổ ong vò vẽ.
Tôn Diệu Quang nhìn, Nam Vinh Kỳ nhàn nhạt cụp mắt, sắc mặt âm trầm.
"Người đâu, dẫn hắn xuống dưới nghỉ ngơi, uống say liền nói năng bậy bạ." Tôn Diệu Tông sợ người đệ đệ này làm cho hắn mất thể diện, đối nô bộc trực tiếp nâng hắn đi.
"Đúng a, sao lại đem lời đồn chợ búa đến đây, Thái tử phải quản thúc cái miệng hắn thật tốt nha." Không chịu nổi Nam Vinh Kỳ không vui, Tôn Diệu Quang mở miệng nói như thế.
Tôn Diệu Tông lại cho là hắn đang gián tiếp châm chọc mình, trên tiệc rượu tức giận, chỉ có thể dùng rượu để phát tiết, hắn để Tôn Diệu Quang uống, Tôn Diệu Quang cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua hắn, ngươi tới ta đi, một chén uống tiếp một chén, mà hai vị kia tự nhiên cũng phải uống.
Bọn họ say rồi, trước đó Tôn Diệu Quang lạnh nhạt không uống thành ra hắn lại chiếm tiện nghi, tàn cuộc cũng chỉ có mình hắn thần trí thanh minh.
Ra phủ thái tử chính là phủ An Lỗ vương, Nam Vinh Kỳ bị nô bộc đỡ lấy, chậm rãi hướng về phủ.
"An Lỗ vương, không sao chứ?"
Nam Vinh Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm, trong mắt một mảnh sương mù, qua một lúc lâu, Nam Vinh Kỳ cười, màu mắt nhàn nhạt thoáng như kim quang phá tan mây mù, ôn nhu làm tan băng tuyết.
Nụ cười này, làm tâm Tôn Diệu Quang như con chim sẻ nhảy lên trong ngực.
Lần nữa không tiếp tục được yên ổn.
————————————
"Đậu Đậu ~" Cách thật xa Úc Vũ Hủy liền thấy được bạn học của mình, vui vẻ chạy tới, "Cậu, cậu cũng biết đi, Đậu Tình ở ban ba."
"Chào... Chào thầy" Đậu Tình cùng tuổi với Úc Vũ Hủy, cười lên rất đáng yêu, chính là thành tích lại không tốt lắm, thuộc về loại thích nghịch ngợm gây sự, bất quá Thư Viễn Sâm có ấn tượng đối với cô cũng không tệ, cô bé rất tôn sư trọng đạo "Không cần phải như thế, cũng không phải ở trường học."
"Đúng vậy, cậu tớ cũng mới hai mươi lăm, so với chúng ta lớn hơn không được bao nhiêu, à, đây là Vinh Kỳ, khụ khụ..."
Nghe xong nàng ho khan, Thư Viễn Sâm liền hiểu.
Trò đùa của mấy cô bé.
Nam Vinh Kỳ gật đầu hướng nàng chào hỏi "Chào cô."
"Chào... Chào anh..." Đậu Tình nhìn qua Weibo của Úc Vũ Hủy, chỉ thấy Vinh Kì chính là loại hình cô thích, cô xin Úc Vũ Hủy rất lâu mới có cơ hội gặp y một chút, vừa thấy mặt cô lại càng thích.
Y so với trong ảnh còn trắng hơn, đầu đinh cắt tỉa gọn gàng, mặc một cây đen, vạt áo T-shirt tùy ý nhét vào trong quần jean, lộ ra mắt cá chân, giày thể thao đơn giản thời thượng, vai rộng hẹp eo cùng đôi chân dài, cao cao gầy gầy nho nhã lễ độ, chính là mẫu bạn trai hoàn mỹ lý tưởng!
"Khụ khụ..." Úc Vũ Hủy chọc chọc bạn thân.
Thật quá mất mặt, không có chút tiết tháo nào.
Nam Vinh Kỳ không chú ý cô gái này cho lắm, y nhìn quanh chợ đêm náo nhiệt phồn vinh, khóe miệng từ đầu đến cuối mang theo nụ cười thản nhiên.
Thư Viễn Sâm nhìn ra trong mắt của y là sợ hãi cùng thán phục, không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng là nhà quê vào thành phố, thế mà đến trên người y toàn là cảnh đẹp ý vui, khó trách con gái nhà người ta cứ một mực nhìn y.
"Cậu với mấy đứa cũng không đi chung, cậu cùng Vinh Kỳ qua bên kia, khi muốn về nhà thì gọi điện thoại cho cậu."
Úc Vũ Hủy trong nháy mắt liền nhận được ánh mắt của chị em, mở miệng khuyên can "Đừng, chúng ta cùng đi xem diễn xuất đi."
Thư Viễn Sâm không phản ứng, mang theo Nam Vinh Kỳ đi về hướng ngược lại.
Con gái tuổi này nói thích liền thích, nói không thích liền không thích, lúc thích người ta lại rất chủ động, anh sợ sẽ hù chết Nam Vinh Kỳ.
"Náo nhiệt lắm phải không?"
"Đó là cái gì?" Nam Vinh Kỳ chỉ vào bên đường có quầy bán chao hỏi, hai đầu lông mày hơi có vẻ ghét bỏ.
Thư Viễn Sâm mỉm cười "Ăn ngon, muốn ăn thử không?"
"Thối..." Nam Vinh Kỳ nhìn chỗ bán kia, gật gật đầu.
Quầy bán chao này bày bán ở dãy ngoài xa nhất của chợ đêm, lại rất nổi danh, quán nhỏ phía trước xếp hàng hơn mười người, Nam Vinh Kỳ nghĩ, bọn họ xếp hàng chạy theo như vịt, nhất định là ăn rất ngon.
Xếp hàng được một nửa, Thư Viễn Sâm nhận được điện thoại của Úc Vũ Hủy "Sao vậy? Làm rớt tiền? Sao con không làm rớt mình luôn đi, được rồi, cậu biết rồi."
Để điện thoại xuống, Thư Viễn Sâm một mặt bất đắc dĩ nói "Úc Vũ Hủy làm mất tiền rồi, tôi đi đưa tiền cho nó, anh xếp hàng ở chỗ này đi, mua xong chao thì ở đây chờ tôi, tôi đi năm phút liền trở lại."
"Được." Nam Vinh Kỳ như bé ngoan bị người lớn căn dặn không nên chạy loạn.
Đợi Thư Viễn Sâm rời đi sau không bao lâu, rốt cục đến phiên Nam Vinh Kỳ, y không rõ cách dùng tiền, cũng không rõ giá cả hàng hóa, liền đưa đại một trăm khối tiền "Cho hai phần."
Chủ quán động tác rất nhanh, chỉ chốc lát liền đem hai hộp chao cộng thêm tiền thừa đưa cho Nam Vinh K.
Nam Vinh Kỳ nhận lấy, đứng bên cạnh quầy chao chờ đợi, cảm thấy đứng nhàn hạ, y liền lấy điện thoại ra xem.
Cố Nại vẫn không có trả lời y.
Lại phát vòng bằng hữu.
Nam Vinh Kỳ nhìn chằm chằm tấm hình tràn đầy đầu người, trong nháy mắt liền nhận ra cái chỗ y vừa đi qua.
GN: Không hoảng hốt.
Hắn cũng ở đây!
Nam Vinh Kỳ nhìn tứ phía, nhưng đều phí công.
Khắp nơi đều là những gương mặt mờ ảo.
Y gần như vội vàng gửi Wechat cho Cố Nại.
Nam Vinh Kỳ: Tôi cũng ở chợ đêm, cậu ở đâu, tôi có thể gặp cậu không?
Nam Vinh Kỳ: Tôi thật rất muốn gặp cậu, tôi có lời muốn nói với cậu.
Nhận được Wechat Cố Nại hơi sững sờ.
Trùng hợp như vậy?
Nam Vinh Kỳ tìm hắn không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển, nhưng hắn tìm Nam Vinh Kỳ lại hết sức dễ dàng, tùy tiện quét mắt vài lần vào đám người liền thấy được Nam Vinh Kỳ.
Hắn thật sự rất chói mắt, dù là bưng chao đứng tại bên đường.
Cố Nại không thể không thừa nhận, hắn đối với fan hâm mộ này cảm thấy rất hứng thú.
GN: Tôi thấy anh rồi.
Nam Vinh Kỳ: Cậu ở đâu?
GN: Anh bây giờ quay người lại, hướng về phía sau trong hẻm nhỏ đi.
Nam Vinh Kỳ quay đầu lại, chợ đêm đằng sau có mấy khu nhà đã cũ, hẻm nhỏ ở nơi sâu xa, lộn xộn, u ám.
Y trong nháy mắt quên đi lời "người lớn" căn dặn, không chút do dự hướng ngõ nhỏ đi đến.
Trong lòng đã khẩn trương lại tràn ngập chờ mong, Nam Vinh Kỳ bỏ một khối chao vào miệng.
Ưm?
Mùi vị này thật tốt.
Nam Vinh Kỳ đứng tựa lưng vào tường, một hộp chao đã ăn xong, còn có một hộp đặt ở trên tay, hắn muốn chờ Cố Nại đến, cho Cố Nại nếm thử, về phần Thư Viễn Sâm một hồi nữa về sẽ mua thêm.
Cảm giác thời gian trôi qua cực kỳ lâu, từ đầu ngõ đi tới là một lão nhân đi đứng rã rời, hình như hắn bị trượt chân, lảo đảo một cái, kém chút ngã sấp xuống.
Nam Vinh Kỳ bước nhanh đến phía trước một tay đỡ lấy người kia.
Cố Nại ngẩng đầu nhìn hắn, hai người ánh mắt đụng vào nhau.
Mượn ánh sáng yếu ớt, Cố Nại có thể thấy rõ mặt Nam Vinh Kỳ, thậm chí có thể thấy rõ lông mi của y.
Bất quá... Cái người fan luôn mồm muốn gặp hắn... Cũng không có thấy rõ hắn, hoặc là nói không có nhận ra hắn.
"Ngài không sao chứ."
Cố Nại ngồi dậy nhìn hắn.
Chẳng lẽ hắn diễn tốt như vậy? So với ca hát càng nên đi diễn kịch?
Người này đứng lên xong làm cho Nam Vinh Kỳ trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc.
Không đúng.
"Cố Nại?" Nam Vinh Kỳ thử thăm dò hỏi.
Cố Nại cũng cảm thấy không thích hợp "Mù mặt?"
"Đúng là cậu!" Nam Vinh Kỳ vui vẻ ra mặt, một tay đem Cố Nại kéo vào trong ngực, cánh tay chăm chú siết chặt lấy, giữ lấy eo Cố Nại, bàn tay đặt trên lưng của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve từng đốt xương của hắn, động tác vô cùng thân mật.
Cố Nại trợn tròn mắt.
Gì vậy? Bọn hắn thân tới vậy hả?
"Anh làm cái gì!"
Khí lực người này sao lại lớn như vậy?
Cố Nại liều mạng đẩy, y lại không nhúc nhích tí nào.
Nam Vinh Kỳ biết mình làm vậy là không đúng, nhưng y lại không nỡ buông ra, cảm giác ôm hắn như thế thực sự quá tốt
"Buông ra, bằng không tôi....". Uy hiếp chưa nói xong, Nam Vinh Kỳ liền buông ra.
"Đừng nóng giận." Y cẩn thận từng li từng tí một lấy lòng.
Kỳ quái chính là, Cố Nại thật không có chút nào cảm thấy tức giận.
Có thể là vì fan hâm mộ này khá là đẹp đi, mặc dù cả người toàn mùi chao...
......
Bầu không khí có chút lúng túng, Cố Nại cũng không nói gì.
Nam Vinh Kỳ cho là hắn là tức giận, Tôn Diệu Quang có lúc cũng sẽ sinh khí, kia cũng là cố ý, muốn để hắn dỗ dành, Nam Vinh Kỳ chỉ cần dỗ, hắn liền ngoan.
Đem chao đưa cho Cố Nại "Cái này ăn thật ngon."
Lần thứ nhất gặp đưa đồ cổ, lần thứ hai gặp đưa vàng thỏi, lần thứ ba là chao.
Thật đúng là càng ngày càng xuống cấp.
"Tôi không thích ăn cái này." Nhìn Nam Vinh Kỳ có chút thât vọng thu tay lại, Cố Nại không được tự nhiên ho khan hai tiếng, "Anh không phải có chuyện muốn nói với tôi sao, nói đi."
Tựa như không phát giác trong giọng nói hắn có phần không kiên nhẫn, Nam Vinh Kỳ vẻ mặt ngưng trọng hỏi, "Cậu có tin tưởng kiếp trước kiếp này không?"
Kiếp trước kiếp này?
Cố Nại quay đầu liền đi, Nam Vinh Kỳ vội vàng đuổi theo "Cậu đi đâu?"
"Tôi còn phải làm việc, anh nếu còn muốn nói cái gì, có thể gửi Wechat nói cho tôi."
"Thế nhưng cậu cũng không trả lời cho tôi..." Nói đến đây Nam Vinh Kỳ liền cảm thấy ủy khuất, y chưa từng bị người trước mặt đối xử như vậy bao giờ, chênh lệch thật lớn làm cho Nam Vinh Kỳ khổ sở trong lòng.
Dù vậy y vẫn tin tưởng, Tôn Diệu Quang nói kiếp sau vẫn sẽ yêu y, liền nhất định sẽ làm được.
"Tôi rất bận, thấy được liền hồi âm cho anh, chớ đi cùng tôi, điện thoại di động của anh vang lên kìa sao không tiếp." Cố Nại có chút gấp, hắn sợ Nam Vinh Kỳ là loại fan dính người cực kì khó chơi, đến lúc đó đem sự tình của y cùng mình náo mọi người đều biết, chợ đêm nhiều người như vậy, trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Nam Vinh Kỳ không nghe thấy điện thoại di động kêu, lại nghe thấy hắn nói chớ đi cùng hắn, thế là y dừng bước tại đầu ngõ.
Việc này khiến Cố Nại hơi kinh ngạc, lúc này tính tình nóng nảy cũng trong nháy mắt liền tiêu tán "Tôi hôm nay thực sự còn có việc, có cơ hội sẽ gặp lại, bất quá anh kể cho người theo chủ nghĩa duy vật như tôi nghe kiếp trước kiếp này làm cái gì, thực là khó mà tiếp nhận."
Nam Vinh Kỳ biết chủ nghĩa duy vật là có ý gì, y lộ ra một nụ cười khổ.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Nại: Người này hơn phân nửa có bệnh.