Thế nhưng, ngay khi gã sắp sửa quay lưng rời khỏi, thì một chút động tĩnh vang lên ở phía sau, lại khiến gã không khỏi ngừng bước, nghi hoặc ngoái đầu.
Chỉ thấy, ở đằng xa, thiếu niên vừa bị gã đánh bay khi nãy cũng đã chậm rãi đứng dậy. Mặc dù ban đầu có chút loạng choạng, nhưng rất nhanh, tựa như đã thích ứng được với tình trạng cơ thể của mình bây giờ, hắn liền đã đứng vững trở lại.
“Mạng của ngươi đúng là lớn thật, trúng một chưởng của ta, cư nhiên vẫn chưa chết?” Đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh, hắc ảnh liền đã lộ ra một nụ cười khinh cuồng.
“Nếu đã vậy, liền để ta tiếp tục tiễn ngươi thêm một đoạn đường đi.”
Dứt lời, hắc y nhân liền nhấc tay, chuẩn bị xuất kích. Thế nhưng, đúng vào lúc này, người đối diện đã không chút báo trước, đột ngột ngẩng đầu.
Không biết có phải ảo giác của hắc y nhân hay không, thời khắc này, khí tức trên người của thiếu niên trước mặt đã trở nên có phần khác thường, cùng trước kia không giống nhau lắm.
Nhưng cụ thể là cổ quái ở chỗ nào, một thời nửa khắc, gã lại không thể nói ra được.
Chỉ biết, ánh mắt của đối phương khiến gã cảm thấy rất khó chịu. Đôi mắt đối phương sáng ngời, dưới bóng đêm, có chút giống với lưu tinh, lại có chút rét lạnh thấu xương.
Tựa như đang nhìn gã, nhưng lại giống như không nhìn gã. Ánh mắt phảng phất chỉ là đang xuyên thấu qua cơ thể gã, nhìn xem quang cảnh ở phía sau.
Trong chớp mắt đó, không kịp phòng ngừa, hắc y nhân liền lập tức rùng mình.
Nhưng rất nhanh sau đó, kịp phản ứng lại, nghĩ tới việc bản thân vừa rồi cư nhiên lại bị một ánh mắt của đối phương dọa cho mao cốt tủng nhiên, gã liền không khỏi thẹn quá hóa giận, lựa chọn động thủ.
Gã hành động rất nhanh, nhưng ở đối diện, phản ứng của thiếu niên kia lại càng nhanh hơn.
Bởi vì Kì Ngân trời sinh thần lực, binh khí thường dùng cũng là phương thiên họa kích cùng trường thương, nên trên người hắn cũng không có kiếm - thứ mà Hạ Vãn Ý muốn tìm.
Đúng vậy, hiện tại, ý thức chủ đạo của cơ thể Kì Ngân cũng đã là Hạ Vãn Ý.
Không có kiếm, thời gian lại quá gấp rút, không thể làm gì khác hơn, Hạ Vãn Ý cũng chỉ có thể rũ mắt nhìn một vòng quanh sân nhỏ. Cuối cùng, mới chú ý tới một nhánh cây nằm ở bên chân mình.
Không chút chậm trễ, Hạ Vãn Ý liền đã lập tức khom người nhặt lấy nhánh cây, dự định lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống.
Kẻ này muốn làm gì? Chuẩn bị dùng nhánh củi mục này chém gϊếŧ gã sao? Chẳng lẽ bị một chưởng vừa rồi đánh thành tên ngốc rồi à?
Ở đối diện, vẻ khinh thị trong mắt lại càng sâu, trong kẽ tay của hắc y nhân cũng liền đã bất ngờ mọc ra từng chiếc móng vuốt sắc bén như đao, lại cứng rắn như sắt thép, khi lướt qua không trung, còn lưu lại một tiếng xé gió vô cùng rõ ràng.
Đối với một trảo đánh tới kia, không tránh không né, thậm chí, ngay cả mắt cũng không nâng, Hạ Vãn Ý cũng chỉ nhấc tay, đem nhánh cây trong tay giơ cao, tạo thành tư thế huy kiếm. Ngay sau đó, liền hời hợt chém về phía hắc y nhân.
Một kiếm này, thoạt nhìn không có chút lực công kích nào, thậm chí còn có chút giống như đang diễn trò, nhưng vừa đánh ra, lại khiến cho thiên địa biến sắc, vạn vật tịch diệt.
Kiếm đạo tu luyện đến đỉnh điểm, một ngọn cỏ, một nhánh cây, cũng có thể trảm hết nhật nguyệt tinh thần.
Kiếm khí kéo dài mười trượng, tạo thành một tầng khí lãng vô hình, bức ép hắc y nhân không thể không ngừng lại thế công, thân pháp quỷ mị cũng không có chỗ dụng võ, chỉ có thể liên tục lui lại phòng thủ.
Kiếm ý không ngừng sôi trào, tựa như cuồng phong đang gào thét, khiến người chỉ cần tiếp xúc liền có cảm giác trên mặt đau rát.
Mà thân ở trong kiếm khí, thân ảnh của Hạ Vãn Ý vẫn sừng sững không ngã. Dù cho y quan hỗn loạn, nhưng lại giống như một thanh trường kiếm cắm vào giữa thương khung, hàn khí bức người.
Mười trượng kiếm khí vừa ra, bóng đêm phảng phất đều bị trảm phá. Nhưng quỷ dị ở chỗ, kiếm khí sắc bén lướt qua, lại không làm hư hại bất kì thứ gì ở đây, cho dù chỉ là một ngọn cỏ. Đây cũng chứng tỏ trình độ chưởng khống kiếm khí của Hạ Vãn Ý đã đạt tới trình độ vô cùng kinh người.
Trong chớp mắt đó, hắc y nhân chỉ có cảm giác trước mặt có một cơn gió lạnh thổi qua. Ngay sau đó, chỉ thấy, trên mặt của gã cũng đã vô cớ xuất hiện một vệt đỏ, tựa như một sợi tơ, thẳng tắp, cân đối.
Không ngoài ý liệu, một kiếm này, không chỉ đem thân thể hắc y nhân trảm thành hai nửa, mà ngay cả thần hồn của gã cũng đều không may mắn trốn thoát được, trực tiếp bị kiếm khí nghiền thành tro.
‘Ầm’ Hai mảnh thi thể trùng điệp rơi xuống đất, kéo theo thân thể Sở Ly cũng trực tiếp rơi vào trong vũng máu.
Bàn tay nắm lấy nhánh cây khẽ buông ra, Hạ Vãn Ý liền cau mày, ôm lấy lồng ngực đang đau nhói từng cơn của mình. Môi mỏng mím chặt, nhưng vẫn thủy chung không phát ra nửa điểm âm thanh.
Cảm thụ thương thế cũng như đan điền đã rỗng tuếch, không còn chút linh lực dư thừa của mình, Hạ Vãn Ý liền vận dụng thần thức tìm tòi trong giới chỉ lấy ra một bình sứ trắng, lập tức đem đan dược bên trong nuốt vào.
Cánh tay bởi vì chịu đựng phụ tải quá lớn mà không ngừng phát run, nhưng rất nhanh, theo đan dược phát huy công dụng, nội thương của hắn cũng liền đã bắt đầu được chữa trị.
Nhìn xem viên đan dược tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, bề ngoài còn ẩn ẩn hiện lên đan văn còn lại trong bình sứ, chần chờ một lúc, cũng không đợi Kì Ngân nhắc nhở, Hạ Vãn Ý liền đã nhanh chóng đi tới, đem đan dược đút cho Sở Ly.
Bởi vì y đang hôn mê, nên không thể làm gì khác hơn, Hạ Vãn Ý cũng chỉ có thể bóp lấy sườn mặt y, để y thả lỏng cơ mặt, đem đan dược nuốt xuống.
Nhưng sau khi làm xong hết thảy, Hạ Vãn Ý cũng liền đã đột ngột đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn Sở Ly nằm trong vũng máu.
“Hạ tiền bối, ngài đang làm gì vậy? Mau đem đại sư huynh ôm vào phòng đi chứ! Hiện tại y đang bị thương, nếu còn nằm ở giữa sân như vậy, không cẩn thận sẽ bị bệnh đó.”
Không giống với Hạ Vãn Ý bình chân như vại, nhìn thấy tình cảnh của Sở Ly bây giờ, Kì Ngân liền đã lòng nóng như lửa đốt.
Chỉ có điều, dù cho trong lòng thoáng do dự, Hạ Vãn Ý vẫn chỉ lạnh giọng giải thích:“Thê tử của ngươi, không thể ôm.”
Đúng vậy, lý do chính khiến Hạ Vãn Ý bất vi sở động, chậm chạp không đỡ Sở Ly dậy, chính là vì hắn cảm thấy y là người đã có gia thất, nếu động chạm tay chân, thì sẽ rất không hợp lễ giáo.
“…”
Trầm mặc, thời khắc này, Kì Ngân mới phát hiện, có đôi khi, quá mức chính nhân quân tử cũng không phải là chuyện tốt.
Hít sâu một hơi, cố để chính mình bình tĩnh lại, Kì Ngân liền cắn răng nói:“Hạ tiền bối, ta không ngại. Ngài đừng trì hoãn nữa, mau chóng dìu đại sư huynh vào trong đi.”
Ôm một cái mà thôi, hắn cũng không phải là người hẹp hòi, không nói lý lẽ đến vậy.
**Kì Ngân của nhiều năm sau:“Ta sai rồi, ta ngại, rất ngại, vô cùng ngại, được chưa?”