• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Dĩ Phong nhớ rõ, trong tiểu thuyết kiếm hiệp có một vị đại hiệp nào đó từng nói như thế này: Không bị người giết, sẽ không hiểu được bị giết thống khổ cỡ nào.

Nếu có cơ hội, hắn nghĩ sẽ nói cho người này, nếu không giết người, cũng sẽ không hiểu giết người thống khổ cỡ nào.

Nhiều năm qua đi, trong mỗi cơn ác mộng vẫn hiện lên lần đầu giết người của hắn. Một người đàn ông quằn quại nắm lấy áo hắn, khẩn thiết cầu xin, trong ánh mắt tất cả chỉ có đau khổ cùng tuyệt vọng ...

Hắn cầm con dao trong tay vung lên, rõ ràng không dùng sức, vậy mà chỉ còn lại chuôi dao lộ ra ngoài.

Máu tươi nhuộm đầy chiếc áo phông trắng, làm cho người ta sợ hãi.

Hắn rút dao, liều mạng đẩy người kia, nhưng đôi tay đó thế nào cũng không chịu buông. Chiếc áo phông trắng bị xé rách.

Trên mặt người đó còn lưu lại vệt máu, lên án tội ác của hắn ...

Một thời gian dài sau, An Dĩ Phong không ra ngoài, hắn bị những ám ảnh ngày hôm đó dằn vặt, rửa thế nào cũng không thể hết mùi máu tanh trên người. Việc làm cho hắn không thể chịu đựng được là, vừa nghe thấy tiếng còi cảnh sát, trong hắn liền dâng lên một cảm giác sợ hãi ...

Sau đó, hắn thích màu đen, nhất là màu đen của da.

Bởi máu của người chết không thể nhuộm hồng màu đen, tay của họ cũng không thể bám lấy mặt da trơn bóng, quan trọng nhất là ... mùi da có thể che dấu được vị tanh của máu ...

Tối nay, sau khi giết người, không còn việc gì, hắn liền rời đi hiện trường, đến gặp người phụ nữ của hắn... ôm thân thể mềm mại kia, hưởng thụ hương thơm của cô ... Nhớ tới cô thanh thuần xinh đẹp, hắn rốt cuộc không áp chế được khát vọng, bước chân dường như nhanh hơn, từ cửa sau khách sạn chạy đến bên xe.

Rốt cuộc, An Dĩ Phong gặp được Tư Đồ Thuần, ở lúc hắn nhớ mong cô nhất, khao khát cô nhất ...

Chiếc váy ngắn màu đen bao quanh cơ thể mê người, mái tóc hỗn độn buông lơi khiêu khích, mà cô lại lạnh lùng vô tình hoàn toàn đẩy hắn vào địa ngục.

Hắn muốn được ôm cô, nói với cô một câu: “Anh yêu em! Không bao giờ hối hận.”

... Nếu khẩu súng trong tay Tư Đồ Thuần không ngắm thẳng mi tâm hắn, buông lời cảnh cáo: “An Dĩ Phong, anh có quyền giữ im lặng, bất kì một câu anh nói đều có thể làm bằng chứng trước tòa ...”

Lúc như này, hắn còn có thể làm gì ngoài im lặng, mặc dù ba chữ “Anh yêu em!” cũng không thể trở thành bằng chứng trước tòa.

Hắn cười vươn hai tay, chiếc còng số tám lạnh lẽo đeo vào. Nó như từ băng ngàn năm mà ra, làm cho hắn đau đớn đến mất đi tri giác.

Cũng may Hàn Trạc Thần đã nhắc nhở hắn, nhưng hắn đâu để ý. Cho nên, Cho dù hắn bị lừa gạt, bị thương tổn, vì rơi vào vực sâu không đáy, hắn cũng có thể bình tĩnh mà đối diện, không đến mức tức giận đến điên cuồng.

“Xoay người.” Tư Đồ Thuần lạnh lùng nói.

Hắn chết lặng chuyển mình. Nếu có thể, hắn muốn gọi cho Hàn Trạc Thần một cú, hỏi xem: Quan tài đã mua chưa? Không hơn một trăm vạn hắn tuyệt đối không cần!

Cô từ bên hông, tìm thấy súng, lấy đi.

An Dĩ Phong đương nhiên biết cây súng này sẽ mang lại điều gì. Chỉ bằng loại đạn, dấu vân tay trên súng, hắn phải chết không còn nghi ngờ gì. Hắn bất giác muốn xoay người, bắt lấy cổ tay cô, nhấc chân đá hướng tay cô, lại dùng còng tay đem cô giữ lại hôn, xong lấy súng bỏ chạy.

Với năng lực của hắn, cơ hội thành công vượt quá 80%

Nhưng hắn không làm, bởi vì hắn ... Hắn mệt mỏi, mệt đến ngay cả sức nâng tay đều không có.

“Đi!”

Hắn cảm thấy một một họng súng lạnh lùng đặt sau thắt lưng, hiểu ý cô, chân liền bước đến ngã tư đường cách đó không xa.

Vừa đi đến, một chiếc xe màu đen hướng lại gần, dừng ở bên cạnh hắn, có vài người mở cửa lao xuống xe. An Dĩ Phong biết bọn họ, đó đều là tay chân của Hàn Trạc Thần, phụ trách tới đón hắn.

Tư Đồ Thuần thấy thế, súng trên tay lập tức hướng đến gáy An Dĩ Phong, trầm giọng cảnh cáo: “Lui ra phía sau!”

Mấy tên tay chân của Hàn Trạc Thần nhìn về phía An Dĩ Phong, gặp An Dĩ Phong đối với bọn họ nháy mắt mấy cái. Vài người nhìn nhau, chần chờ một chút, mở cửa xe. Bọn họ vừa lên xe, Tư Đồ Thuần đột nhiên nói: “Để xe lại.”

Đám người đó lại nhìn An Dĩ Phong, thấy hắn gật đầu, lập tức liền rút lui.

“Lên xe!” Tư Đồ Thuần chĩa súng vào phía sau thắt lưng An Dĩ Phong, chỉ chỉ vị trí bên cạnh ghế điều khiển. Chờ An Dĩ Phong ngồi vào, cô bắt đầu lái xe.

An Dĩ Phong vẫn không nói gì, cũng không phản kháng, chỉ im lặng ngồi trong xe, nhìn màn đêm phố phường ngoài cửa kính. Cảnh đêm rất đẹp, ánh sáng trước mặt lấp lóe, như phát ra từ cầu vồng. Hắn vẫn nhớ rõ, đêm qua trên xe bus, cô hỏi hắn: “Anh thích nhất cái gì?”

“Cầu vồng!”

“Vì sao?”

“Bởi vì nó ở sau cơn mưa, sạch sẽ, thanh cao, lúc nó xuất hiện, không còn bóng tối, mặt trời rạng rỡ...”

Cô ở trong lòng hắn ngẩng mặt, nhìn hắn: “Nếu em nhớ không lầm, ngày đó em nhặt được ví tiền của anh, là vừa sau cơn mưa.”

“Đúng vậy, anh nhìn thấy cầu vồng, rất đẹp ...”

Ngày ấy, trời xanh lam, ánh sáng ấm áp, hắn chờ cầu vồng mà không thấy, lại xuất hiện một cô gái trong lành như cầu vồng ở trong thế giới của hắn. Cô cười ngọt ngào, tựa vào trong lòng hắn, lấy tay chỉ vào ngọn đèn neon ngoài cửa: “Cái này giống cầu vồng không? Cầu vồng chẳng qua chính là ánh nắng mặt trời.”

Hắn kinh ngạc nhìn cô, trong con mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng kì lạ. Hắn si mê ánh mắt đó, nghĩ rằng đã tìm được một cầu vồng thuộc về hắn, một cầu vồng trong đêm tối.

Không nghĩ đến, có được khó khăn, mất đi lại dễ dàng như vậy ...

Cô thuộc về bầu trời tự do, thuộc về ánh sáng, so với cầu vồng thậm chí còn xa vời hơn, một mong muốn xa xỉ như vậy, trả giá đáng lắm.

Tình yêu, không thử qua không biết, thử qua rồi hắn mới hiểu được: Rất thú vị!

Đêm qua, cô mặc cảnh phục dựa vào lòng hắn, nhiệt tình nói yêu hắn.

Tối nay, cô mặc váy ngắn khêu gợi, ngồi ở bên cạnh hắn, lạnh lùng đưa hắn đến cục cảnh sát.

Tư Đồ Thuần ở đèn đỏ ngã tư phanh gấp lại. An Dĩ Phong không cài dây an toàn lại mất tập trung không giữ được thăng bằng ngã nhào xuống.

Nội thương thêm ngoại thương, đau lại càng thêm đau.

Hắn hoàn toàn nổi giận, đối với Tư Đồ Thuần đang gắt gao nhìn phía trước quát to: “Em rốt cuộc có biết lái xe hay không?”

Ánh mắt cô vẫn gắt gao nhìn phía trước, sắc mặt tái nhợt, đôi môi in hằn dấu răng. Ngón tay cô mảnh khảnh nắm chặt lấy vô lăng không ngừng run lên ...

Hắn bỗng nhiên thấy đau lòng, dùng hai tay bị còng giúp cô đem sợi tóc vô tình cắn trong miệng lấy ra, nhẹ nhàng xoa dấu răng trên môi.

Cô không tránh né, cũng không nhúc nhích, ngay cả khi đèn xanh sáng, vẫn ngồi im.

Thời gian trôi qua, không gian trầm lắng ...

“Em yêu anh sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.

“Có ý nghĩa gì? Anh mười phút trước vừa giết người, đối tay anh động vào tôi thấm đầy máu cùng tội ác ...”

“Anh hoàn lương!”

An Dĩ Phong thấy cánh tay Tư Đồ Thuần trước mắt vung lên, má phải liền một trận bỏng rát.

Tuy rằng cánh tay Tư Đồ Thuần dùng hết sức, nhưng hắn cũng không thấy đau. Bởi vì hắn hiểu được, đây là cái tát của một người con gái dành cho một người đàn ông làm cô ấy hoàn toàn thất vọng, mà không phải là cảnh sát dành cho tội phạm ...

Hắn hiểu được, là cô yêu hắn, cô hi vọng hắn có thể là người đàn ông tốt cô có thể gửi gắm cả đời, làm cho cô yêu không hối hận. Nhưng hắn chỉ là một tên giết người, hắn, ngay cả lúc hẹn hò với cô đều có thể ra ngoài bắn giết.

“Xin lỗi!” Hai chữ kia xuất phát ra từ miệng hắn, hắn thật muốn cười nhạo cái thế giới này: Mẹ kiếp, đây là cái thế giới gì? Cô muốn đưa hắn ra tòa, muốn lấy mạng hắn, người nói ra câu này cũng lại là hắn.

Mà thái độ của cô vẫn là: Dù nói gì cũng vô dụng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Hắn đưa hai tay nắm lấy tay cô đặt trên vô lăng, muốn dỗ cô một chút, nhưng chiếc xe phía sau liên tục nhấn còi, phá tan một phút lãng mạn cuối cùng!

Tư Đồ Thuần đưa tay gạt hắn ra, chân lung tung nhấn ga phía dưới.

“Đây là cái loại xe gì!” Cô thấp giọng, tay ở vô lăng hung hăn đấm, xe vẫn không nhúc nhích.

Vì đây là xe việt dã đời mới Hàn Trạc Thần vừa mua, An Dĩ Phong không thể không nhắc nhở cô, “Em giữ phanh lại đã.”

Hắn vừa nói xong, xe bỗng vọt lên phía trước. Hắn thực bất hạnh, vừa đau vai, giờ lại đau thêm một chỗ nữa. Bất đắc dĩ, hắn kéo dây an toàn, bằng không còn chưa đến cục cảnh sát, mạng hắn cũng khó toàn.

***

Còn cách cục cảnh sát một con phố, Tư Đồ Thuần đem xe dừng ở một bể phun nước bên đường.

Cô hỏi hắn: “Anh tại sao muốn đi giết người?! Anh biết rõ nếu anh không đi, chúng ta hiện tại đã ...”

Cô cắn răng đấm mạnh tay vào còi xe, một tiếng kêu vang lên cắt đứt câu nói kế tiếp.

“Hắn giết anh em của anh, anh muốn báo thù.” An Dĩ Phong cắn răng nói.

“Thế giới này có công lý.”

“Công lý ở đâu? Em lấy ra cho anh xem?”

“Anh!!” Lần này cô bị làm cho tức giận đến cực hạn, hét to với hắn: “An Dĩ Phong, anh ngoài việc chém chém giết giết, có hiểu một chút đạo lý gì hay không?”

“Đạo lý?! Xã hội đen không có đạo lý, xã hội đen chỉ có quy củ. Ăn miếng trả miếng. Đây là chân lý đầu tiên. Anh không giết hắn, sẽ làm cho người anh em đã chết kia thất vọng, làm sao còn mặt mũi nhìn những anh em còn sống! Sau này, cho dù anh không giế hắn, hắn cũng sẽ giết anh!”

“Anh giết tôi, tôi giết anh, đây là sự trả thù không có ngày kết thúc! Anh nghĩ cả đời mù quáng như vậy mà tiếp tục chém chém giết giết sao?”

“Không phải.” Hắn nhìn cô, lần đầu tiên nghiêm túc mà đối diện. “Một ngày nào đó, An Dĩ Phong anh sẽ làm lão đại của toàn bộ giới xã hội đen, mọi người trong giới phải nghe lời của anh, đến lúc đó, sẽ không còn chém giết.”

Cô kinh ngạc nhìn, bị dã tâm của hắn làm cho sợ hãi tới mức không nói lên lời. Cô nhìn hắn thật lâu, phát hiện ra điều thực sự của hắn làm phụ nữ si mê không phải vì hắn bất cần đời, mà chính là sự nghiêm túc của hắn đằng sau sự chân thành tha thiết.

An Dĩ Phong nói: “Thế giới của chúng tôi cũng có quy tắc, cũng có cảm tình. Bây giờ loạn như vậy là vì các bang phái cùng thế lực tranh đấu gay gắt, chia năm xẻ bảy. Chờ anh thu phục tất cả, sẽ không còn tranh đấu, không còn báo thù.”

“Anh không thể làm được!”

“Anh có thế! Nếu đại ca không phải muốn đối đầu cùng Khi Dã, anh đã sớm ...”

“Khi Dã?” Tư Đồ Thuần chặn lại nói: “Khi Dã trong giới đã tung hoành bốn mươi năm, thế lực thâm căn cố đế, anh căn bản không thể đấu lại bọn họ.”

“Em đừng nghĩ hiện tại Khi Dã không ai dám hạ. Kì thật Khi Dã đã sớm suy sụp. Vài năm gần đây, Trác Diệu hoành hành ngang ngược, tâm ngoan thủ lạt. Vài người có vai vế trong Khi Dã vốn đã nhìn hắn không vừa mắt, chính là nể mặt ba hắn, Trác Cửu nên không nói ra miệng thôi. Hơn nữa, Khi Dã có một số không phục Trác Diệu, muốn lật đổ hắn đã lâu.”

Một người đàn ông hấp dẫn nhất, không phải lúc hắn chân thành nói câu “Anh yêu em!”, mà là hắn nói về chí hướng của mình, kiên định cùng cố chấp. An Dĩ Phong lại vốn là người tự tin lại sáng ngời. “Chỉ cần Trác Cửu chết, Khi Dã nhất định vì tranh vị trí lão đại mà nổi loạn. Nếu anh đoán không sai, trong đó sẽ có người liên hệ với đại ca, tìm chỗ dựa ... Cho đến lúc đó, toàn giới sẽ thay đổi ...”

“Anh ...” Tư Đồ Thuần kinh hoàng nhìn hắn: “anh muốn giết Trác Cửu?”

An Dĩ Phong không e dè nói: “Đúng, anh sớm đã sắp đặt tốt! Nếu không phải đại ca ngăn cản, anh sớm đã ra tay.”

“Em sẽ không để anh mắc thêm lỗi lầm nữa.” Tư Đồ Thuần nắm chặt tay lái, mười ngón tay trắng ra run rẩy trên vô lăng, “Anh đi tự thú đi. Em có thể giúp anh tìm luật sư giỏi, anh nhiều nhất ...”

“Nhiều nhất ngồi tù năm sáu mươi năm?! Anh thà chết còn hơn.”

“Anh giết nhiều người như vậy, đấy là trả giá.”

“Anh không nên sống, anh thừa nhận!!! Nhưng em cảm thấy anh ngồi tù có thể thay đổi cái gì? Em có thể đem người đàn ông em yêu giam vào tù, em cho rằng em có thể đem tất cả những người trong xã hội đen giam vào tù sao? Em có thể hoàn toàn quét sạch bọn họ? Tư Đồ Thuần, anh nói cho em biết, em không thể! Thế giới này có những người tiêu tiền như nước, có những người bôn ba mong kiếm đủ ngày ba bữa, thì nhất định có tội ác, nhất định có xã hội đen. Muốn cho xã hội này thực sự yên ổn, đen trắng phải cùng tồn tại. Mọi người có pháp luật của mọi người, chúng tôi cũng có trật tự của cúng tôi, tất cả đều không thể bị phá vỡ.”

“Vậy cảnh sát để làm gì?!”

“Vô dụng!”

An Dĩ Phong dựa lưng vào ghế, xuyên qua cửa kính nhìn vầng trăng treo lơ lửng. Giọt nước rơi trong không trung, làm sắc đêm càng thêm huyền ảo. Rất đẹp, giống như nước mắt vậy ...

Hắn rất muốn thấy cô rơi lệ, vì hắn, cho dù chỉ một giọt, chứng minh cô yêu hắn, thế là đủ.

Nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy ...

Một hồi lâu, giọng nói An Dĩ Phong bình tĩnh trở lại: “Em không tận mắt nhìn thấy anh em mình chết trước mặt, em sẽ không hiểu được cảm giác đó là hối hận cùng căm giận đến mức nào. Anh đã thề, anh không những vì bọn họ báo thù, anh còn phải lập lại quy củ cho thế giới này, chấm dứt hẳn những sống mái thù hằn vô vị.”

“Em hiểu. Năm mười bốn tuổi, anh trai em trúng đạn ...” Tư Đồ Thuần cũng rã rời dựa vào ghế, cùng hắn nhìn vầng trăng ngoài khung cửa hẹp.

“Lúc anh ấy ra đi, nắm chặt tay của em nói: Không được khóc! Ngày đó ba ôm chặt thi thể của anh ấy quỳ trên mặt đất khóc một hồi, em một giọt nước mắt cũng không rơi, bởi vì em đã hứa với anh ấy sẽ không khóc. Em khóc, sẽ làm anh ấy thất vọng.”

“Tình cảm hai người tốt lắm phải không?”

Cô lắc đầu, nhắm mắt lại: “Từ nhỏ em đã bắt nạt anh ấy, thương xuyên vì những chuyện vụn vặt đánh mắng! Có đôi khi giận quá, còn tùy tiền trách anh ấy giành hết tình yêu của ba, oán anh ấy làm cho tất cả bạn tốt của mình đều yêu anh ấy. Đối với những lời vô lý của em, anh ấy luôn thoải mái mỉm cười, ôm em dỗ: “Tiểu Thuần, anh trai hiểu em nhất, anh trai thương em nhất!” Kỳ thật, em rất quý anh ấy, ở trong mắt em anh ấy rất vĩ đại, rất hoàn hảo... Anh ấy đi rồi, em mặc kệ ba phản đối, thi vào ngành cảnh sát. Em hạ quyết tâm cùng với anh ấy trở thành cảnh sát xuất sắc nhất, chứng minh cho ba thấy, anh ấy làm được, em cũng có thể!”

“Cho nên em đã xin đến khu này ...” Hắn rốt cuộc hiểu được vì sao cô xin chuyển đến nơi nguy hiểm này, vì sao một đôi vai gầy yếu lại quật cường gánh chịu gian nan như vậy.

“Em xin đến khu này, vì điều tra ra người năm đó giết anh trai em là ai, giúp anh ấy đem tâm nguyện chưa thực hiện được hoàn thành – quét sạch xã hội đen.”

“Em điều tra ra ai?”

“Em đã tìm hai năm, cuối cùng tra được nhiệm vụ cuối cùng của anh trai em là điều tra một cuộc giao dịch ở cảng. Nếu em đoán không sai, có khả năng liên quan đến xã hội đen ...”

“Mẹ nó! Khẳng định là tên súc sinh Khi Dã kia làm. Bến tàu là địa bàn của hắn, ai dám cản mấy vụ làm ăn này.”

“Nhưng không tìm thấy chứng cớ.”

“Tìm chứng cơ gì nữa? Anh giúp em xử lí hắn.”

Cô lắc đầu, làm lòng An Dĩ Phong tan rã: “Tiểu Thuần, em không đấu lại hắn, ngoài anh không ai có thể giúp em.”

An Dĩ Phong đưa hai tay bị còn quơ quơ trước mặt cô: “Em cho anh hai giờ, anh giúp em xử lí.”

“Anh ...” Tư Đồ Thuần nhìn hắn, ánh mắt ngày càng mông lung: “Nếu anh làm lão đại, anh sẽ làm như thế nào?”

“Cho dù là tranh chấp thù oán gì cũng không được ngầm giải quyết, muốn xử lí như thế nào phải ở trước mặt anh ... anh chính là quan tòa, lời nói của anh chính là pháp luật!”

“Đây là ảo tưởng, không thể thực hiện được.”

An Dĩ Phong nhìn hai tay bị còng, thản nhiên gật đầu: “Ảo tưởng, còn hơn so với chuỗi ngày kia chỉ biết chém chém giết giết ...”

“Có ai nói với anh rằng anh rất có tài ăn nói chưa?”

“Tiểu Thuần ... Anh không phải nói đạo lí ... chỉ muốn để người khác hiểu!”

“Xin lỗi!” Cô khởi động xe, hướng cục cảnh sát: “Tôi nghe không hiểu.”

Hắn biết cô hiểu được. Hắn thực lòng nói chuyện. nếu cô thực lòng nghe nhất định sẽ hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK