• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Pingki

Vệ Bắc nói: “Tôi thích cô ấy!

Tiếng nói vừa xong, toàn bộ ánh mắt bạn học trong lớp đều dồn về phía Diệp Sơ.

Diệp Sơ lần đầu tiên trải qua chuyện như thế này, hai mắt mờ mịt, ngơ ngẩn nhìn chăm chăm Vệ Bắc. Hai người cứ như vậy tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, nhìn thật lâu một hồi. Ngay tại thời điểm tất cả mọi người chờ đợi chuyện sẽ phát sinh như thế nào, Diệp Sơ lại xoay người ngồi trở lại vị trí, tiếp tục lật sách làm bài tập của mình.

Nữ chính trong sự kiện này quay người đi, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về trên người Vệ Bắc.

Tên nhóc họ Vệ rốt cục cũng thấy có chút xấu hổ, miệng lầu bầu câu: “Nhìn cái gì vậy! Có cái gì đẹp mà nhìn?” cả vóc người cao lớn ngồi xuống vị trí, lại bắt đầu ngủ….

Đáng thương cho Tống Trường Thanh mười mấy năm làm giáo viên, lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, thật sự không biết nên ứng đối như thế nào cho phải. Thật lâu sau mới lấy lại được tinh thần, phẫn nộ khoát tay: “Được rồi, được rồi, tất cả làm bài tập hết đi!” tình huống vô cùng xấu hổ rốt cục cũng kết thúc, còn lớp quay lại giờ tự học.

Cuối cùng, sự kiện thư tình lần này cứ như vậy mà không giải quyết được gì.

Thế nhưng Diệp Sơ lại bởi vậy mà trở nên nổi tiếng..

Nói thật, thị trấn này vốn dĩ không lớn, học sinh trong lớp trung học này hầu như đều là bạn học từ hồi tiểu học lên, người chưa từng nghe qua “danh tiếng” của Vệ Bắc quả thực là đếm trên đầu ngón tay. Mà hiện tại đại ca ngang ngược nhất đời trong ấn tượng mọi người ấy vậy mà lại làm trò trước mặt thầy giáo cùng các bạn trong lớp, mở miệng nói thích Diệp Sơ, quả thực là không nổi tiếng cũng khó.

Diệp Sơ bị Vệ Bắc bắt nạt thành thói quen, chỉ nghĩ đây chẳng qua là trò mới đi bắt nạt người của hắn, không nghĩ sâu xa đến cái gì, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Dường như chỉ qua một đêm thôi, tất cả bạn học trong lớp đều nhìn Diệp Sơ với ánh mắt hết sức kỳ quái. Thái độ của mọi người đối với cô cũng lặng lẽ mà thay đổi.

Trước kia, bởi vì thành tích của cô rất tốt, lại là lớp trưởng, nam sinh trong lớp đều đối với cô rất tôn trọng, còn hiện tại vừa hay, vì một câu long trời lở đất kia của Vệ Bắc, khiến thái độ nói chuyện của các nam sinh khi nói chuyện cùng cô đều không giống trước.

“Lớp trưởng, cậu trước đừng giục bài tập của tôi a, Vệ Bắc nhà cậu đã nộp chưa?”

“Cậu ta chắc chắn là chưa nộp phải không? Lớp trưởng cậu cũng không thể thiên vị người nhà vậy nha!”

“Đúng thế, không nên phân biệt đối xử nha!”

Nhìn một đám con trai đang đá mi nháy mắt này, một lời nói ra cả ba câu đều không rời Vệ Bắc, thật đúng là khiến người ta không làm sao được.

Ngay tại lúc Diệp Sơ không biết phải đối phó như thế nào với bọn họ, kẻ đầu têu ra chuyện này —– Vệ Bắc không biết từ chỗ nào chui ra, đem vở bài tập trong tay đập cái ‘bốp’ lên trên bàn, nói: “Câm miệng hết cho tôi, nhìn cho rõ ông đây nộp” Nói xong cũng không thèm nhìn Diệp Sơ một cái, một mạch quay về vị trí đi ngủ.

Để lại một đám nam sinh đưa mắt nhìn nhau, sau đó đứa nào đứa nấy cười ha hả, ngoan ngoãn đem vở bài tập đã làm xong nộp tận tay cho Diệp Sơ.

Ôm một chồng vở bài tập vừa thu xong, Diệp Sơ sửng sốt, đây chính là lần đầu tiên kể từ khi khai giảng đến nay mà cả lớp nộp đủ hết bài tập mỹ thuật tạo hình a! Vị giáo viên hoàn toàn không có một chút cảm giác về mỹ thuật tạo hình kia nếu biết chuyện này, phỏng chừng lại cảm động đến độ có thể khóc ra nước mắt mất thôi.

Cô vừa cảm thán, vừa ôm chồng vở đi ra khỏi phòng học, lại bị người đang đi tới hung hăng đụng vào người.

Diệp Sơ đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn người nọ vừa đụng trúng mình, liền nhìn thấy là một nữ sinh cùng lớp đang gườm gườm liếc xéo cô.

Đúng vậy, Diệp Sơ chẳng những nổi danh, còn lần đầu tiên có tình địch, tình địch này không chỉ có một hai người, phàm là nữ sinh trong lớp có tình ý với Vệ Bắc ánh mắt nhìn cô đều rất khó chịu, có mấy người bộ dạng xinh đẹp vừa thấy cô, liền bày ra kiểu ‘cậu ấy dựa vào cái gì mà thích cậu chứ’, khiến cô rất chi là đau đầu.

Tình huống như vậy kéo dài vài tháng, đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới uy phong của lớp trưởng, làm chủ nhiệm lớp, Tống Trường Thanh rốt cục không thể đứng nhìn được nữa.

Ngày đó tan học, thầy Tống cố ý lấy cớ bảo Diệp Sơ ở lại, làm bộ hỏi vu vơ: “Diệp Sơ à, em làm lớp trưởng này đã thấy quen chưa?”

Diệp Sơ nghĩ một lát rồi gật gật đầu: “Dạ, không có vấn đề gì”.

“Nhưng mà thầy nghe nói gần đây có vài bạn trong lớp hình như không tuân phục em nha”

“Có sao?” Diệp Sơ hoàn toàn không chú ý tới vấn đề nhỏ này, còn nói: “Trong lớp gần đây hoạt động rất sôi nổi, các bạn đều rất cố gắng tuân thủ, trước kia có vài nam sinh không muốn tham gia hoạt động tập thể nay đã rất hăng hái, hẳn là không có vấn đề gì đi thưa thầy”.

Mắt thấy Diệp Sơ phản ứng như thế, Tống Trường Thanh có phần hơi xấu hổ, không biết nên mở miệng như thế nào để nói về chuyện của cô và Vệ Bắc, nghĩ nghĩ, Tống Trường Thanh nói: “Còn Vệ Bắc thì sao?”

Vệ Bắc? Diệp Sơ không biết thầy vì sao đột nhiên lại hỏi tới cậu ta, suy nghĩ một chút liền nói: “Khá tốt thưa thầy, dạo gần đây cậu ấy đều nộp bài tập đầy đủ”, chà, đây có lẽ là lần nhận xét tốt nhất về Vệ Bắc.

Thầy Tống đằng hắng hai tiếng: “Vậy…bạn đó còn làm chuyện gì khác nữa không?”

Diệp Sơ càng thêm buồn bực, nghĩ một hồi lâu, lúc này mới nhớ tới thời điểm giữa trưa hôm nay Vệ Bắc hình như có xích mích đụng chạm với vài nam sinh nghịch ngợm lớp bên, đối phương như đang chê cười hắn gì đó, hắn liền xông ra muốn đánh nhau, may mắn lúc ấy cô cũng ở đó, liền ra tay kéo hắn lại: “Thầy nói, không được đánh nhau trong trường”

“Liên quan gì đến cậu a, Diệp Phì” Vệ Bắc miệng lầu bầu, nhìn ra bên ngoài lớp trừng mắt một cái, không đi ra ngoài nữa. Sau đó chuông vào lớp vang lên, mấy nam sinh nghịch ngợm kia cũng về lớp, coi như chưa phát sinh chuyện gì.

Vì thế Diệp Sơ lắc lắc đầu, nói: “Không có việc gì, đều rất tốt thưa thầy”.

Tống Trường Thanh thấy thật sự hỏi không nổi nữa, cũng đành phải thôi, dù sao trong lớp mặc dù có vài nữ sinh cá biệt có ý kiến với lớp trưởng, nhưng phần lớn vẫn rất nghe lời, đặc biệt là sau sự kiện Vệ Bắc ở trước mặt mọi người tuyên bố thích Diệp Sơ, mấy nam sinh trong lớp lại càng nghe lời lớp trưởng hơn, nói ra Diệp Sơ bây giờ chẳng phải là ‘Hắc bạch lưỡng đạo’ bên nào cũng có chân sao…

“Vậy không còn việc gì, em quay về đi, trên đường cẩn thận” Thầy Tống phất phất tay, không muốn tiếp tục hỏi thêm gì nữa.

Từ trong phòng giáo viên đi ra, trong lớp đã không còn ai, Diệp Sơ thu dọn đồ đạc xong rồi cũng xuống lầu, lưng đeo cặp sách ra về, lúc vừa đến cổng tiểu khu, bỗng nhiên thấy có người mặt đầy bụi đất ngồi chồm hổm bên cạnh hàng rào vườn hoa.

Đến khi cô đi qua chỗ đó, nheo mắt lại nhìn liền phát hiện người đang ngồi chồm hổm hoá ra là Vệ Bắc, trên mặt hắn hình như có vết thương.

Diệp Sơ nghĩ đi thẳng qua mặc kệ hắn, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy như vậy không phù hợp với thân phận lớp trưởng của cô, vì thế nên dừng bước lại, đến gần hỏi: “Này, cậu làm sao vậy?”

Vệ Bắc ngẩng đầu, khóe mắt có chỗ bầm tím, môi còn bị rách một chỗ, có điều ánh mắt vẫn ngang tàng như cũ, “Còn không phải vì cậu sao?” Hắn trừng mắt liếc cô một cái, miệng không phục lầm rầm: “Sao tôi lại coi trọng một đứa con gái mập như cậu chứ, đúng là mắt mù mà….”

Diệp Sơ không nghe rõ được hắn đang nói cái gì, liền hỏi: “Cậu đánh nhau thua hả?”

“Nói đùa sao, Vệ Bắc tôi đánh nhau chưa từng thua một trận nào!” Hắn nghiêng ngả lảo đảo chống đỡ hàng rào mà đứng lên, tơ máu từ chỗ môi bị rách rươm rướm ngấm vào miệng, một trận mùi tanh tanh mằn mặn, hắn nhổ một bãi nước miếng xuống đất.

Diệp Sơ nhíu nhíu mày: “Cậu đánh thua cũng không thể khạc nhổ lung tung chứ”.

“Đã nói là tôi không có thua!” Vệ Bắc có chút tức giận, “là vì thằng Vương đầu to kia dẫn theo mấy đứa nữa chắn đường tôi, chúng nó cũng không tốt hơn là bao, phi!” Hắn vừa nói miệng đã đầy mùi máu, đang định nhổ thêm một bãi nước miếng xuống đất, Diệp Sơ vội vàng móc khăn tay từ trong túi áo ra đưa cho hắn: “Cậu đừng nhổ nữa, thua thì thua…”

Vệ Bắc muốn phát khùng: “Cậu bị làm sao thế hả, tôi đã nói là không có thua rồi mà còn…” Hắn đang muốn tức giận, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy cánh tay mập mạp của Diệp Sơ đang cầm một cái khăn tay hồng nhạt, một đôi mắt to tròn nhìn mình, không biết như thế nào, cứ ngây ngốc như vậy.

Hắn hung hăng giật lấy khăn tay trong tay cô, lau qua loa khóe miệng, miệng lẩm nhẩm một câu: “Tôi không có thua, chỉ có điều áo bị rách…”

Diệp Sơ ngẩn ra, nhìn kỹ lại, quả nhiên áo của Vệ Bắc bị xé rách mất một mảng, lộ ra cả nửa bả vai.

“Áo này là quà sinh nhật mẹ mua cho tôi, tôi sợ mẹ sẽ buồn…” Vệ Bắc nhỏ giọng giải thích.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút xấu hổ.

Trong lòng Diệp Sơ nghĩ, kỳ thật tên nhóc họ Vệ này cũng không hư hỏng quá mức, ít ra hắn vẫn còn rất hiếu thuận với mẹ mình.

Vì thế cô nói: “Mẹ tôi vẫn đang còn ở trong tiệm, cậu có muốn đi qua đó may lại hay không?”

“Nha” Vệ Bắc gật gật đầu, “Cậu đi cùng tôi đi” Chú ý, đây là câu cầu khiến.

Diệp Sơ lắc đầu: “Mẹ tôi bảo tôi về nhà sớm một chút…”

“Cậu là lớp trưởng”, Vệ Bắc ngắt lời cô.

Lớp trưởng thì làm sao? Diệp Sơ không hiểu vì sao nhìn về phía hắn.

“Lớp trưởng thì phải quan tâm bạn học” Vệ Bắc cực kì nghiêm túc nói.

Này… có liên quan gì sao? Không đợi cô lấy lại tinh thần, đôi chân dài của Vệ Bắc đã bước đi. Một phen xách quai cặp của cô, đem cô kéo đi chung với mình.

________pingki________

Lưu Mĩ Lệ đánh chết cũng không ngờ đến, con gái nhà mình thế nhưng vẫn còn dính líu đến thằng nhóc nhà họ Vệ, hơn nữa lại còn mang nó về tiệm nhà mình để vá áo, nhất thời khẩn trương lo lắng cho con.

Có điều ngại với tình cảm láng giềng trước kia, cô không biểu hiện ra ngoài, bảo Vệ Bắc cởi áo ra.

Lúc ấy tiết trời đã chuyển sang hè, Vệ Bắc chỉ mặc một áo mỏng, áo vừa cởi ra, Lưu Mĩ Lệ vội vàng sai con gái ra chỗ khác: “Diệp Tử, đi vào bên trong đun nước cho mẹ”.

“Dạ”, Diệp Sơ gật đầu đi vào.

“Con cũng đi” Vệ Bắc cũng đi theo vào.

“Aiz!” Lưu Mĩ Lệ vội vã gọi hắn lại, “Con đi vào trong làm gì nha? Cái kia….trong đó nhỏ hẹp, một mình Diệp Tử là đủ rồi…”

“Không có việc gì, con đi vào giúp đỡ cậu ấy” Vệ Bắc nói xong, liền đi theo Diệp Sơ vào.

Để lại Lưu Mĩ Lệ ở ngoài này thiếu chút nữa đánh vào miệng mình: Cho chừa cái tội nói bậy! Cho chừa cái tội nói bậy!

Ngay tại lúc Lưu Mĩ Lệ còn đang khổ não lưỡng lự rốt cục có nên đi vào hay không, Diệp Sơ đã múc được một ấm nước đầy, Vệ Bắc đi qua, muốn nhận lấy ấm nước trong tay cô: “Để tôi”

“Mẹ tôi bảo tôi đi đun nước, cậu vào trong này làm cái gì?” Diệp Sơ còn không chịu.

Có điều Vệ Bắc dù sao cũng là một nam sinh, sức lực đương nhiên lớn hơn, hai người kéo đẩy một hồi, hắn rất nhanh đã giành lấy được ấm nước từ trong tay Diệp Sơ, mà giành được rồi vẫn chưa chịu cam lòng, miệng còn lải nhải: “Con gái các cậu lề mề chậm chạp phiền muốn chết, đã bảo để tôi, còn ngượng ngùng….”

Ai ngượng ngùng hả? Diệp Sơ cũng 囧.

Lúc này, Vệ Bắc đã ngồi chồm hổm xuống cắm phích điện của ấm đun vào ổ, xong đâu đó mới đứng lên.

Trong này phòng vốn không lớn, thân người Diệp Sơ lại hơi hơi “lớn” so với bình thường, thế nên khi hắn đứng lên, không biết phải làm sao nên đành phải đứng trực diện với Diệp Sơ.

Đó là lần đầu tiên bọn họ đứng gần sát nhau như vậy, hắn có thể nhìn rõ gương mặt tròn tròn của cô, làn da không một chút tỳ vết nào, non mềm tựa như lòng trắng trứng gà lột vỏ, hai hàng mi vừa dài vừa cong rợp bóng, chớp chớp hai cái, trái tim bé nhỏ của nam sinh đập loạn như muốn nhảy ra ngoài.

“Cái kia….” Hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhịn không được muốn đến gần hơn, “Tôi…”

“Diệp Tử, nước đun còn chưa xong sao?” Lưu Mĩ Lệ ở bên ngoài la to.

“Dạ xong rồi” Diệp Sơ trả lời, mặc kệ Vệ Bắc ở bên cạnh đang muốn tiến thêm chút nữa, bịch bịch bịch chạy ra ngoài.

“Xong cái đầu cậu!” Vệ Bắc đá ấm nước một cái, mặt xám mày tro theo cô đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK