Đồng hồ treo tường đã là 8h 30', nhưng rèm cửa vẫn chưa kéo lên, đèn hãy còn chưa tắt, đèn lưu li trên nền nhà vẫn cháy rực, những cánh hoa hồng đã tàn úa vung vãi khắp sàn, trên bàn tròn, trong phòng khách mọi thứ vẫn còn lộn xộn. Trên ghế sopha, hai bóng dáng một lớn một nhỏ vẫn dính lấy nhau không buông, anh vẫn ôm lấy cô, cẩn thận che chở, còn cô cũng ôm lấy anh, nép mình vào ngực anh.
“ Ưm...” Một tiếng nấc tỉnh giấc cất lên, bàn tay nho nhỏ giơ ra dụi dụi mắt, từ trong lòng anh ngẩn đầu lên, thấy rõ người đàn ông cùng mình ngày hôm qua vẫn còn đang say ngủ, cánh tay to lớn của anh còn đương gác lên người mình, ánh mắt vô tình rơi vào chiếc nhẫn trên tay, khóe môi chợt nở nụ cười. Cô đồng ý lời cầu hôn của anh rồi. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mỗi khiến cô trở nên ngỡ ngàng, cảm giác những chuyện tối qua chỉ như giấc mộng mở đầu là đau thương kết thúc là hạnh phúc. Nếu không có đoạn đầu đó...
Nhưng không sao, giờ cô là của anh, nếu người đàn ông đó còn xuất hiện cô sẽ gọi tên anh, sẽ để anh bảo vệ cô, cô mới không sợ nữa. Nghĩ đến những lời anh nói tối qua, trong lòng cô đều tràn ngập vui sướng. Ngồi dậy cẩn thận để không đánh động anh, con ngươi đen trong trẻo chăm chú nhìn gương mặt anh, lúc ngủ trong anh có vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị hơn thường ngày, gương mặt tuấn tú với sườn mặt cương nghị khiến anh toát ra vẻ lạnh lùng và khó gần. Nhưng chỉ cần anh nở nụ cười, mọi đường nét đều trở nên nhu hòa ấm áp. Ngón tay cô rẽ vài đường lên mặt anh, vẫn không tỉnh. Môi cô mím lại cười, nếu được như vậy mãi thì tốt biết mấy.
Đang thất thần nhìn gương mặt anh thì... “ Grừm... grừm...” có cái gì đó đang run lên, lần vào bên dưới mép ghế salong mới lấy ra được một chiếc điện thoại. Anh có sử dụng điện thoại sao? Loại điện thoại này hình như trông quen quen? Giống như cái điện thoại tai thỏ đó? Vừa nhấn nút nghe chưa kịp đáp lời thì đầu dây bên kia, một giọng đàn ông tràn đầy hồ hởi cất lên.
“ Mộ Ca, sao rồi? Anh thịt cô gái họ Đường kia được chưa? Cô gái đó thật ngốc, chỉ một chút dịu dàng là bị lừa rồi. Sợ là nếu anh không nói ra chắc đến cuối cùng cô gái đó cũng không biết, người đàn ông là nỗi sợ hãi của cô ấy lại chính là anh, mà anh cũng không phải là tiểu thuyết gia gì, mà chỉ muốn lường gạt lòng tin của cô ấy, rồi chiếm đoạt cô ấy thôi. Tính ra cũng hơi tội... Mộ ca... Mộ ca... tút tút...” Đầu dây bên kia không nghe thấy gì ngoài âm thanh ngắt máy.
Mọi thứ trở nên thật yên tĩnh...
Chiếc điện thoại cằm trên tay cô vô lực rơi xuống đất, vang lên âm thanh bộp bộp, nhưng cô hoàn toàn không để tâm.
Bàng hoàng, thất vọng, sửng sốt, đau lòng, ánh mắt cô dại ra rồi hóa thành trống rỗng...
Một lúc sau, ánh mắt ấy mới tìm thấy được tiêu cự, dời tầm nhìn về phía người đàn ông hãy còn đang nằm bên cạnh mình, vẫn gương mặt đó, vẫn con người đó, nhưng cô cảm thấy thật xa lạ, trái tim cảm thấy dường như ngừng đập, lồng ngực phập phồng một cảm xúc ngổn ngan khó tả, tay chân đều trở nên vô lực, sinh khí trên người đều như rút cạn đi, trong lòng cô còn lại chỉ là lạnh lẽo. Thật lạnh!!!
Xung quanh mọi thứ đều trở nên u ám tối đen...
Nước mắt chậm chạp tươm ra từ nơi hốc mắt, nhưng cô không lau, ánh mắt nhìn anh, một tia lưu luyến hiện lên rồi tắt lịm, ôm trái tim rỉ máu trong ngực, lòng âm thầm hạ quyết tâm, đối với anh cũng là đối với chính mình... khóe môi cô nở nụ cười đau thương...
Cô bỏ đi.
“ Cạch cạch.”
Cho đến khi tiếng cửa nhà vừa mở ra rồi cũng đồng thời đóng lại một cách nhẹ nhàng, như nói rằng cô đã rời khỏi, thì ánh mắt người đàn ông nằm trên ghế sa long tưởng chừng đang ngủ say kia mới mở ra, ráo hoảnh và tỉnh táo không giống như một người vừa tỉnh ngủ, đôi hàng chân mày nhíu chặt, trong lòng anh cơ hồ nổi lên một cảm giác bất an, bất an đó là gì anh không rõ, chỉ là cảm thấy trong lồng ngực có chút mất mát, chỗ nằm bên cạnh vẫn còn vươn lại chút hơi ấm của cô, như nói lên cô mới vừa rời khỏi anh thôi.
Có lẽ là sẽ vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời của anh?
Nhưng anh thấy hơi nhói...
Mày anh càng nhíu chặt, tự ngồi dậy, vò mớ tóc rối, nhiệt tình hôm qua như vẫn còn lưu lại ở nơi đây, ấy vậy mà hôm nay, có lẽ rồi sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh không gặp cô và cô cũng không gặp anh, không ai biết rõ nhau và cũng không cần biết rõ nhau. Đúng vậy!!! Hãy lạnh nhạt và xa cách như vậy. Đối với phụ nữ, anh chưa bao giờ là một người niệm tình, cũng không phải chưa từng làm tổn thương ai, anh không yêu ai, cũng không thực sự sẽ lưu luyến đến một người nào. Anh là sát thủ tình trường, cũng là một người lạnh bạc.
Đáng nhẽ ra phải như thế...
Lấy trong túi áo sơ mi ra một hộp thuốc lá cao cấp, bật quẹt, khói thuốc tỏa ra nghi ngút, ánh mắt díp lại một đường, bạc môi mỏng hé ra một ngụm khói trắng. Không khí yên tĩnh như vậy, khiến anh nổi lên một suy nghĩ. Cô có thật cứ như vậy rời đi không?
“ Grừm... grừm...” Điện thoại cô để lại trên bàn run lên, anh nhấn nghe. “ Mộ ca, anh định là cứ như vậy để cô ấy đi sao?” Thái Chính Cần bên kia nghi vấn hỏi. Anh ta biết rõ, anh là một người bạc tình, đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, phụ nữ mà anh đã từng đặt vào mắt đều có những người bị anh làm tổn thương, nhưng chưa bao giờ anh mảy may cảm thấy điều đó là một cái gì đáng để tâm cả, nhưng sao lần này anh ta lại cảm thấy mọi thứ lần này hình như không phải như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh thực sự để tâm vào một người phụ nữ, đặt hết tâm huyết vào việc để người đó yêu thương mình, thậm chí chỉ vì sớm muốn gặp người đó mà từ chối trị liệu trong bang. Có thể giữa những hư tình giả ý đó, anh ta phát hiện có cái gì đó là thật lòng. Nếu làm hết thảy bao nhiêu truyện đó chỉ vì để một ngày hôm nay cô rời đi mà không trở lại, thì liệu rằng anh có thực sự không để tâm đến cô sao?
Nghe câu hỏi của anh, Mộ Lăng cười khẩy. “ Chắc gì đã đi? Không chừng đi một chốc rồi lại giống như đám phụ nữ kia? Quay lại một khóc hai nháo ba thắt cổ không chừng.” Anh lạnh nhạt nói. Đúng vậy, chỉ cần cô quay trở lại gặp anh, hoặc là náo loạn với anh, như vậy chính là đúng theo kế hoạch, để anh chán ghét cô. Nhưng nếu cô không quay trở lại thì sao? Chắc chắn sẽ không, không có người phụ nữ nào tình nguyện bị người ta lường gạt một cách vô tri vô giác như vậy mà lại không cảm thấy tức giận hay đau lòng...
“ Nếu không thì sao?” Thái Chính Cần biết rõ, anh chính là ghét nhất loại phụ nữ bám dai như đỉa, hoặc là loại người không có chút suy nghĩ mà giễu võ giương oai trước mặt anh, như vậy chẳng khác nào động đến đại kị của anh. Nhưng bây giờ, anh lại cố tình làm nhiều chuyện xấu xa với cô như vậy, anh ta không ngờ là lại chỉ vì anh muốn cô giống như những người phụ nữ khác, như vậy anh sẽ chán ghét cô. Từ khi nào anh đã có thể suy nghĩ nhiều như vậy về một người phụ nữ?
Nếu không? Sẽ sao... Anh thấy hình như có cái gì không phải? Cô sẽ không quay lại? Cô sẽ nghĩ quẩn? Cô sẽ bị người khác lường gạt? Ba câu hỏi đột nhiên bủa vây anh khiến cho anh nảy lên một tia bất an, nhưng có như vậy thì anh cũng nào dễ bị người khác xoay chuyển thế. “ Như vậy thì tốt, không vướng bận...” Không vướng bận, đúng vậy. Lời này nói ra xong, anh bỗng dưng rơi vào bất thần...
Cúi đầu dụi tắt tàn thuốc xuống nền đất, nhìn rèm cửa hãy còn chưa kéo ra, rồi anh nằm lại chỗ cũ và nhấm mắt lại...
Nhưng cô thực sự rời khỏi cuộc sống của anh rồi...
Nhiều ngày nữa lại trôi qua, anh vẫn ở đó, cô lại không một lần cô trở lại, hôm trước lúc cô vừa đi, sau khi ngủ thêm một giấc thì anh lại bắt đầu nhàm chán đi vòng vòng căn hộ nơi họ sống cùng nhau mấy ngày qua, nơi nào cũng lưu lại dấu ấn của cô.
Bếp nơi cô hay nấu ăn.
Vườn hoa lộ thiên nơi cô hay phơi quần áo.
Phòng khách nơi cô ngày ngày lau dọn.
Phòng ngủ nơi anh hay đột ngột tập kích cô.
Một chốc sau phát hiện một thứ mà cô để lại, chính là chiếc nhẫn anh còn mới trao cho cô và số tiền mà anh đưa trước cho cô để cô mua những thứ lặt vặt linh tinh cho mình, bao nhiêu tiền đều nguyên vẹn, tủ đồ để lại gần như trọn vẹn cũng chỉ mang theo vài bộ quần áo đơn giản bên mình. Cô không gọi điện cũng không báo gì về, giống như quyết tâm sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh mà không có chút lưu luyến gì.
Cô cứ đi như vậy sao?
Anh cảm thấy nồng đậm mất mát...
Mà thời gian càng dài, mất mát càng lớn, khiến anh suýt không chịu nổi mất rồi.