Anh ném áo phông lên kệ bếp và liếc nhìn Daisy đang đứng bên kia phòng, tay khoanh lại dưới ngực, nhìn chằm chằm xuống ngón chân. Cảnh tượng đó khiến anh nhớ tới buổi tối đầu tiên họ gặp nhau kể từ khi cô quay trở về. Lúc ấy cô đang khoác một cái áo mưa màu vàng. Giờ thì cô mặc cái váy Gấu Pooh ngu ngốc mà anh vừa giúp cô mặc lại một lúc trước.
Có một điều chắc chắn là cô làm cho anh chẳng biết đâu mà lần. Một giây trước cô còn đang vui vẻ, rên rỉ và cào cấu, nói với anh là cô muốn nữa. Giây tiếp theo cô đã bật khóc. Chuyện quái gì xảy ra vậy?
Anh đã đi vứt bao cao su vào phòng vệ sinh của nhân viên, và khi anh quay lại cô đang đánh vật để chui đầu vào váy. Anh mang máng tin là nếu cô có khả năng mặc đồ nhanh hơn thì đến giờ này cô đã đi từ lâu rồi. Một điều mà có lẽ là tốt nhất.
Cô đã căng thẳng đến mức anh phải giúp cô mặc váy khi mà điều anh thật sự muốn là ném nó vào thùng rác. Anh đeo túi lên vai giúp cô, và thay vì đẩy cô về, như anh sẽ đối xử với bất kỳ người phụ nữ kích động nào khóc vì mình, anh lại đưa cô vào nhà. Vì sao thì anh cũng không biết. Hoặc có lẽ bởi vì anh đã bảo cô là anh sẽ để cô nói chuyện sau khi họ quan hệ.
Phải, chính là vì thế, nhưng bây giờ, khi đầu óc đã tỉnh táo, anh khá chắc chắn là mình không muốn nghe bất kỳ điều gì cô có để nói. Trừ phi nó liên quan tới việc cô khỏa thân và trèo lên người anh.
Anh cứ nghĩ một khi họ quan hệ xong, khao khát anh dành cho cô sẽ được thỏa mãn. Anh sẽ quên phắt nó. Anh đã nhầm, và điều đó làm anh phiền lòng bởi vì anh không muốn nghĩ xem điều đó có thể có nghĩa gì. Bây giờ anh không muốn có tình cảm gì dành cho cô hết. Kể cả dục vọng cũng không.
Anh thò tay vào tủ lạnh và lấy ra một hộp sữa. Trước khi tâm trí chu du xa hơn nữa về hướng phòng ngủ, anh dừng lại và nhắc nhở mình rằng cô đang buồn bã, đang khóc, và cô là Daisy Monroe. Ba lý do cực kỳ chính đáng để anh đứng cách cô cả phòng và dán chặt tay vào người.
“Trước khi anh xin lỗi,” anh nói khi dùng chân đóng cửa lại, “Anh cần biết mình xin lỗi vì cái gì.”
Cô ngước nhìn anh. Có một vết nhọ đen dưới đôi mắt đỏ hoe và mặt cô nhoe nhoét. “Anh có làm gì đâu Jack.”
Anh cũng không nghĩ là mình đã làm gì đó, nhưng với phụ nữ, bạn chẳng bao giờ biết được. Nếu không có ván đề nào thì họ sẽ chế ra một cái. “Em muốn uống gì không?” Cô lắc đầu và anh đưa hộp sữa lên môi rồi quan sát cô qua nắp hộp. Anh hạ hộp sữa xuống và liếm môi trên. Có lẽ anh đã quá thô lỗ với cô. Anh đã quên mất là lâu rồi cô chưa quan hệ. “Anh làm đau em à?”
Cô lấy ngón tay lau má. “Không.”
Anh đặt hộp sữa xuống quầy và mở cửa tủ. Anh rót nước, cho đá vào cốc rồi băng qua bếp đưa nó cho cô. Ngón tay anh lướt nhẹ qua tay cô và anh hỏi, “Sao em lại khóc, Daisy?”
“Em không biết.”
“Anh nghĩ em biết.” Cô trông thật thảm hại. Khá đáng sợ, nhưng vì một lý do nào đó, điều duy nhất khiến Jack sợ là anh vẫn còn muốn cô rất nhiều. “Nói cho anh nghe xem, Daisy.”
Cô uống một ngụm nước lớn rồi ép cái cốc thủy tinh mát lạnh vào má. “Lý do rất đáng xấu hổ.” Như để chứng minh cho ý của mình, má cô đỏ rực lên và gần như kết nối các vết bẩn.
“Sao em không nói luôn cho anh nghe?” Thay vì tạo ra khoảng cách giữa cơ thể cô và mình như anh nên làm thế, Jack tựa một hông vào kệ bếp bên cạnh cô và khoanh tay trên bờ ngực trần.
Cô liếc lên nhìn anh qua khóe mắt rồi đưa mắt sang nhìn hộp bánh quy Elmo trên kệ bếp. “Elmo?”
“Giáng sinh năm ngoái các con của Billy đã tặng anh, cùng với một túi Oreo. Đừng đổi chủ đề.”
Mắt cô vẫn dán chặt lên hộp bánh quy màu vàng cam và cô hít một hơi sâu. “Chỉ là lâu rồi em đã quên bẵng chuyện gần gũi với ai đó.” Cô nhún vai. “Và anh vừa nhắc cho em nhớ.”
“Thế thôi sao?” Nhất định là còn nữa.
“Chà, nó khá ổn.”
“Daisy, nó còn hơn cả ổn.” Họ đã lao vào nhau như hai con người đói khát ở một bữa buffet tự chọn. Tay chân vồ vập cùng cơn đói không thể thỏa mãn. Chạy đua tới khoái lạc. Cô đã thấy thỏa mãn và ngây ngất hơn bất kỳ ai anh từng ở cùng, vắt lấy từ anh một cơn cực khoái mà anh cảm nhận rõ đến tận gan bàn chân.
Thật tốt là mai cô sẽ rời đi. Bởi vì có thể anh đang tự huyễn hoặc mình sẽ không đuổi theo cô một lần nữa, nhưng hẳn là anh đang nói dối. “Nói nó ổn cũng giống như nói Rio Grande chỉ là một dòng sông. Nói giảm quá mức.” Anh đặt ngón tay dưới cằm cô và nhẹ nhàng đưa mắt cô nhìn về phía anh. Lông mi cô dính chặt lại với nhau trên đôi mắt nâu lấp lánh. Anh vuốt nhẹ đầu ngón tay qua làn da mềm mại của cô rồi thả tay xuống. “Sao lâu lắm rồi em không quan hệ?”
Khó tin là cô thậm chí còn đỏ mặt dữ hơn. “Điều đó không hẳn là việc của anh.”
“Em đã không quan hệ trong hai năm, nhưng em lại làm chuyện đó với anh. Anh nghĩ điều đó biến nó thành việc của anh.”
Cô nhăn trán và đặt cốc nước xuống kệ bếp. Ngay lúc anh nghĩ là cô sẽ không trả lời thì cô nói, “Trong khoảng một năm rưỡi cuối đời, Steven không thể.”
Điều đó làm anh ngạc nhiên. “Và em không đi chỗ khác sao?”
“Tất nhiên là không. Thật là một câu hỏi kinh khủng.”
Anh không nghĩ là mình vô lý. Mười lăm năm trước, cô đã ngủ với anh nhưng lại cưới Steven. “Vài phụ nữ có thể làm thế.”
“Không phải em. Em lúc nào cũng chung thủy với Steven.”
“Cậu ấy đã mất bảy tháng rồi.”
“Bây giờ là gần tám tháng.”
“Tám tháng là một khoảng thời gian dài để không gần gũi với ai.”
Mắt cô rời khỏi miệng anh, xuống cổ rồi dừng lại ở ngực anh. “Có lẽ với vài người.”
“Không, với phần lớn mọi người.”
Cô nhìn ra chỗ khác. “Anh biết người xưa hay nói, ‘nếu bạn không dùng đến một cái gì đó thì bạn sẽ đánh mất nó’ đấy. Điều đó đúng.”
“Rõ ràng là em vẫn chưa mất nó mà.”
Cô cầm lấy cốc của mình khi anh nhìn cô đi tới chậu rửa. Cô đưa mắt qua cửa sổ nhìn khoảng sân sau và uống một ngụm dài. Cô đặt cốc nước xuống và tay anh nắm lấy kệ bếp. “Một thời gian em đã mất nó. Khi anh sống cùng một người đang chết dần chết mòn, tình dục không phải ưu tiên hàng đầu. Tin em đi. Cuộc sống của anh sẽ bị lấp đầy với các cuộc hẹn đi khám và thử các phương pháp trị liệu mới. Đoán liều lượng đúng cho chứng đột quỵ, co giật và kiểm soát cơn đau.”
Anh quay sang nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của cô. Anh không muốn biết bất kỳ điều gì trong số đó. Anh không muốn thấy thương cảm cho Steven, nhưng anh không thể ngăn mình hỏi, “Steven có phải chịu nhiều đau đớn không?”
Cô nhún vai. “Anh ấy chưa từng thừa nhận điều đó, nhưng em biết là có. Em đã hỏi nhưng anh ấy chỉ nắm lấy tay em và bảo em đừng lo cho anh ấy.” Cô cười không chút vui vẻ. “Em vờ như không lo lắng, và anh ấy đã giả vờ tất cả mọi thứ đều ổn. Anh ấy giỏi diễn vai của mình hơn em.”
“Steven lúc nào cũng giỏi việc đấy hơn cả anh lẫn em.” Nhiều năm trời anh và Steven đã giả vờ rằng Daisy chỉ là một người bạn. Một cô gái là bạn thân. Hồi ấy Steven giỏi đóng vai đó hơn Jack rất nhiều.
Cô gật đầu. “Anh ấy làm thế đến tận ngày cuối cùng. Buổi tối anh ấy mất, anh ấy đã rơi vào hôn mê, ở nhà.” Cô ngoái qua vai và mắt cô giao với mắt anh từ xa. “Nathan và em đã nhìn anh ấy trút hơi thở cuối cùng. Nếu anh nhìn thấy một cảnh tượng như thế, nó sẽ thay đổi anh. Anh sẽ thấy rõ điều gì là quan trọng.” Cô nuốt nước bọt xuống và thêm vào, “Thấy rõ những gì anh phải sửa lại cho đúng.”
Anh đứng bất động khi dạ dày anh xoắn lại. Những lời của Daisy tác động đến anh nhiều hơn anh nghĩ. Anh không hề chứng kiến cảnh cha hoặc mẹ anh ra đi, và vì điều đó anh thấy biết ơn. Anh đã có đủ những ký ức u ám rồi.
“Anh biết chuyện quan tài có lò xo bên trong không?”
“Có.” Anh và Billy từng phải chọn hai cái. Vào lúc ấy, anh không có đủ tiền để chi trả thứ gì đắt giá. Cha mẹ anh đã được chôn mà không có lò xo hay gối sa-tanh bên trong quan tài. “Anh biết điều đó.”
“À. Đúng rồi.” Cô lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ. “Em vẫn nhớ đám tang của cha mẹ anh. Anh còn quá trẻ để phải chịu đựng một điều khủng khiếp như vậy. Hồi ấy em không rõ nó khủng khiếp đến mức nào. Không rõ lắm. Còn giờ thì em biết.”
Jack tới đứng sau lưng cô và giơ tay lên định nắm lấy hai cánh tay. Nhưng trước khi kịp chạm vào, anh nghĩ lại và thả tay xuống.
Cô lấy một cái phong bì ra khỏi túi chiếc váy xấu xí và đặt nó cạnh bồn rửa. “Đây là thư của Steven. Bức thư mà em đã kể cho anh.”
Thật lòng anh không muốn đọc nó, và biết rằng điều đó biến anh thành một gã khốn nạn đủ đường. Nhưng anh thật sự không muốn bị gợi lại cái hố đen tối trong quá khứ của mình.
“Steven và em không bao giờ có ý định làm tổn thương anh. Chúng ta đã từng là những người bạn rất thân, và chuyện giữa chúng ta không nên chấm dứt như thế. Bọn em quá trẻ và ngu ngốc. Buổi tối hôm bọn em đến chỗ anh là một trong những tối tồi tệ nhất đời em.” Cô ngừng lại một lát và nói chẳng to hơn một lời thì thầm, “Tối hôm đó anh cũng mặc một cái áo phông trắng.”
Phải, họ đã đứng dưới ánh trăng. Anh đã nài nỉ cô đừng bỏ anh. Anh đã đánh bạn thân mình đến nhừ tử, và giờ bạn thân của anh không còn trên cõi đời này nữa. Có thứ gì đó trong Jack cũng đã chết vào buổi tối hôm đó. Vì một lý do nào đó, được nghe nhắc lại chuyện đó sáng nay khiến nó chân thực hơn nhiều so với hồi trước. Làm mọi chuyện sống dậy. Khiến vài chỗ trong linh hồn anh rực cháy. “Dừng lại, Daisy.” Anh nắm lấy cánh tay cô ở chỗ ngay dưới tay áo. “Đừng nói gì nữa.”
“Em phải nói, Jack.” Cô ngước qua vai nhìn vào mặt anh.
“Khi anh bảo em là chúng ta cần thời gian ở xa nhau, em đã rất sợ. Em không biết mình phải làm gì. Anh phải hiểu em đã sợ hãi đến mức nào...” Anh nâng cằm cô lên khi miệng anh vồ xuống chiếm lấy miệng cô, buộc cô im lặng bằng một nụ hôn thô bạo. Anh kéo lưng cô áp vào lồng ngực trần của mình và vòng tay quanh bụng cô. Anh không muốn nghe gì hết, anh chỉ muốn cảm nhận. Cảm nhận cô áp vào chiều dài cơ thể mình. Trần trụi. Anh muốn có thêm những lần làm tình đờ đẫn tâm trí cho tới khi anh có thể vứt cô ra khỏi tâm tư. Ra khỏi đầu anh.
Ban đầu cô đứng đờ ra trong vòng tay anh, môi mím lại, nhưng khi anh hôn dịu dàng hơn, môi cô hé ra. Một lời mời thầm lặng để anh đoạt lấy những gì mình muốn.
Điện thoại reo và anh mặc kệ. Nó reo lên khi anh tiến vào miệng cô, và cô có vị như khi nãy, trên nắp ca-pô của chiếc Custom Lancer. Ấm áp và ngọt ngào như Daisy. Cô có những mùi vị mà từ lâu đã bị lãng quên. Của làn da mềm mại, của khao khát, của dục vọng, và của một tình yêu đã từng xé toạc trái tim anh.
Anh gạt những ký ức đó ra khỏi đầu khi trượt một tay tới ngực phải của cô. Điện thoại tiếp tục reo khi anh khum khum tay giữa chân cô qua lớp vải denim nặng nề. “Daisy,” giọng anh vang lên bên đầu cô và anh hít vào thật sâu hương thơm từ tóc cô. “Hãy vào giường anh và để anh nhắc cho em nhớ lại những chuyện như ban nãy.”
Chuông điện thoại ngừng reo nhưng ngay lập tức đổ lại. Daisy lách ra khỏi vòng tay của anh và đi qua bếp. “Có thể là cuộc gọi quan trọng đấy,” cô nói.
Anh khá chắc đó là ai. Buddy Calhoun đã định ghé qua và lấy một chiếc Corvair Monza trong cửa hàng rồi đưa nó tới xưởng xe của cậu ta ở Lubbock. Buddy là thợ sửa chữa giỏi nhất trong bang, và là một trong vài thợ phục chế hiếm hoi mà Jack tin tưởng cho phép đưa một cỗ xe ra khỏi cửa hàng của anh. Nhưng thời điểm mà cậu ta chọn thật quá tệ. Thay vì tiếp tục chuyện đang dở với Daisy, anh tới bên điện thoại, đế đôi bốt tạo ra tiếng nện giận dữ trên sàn nhà lót vải cũ kỹ. “Tốt hơn hết phải có chuyện gì đó quan trọng đấy,” anh nói vào ống nghe.
“Xin chào,” một giọng nữ vang lên, “Louella Brooks đây. Daisy có đó không?”
Anh liếc nhìn Daisy. “À, xin chào bác Brooks. Có, cô ấy ở ngay đây.”
Từ bên kia bếp Daisy bước lại và cầm lấy điện thoại trên tay anh. “Xin chào?” Cô ngước nhìn anh và cau mày. “Gì cơ? Chuyện gì vậy? Con bé ổn chứ?” Chân mày cô gần như nhướn đến tận đường chân tóc. “Tốt. Pippen đâu?” Daisy lấy tay ôm một bên má. “Tạ ơn Chúa.” Im lặng một đỗi rồi cô nói, “Vâng. Con đến ngay đây.” Cô gác máy và quay sang Jack.
“Có chuyện gì vậy?”
“Em gái em đã chính thức mất trí rồi. Chuyện là thế đấy,” cô nói khi đi tới kệ bếp và cầm ví lên.
Anh lờ đi sự nhức nhối giữa hai chân khi với lấy áo phông của anh và kéo nó qua đầu. “Lily ổn chứ?”
“Không, con bé điên rồi. Nó và mẹ em đã sống thế nào trước khi em về thăm vậy?” cô hỏi, không tập trung khi thò tay vào ví và rút một chùm chìa khóa ra. “Chạy khắp nơi và hành xử vừa kỳ quặc vừa ảo tưởng có phải không? Họ sẽ làm gì khi em đã về nhà đây?” Cô ra khỏi bếp và đi qua phòng khách. “Có Chúa chứng giám là em sáng suốt hơn cả hai người đó. Nào, chuyện đó thì đáng sợ đến chừng nào Chứ?”
Anh không trả lời vì anh đoán nó là một câu hỏi tu từ và anh không muốn làm cô rầu rĩ thêm nữa.
Qua cửa kính, anh nhìn theo cô nhảy vào xe và lái đi. Chút ánh sáng nhoang nhoáng từ đèn pha chiếc Caddy và tiếng rì rì của động cơ khi cô rời khỏi đường là những hình ảnh cuối cùng anh muốn được thấy hay nghe về Daisy Monroe.
Jack bước trở vào căn nhà vắng vẻ để quay lại bếp. Anh cất sữa vào tủ lạnh và đập vào mắt anh là phong thư màu trắng mà cô đã bỏ lại. Thư của Steven. Anh nhặt nó lên và lật lại trong tay. Toàn bộ tên anh được viết in hoa bằng mực xanh ở mặt trước.
Anh mở cửa tủ bát và nhét phong thư vào giữa hai cốc cà phê. Một ngày nào đó anh sẽ đọc nó. Không phải bây giờ. Không phải khi ký ức về Daisy nằm khỏa thân trên đuôi chiếc Custom Lancer vẫn còn quá tươi mới trong đầu anh. Không phải khi mùi vị của vợ Steven vẫn còn đọng trong miệng anh.
Kể từ khi cô quay về, anh đã băn khoăn liệu ở cùng với Daisy có tuyệt vời như mình từng nhớ hay không. Câu trả lời là nó còn tuyệt vời hơn. Tuyệt vời hơn theo một cách mà anh thậm chí còn không cố định nghĩa. Anh chỉ biết rằng ở bên cô rất khác. Không chỉ là tình dục. Không chỉ là những khoái lạc mà anh thường thấy khi gần gũi với một phụ nữ. Không chỉ là một lần ăn vội trên nắp ca-pô ô-tô.
Đó không phải tình yêu. Anh biết chắc chắn rằng mình không yêu Daisy Lee. Có thể anh ăn nói chậm chạp, nhưng anh không ngốc. Và yêu Daisy đúng là ngốc hết thuốc chữa. Anh không biết vì sao việc ở bên cô lại khác biệt, nhưng anh cũng không muốn tìm hiểu. Anh không phải dạng đàn ông mổ xẻ cuộc sống của mình và tìm kiếm những ý nghĩa tiềm ẩn.
Không, anh là dạng đàn ông đẩy nó thật sâu xuống dưới cho tới khi nó biến mất. Tất cả những gì anh biết chắc là ngủ với cô còn tuyệt vời hơn với bất kỳ ai mà mình qua lại từ rất lâu rồi, và thật tốt là cô sắp đi khỏi đây để rồi anh có thể quay lại với cuộc sống của mình. Cuộc sống của anh trước khi cô đột ngột quay về thị trấn và nhắc cho anh nhớ những điều mà tốt nhất là nên cho vào quên lãng.
Bây giờ cô đã đi rồi, và chẳng có lý do gì để anh nghĩ đến cô nữa.
Hoàn toàn không có lý do gì.
***
Một chiếc xe cứu hộ màu đen trắng đỗ lại tại nhà Ronnie khi Daisy và bà Louella lái ngang qua đó trên đường tới bệnh viện. Nó chỉ cách đường Locust Grove mà họ đi vài dãy phố, và họ phải tận mắt nhìn cảnh tàn phá.
Ngôi nhà nhỏ của Ronnie được trát vữa màu be và có người đã đóng một cái sọ bò Mỹ lên cửa trước. Sân nhà hắn rậm rạp cỏ dại héo úa màu nâu, và nó hẳn đã là một cảnh tượng buồn tẻ nếu không có chiếc Ford Taurus màu đỏ của Lily thòi nửa thân xe ra phía trước phòng khách.
“Lúc ấy Ronnie có nhà không?” Daisy hỏi khi lái chiếc Caddy và tăng tốc. Cô nghĩ rằng các cảnh sát đứng xung quanh còn mải trố mắt nhìn chiếc Taurus của Lily nên sẽ không chú ý tới một chiếc xe quá tốc độ.
“Mẹ nghĩ là không, nhưng phải tới bệnh viện chúng ta mới biết chắc được.”
Daisy ghét bệnh viện. Bất kể thành phố gì hay bang nào, chúng đều có cùng một mùi và mang lại cảm giác giống hệt nhau. Vô trùng và lạnh lẽo. Cô đã cùng Steven ở trong đó đủ lâu để biết rằng họ phân phát rất nhiều thuốc men và lời khuyên, nhưng chẳng mấy khi có tin tốt.
Cô và mẹ đi qua cửa phòng cấp cứu nhỏ xíu của bệnh viện và, một lát sau, được đưa tới chỗ Lily. Pippen đang ở nhà với hàng xóm của bà Louella và thật may là cậu không ở cạnh họ. Ngay khoảnh khắc y tá kéo tấm rèm vải sọc màu lục và xanh dương ngăn cách các giường ra, bà Louella bật khóc.
“Không sao đâu mẹ,” Daisy nói, đột nhiên cảm thấy mình là người sáng suốt duy nhất trong cả một gia đình đã hoàn toàn mất trí. Cô cầm lấy tay mẹ mình và nắm chặt. “Lily sẽ ổn thôi.”
Nhưng trông Lily không có vẻ ổn. Mặt trái cô sưng húp và trên trán có băng gạc. Máu bết lại trên mái tóc vàng và hai khóe mắt đang nhắm lại của cô. Một loại nẹp nào đó cố định cánh tay trái, dày và trắng toát, trừ những nơi bị dòng máu đỏ tươi rỉ qua. Có một mũi truyền ở cẳng tay phải, cánh tay không bị nẹp lại, và quần áo của cô đã bị cắt ra. Một bác sĩ nam trẻ tuổi mặc áo xanh lục nhác chăn lên để nghe nhịp tim và phổi của Lily. Anh ta ngước lên nhìn họ qua đôi mắt kính.
Bà Louelle bước tới đầu giường và Daisy đi theo bà. “Lily Belle. Mẹ ở đây rồi. Chị Daisy cũng vậy.”
Lily không phản ứng lại và Daisy vươn tay ra để chạm vào bên má không bị sưng. Em gái cô trông trắng bệch, và nếu không phải ngực cô nhô lên hạ xuống đều đặn, Daisy hẳn sẽ nghĩ cô đã chết thật rồi. Việc này thật quá sức chịu đựng trong một ngày vốn đã quá căng thẳng, và như được mở công tắc, bộ điều khiển tự động của Daisy bật lên, và cô cảm thấy mình tê liệt trong tâm.
“Có chuyện gì với con bé vậy?” Bà Louella hỏi.
“Tất cả những gì chúng tôi biết được cho tới giờ này,” bác sĩ trả lời, “là cô ấy bị cứa vào tay trái, trán và cổ chân cô ấy có vẻ bị gãy. Chúng tôi sẽ không biết được gì thêm cho tới khi lấy được kết quả chụp cắt lớp.”
“Vì sao nó chưa tỉnh?”
“Cô ấy bị đập khá mạnh vào trán. Tôi không cho là vùng sọ bị nứt và đồng tử của cô ấy thì vẫn có phản ứng. Chúng tôi sẽ biết rõ hơn sau khi nhận được kết quả chụp X-quang.”
“Có ai khác bị thương trong vụ tai nạn không?” Daisy hỏi, cầu nguyện là Lily không đâm chết Ronnie và Kelly.
“Cô ấy là người duy nhất được chuyển đến từ hiện trường.”
Điều này chẳng cho Daisy biết thêm gì. Ronnie và Kelly có thể được chăm sóc ở hiện trường hoặc, lạy trời, đã chết. Cô chưa thấy Ronnie đâu cả, nhưng cô cũng chẳng hề tìm kiếm làm gì.
Họ chỉ được phép ở cùng Lily một lát trước khi cô được chuyển đi. Người ta bảo họ là sẽ sớm có bác sĩ đến nói chuyện với họ, nhưng Daisy biết rằng “sớm” có thể mất hàng giờ.
Cô và mẹ cô được dẫn tới một phòng đợi nhỏ, và nơi đó có vẻ ngoài mang lại cảm giác y hệt mọi phòng đợi khác mà cô từng vào. Cô cho là mọi bệnh viện hẳn đều chọn màu sắc từ cùng một bảng màu. Xanh lục, xanh dương và chút màu hạt dẻ.
Họ cùng nhau ngồi xuống một cái ghế sô pha màu xanh dương nhỏ, trên chiếc bàn đặt cạnh Daisy có một chậu dương xỉ giả, một tờ Reader’s Digest, Newsweek, và kinh thánh. Cô đã đọc rất nhiều tờ Reader’s Digest trong hơn hai năm rưỡi qua, và cô thậm chí còn chẳng đóng phí mua báo.
Một người đàn ông và một người phụ nữ đứng gần cửa nói chuyện thì thầm như thể nếu cao giọng lên một tí thì họ sẽ hét ầm lên vậy. Daisy biết họ cảm thấy ra sao. Trước kia cô đã từng ở đây, vô số lần. Tìm thứ gì làm xao lãng để không hét lên và ngã gục, tập trung hít thở những hơi thở sâu, đều đặn để có thể giả vờ là không phải chồng mình đang chết dần. Và lúc này thì không phải là em gái cô đang nằm trong cáng cứu thương của bệnh viện với máu bám cứng trên mái tóc vàng xinh đẹp của con bé.
Cô cầm tờ Reader’s Digest lên và lật đến bài “Tính Hài Hước trong Đồng Phục.”
“Con bé trông trắng bệch,” bà Louella nói, giọng run rẩy. “Và chảy máu nhiều quá.”
“Da đầu chảy rất nhiều máu, mẹ ạ.” Nghe giọng cô bình tĩnh vô cùng. Như thể không phải cô đang run rẩy trong tâm, nơi cô gạt hết thảy đi. Mà là một chốn còn sâu thẳm hơn cô có thể kiểm soát. Cô đã trở nên rất thạo việc nuốt chửng mọi cảm xúc của mình và tê liệt trong tâm. Không bao giờ để thứ gì trồi lên quá gần bề mặt, bởi vì nếu cô để chuyện đó xảy ra, chắc chắn là cô sẽ mất kiểm soát.
Như với Jack ngày hôm nay.
“Làm sao con biết?”
“Steven,” cô trả lời và tập trung hơn vào tờ tạp chí. Cô không muốn nghĩ đến Jack vào ngay lúc này. Cô sẽ phải xử lý chuyện với anh và hậu quả những gì mình đã gây ra, nhưng không phải hôm nay. Bây giờ cô sẽ đưa vấn đề đó xuống vị trí thứ hai trong danh sách những việc phải làm. Lily và khả năng bị buộc tội giết người dời lên vị trí thứ nhất. Cô tự hỏi một bác sĩ tâm thần xuất sắc ngày nay tốn bao nhiêu tiền.
“Sao họ không nói gì với chúng ta hết?”
“Bây giờ họ chưa biết gì cả.”
Một sĩ quan cảnh sát đi vào phòng và hỏi xem có phải họ là người thân của Lily hay không. Anh ta cắt tóc húi cua, mặc đồng phục màu xanh nước biển và trông như thể anh ta có thể nâng được một trăm bốn mươi cân. Anh ta giới thiệu mình là sĩ quan Neal Flegel. “Tôi đã tốt nghiệp cấp ba cùng Lily và Ronnie,” anh ta nói.
“Cậu là em trai Matt.” Daisy bắt tay anh ta. “Tôi đã tới dự một buổi khiêu vũ trung học cùng Matt vào năm lớp mười một. Cậu ấy còn sống ở Lovett không?” cô hỏi, bởi vì sau rốt thì, đây là Texas và xã giao đi trước việc khẩn cấp.
“Anh ấy vừa từ San Antone về. Tôi sẽ bảo anh ấy là chị đã hỏi thăm.” Anh ta rút sổ ra và vào việc. “Tôi tin là mình rất ghét phải thấy Lily trong chiếc xe đó.” Anh ta bảo họ là chiếc Taurus đã dừng lại sau khi đâm vào phòng khách nhà Ronnie một mét rưỡi. Và khi Daisy cố nghĩ ra một cách khôn khéo để hỏi xem liệu Lily có giết chết Ronnie hay chưa, Neal Flegal hỏi, “Có ai trong hai người có lý do để nghĩ rằng cô ấy có thể đã cố tình làm vậy không?”
Điều đó thực ra chính là suy nghĩ đầu tiên và duy nhất của Daisy. “Không.” Cô lắc đầu và cố tỏ ra bối rối. “Đấy hẳn phải là một tai nạn.”
“Chắc con bé bị trượt chân,” bà Louella nói, và Daisy tự hỏi liệu mẹ mình có thực sự tin vào điều đó nhiều hơn mình hay không. “Và,” bà Louella tiếp tục như thể vừa chợt nghĩ ra gì đó, “dạo gần đây con bé hay bị chứng đau nửa đầu làm choáng tầm nhìn.”
“Chúng tôi có nói chuyện với Ronnie và anh ta bảo rằng gần đây họ thường xuyên cãi nhau.”
“Anh đã nói chuyện với Ronnie hôm nay à?” Daisy suýt thì cười nhẹ nhõm. “Sau vụ tai nạn sao?”
“Chúng tôi đã liên lạc được với anh ta ở nhà bạn gái anh ta.”
“Vậy là anh ta thậm chí còn không ở nhà?”
“Vào thời điểm ấy không có ai ở nhà hết.”
“Tạ ơn Chúa,” Daisy thở dài. Em gái cô sẽ không bị đưa lên ghế điện vì tội giết người. Đây là Texas. Nếu bạn định phạm vào tội ấy thì Texas không phải là một bang tuyệt vời để làm điều đó đâu. Mặt khác, các hội đồng tòa án gồm nhiều phụ nữ Texas có xu hướng thông cảm cho vợ của một tên khốn nạn không chung thủy.
“Cô ấy có muốn tự tử không?” Neal hỏi.
Câu hỏi ấy khiến cả Daisy và mẹ cô khựng lại. Lily tuyệt vọng và tức giận, nhưng Daisy không nghĩ là con bé muốn tự sát. Chỉ là dứt điểm mỗi Ronnie thôi.
“Không,” Louella đáp. “Con bé vừa được nhận vào làm ở quán ăn của Albertsons. Hiện giờ mọi chuyện đang khá lên với nó.”
“Tối qua tôi đã ở cùng em ấy, em ấy vẫn ổn,” Daisy bảo sĩ quan. Và điều đó là sự thật. Tối qua Lily vẫn ổn. Daisy chỉ phải nghe “Earl had to die” hai lần. Một lần trên đường tới Slim Clem và một lần trên đường về nhà.
Neal hỏi thêm vài câu hỏi và khi anh ta rời đi, Daisy hỏi mẹ cô, “Mẹ có nghĩ con bé đã cố tự tử không?”
“Tất nhiên là không rồi,” bà Louella vừa nói vừa nhăn mặt.
“Còn chuyện nó đã cố giết Ronnie?”
“Daisy Lee, em con bị trượt chân, thế thôi.” Và thế là chấm dứt thảo luận.
Có điều việc tới đó chưa phải là chấm hết. Không phải với Daisy. Với Lily đang nằm bệnh viện và có khả năng phạm tội mưu sát, cô không thể về nhà vào ngày mai. Nathan sẽ không vui đâu.
Cô ra ngoài và tìm thấy một dãy điện thoại trả tiền cạnh máy bán Coca và kẹo tự động. Cô cho thẻ vào và khi Nathan nghe máy, cô cố dùng giọng vui vẻ. Vì sao thì cô không rõ lắm - ngoại trừ lý do đó là những gì cô nên làm.
“Chào con, Nathan.”
“Chào mẹ.”
Cô do dự một chốc rồi đi thẳng vào vấn đề. “Mẹ có một tin mà con sẽ không thích đâu.”
Một khoảng im lặng dài dằng dặc diễn ra. “Gì ạ?”
“Sáng nay dì Lily của con bị tai nạn ô-tô khá nặng. Dì ấy đang nằm bệnh viện. Mai mẹ không về nhà được.”
Cậu không hỏi thăm Lily. Cậu mới mười lăm và chỉ lo lắng đến các rắc rối của riêng mình. “Mẹ không thể làm thế với con.”
“Nathan, dì Lily bị thương nặng lắm.”
“Con rất tiếc về điều đó, nhưng mẹ đã hứa rồi mà!”
“Nathan, mẹ không biết trước là dì Lily sẽ đâm xe vào phòng khách dượng Ronnie.”
“Con cắt tóc rồi! Không đời nào. Không đời nào, mẹ. Con sẽ không ở đây nữa đâu. Tối qua họ đã cố ép con ăn thịt viên Thụy Điển.”
Hẳn là cô chú cậu không hề bắt ép cậu làm bất kỳ một việc gì, nhưng Nathan ghét cay ghét đắng thịt viên Thụy Điển và muốn xem đó là một âm mưu. Thêm một lý do nữa giải thích vì sao cậu không thích ở cùng họ. Daisy thở dài và chen người vào giữa bốt điện thoại và máy bán nước tự động màu xanh đậm. “Mẹ không biết phải làm gì nữa, Nate. Mẹ thực sự không thể bỏ lại bà con và dì Lily vào lúc này. Có phải là mẹ đang tiệc tùng ở đây trong khi con bị gửi xuống địa ngục đâu.”
“Vậy thì con muốn đến đó.”
“Gì cơ?”
“Mẹ, con ghét chỗ này. Con thích ở cùng mẹ hơn.”
Cô nghĩ đến Jack.
“Mẹ không thể làm thế này với con.” Qua đường dây điện thoại, cô có thể nghe thấy giọng Nathan lạc đi với những cảm xúc mà cậu cố kìm nén. “Đi mà mẹ.”
Có bao nhiêu khả năng cậu sẽ chạm mặt Jack trước khi cô nói chuyện với anh? Gần như không. Cậu chắc sẽ chỉ vui chơi và xem ti vi ở nhà bà. Và ngay cả nếu hai người tình cờ gặp nhau thì đã sao? Họ trông chẳng giống nhau chút nào. Họ sẽ không biết người kia là ai. Nathan chưa từng hỏi về Jack, và cô ngờ rằng cậu thậm chí còn chả nhớ họ của Jack. “Nếu con thực sự muốn thế, mẹ sẽ gọi điện và mua vé máy bay về đây cho con.”
Tiếng thở phào nhẹ nhõm của cậu vang lên thấy rõ qua đường dây. “Con yêu mẹ.”
“Thật thú vị làm sao là con chỉ nhớ nhắc đến điều đó khi con được làm theo ý mình.” Cô mỉm cười. “Đưa điện thoại cho bác Junie đi con.”
Sau khi nói chuyện xong với chị của Steven, cô gọi điện và kiếm được một chuyến bay rời Seattle vào ngày hôm sau. Máy bay cát cánh lúc sáu giờ sáng, tạm nghỉ ba tiếng bốn lăm phút ở Dallas và phải đến gần năm giờ tối mới tới Amarillo. Cô nghĩ có lẽ mình sẽ lái tới Dallas và đón Nathan ở đó. Chuyến đi kéo dài sáu tiếng, một đường một. Không biết chừng họ có thể nghỉ lại ở D lớn[14]. Đến Forth Worth và Cow Town ăn đồ nướng. Càng nghĩ nhiều cô càng thấy chuyến đi này có sức hấp dẫn hơn. Cô cần nghỉ ngơi khỏi chuyến đi nghỉ của mình, nhưng khi cô gọi lại cho Nathan, cậu bảo cô là cậu thà ngồi ba tiếng ở sân bay Dallas-Forth Worth còn hơn là ăn đồ nướng và hôm sau đi xe sáu giờ liên tục. Thật quá nhiều cho ước mơ thoát khỏi mớ bòng bong hiện tại. Nhưng cô cho là bất kể điều đó có hấp dẫn đến đâu, cô cũng không thể bỏ lại mẹ và Lily vào lúc này.
[14] Big D: biệt danh của Dallas.
Cô đặt vé cho cậu, và khi quay vào phòng đợi, cô tự hỏi có phải gia đình mình lúc nào cũng điên rồ thế này không, hay là họ đang vì cô mà mất trí hết cả rồi.
Lúc cô quay lại chỗ mẹ mình, bác sĩ đang ngồi cạnh bà trên sô pha. Daisy đi tới đứng cạnh bà Louella.
“Con bé tỉnh chưa?” mẹ cô hỏi.
“Cô ấy đã tỉnh cách đây khoảng mười lăm phút. Hình chụp cắt lớp của cô ấy rất rõ ràng. Không hề có chấn động não hay thương tích trong nội tạng. May là cô ấy đang thắt dây an toàn và chiếc xe có túi khí.” Anh ta ngước lên nhìn Daisy. “Cổ chân cô ấy bị gãy và cô ấy sẽ cần phẫu thuật để gắn xương lại. Một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình ở Amarillo đang trên đường tới.”
Sau khi bác sĩ rời đi, bà Louella ở lại bệnh viện với Lily và Daisy về nhà để chăm sóc Pippen. Cô đặt cậu xuống để cậu ngủ và cuối cùng cũng được thay chiếc váy gấu Pooh ra. Không còn gì khác choán hết tâm trí, cô nghĩ về Jack. Thậm chí khi mặc bộ váy ngu ngốc đó, em vẫn làm anh khuấy động, anh đã nói vậy, một điều thật lố bịch.
Cô thay sang váy kaki và áo cánh trắng rồi lục lọi trong bếp tìm đồ ăn. Cô làm một cái sandwich phô mai nướng, súp cà chua và một cốc trà đá. Cô mang chúng ra góc ăn sáng, nơi mặt trời đang rọi sáng cả chiếc bàn vàng.
Quan hệ với Jack trên nắp ca-pô xe là một sai lầm. Không, chỉ nội việc quan hệ với anh thôi cũng đã là một sai lầm rồi. Nhưng vào lúc ấy, ý chí của cô không đủ mạnh để đưa ra một lời phản đối kiên quyết nào. Cô biết thừa là mình sẽ hối hận, nhưng điều đó cũng không ngăn được cô.
Cô nhúng bánh sandwich vào bát súp và cắn một miếng. Cô đã quan hệ với Jack. Việc đó đúng là quá tệ. Không, là sai lầm. Còn tình dục thì tuyệt. Phi thường. Phi thường đến mức cô đã bật khóc và tự làm mình bẽ mặt. Mới chỉ nghĩ đến đó thôi mặt cô đã nóng bừng - điều đó và dục vọng trong đôi mắt xanh của Jack khi anh nhìn cô, nóng ran và sống động chạm vào cả người cô. Chỉ ý nghĩ về nó cũng đủ làm cô nóng lên.
Cô thổi thổi bát súp. Cô ghét phải thừa nhận, nhưng nếu lúc ấy mẹ cô không gọi điện thì nhiều khả năng là cô đã lên giường với anh rồi. Hẳn là bây giờ cô vẫn còn ở đó.
Cô uống một ngụm trà. Nhưng hiện tại thì sao? Cô không biết, và với vô số thứ đang xảy ra trong cuộc đời mình, cô không phải nghĩ về nó cho tới khi những thứ khác đã ổn định lại đôi chút.
Sau khi Pippen tỉnh giấc, cô chụp ảnh cậu trong vườn bà cậu. Cô chụp cậu đang hái những bông hoa mà cậu bị cấm động vào khi đứng giữa bầy hồng hạc. Vào khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, trong khi cô nhìn thế giới từ sau máy ảnh, mọi rắc rối của cô lùi về phía sau.
Lát sau, khi bà Louella về nhà, cô nhận thấy mẹ mình trông già hơn đến mười tuổi so với buổi sáng hôm đó. Những nếp nhăn quanh mắt bà dường như sâu hơn, hai má nhợt nhạt hơn. Daisy làm cho bà và Pippen tí súp kèm với sandwich rồi đến chăm Lily.
Khi cô đi vào phòng bệnh, em gái cô đang ngủ. Vết cắt trên trán Lily đã khép miệng và được dán gạc. Một bên mặt cô vẫn sưng húp, hai mắt có đủ các sắc bầm khác nhau, nhưng vết máu đã được lau sạch.
Daisy muốn hỏi em gái xem chuyện gì đã xảy ra sáng nay, nhưng Lily đang say thuốc nặng và cứ nửa tỉnh nửa mê. Mỗi lần tỉnh dậy, cô lại bật khóc và hỏi xem mình đang ở đâu. Daisy thậm chí còn không có ý định hỏi cô về vụ tai nạn.
Dù vậy, hôm sau cô hỏi.
“Cảnh sát đã nói chuyện với em chưa?” cô hỏi khi giở tờ tạp chí People mình mang theo.
Lily liếm đôi môi sưng vù. Giọng cô khàn khàn khi nói, “Về việc gì cơ?”
Daisy đứng dậy và rót nước lạnh vào một chiếc cốc nhựa. Cô đặt ống hút vào miệng Lily và trả lời, “Về vụ tai nạn xe?”
Lily nuốt xuống. “Không. Mẹ nói là em đã làm hỏng chiếc Taurus.”
“Em không nhớ à?”
Cô lắc đầu và nhăn mặt. “Đằng nào em cũng ghét cái xe đó.”
“Mẹ có bảo em là em làm hỏng nó như thế nào không?”
“Không. Em đã vượt biển báo dừng à?”
“Lily, em đã đâm chiếc Taurus của em vào phòng khách của Ronnie.”
Cô trố mắt nhìn Daisy và chớp chớp đôi mắt bầm tím. Nhưng trông cô không có vẻ ngạc nhiên như Daisy trông đợi.
“Thật à?”
“Cảnh sát đã hỏi mẹ và chị xem liệu em có định tự tử không.”
“Em sẽ không bao giờ tự tử vì Ronnie Darlington,” cô nói không do dự.
“Em đã cố giết Ronnie à?”
“Không.”
“Thế thì em đã nghĩ gì vậy? Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Lần này thì cô ngập ngừng và quay mắt đi khi trả lời, “Em không biết.”
Trực giác mách cho Daisy rằng Lily biết rất rõ và việc mất ký ức chỉ là tiện cho cô. Có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng hôm nay Lily không muốn nói đến nó. Tốt thôi. Lúc nào chẳng có ngày mai.
Khi Daisy rời viện, cô lái xe vào thị trấn và mua một cái ghế ngồi xe cho Pippen. Chiếc ghế kia của cậu vẫn đang nằm trong chiếc Taurus ở bãi xe dành cho xe gặp tai nạn.
Khi dừng lại trước đèn đỏ ở ngã tư Third và Main, cô nghe thấy một tiếng gầm ghè ngay trước khi chiếc Mustang của Jack phóng qua ngã tư. Cô ở sau anh hai xe, và cô nghĩ là anh không thấy mình. Nhưng chỉ hình ảnh thoáng qua ấy thôi cũng làm dạ dày cô rối loạn như thể họ lại trở về những năm trung học và cô đang chờ anh ở tủ đựng đồ của anh. Những tình cảm cô dành cho anh rõ ràng là một mớ lộn xộn của những cảm xúc ngày xưa và khao khát mới, tất cả chúng tốt nhất là nên để kệ đấy.
Lúc ba rưỡi chiều hôm đó, Daisy khóa chặt Pippen vào trong chiếc Cadillac và họ hướng đến Amarillo đón Nathan.
Pippen mặc quần shorts ngắn, bốt cao bồi và áo phông ĐỪNG GÂY SỰ VỚI DÂN TEXAS. Daisy ôm cậu trong tay khi họ chờ ở khu nhận hành lý. Nửa giờ họ đứng đó dường như dài vô tận, nhưng khi trông thấy khuôn mặt quen thuộc của Nathan, cô có cảm giác như mặt trời đột nhiên chiếu sáng sau cả một tuần u ám.
Quả đầu Mohawk đã biến mất và đuôi tóc đen ngắn cũn của cậu đã được nhuộm trắng. Trong cậu giống như một con nhím gầy nhẳng cao ráo vác một cái ba lô to sụ với ván trượt đeo sau lưng. Cô không quan tâm. Cô vui mừng khi được thấy cậu đến mức cô quên sạch nguyên tắc Không Bày Tỏ Tình Cảm Chỗ Công Cộng. Cô kiễng chân lên và vòng cánh tay rảnh rang quanh cổ con trai mình. Cô hôn má và ôm chặt lấy cậu. Cậu hẳn cũng đã quên mất nguyên tắc ấy, bởi vì cậu thả ba lô xuống và ôm lấy cô - cô và Pippen, ngay tại sân bay Amarillo.
“Trời ạ, mẹ. Đừng bao giờ bỏ con lại như thế nữa.”
Cô bật cười và lùi lại để nhìn vào đôi mắt xanh của cậu. “Mẹ sẽ không bỏ con lại đâu. Mẹ hứa đấy,” cô nói và chuyển sang chú ý đến Pippen. “Đây là em họ con. Cậu nhóc không dễ thương sao?”
Nathan nhìn cậu nhóc một lát. “Mẹ, thằng nhóc này có quả đầu cá đối[15].”
[15] Mullet có nghĩa là cá đối (tiếng Anh)
Cô nghĩ rằng một cậu nhóc đầu nhím không nên chê bai một cậu nhóc đầu cá đối. “Đó không phải là lỗi của cậu nhóc,” cô nói và nhìn vào mặt Pippen. “Mẹ cậu nhóc sẽ không chịu cắt bỏ những lọn xoăn.”
Pippen ngước nhìn cô qua đôi mắt xanh cực kỳ giống Lily rồi quay sang nhìn anh họ mình. Daisy không biết liệu sự chú ý của Pippen bị hút vào Nathan bởi vì cậu cũng là con trai hay là thằng bé thấy hứng thú với khuyên môi và dây xích. “Chào nhóc con. Tóc đẹp đấy.”
“Đừng có đùa cợt,” Daisy cảnh cáo.
“Con có đùa đâu.” Nathan vuốt tay trên tóc. “Phía trước đầu thằng nhóc thì nghiêm túc, phía sau thì ăn chơi. Hơ-hơ- hơ,” cậu vừa cười vừa ngửa đầu ra sau.
“Xem oạt ình!” Pippen nói, rồi cũng bật cười như thể cậu vừa kể chuyện cười giống Nathan.
“Thằng bé muốn con xem hoạt hình với nó đấy. Bộ phim nó thích nhất là ‘Các manh mối của chó Blue.’”
“‘Các manh mối của chó Blue’ chán chết.” Cậu nhặt ba lô lên. “Em phải xem ‘Bob xà phòng mặc quần đùi vuông’.” Nathan không mang theo va-li, và khi quay ra xe, cô chợt nhận ra rằng nếu tất cả mọi thứ đi theo kế hoạch ban đầu, thì giờ cô hẳn đã về đến nhà rồi. Ở Seattle. Sống tiếp cuộc đời mình. Thoát khỏi quá khứ. Tạo một khởi đầu mới. Cô cùng Nathan.
Từ khi về Lovett, chẳng có gì đi theo kế hoạch của cô hết, và cô đã phải trì hoãn cuộc đời mình thêm một thời gian. Mẹ và em gái cần cô, và có lẽ cô có thể làm gì đó để giúp. Có lẽ chỉ cần ở đây và chăm sóc Pippen là đủ cho lúc này.
Cuộc sống của cô vẫn chưa hẳn là kinh khủng lắm, cô tự nhủ. Cô đã từng trải qua cảm giác đó. Trong hơn hai năm, và bây giờ chẳng là gì hết. Dù sao thì cũng vẫn chưa là gì. Nathan đã ở đây và rồi một lúc nào đó, mọi chuyện sẽ phải khá lên.