• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hầu gia đại nhân, hắn là cấp dưới của tiểu nhân, sao lên được mặt bàn*! Chuyện mua bán Điềm Tĩnh cư này, tiểu nhân định đoạt, nếu không đồng sự sẽ bới móc ra mất!" Chu Nam vội vàng nói, "Đại nhân, tiểu nhân lập tức lấy khế ước mua nhà ra cho ngài. . . . . ."

*ý nói không lên bàn bàn nói chuyện được.

"Không vội." Triệu Hầu gia không quan tâm, chỉ vung tay khua khua, rất không kiên nhẫn với sự quấy nhiễu của lão. 

"Có thể kiếm một chỗ khác nói chuyện với Hầu gia không?" Chúc Tắc Nghiêu hỏi.

Triệu Hầu gia gật nhẹ, đi ra phía ngoài cửa.

Lúc này người nhà họ Chúc cũng đã đi tới, vừa vặn lướt qua nhau ở cửa, Chúc phu nhân lặng lẽ nhéo tay Chúc Tắc Nghiêu, "Tắc Nghiêu, con cũng đừng. . . . . ." Nói ra tung tích của phu nhân.

"Đừng lo lắng." Hắn mỉm cười với thím

"Chu Nam, ngươi làm chuyện rất tốt!" Trong chính phòng, tiếng hét mạnh mẽ nổi lên ——

Chúc Tắc Nghiêu dẫn Triệu Hầu gia cùng với tùy tùng đi vào bên trong quán trà bán điểm tâm sáng.

Quán trà do một nam nhân trẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi quản lý, nhìn thấy Chúc Tắc Nghiêu đi vào, lập tức ân cần chạy tới tiếp đón ——

"Nghiêu ca! Sáng nay ăn cái gì? Uống ly trà Hương đệ mới làm gần đây được không?"

"A Phi, đệ cứ việc lấy toàn bộ những món ngon nơi này ra. Ca có chuyện muốn nói, đệ cũng đứng ở đây tiếp ca nữa."

"Được được!" Tiểu nhị rất nhanh làm việc đi.

Ngay lập tức, trà bánh phong phú đầy cả hai trên bàn.

Chúc Tắc Nghiêu ngồi một bàn với Triệu Hầu gia, bọn hắn đều không có tâm tình động đũa, chỉ uống trà.

"Người không giống như người ngoài đồn đại." Triệu Hầu gia nói.

"Điều đó không quan trọng." Chúc Tắc Nghiêu cười cười, "Chuyện trong lòng Hầu gia mới là quan trọng nhất."

"Người biết Lâu Điềm ở nơi nào, phải không?"

"Đúng là ta biết." Hắn gật đầu, cũng không ý nói dối lừa người.

Thẳng thắn như thế? "Vậy ngươi quyết định không nói cho ta biết, phải không?" Triệu Hầu gia đoán .

Chúc Tắc Nghiêu lắc đầu.

"Ta có nói nơi ở của nàng ấy hay không, quyết định bởi đáp án của Hầu gia."

Mắt Triệu Hầu gia nhíu lại, "Đây là uy hiếp?" Người này không những to gan, mà còn ngu xuẩn.

"Đương nhiên không phải." Chúc Tắc Nghiêu thành khẩn nhìn hắn, "Nếu Hầu gia muốn, chỉ cần phái người đến lật từng tấc đất của Vĩnh Xương thành lên, ta nghĩ không có người nào mà ngài không tìm thấy. Tại hạ không hề uy hiếp năng lực của ngài."

"Ngươi đã hiểu được, tại sao lại dám nói những lời cuồng vọng nhưu vậy?"

"Bởi vì ta cho rằng. . . . . . trừ phi bất đắc dĩ, hoặc là rốt cuộc kiên nhẫn của Hầu gia đã hết, ngài sẽ không dễ dàng điều động binh lực như vậy. Ngài cũng hy vọng chuyện này có thể chấm dứt không phát sinh nữa dưới tình huống kín đáo."

Triệu Hầu gia lạnh lùng nhìn hắn, như là không vui bởi tâm tư dễ dàng bị nhìn thấu, cũng như là ở một lần nữa xem kỹ tiểu dân ở phố phường bị hắn xem thường quá mức.

Một cái nam nhân xuất sắc như vậy, vì sao người dân Vĩnh Xương thành nói là con người mục nát, không có sở trường tài năng, bình thường không làm việc gì, chỉ có thể nhờ vào người thân mà sống như người ăn hại?

"Ngươi không tệ. Đáng tiếc lại không lý tưởng mà sống ở Vĩnh Xương thành.." Nếu có thể mời nhân tài như vậy làm việc vì quốc gia ——

"Ngài khách khí. Nhưng đó cũng không phải là trọng điểm mà chúng ta đang thảo luận." Chúc Tắc Nghiêu vẫn chuyển đề tài về chuyện hắn muốn biết."Hầu gia, ngài có thể nói cho tôi biết, vì sao muốn tìm Lâu Điềm trở về?"

"Ngươi lấy thân phận gì để hói?" Không có lạnh nhạt như lúc trước, Triệu Hầu gia nổi lên lòng thưởng thức với Chúc Tắc Nghiểu, Chúc Tắc Nghiêu cũng không còn là dân đen thấp bé bình thường nữa, hắn luôn luôn kính trọng ngươi thông mình có tài.

"Ta là bằng hữu của Lâu Điềm." Ánh mắt Chúc Tắc trở nên nhu hòa.

"Bằng hữu?" Chỉ là bằng hữu?

"Một bằng hữu có thể chết vì nàng."

Ánh mắt hai người đối diện nhau, cùng nhau phân cao thấp qua mắt. Chúc Tắc Nghiêu không hề e sợ, cho dù đối mẳ với đại tướng quân hoàng thân quốc thích quyền thế ngập trời, hắn cũng không khuất phục.

Một hồi lâu, giống như Triệu Hầu gia có chút tức giận lại có chút bội phục mở miệng trước  ——

"Ta cho rằng lấy Lâu Điềm là cách giải quyết tốt nhất. Nhiều năm ta đóng quân ở Tây Bắc, vua Hoắc Nan của Tây Đột quốc quốc hi vọng hòa thân với quốc gia chúng ta, người ông ta chọn trúng là Lâu Điềm. Lúc thám tử truyền đến tin tức này thì liền quay về kinh ngay lập tức, tưởng thừa dịp người mang tin tức còn chưa đưa tin tức này vào trong cung thì an bài cho Lâu Điềm một chốn về." Nghĩ đến những chuyện phát sinh bất ngờ sau ngày, trong nhất thời hắn dừng kể tiếp.

"Hoắc Nan? Ông ta đã bốn mươi tuổi !" Vẻ mặt Chúc Tắc Nghiêu biến hóa, chuyện liên quan tới Lâu Điềm, hắn không thể duy trì bình tĩnh.

"Sau khi trở về kinh thành, ta mới phát hiện đã có người sớm nài nỉ Hoàng Thương tứ hôn, gần như kết cục đã định. Người nọ là con nhà Quốc Cữu, là một người phá của không ra gì. Nếu để Lâu Điềm gả cho người như vậy, chắc chắn tỷ tỷ nàng sẽ thương tâm gần chết. Trước mắt Quốc Cữu đắc thể ở triều đình, không ai dám đối kháng cùng lão già đó, nếu ta không có ra mặt ngăn cản, Lâu Điềm chắc chắn sẽ phải tiến vào cửa nhà Quốc Cửu. Vì thế ta mới đề xuất ý muốn nạp nàng vào nhà làm thiếp, chỉ là không nghĩ tới. . . . . ."

"Phu nhân của ngài, là một nữ tử cương liệt."

"Hiện tại ta đã biết." Triệu Hầu gia lộ ra nụ cười khổ. Sau đó hắn đột nhiên đứng dậy, thất lễ kéo tay áo của Chúc Tắc Nghiêu ——

"Người có biết nàng ở nơi nào không?! Ngươi có biết phu nhân và nữ nhi của ta ở đâu không?!"

"Ta biết." Chúc tắc Nghiêu cũng cho Hầu gia một đáp án chắc chắn.

"Mang ta đi tìm nàng! Lập tức!" Triệu Hầu gia cao cao tại thượng, giờ phút này chính là một nam nhân bình thường tìm thê tử tới phát cuồng.

"Hầu gia, ngài muốn tìm Lâu Điềm là để tìm phu nhân sao?"

"Ta tìm Lâu Điềm là để tìm thê tử của ta! Ta biết chắc chắn Lâu Di sẽ đến tìm Lâu Điềm, người nàng để ý nhất không phải là ta, không phải là con trai con gái, mà là Lâu Điềm!"

Giữa hai người phu thê họ có khúc mắc, Chúc Tắc Nghiêu không muốn hỏi nhiều, hắn vẫn muốn một câu trả lời ——

"Ngài còn muốn lấy Lâu Điềm sao?"

"Nếu ngươi muốn kết hôn với Lâu Điềm thì mau lên, đây là ta cho người đề nghị này. Thư hòa thân của Tây Đột quốc sẽ nhanh chóng đưa vào trong cung." Nói qua loa xong, Rốt cuộc Triệu Hầu gia mất hết sự nhẫn nại ——"Ta muốn thấy thê tử của ta, lập tức!"

Chuẩn bị hôn lễ rất nhanh.

Nhà mới là Điềm Tĩnh cư, là nơi tân lang tân nương sau này cùng chung sống.

Tuy rằng dẫn đến những nghị luận sôi nổi của người dân Vĩnh Xương thành, nhưng mà, hai nhà Lâu Chúc cũng không thèm để ý.

Trước ngày đại hỉ bốn ngày, Chúc Tắc Nghiêu đến trước mắt thúc phụ ——

"Thúc phụ, đây là ba ngàn năm trăm lượng bạc, là toàn bộ tài sản hiện nay của cháu, thỉnh ngài nhận lấy khoản tiền này trước, còn lại một ngàn năm trăm lượng, cháu sẽ trả đều trong năm năm. . . . . ."

Rầm   ——

Ngân lượng cùng ngân phiếu bị rơi đầy đất!

"Cháu muốn chọc tức ta chết sau? ! Ta đã đăng ký Điềm Tĩnh cư dưới danh nghĩa của cháu, cháu cầm tiền tới đây là có cái gì? Cháu muốn phân rõ giới tuyến gì đó sau? Cháu thật sự sẽ đi kinh thành vào cung với Triệu Hầu gia đó sao? ! Không phải cháu đã nói ở Vĩnh Xương thành cả đời sao? Cháu muốn đi trên vết xe đổ của phụ thân cháu a? !" Rốt cuộc áp lực mấy ngày nay đã bùng nổ, cả người Chúc lão gia tức giận!

Ông cảm thấy, cảm thấy đang đi trên vết xe đổ của phụ thân hắn —— mến thiên kim quan gia, cả đời vướng mắc tại tòa nhà Điềm Tĩnh cư đáng dận kia. . . . . . Còn, còn muốn đi kinh thành!

Hắn sẽ chết! Tắc Nghiêu sẽ chết! Sẽ có vận mệnh giống như phụ thân!

"Thúc phụ, ta không muốn đi kinh thành, nhiều lắm về sau Lâu Điềm nhớ nhà, ta bồi nàng về nhà mẹ đẻ, sẽ không định cư ở đó. Nơi này có ngài, Vĩnh Xương thành mới là nhà của ta. Tắc Nghiêu phải ở lại chỗ này phụng dưỡng ngài cùng thím, sẽ không đi."

An lòng một nửa, nhưng mà ——

"Vậy ngươi lấy ra đống bạc này làm gì? Muốn chọc ta tức chết sao?!"

ChúcTắc Nghiêu nhìn thúc phụ, che chở hắn từ nhỏ đến lớn, là trưởng bối luôn luôn lo lắng cho hắn, chân thành nói:

"Đó là tâm nguyện của cháu, cháu vẫn muốn làm chuyện này vì phụ mẫu. Thân là con, cháu cũng chỉ có thể làm được như vậy. Thỉnh thúc phụ hiểu và bỏ qua."

Ai. . . . . . Cũng đã nói như vậy, Chúc lão gia còn có thể nói cái gì?

"Đứa nhỏ này. . . . . ." Khẩu khí có kiêu ngạo: "Một tháng chỉ cho cháu mười hai lượng bạc, không ngờ cháu lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, có năng lực giúp những cô nhi, rất giỏi."

"Thúc phụ. . . . . ."

"Cháu là một đứa nhỏ tốt. Ta nghĩ vị Lâu tiểu thư kia cũng sẽ là một nữ tử tốt, nàng sẽ cho cháu hạnh phúc?"

"Nàng tốt lắm, tốt lắm, tốt đến nỗi cháu sợ không xứng với . . . . . ."

"Nói bậy!" Chúc lão gia nhỏ giọng khiển trách, "Sau này các cháu nên yêu thương tôn trọng lẫn nhau, bù cho cả tiếc nuối của phụ mẫu cháu. Biết không?"

"Cháu sẽ."

"Chỉ cần cháu được hạnh phúc . . . . . ." Bỗng dưng giọng nói Chúc lão gia nghẹn ngào: "Như vậy. . . . . . Thúc sẽ bớt hận mẫu thân cháu, không hề hận nàng đã cướp đi huynh trưởng của thức, khiến đại ca vì nàng mà phải chết xa quê hương. Tắc Nghiêu, cháu nên biết, thúc vẫn nghĩ bởi vì chuyện xưa như vậy mà tạo nên bi kịch, cháu hãy thay phụ mẫu cháu chứng minh thúc sai, cháu hãy cho thúc thấy cháu đi trên con đường tình như vậy mà vô cùng hạnh phúc. Như vậy, thúc đáp ứng với cháu, chẳng bao lâu nữa, thúc đồng ý với cháu cho phụ mẫu cháu mai táng một huyệt."

"Thúc phụ. . . . . . Cám ơn ngài."

Sau khi Chúc Tắc Nghiêu thành thân bốn ngày, Chúc gia lão gia trăm mối cảm xúc ngổn ngang, phú hào (giàu có) kỳ thích trong truyền thuyết  Vĩnh Xương thành, con người sắt đá nghiêm túc, không biết vì nguyên nhân gì, tránh ở trong thư phòng vẫn không chịu ra ngoài gặp người. Sau lại do thê tử của ông kiên quyết lôi qua ——

Theo người chứng kiến nói, khi kéo ra, mắt của Chúc lão gia vừa đỏ vừa sưng, như là bị ong vò vẽ hung hãn chích cho hai cái.

Chính văn kết thúc

"Thật sự không đi thi triển một phen ở kinh thàn?" Triệu Hầu gia cực kỳ xem trọng Chúc Tắc Nghiêu, mấy ngày nay luôn luôn thuyết phục, cho bến bây giờ, sắp rời khỏi Vĩnh Xương thành, vẫn chưa hết hy vọng hỏi như cũ.

"Không được." Dĩ nhiên là vị hôn phu của Lâu Điềm Chúc Tắc Nghiêu, trong tay nắm bàn tay nhỏ bé của Lâu Điềm, hai phu thê đưa tiễn, đi được một lúc, cũng đến cửa thành .

Sau những chuyện trải qua lần này, hai phu thê Hầu gia trò chuyện với nhau rất nhiều, cảm tình càng tốt hơn so với trước kia; sau này khi Triệu Hầu gia đi canh giữ biên cương thì Lâu Di cũng đi theo, vợ chồng không bị ngăn cách hai nơi.

"Ở lại nơi này, chỉ làm một thương nhân nhỏ, chỉ mai một ngươi." Triệu Hầu gia hiểu được Chúc Tắc Nghiêu sẽ không thành đổi ý định, đành phải cảm thán.

Chúc Tắc Nghiêu chỉ cười, trong mắt trong lòng chỉ nhìn thê tử, không có những người khác, chuyện khác.

Lâu Điềm. . . . . . Đã trở thành thể tử của hắn. . . . . .

"Tắc Nghiêu, đệ nhất định phải đối xử tối với Điềm Chỉ, trăm ngàn đừng giáo muội ấy thương tâm khổ sở, chỉ một mình muội ấy gả xa đến đây, tỷ chiếu cố không được. . . . . ."

"Xin tỷ tỷ yên tâm, Tắc Nghiêu lấy mệnh ra thệ, kiếp này quyết không để Điềm nhi phải rơi giọt lệ thương tâm nào." Hắn cẩn thận  hứa hẹn .

"Vậy là tốt rồi. . . . . . Vậy là tốt rồi. Hết thảy đều nhờ đệ." Lâu Di gật đầu, hốc mắt đỏ lên, đành phải trốn vào trong xe ngựa.

Tình cảm xa rời luôn luôn kể không ra hết, sầu não tràn lan trong lòng. . . . . .

Rốt cục, xe khởi hành, đi về phía kinh thành.

Cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy cỗ xe nghĩa kia, hai vợ chồng mới không nhìn nữa.

"Đừng khóc, có ta ở đây . . . . . ." Hắn ôm nàng, lau khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Hai nha hoàn đứng bên đã được huấn luyện hiểu rõ tình hình xảy ra, để lại cho bọn hắn một con ngựa, bản thân chạy xe ngựa trở về, không cần xin phép. Nếu dám xin phép, nhất định sẽ bị tân lang trách tội mất vui.

Hắn đỡ thê tử lên ngựa, cho ngựa chạy chậm tản dạo trên thảo nguyên bằng phẳng ngoài thành. 

"Chàng vẫn còn để ý chuyện tỷ phu mua An Lan cư cho chúng ta sao?"

"Đó là ta đưa cho nàng." Giọng điệu của hắn đầy tức giận.

"Không cần chàng đưa. Không phải chàng đã cho ta Điềm Tĩnh cư rồi sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

"Đương nhiên không tính, Điềm Tĩnh cư là ta mua rồi mới đưa cho nàng."

"Vì sao muốn đưa cho thiếp? Thiếp vẫn nên đưa tòa nhà kia cho chàng. Tòa nhà đo là kỷ niệm duy nhất của phụ mẫu chàng, thiếp vẫn muốn mua lại, nhưng mà chàng không chịu bán." Điểm này, thật sự khó mà khai thoogn hắn. Nam nhân này trăm thuận với nàng, chỉ riêng điểm này là không thương lượng.

"Điều đó không quan trọng, Điềm nhi. Cái gì cũng không quan trọng. Điềm Tĩnh cư với ta mà nói, không chỉ là trách nhiệm mà còn là gánh nặng, cũng không muốn đau khổ nhớ lại." Hắn hít sâu hương thơm của nàng.

Lâu Điềm mỉm cười, xoay người ở trên lưng ngựa, hắn cẩn thận  đón lấy, sợ nàng không cẩn thận cái gì.

"Chúng ta ở đó, vì nó viết lên những trang mới. Đó là nhà của chúng ta."

"Không những, không những. . . . . ." Hắn hôn nàng, lông mi, chóp mũi, khóe môi. . . . . .

"Nàng tiến vào điềm tĩnh cư, ngươi tiến vào trong lòng của ta, nàng là của ta!" Điềm Tĩnh cư là phụ thân làm nên vì mẫu thân, cha mẹ không kịp thực hiện hạnh phúc, vậy để bọn hắn để hoàn thành. Ngay tại nơi ban đầu này, hạnh phúc được thực hiện, được kéo dài thêm nữa, không còn là cỏ khô thê lương tàn mộng (mộng khuyết thiếu) lui tới.

"Ta hy vọng phụ mẫu có linh, có thể nhìn thây toàn bộ." Hắn nói nhỏ.

"Bọn họ sẽ nhìn, nhìn qua chàng—— sinh mệnh của nhạc phụ nhạc mẫu được kéo dài, phụ mẫu thấy được." Nàng ôn nhu nói.

"Nếu nói, ta đã từng cho rằng ở Điềm Tĩnh cư có quỷ, nàng có sợ hay không?"

"Không sợ."

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn rút ra một mảnh lụa trắng trong lòng, đang muốn nói chuyện thì. . . . . .

"A? Đây là lần trước thiếp không cẩn thận bị rách vải ống tay áo ở Điềm Tĩnh, chàng nhặt được."

Hả? !

Chúc Tắc Nghiêu há hốc mắt trợn tròn.

Của nàng? Là của nàng? Là ống tay áo của nàng!

"Tắc Nghiêu, chàng làm sao vậy?"

"Điềm Tĩnh cư, thì ra không có quỷ." Hắn cười, có một chút mất mát, nhưng lại thoải mái hơn nhiều.

"Cái gì?" Lâu Điềm không có nghe rõ ràng.

"Không có gì, chúng ta về nhà đi." Hắn hôn nàng thật mạnh, "Trở về nhà của chúng ta, viết câu chuyện về chuyện ta, viết nên câu chuyện mới ở Điềm Tĩnh cư."

"Chuyện gì đâu?" Nàng to gắn khẽ cắn cằm hắn, làm cả người hắn giật mình.

"Về," Giọng nói khàn khàn mà thâm tình: "Chúng ta, ta yêu nàng, loại chuyện xưa kia. . . . . ."

HẾT TRỌN BỘ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang