Ba người tới phòng giam đặc biệt của cảnh sát, An Cách Nhĩ gặp được nữ sinh kia.
Vẻ ngoài của cô thoạt nhìn bình thường hơn cả bình thường, phòng giam sau khi trải qua thay đổi lại, bây giờ giống như đang lấy căn phòng của con gái giam lại trong lồng sắt.
Trong phòng còn có mấy món đồ chơi bằng lông, bức tường màu sắc rực rỡ, còn được vẽ nhiều hình ảnh dễ thương…
Nữ sinh đang xem manga, ngẩng đầu, khi nhìn thấy Thân Nghị liền trở nên cao hứng, “Chú tới rồi? Cháu còn có thể ở lại đây bao lâu?”
An Cách Nhĩ và Mạc Phi giật mình nhìn Thân Nghị, như hỏi — Con bé có thể ra ngoài?
Thân Nghị gật đầu, “Cha mẹ con bé đã chứng thực tâm lý con bé có vấn đề, cho nên chỉ có thể thả ra hoặc mang con bé đi khám bệnh.”
“Vậy mà chú vẫn còn bắt con bé ở đây?” An Cách Nhĩ muốn cười.
Thân Nghị nhún vai, “Con bé muốn đợi ở đây, hơn nữa dựa vào năng lực của nó thì thả ra rất nguy hiểm.”
Mạc Phi không rõ, “Tại sao lại muốn tự giam mình?”
Thân Nghị nhún vai, “Không biết.”
An Cách Nhĩ bước tới trước cửa sắt, cẩn thận đánh giá cô gái kia.
“A?” Cô gái nhìn thấy An Cách Nhĩ, lập tức buông cuốn truyện trong tay, chạy tới, “Anh là ai?”
“Tôi tên là An Cách Nhĩ.” An Cách Nhĩ trả lời, sau đó hỏi, “Em là ai?”
“Em tên là Tô Tiểu Cầm.” Cô gái trả lời, “Bọn họ đều nói em có bàn tay tử thần.”
Khóe miệng An Cách Nhĩ khẽ cong lên, “Em sờ vào ai liền có thể khống chế vận mệnh của họ?”
Tô Tiểu Cầm nhẹ nhàng giữ song sắt, “Chỉ là một loại cảm giác thôi.”
An Cách Nhĩ suy nghĩ, gật gật đầu, “Thật ra tôi có thể hiểu ý em.”
“Ý em là gì?” Tô Tiểu Cầm cười hì hì.
“Con người đúng là sẽ có một ít cảm giác năng lực đặc biệt, nói ví dụ như giác quan thứ sáu, hoặc là ảo giác bản thân bị bệnh.” An Cách Nhĩ tìm băng ghế ngồi xuống, “Nếu không thì là năng lực quan sát, năng lực phân tích và năng lực suy luận.”
“Anh cảm thấy chỉ là trùng hợp hoặc là do em nói dối?” Tô Tiểu Cầm vươn ngón tay ra song sắt, “Vậy anh có muốn thử không?”
An Cách Nhĩ thấy cô vươn tay ra, liền giơ tay tới, chưa kịp đụng vào đã bị Mạc Phi kéo lại.
Thân Nghị cũng nhíu mày, “An Cách Nhĩ, đừng chạm vào nó, thật sự nguy hiểm lắm.”
An Cách Nhĩ cười, “Tôi không tin.”
Thân Nghị cũng không khuyên hắn, xoay mặt nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi nhìn nhìn An Cách Nhĩ, “Nếu em muốn thử thì để anh làm.” Nói xong, định vươn tay nắm ngón tay của Tô Tiểu Cầm, còn chưa chạm vào đã bị An Cách Nhĩ kéo lại.
Thân Nghị muốn cười, nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ không được tự nhiên, gãi gãi cằm, trừng mắt liếc Mạc Phi.
Tô Tiểu Cầm thấy phản ứng của An Cách Nhĩ, nở nụ cười, “Hay là để em xem tướng cho anh?”
“Từ siêu năng lực đổi thành coi bói?” An Cách Nhĩ buồn cười.
Tô Tiểu Cầm cười cười chỉ An Cách Nhĩ, “Nguy hiểm đang vây xung quanh anh!”
An Cách Nhĩ xoay đầu lại, Mạc Phi nhíu mày.
“Trong lòng anh đang để ý tới một người, có đúng không?” Tô Tiểu Cầm hứng thú nhìn biểu tình của An Cách Nhĩ, “Anh ý thức ra đang có một nhân vật nguy hiểm nhưng anh không bắt được.”
An Cách Nhĩ trầm mặc một lát, “Trong lòng ai cũng có người để chú ý, nguy hiểm có thể giải thích theo nhiều cách, kỹ xảo này của em thuộc lại lừa bịp, nói sao chẳng được.”
Tô Tiểu Cầm ngồi xuống băng ghế đối diện An Cách Nhĩ, hay tai gác lên lưng ghế, quan sát An Cách Nhĩ, “Anh là họa sĩ.”
An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, “Rồi sao?”
Tô Tiểu Cầm bỗng dưng nói chậm lại, dùng thanh âm trầm thấp nói, “Hôm nay anh phải cẩn thận, sẽ gặp nguy hiểm.”
An Cách Nhĩ cong khóe miệng, giống như mỉm cười, “Có ý gì, sao lại nói có nguy hiểm? Tôi phải phòng bị một chút vậy.”
Tô Tiểu Cầm nghĩ nghĩ, “Cẩn thận bên trái và phía trên.”
An Cách Nhĩ nhướn mày, ý bảo — Tôi sẽ chờ xem sao.
Mạc Phi cảm thấy bất an, Tô Tiểu Cầm này có ý gì? Chú ý bên trái và phía trên?
Sau cuộc nói chuyện, An Cách Nhĩ và Tô Tiểu Cầm có thể nói là không hợp nhau.
Tô Tiểu Cầm là người theo chủ nghĩa bi quan, cho là con người mà bị hủy diệt là xong, trong vũ trụ không có sinh vật nào có trí tuệ như con người, con người là duy nhất, Trái Đất chỉ là một cái trục đứng yên.
An Cách Nhĩ là người theo chủ nghĩa lạc quan kiên định, hơn nữa vô cùng tin tưởng có người ngoài hành tinh tồn tại.
Tô Tiểu Cầm luôn xem mình như chúa cứu thế, làm cho An Cách Nhĩ rất không thích, chỉ là một học sinh trung học thôi mà, không biết ai đã dạy cô quan niệm già dặn còn tà giáo như vậy.
Quan niệm hai người hoàn toàn khác nhau, nói chuyện được nửa tiếng, An Cách Nhĩ cảm thấy đã nắm được quá nhiều tư liệu, vì thế đứng lên, “Về thôi Mạc Phi.”
Mạc Phi đi theo An Cách Nhĩ ra ngoài.
Bỗng nhiên chợt nghe Tô Tiểu Cầm nói, “Anh tên là Mạc Phi a…”
Tất cả sửng sốt, Mạc Phi xoay đầu nhìn Tô Tiểu Cầm.
“Anh đang kiếm chế bản thân?” Tô Tiểu Cầm nghiêng đầu, “Bản tính giống như ác ma?”
Mạc Phi khẽ cau mày.
“Cuộc sống bây giờ có phải rất nhàm chán?” Tô Tiểu Cầm nghiêng đầu hỏi, “Lại sống cùng một người nhàm chán như vậy.”
Mạc Phi lắc đầu, “An Cách Nhĩ không hề nhàm chán.”
“Em cũng không nói người đó là anh ta.” Tô Tiểu Cầm cười xấu xa, “Xem đi, quả nhiên ngày nào cũng giống như người hầu chăm sóc một người, mỗi ngày đều bị vụ án khó khăn quấy nhiễu, rõ ràng chính là ác ma vậy mà cứ liều mạng dựa vào chính nghĩa để sống.”
“Đủ rồi.” Thân Nghị có chút nghe không vào, “Đừng nói nữa.”
“Sợ cái gì chứ?” Tô Tiểu Cầm nói tiếp, “Mạc Phi, có phải anh rất sợ hãi, sợ một ngày mình không thể khống chế bản tính ác ma của mình?”
Lúc đang nói chuyện, An Cách Nhĩ và Mạc Phi đã đi khỏi phòng giam.
Thân Nghị đóng cửa lại, đuổi theo, “Xin lỗi, An Cách Nhĩ.”
An Cách Nhĩ nhíu mày, “Nó nói Mạc Phi chứ chẳng phải tôi, tại sao lại giải thích với tôi, Mạc Phi cũng đâu phải người hầu của tôi.” Nói xong, xoay người thờ phì phì bỏ đi.
Mạc Phi có chút bất ngờ, Thân Nghị bên cạnh vỗ vai hắn, “Lần đầu tiên thấy An Cách Nhĩ tức giận đó.”
Mạc Phi gật đầu với Thân Nghị, đuổi theo người kia.
Mới vừa ra khỏi cảnh cục, liền nhìn thấy An Cách Nhĩ đang băng qua đường, Mạc Phi cả kinh, trong đầu hiện lên — bên trái!
Xoay mặt nhìn, quả nhiên có một chiếc xe lao tới.
“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi ôm lấy An Cách Nhĩ kéo lại.
Trên đường có vài chiếc xe thắng lại, lái xe mắng to, “Muốn chết hả!”
Mạc Phi khoát tay xin lỗi bọn họ, mấy người kia thở phì phò lái đi.
Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ tới kiểm tra, “Có sao không?”
“Không sao.” An Cách Nhĩ lắc đầu.
Mạc Phi xoay đầu nhìn ra đường cái, nhỏ giọng hỏi, “Là trùng hợp sao?”
“Là kế sách.” An Cách Nhĩ nói, “Cố ý nói tầm bậy tầm bạ để chọc tức tôi, tôi nhất định sẽ băng băng ra đường, trước cảnh cục là đường một chiều, nguy hiểm tự nhiên đến từ bên trái.”
Mạc Phi bất động thanh sắc, hỏi, “Vậy là em trúng kế?”
An Cách Nhĩ hừ một tiếng, “Là trùng hợp!” Nói xong, xoay người đi.
Mạc Phi cười cười, lắc đầu đuổi theo, vừa đi vừa đề phòng nguy hiểm xung quanh.
Đi được một khoảng xa, An Cách Nhĩ bỗng nhiên dừng lại, Mạc Phi không để ý, xém tí nữa là đụng trúng, “An Cách Nhĩ, sao thế? Không đi nữa thì gọi taxi nha?”
An Cách Nhĩ xoay đầu, nhìn Mạc Phi, “Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ xem anh là người hầu.”
Mạc Phi nở nụ cười, “Đương nhiên là anh biết.”
An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Anh biết thật sao?”
“Em sẽ nói chuyện yêu đương với người hầu à?” Mạc Phi nói, “Cũng sẽ chẳng có ai tìm một người như anh làm người hầu.”
An Cách Nhĩ nhăn mặt, kéo tay Mạc Phi đi. Trong lòng tức giận, không phải với Tô Tiểu Cầm mà chính là câu vừa nãy của Mạc Phi — Một người như anh!
Mạc Phi tự động phân biệt bản thân thành một thể cá biệt so với người bình thường, cơ bản là loại thấp hơn mọi người, cũng không biểu đạt nội tâm bất mãn, đương nhiên An Cách Nhĩ cũng không biết trong lòng Mạc Phi có bất mãn hay không, cảm xúc của Mạc Phi được hắn giấu ở rất sâu, không cho bất cứ ai nhìn thấy. An Cách Nhĩ bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân bản thân bất an mấy ngày nay — Emma nói hắn không cho Mạc Phi xem nội tâm của mình, mà Mạc Phi cũng vậy.
An Cách Nhĩ khoanh tay, nhìn chăm chú Mạc Phi bên cạnh — Để Mạc Phi nói chuyện thật ra rất đơn giản, Mạc Phi đối với mình chính là trạng thái nói gì nghe nấy. Nhưng điều khó khăn nhất là… Làm sao để Mạc Phi bày tỏ tâm ý?
Về tới nhà, An Cách Nhĩ nhìn đống thư trên bàn, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, đem đi đốt đi.”
Mạc Phi kinh ngạc, “Vậy sao được! Em không đọc thì anh đọc giúp em, nói không chừng có người cần chúng ta giúp!”
An Cách Nhĩ cong khóe miệng, thấy chưa, Mạc Phi rõ ràng là có chủ kiến riêng!
Ace thấy An Cách Nhĩ đã về, vẫy vẫy đuôi với hắn.
An Cách Nhĩ vỗ đầu nó, ngồi trên ghế sô pha, thấy Mạc Phi theo bản năng vào bếp pha trà cho mình, An Cách Nhĩ bỗng nhiên đứng lên.
“Chờ chút!” An Cách Nhĩ gọi Mạc Phi.
Mạc Phi khó hiểu xoay đầu lại, hỏi An Cách Nhĩ, “Có phải muốn ăn bánh?”
“Tới đây.” An Cách Nhĩ vẫy tay.
Mạc Phi khó hiểu bước tới, cảm thấy An Cách Nhĩ có điều gì đó kì lạ.
“Ngồi xuống đi!” An Cách Nhĩ vỗ vỗ sô pha.
“Anh đi pha trà cho em…” Mạc Phi chỉ chỉ nhà bếp.
“Ngồi xuống!” An Cách Nhĩ ấn hắn xuống ghế, “Tôi đi pha trà.”
Mạc Phi trợn mắt há mồm nhìn An Cách Nhĩ, không rõ người kia có vấn đề gì, “An Cách Nhĩ…”
An Cách Nhĩ chậm chạp chạy vào nhà bếp, nhìn nhìn công cụ pha trà trên bàn, bắt đầu nghiên cứu, trà phải pha thế nào? Có cần nấu không?
Nhớ tới trong tủ chén bát có cuốn sách dạy pha trà mà Mạc Phi mua, An Cách Nhĩ muốn lấy xuống xem.
Mở tủ ra…
“Cong” một tiếng, cùng với thanh “Ái da” của An Cách Nhĩ truyền từ trong bếp ra.
Mạc Phi đang ngồi trên sô pha sờ đầu Ace, vừa nghe thấy, cả kinh chạy vào xem — An Cách Nhĩ mở tủ trên cao, bị một cái chén rơi xuống trúng đầu.
“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi phóng tới, ôm đầu An Cách Nhĩ cẩn thận xem xét, phát hiện không bị chảy máu, thoáng an tâm một chút, kéo An Cách Nhĩ ra ngoài, “Em đừng có quậy nữa, trong nhà bếp rất nguy hiểm, coi chừng bị thương!”
An Cách Nhĩ xoa đầu bất mãn.
Emma đang phơi quần áo trên lầu cũng bước xuống, “Hai đứa về rồi?”
“Emma, giúp cháu lấy hòm thuốc.” Mạc Phi chỉ chỉ ngăn tủ.
“Nga…” Emma lập tức chạy đi lấy.
An Cách Nhĩ bị Mạc Phi ép ngồi xuống ghế, Mạc Phi giúp hắn kiểm tra da đầu, tận lực tránh chỗ bị thương.
“Sao lại bị thương?” Emma đưa hòm thuốc tới.
An Cách Nhĩ bĩu môi, “Cháu không cẩn thận thôi mà.”
“Bên trái và phía trên, nói chuẩn hết rồi.” Mạc Phi bất đắc dĩ, “Không có khả năng tạo ra vụ em pha trà đi ha?”
An Cách Nhĩ bất mãn, “Là trùng hợp! Đối với người thuận tay phải thì phía trên và bên trái đều là nơi phát sinh nguy hiểm!”
Emma không rõ hai người đang nói gì, Mạc Phi nói lại lời của Tô Tiểu Cầm cho bà nghe.
Emma nói, “Tô Tiểu Cầm kia là thần côn hay có năng lực đoán trước tương lai?”
“Cháu không tin có năng lực đó trên đời.” An Cách Nhĩ khinh thường nở nụ cười, “Theo cháu thấy, vạch trần cái gọi là năng lực đoán trước tương lai so với phá án còn thú vị… Ái da!”
An Cách Nhĩ giật mình một cái, Mạc Phi đụng phải chỗ u.
“Đau quá!” An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi.
“Cho chừa!” Mạc Phi bôi thuốc cho An Cách Nhĩ, “Ai bảo không nghe lời.”
An Cách Nhĩ bị mắng nhưng trong lòng rất vui, Mạc Phi đang dạy mình kìa! Mạc Phi rất ít khi tức giận, phải không ngừng cố gắng mới được, làm cho Mạc Phi dao động nhiều hơn!