Khi muội đọc được bức thư này thì có lẽ chuyện đưa muội rời khỏi phủ Doãn hoàng đệ đã trót lọt và ta cũng yên tâm để chuẩn bị 3 tháng sau gả sang Tần quốc.
Tịnh muội, muội có khỏe không? Muội thật là một con bé đáng ghét vì đã khiến ta phải lo lắng như vậy. Ngày Song Nhi trở về bẩm báo nhìn thấy Lý Thường Quân bên phủ Doãn hoàng đệ đến Vĩnh Ký mua bánh cá, 3 ngọt 2 mặn, ta đã vui mừng khôn siết, vì ta biết, muội vẫn còn sống.
Tịnh muội, muội vẫn còn yêu Doãn hoàng đệ chứ? Cho dù muội còn yêu đệ ấy, giờ muội đã được tự do, ta mong con đường tương lai mà muội chọn sẽ được bình yên hạnh phúc. Thứ lỗi cho bức thư viết vội này. Không thể gặp được muội để nói lời từ biệt là một nỗi hối tiếc nhất trong cuộc đời ta. Hãy giữ gìn sức khỏe nhé!
Thân tỷ tỷ
Chu Ngọc An.”
Mỗi lần mở ra đọc lại bức thư này là mỗi lần lặng lẽ rơi nước mắt. Như Tịnh cảm thấy hổ thẹn với lòng mình. Rõ ràng bên cô luôn có người quan tâm lo lắng, vậy mà có những lúc cô lại cho rằng ở thế giới cổ đại này, cô không có gì ngoài tình yêu dành cho Minh điện hạ.
Là ai mu muội trong ái tình, là ai chẳng phân biệt được đúng sai, là ai đưa người thân yêu của mình vào trong nguy hiểm.
Là cô!
Chính cô vì yêu mà hại chết người, chính cô vì ích kỷ của bản thân mà để công chúa đứng trước tình thế hiểm nguy. Ngày nghe lời hoàng hậu hại chết Lục Tố là ngày công chúa đứng trước mặt cô, nói với cô, “ta sẽ bảo vệ muội”, khỏi hoàng hậu, khỏi Minh điện hạ. Vị ấy nói được làm được, che chở cô, rồi lại giúp cô thực hiện cái âm mưu ngu ngốc của mình để có được tự do.
- Chu tỷ tỷ, muội nợ tỷ món nợ ân tình.
Núi Hoàng Sơn ban đêm tĩnh mịch, Nhị Nhai cô quạnh dưới rặng hạnh đào phủ trắng một vùng như tuyết. Cơn gió xuân thổi qua tạo thành cơn mưa hoa hạnh đẹp đến nỗi nao lòng. Trong những dải trắng mờ ảo ấy dường như như có người đang đứng, tựa như vị thần của hoa. Tóc dài buông thả dưới lớp trường bào, để cho gió tự do đùa nghịch. Hắn đưa ánh mắt xuống vực thẳm sâu hút, từng tầng tầng lớp lớp dây xích to nối từ vách núi này sang vách núi kia chồng chéo lên nhau tạo thành một mạng nhện, rối như tơ lòng của hắn vậy.
***
Sáng sớm Đức Dung công chúa đến cung Trường Ninh thỉnh an hoàng hậu thì thấy bà ngồi trước ban trà đến thần người. Nàng đến bên cạnh ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi:
- Mẫu hậu, phải chăng có chuyện buồn lòng?
- Nhờ hai đứa các con, Mẫu hậu thì có lúc nào được vui vẻ cơ chứ!
Đức Dung công chúa vội vàng quỳ xuống, nói:
- Mẫu hậu, Ngọc nhi đã làm sai điều gì, mong mẫu hậu thứ tội.
Hoàng hậu nhíu mày, phất tay cho phép con gái đứng dậy. Bà thở dài nói:
- Con bé Như Tịnh đó quả là yêu tinh! Nó thổi bùa phép gì để con bất chấp mọi thứ bảo vệ nó đến vậy?! Ngày đó đáng ra bản cung nên nhất quyết giết nó đi để tránh hậu họa.
Đức Dung công chúa mím môi, nàng biết, bằng một cách nào đó chuyện nàng sai cấm vệ quân giả danh thích khách xông vào phủ Doãn hoàng đệ đã tới tai mẫu hậu nàng.
- Mẫu hậu, mọi chuyện đã qua từ nửa tháng trước rồi...
Hoàng hậu tức giận đập bàn, gằn từng từ quát:
- Nửa tháng trước?! Phụ hoàng con đã ban thánh chỉ cho Đại lý tự điều tra vụ ám sát hoàng tử. Nếu bên Đại lý tự điều tra ra được chủ mưu là con, chuyện này mà lọt vào tai mấy lão thần ủng hộ mẹ con Diệp quý phi, những kẻ đó liệu có để yên cho con.Nửa tháng trước con có nghĩ đến việc này không?
Đức Dung công chúa tự rót cho mình một tách trà, bình thản nhấp một ngụm rồi mới từ tốn nói:
- Cho bọn họ tra, tra ra được thì cứ tra! Dù sao ngày nhi thần đi hòa thân với Tần quốc Nhị hoàng tử đã định rồi. Hôn sự này có liên quan đến tình hữu hảo giữa hai nước. Nếu chuyện đó lộ ra thì đâu có thể êm xuôi được. Phụ hoàng sẽ giúp nhi thần ém nhẹm chuyện này thôi.
- Con được lắm! Còn nữa, con nói xem, tại sao con lại làm chuyện động trời như vậy, Mẫu hậu chỉ có hai đứa các con, đứa nào cũng bất hiếu chẳng chịu nghe lời. Chỉ vì một con cung nữ mà gây thù với nhau. Con nên nhớ, sau này mẫu hậu mất đi, hoàng đệ chính là hòn núi cho con dựa vào.
Đức Dung công chúa vẫn bình tĩnh uống trà. Hương trà dịu nhẹ thấm xuống cổ họng, xoa dịu tâm tình của nàng. Nàng muốn nói cho mẫu hậu nàng biết, Doãn hoàng đệ không phải là một người nhỏ nhen như mẫu hậu nàng vẫn thường nghĩ. Người tưởng như biết nhiều nhưng không thấu hiểu mọi sự chính là bà mới phải.
- Mẫu hậu, về phía Doãn hoàng đệ nhi thần tự biết cân nhắc. Thực ra người đáng lo nhất chính người đấy!
- Con nói xem!
Đức Dung công chúa đặt tách trà xuống, nhìn vào mắt bà một cách chân thành:
- Chỉ còn hơn hai tháng nữa là nhi thân rời đi rồi. Hôm nay xin mẫu hậu hãy bình tĩnh nghe nhi thần nói. Thứ nhất, dường như hoàng đệ đã biết người đứng sau vụ việc sát hại Lục Tố. Với tính tình của hoàng đệ chắc rằng tình cảm giữa hai mẹ con sẽ lại càng xa cách.
Hoàng hậu nhắm mắt, mệt mỏi nói:
- Ta làm chuyện ấy cũng chỉ vì nó.
- Đó cũng chính là điều thứ hai nhi thần lo lắng đấy ạ! Lúc nào ngài cũng nói là vì Doãn hoàng đệ, thực ra ngài chỉ lo sợ ngai vàng kia lọt vào tay kẻ khác.
- Nói bậy!
- Mẫu hậu, bậy hay không thì không có ảnh hưởng gì đến nhi thần, nhưng trong lòng Doãn hoàng đệ chính là nghĩ như vậy đó.
- Vậy thì sao chứ? Bản cung chính là lo sợ cho nó mà thôi.
- Trải qua những chuyện lúc trước, tính tình của Doãn hoàng đệ chắc người cũng rõ được đôi ba phần. Người càng ép, dưa càng không ngọt. Về chuyện ngôi báu kia thuộc về ai, người đừng nghĩ tới vội. Ý của phụ hoàng còn chưa rõ ta không nên tự tiện đoán, kẻo rước họa vào thân.
- Ý con là bản cung để mặc cho mẹ con tiện nhân kia mặc sức tung hoành sao?
Đức Dung công chúa nhẹ lắc đầu, tiếp tục nói:
- Mấy năm gần đây mọi việc lớn nhỏ trong triều đều qua tay Doãn hoàng đệ. Còn Đồ hoàng đệ, phụ hoàng lại giao trong trách lại ở nơi biên thùy xa xôi. Người nghĩ là vì sao chứ?
Hoàng hậu mở mắt. Đôi mắt bà sáng bừng nhìn Đức Dung công chúa. Đây chẳng phải nói thẳng hoàng thượng đang dẫn dắt Tứ hoàng tử trở thành người kế nhiệm mình sao?!
Đức Dung công chúa biết mình đã nói đúng trọng điểm. Nàng chỉ cần ra một câu chốt cuối cùng là có thể thay đổi chiều gió, khiến mẫu hậu nàng nghe theo lời khuyên của nàng, không quá ép buộc chuyện quyền lực với hoàng đệ, đánh mất lý trí để cho kẻ gian lợi dụng.
- Chuyện binh quyền trong tay nhà họ Diệp mẫu hậu đừng lo lắng! Sau hôn sự hòa thân giữa nhi thần và Nhị hoàng tử Tần quốc thì có lẽ biên giới giữa hai Xuyên – Tần sẽ được yên bình trong vòng ít nhất hai năm. Đến lúc đó phụ hoàng chắc chắn điều động Đồ hoàng đệ về kinh, binh quyền có thể đoạt được hay không, khi ấy ra tay cũng chưa muộn.
Hoàng hậu càng nghe càng xuôi tai, bà gật gù, khuôn miệng dần dãn ra hiện nét cười. Rồi đột nhiên bà bừng tỉnh:
- Được lắm con nha đầu này, nghĩ đến vẹn toàn! Nói, ai dạy con nói những lời này với bản cung?
Trong lòng Đức Dung công chúa chột dạ, nhưng vì sống ở trong cung từ nhỏ nên tuyệt chiêu sắc mặt vạn sự bất chuyển đã luyện thành thần, nàng bình tĩnh lấy chiếc khăn lụa thêu sen hồng đưa lên khóe mắt:
- Con gái đã lớn, nhiều điều cũng ngộ ra. Vốn dĩ giữ ở trong lòng không dám nói, nhưng vì thương nương*, mong gánh thay chút buồn phiền của người nên mới bạo gan mở lời.
*nương: cách gọi mẹ trong dân gian Trung Quốc thời xưa.
Có vẻ câu nói này đã thực sự đánh vào tâm của hoàng hậu. Khóe mắt bà đã ươn ướt. Lại nghĩ tới chuyện chẳng mấy chốc không thể nhìn mặt con gái thường xuyên thì trong lòng mềm đi, cầm tay Đức Dung công chúa nghẹn ngào nói:
- Được rồi, đừng khóc nữa. Mẫu hậu biết tấm lòng của con. Mẫu hậu nghe theo lời khuyên của con.
Vậy là chỉ trong một buổi sáng Đức Dung công chúa đã thay đổi nhân sinh quan của hoàng hậu. Không ai có thể ngờ được những điều mà nàng nói lại xuất phát từ một phong thư do đội trưởng Cấm vệ Hoàng Hàn đưa tới. Còn người viết phong thư này chính là Như Tịnh.
Ngày Như Tịnh biến mất không rõ nguyên nhân, Đức Dung công chúa cứ nghĩ rằng cô đã bị người của hoàng hậu thủ tiêu. Cho đến ngày 23 tháng chạp hôm ấy, Song Nhi, cung nữ thân thiết của nàng trở về sau chuyến xuất cung, bẩm báo lại thấy Lý Thường Quân lén dùng lệnh bài hoàng tử để mua bánh cá 3 ngọt 2 mặn ở Vĩnh Ký, nàng đoán chắc rằng Như Tịnh còn sống và đang ở phủ Tứ hoàng tử. Vì người biết được sở thích này của nàng chỉ có Như Tịnh và một số cung nữ thân cận mà thôi. Hơn nữa Vĩnh Ký là tiệm nổi tiếng “khắt khe” với khách, chỉ bán cho một người nhiều nhất là hai cái, vì nàng có thân phận đặc thù nên là trường hợp ngoại lệ. Nàng rõ người có thể sai khiến được Lý Thường Quân, ngoài Doãn hoàng đệ chỉ có thể là Như Tịnh, mà Doãn hoàng đệ không có hảo ngọt cho lắm. Sau đó nàng liền sai Hoàng Hàn đến phủ Tứ hoàng tử để điều tra. Hắn gặp được Như Tịnh và mang theo phong thư hồi cung. Trong thư Như Tịnh viết rất nhiều, về Doãn hoàng đệ, về nàng, về hoàng hậu và về kế hoạch thoát khỏi phủ Tứ hoàng tử. Dường như con bé đã ngẫm nghĩ rất nhiều điều. Đọc xong từng lá thư ấy, nàng chỉ mong con bé có thể buông bỏ tất cả, sống bình thản một đời.
Sau khi thỉnh an hoàng hậu, Đức Dung công chúa nhanh chóng trở về cung của mình. Hiện tại nàng cần phải nói ngay cho Hoàng Hàn chuyện có gián điệp trà trộn vào trong đội cấm vệ thân tín. Đêm đó, đội cấm vệ đã bí mật xông vào phủ tứ hoàng tử, giao đấu với người trong phủ. Nàng chắc rằng ngoài Doãn hoàng đệ biết chiêu pháp của đội cấm vệ ra thì chỉ còn thích khách từng xông vào hoàng cung – kẻ khó mà có thể tồn tại trong phủ của một hoàng tử như Doãn hoàng đệ. Hoàng đệ có thể đoán được người sai cấm vệ đến là nàng nhưng đệ ấy sẽ không nói chuyện này cho mẫu hậu, trừ khi có kẻ muốn lợi dụng chuyện này để hù dọa mẫu hậu, khiến bà có thêm những bước đi sai lầm.
Đức Dung công chúa đang rảo bước qua hoa viên trong hoàng cung thì trông thấy tam hoàng tử và tứ hoàng tử đang nói chuyện ở đằng xa. Hai người họ cũng trông thấy Đức Dung, đều mỉm cười với nàng, đợi nàng tiến lại gần thì hành lễ:
- Hoàng tỷ, buổi sáng tốt lành.
Đức Dung công chúa nở nụ cười đáp lại:
- Thần hoàng đệ và Doãn hoàng đệ đến thỉnh an mẫu hậu à? Ta cũng mới từ chỗ người về. – Rồi nàng quay sang tam hoàng tử, hỏi han - Nghe nói mấy hôm nay Thần hoàng đệ trở bệnh. Ta phải ở trong cung Tâm Ngọc thêu đồ cưới, không thể đến hỏi thăm được. Đệ đừng trách ta nhé!
Tam hoàng tử Chu Thần ngồi trên xe lăn bằng gỗ. Mặt mũi nhợt nhạt đúng như người mang bệnh nhưng lại càng tôn thêm vẻ đẹp âm nhu đầy ma mị của hắn. Hắn cười nói:
- Nhị hoàng tỷ chuẩn bị đồ cưới vất vả, hoàng đệ không trách. Đệ cũng đỡ nhiều rồi, hoàng tỷ chớ lo lắng!
Đức Dung gật đầu mỉm cười, nói:
- Cũng sắp tết Nguyên tiêu rồi, hôm nay ta có thử làm chút bánh trôi nước. Nếu hai hoàng đệ muốn thưởng thức thì sai người đến lấy nhé. - Ở nước Xuyên có tục lệ cô nương sắp thành thân không thể mời nam tử vào phòng, ngay cả khi đó là em trai hay cha ruột của mình.
Hai hoàng tử cùng gật đầu đồng ý, rồi hành lễ cáo biệt. Trong lúc hành lễ, một con búp bê vải từ trong ống tay áo của Tứ hoàng tử rơi ra. Đó là một con búp bê nam mặc trường bào màu trắng, đầu đội quan ngọc được đẽo bằng gỗ. Tứ hoàng tử vội vàng cúi xuống nhặt bỏ vào ống tay áo.
- Con búp bê đẹp quá! Có thể cho tỷ xem một chút được không? – Đức Dung công chúa mở lời hỏi.
- Được! – Tứ hoàng tử lấy con búp bê vải từ trong tay áo ra, đưa cho Đức Dung công chúa.
Đức Dung công chúa nhận con búp bê, cẩn thận ngắm nhìn. Từng đường kim mũi chỉ của con búp bê đều rất tỉ mỉ, dường như người thêu đã đặt hết tâm tư vào nó. Con búp bê hơi nặng, bên trong nó không nhét loại bông vải như thông thường, có lẽ là mấy loại hạt nào đó.
- Con búp bê này thêu khéo quá. Chắc người thêu nó là một cô nương khéo tay lắm đây.
Tứ hoàng tử mỉm cười, không phủ định lời khen của Đức Dung công chúa:
- Đúng vậy, nàng rất khéo tay!
Cùng nhau lớn lên bao nhiêu năm, Đức Dung công chúa nhận ra ngay đây là nụ cười chân thật trong vô số nụ cười giả tạo của hoàng đệ mình. Trong lòng nàng bỗng đấy lên nỗi bất an. Nàng đưa con búp bê cho hoàng đệ, nói:
- Được rồi, Thời gian không còn sớm nữa, hai đệ cũng nên đi thôi!
Sau khi bọn họ cáo biệt nhau, Đức Dung công chúa lại tiếp tục rảo bước trở về cung Tâm Ngọc, nhưng bước chân của nàng không còn nhanh như trước. Tâm trí của nàng lúc này không còn đặt vào tên gián điệp nữa mà lại là con búp bê ấy.
“Tịnh muội, muội vẫn còn yêu Doãn hoàng đệ chứ? Cho dù muội còn yêu đệ ấy, giờ muội đã được tự do, ta mong con đường tương lai mà muội chọn sẽ được bình yên hạnh phúc.
Cho dù tình yêu của muội được hồi đáp. Ta cũng mong muội hãy từ bỏ tình yêu này đi. Vì Doãn hoàng đệ không phải là hạnh phúc của muội!”