Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn mưa to gió lớn ngoài cửa sổ, Chỉ Nhu ngồi trước cửa sổ, tính trước thời gian đóng cửa.

Đã sang tháng mười một, tại sao còn có bão? Sức mạnh của mùa thu không được phép khinh thường, mưa lớn gió lạnh làm người ta cảm nhận được cái lạnh mùa đông.

Nhìn mưa lớn ngoài cửa, sờ sờ bụng cao ngất, Chỉ Nhu luôn luôn lạc quan lại uất giận.

Đã lâu không có loại cảm giác tịch liêu này, cho tới nay cô luôn sống nương tựa vào đứa con trong bụng, coi cục cưng như trọng điểm sinh mệnh của mình, đã lâu chưa từng có phiền muộn như vậy. Không thể tưởng tượng được nỗi buồn vô hạn lúc trước rời khỏi Ngự Am lúc này lại khắc lại bay vào trong đầu. Đều do Ngự Am hiện vào cuộc đời cô. Anh xuất hiện làm hỗn loạn lòng cô. Vốn tưởng rằng anh sẽ khẩn cầu cô trở lại bên cạnh anh, không nghĩ tới hết thảy đều chỉ là vọng tưởng của cô. Anh nhất định có niềm vui mới? Cho nên đã quên sự tồn tại của cô. Chỉ Nhu nhíu chặt mày, không nghĩ tới, đèn lúc này lại tắt, sợ tới mức cô kêu to không ngừng.

Sao lại đột nhiên mất điện! Chuyện đau khổ nhất khi có bão là mất điện không báo trước.

Tay Chỉ Nhu dán lên cạnh bàn, đi dọc theo bên cạnh đến quầy tính tiền.

Nhớ không lầm, trong ngăn kéo có một cái đèn pin loại nhỏ... Cô vươn tay sờ, tìm được rồi.

Cô vội vàng mở chốt ra, nhưng pin bên trong cũng như điện không có, chỉ phát ra những ánh sáng mỏng manh.

Tại sao có thể như vậy? Cô Diệp Chỉ Nhu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ tối... Cô muốn bình tĩnh, bình tĩnh. Cô không phải một mình, còn có cục cưng trong bụng làm bạn với cô, đừng sợ, đừng sợ! Cô không ngừng cổ vũ mình, muốn mượn điều này quên đi cảm giác sợ hãi.

Không dám di chuyển lung tung, cả người run run ngồi xuống xuống dưới bàn gần cửa, lợi dụng ánh sáng mờ mờ chiếu sáng mình.

Ánh sáng đèn pin càng lúc càng mờ, tiếng khóc của Chỉ Nhu chậm rãi vang lên.

Ngự Am... Mau tới cứu em... Ngự Am... Anh ở nơi nào... Trong đầu cô hiện lên thân ảnh của Ngự Am, nhưng bất kể cô kêu gọi như nào, trong màn đêm đen kịt, đáp lại cô chỉ có tiếng mưa gió ngoài cửa sổ ——

~~~~o0o~~~~

Vừa xuống máy bay, mưa to gió lớn lập tức biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Lúc này trong đầu Ngự Am chỉ có thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt của Chỉ Nhu, mấy ngày ra nước ngoài, anh không có lúc nào là không nhớ đến cô. Nguyên nhân vì chi nhánh công ty ở New York có chút phiền toái về hàng độc quyền, anh phải bỏ mọi việc vội vàng bay sang xử lý. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh lập tức đáp máy bay trở về, trước khi mọi chuyến bay bị hoãn, anh đã kịp đáp chuyến cuối cùng về Đài Loan.

Đến sân bay quốc tế, anh lập tức bắt xe đi tới chỗ ở của Chỉ Nhu ở nội thành Đài Bắc.

Khi xe taxi dừng lại trước hiệu sách, nhìn màn đêm đen tối ở ngã tư đường, Ngự Am kêu than không ổn trong lòng.

Không phải là mất điện chứ? Chỉ Nhu có chuẩn bị phòng ngự tốt hay không? Anh lo lắng xuống xe, trực tiếp đi đến trước cửa hàng.

“Chỉ Nhu? Chỉ Nhu?” Cửa hiệu sách không khóa lại, toàn bộ tâm tình Ngự Am căng thẳng, đẩy cửa hiệu sách ra, kêu gọi tên cô trong bóng đêm.

Anh khẩn trương tìm kiếm thân ảnh Chỉ Nhu trong màn đêm u ám, cuối cùng, anh nhìn thấy ánh sáng mỏng manh trong bóng đêm.

“Chỉ Nhu? Em không sao chứ?” Ngự Am vội vàng tiến lên bên cạnh cô, khi nghe thấy tiếng khóc nức nở, trái tim treo trên không trung của anh tan nát toàn bộ.

Khi hai tay chạm tới thân thể mềm mại lại lạnh như băng, một cảm giác yên ổn mới hiện lên trong lòng.

Ngự Am cởi áo khoác phủ lên người cô, vươn tay gắt gao ôm Chỉ Nhu, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cô.

“Am…” Tiếng nói nức nở truyền đến từ trong lòng, khiến anh đau lòng vô cùng.

Anh xuất hiện. Trong đêm đen anh nghe thấy tiếng gọi của cô.

“Có anh ở đây, đừng sợ, anh sẽ vẫn canh giữ ở bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không rời khỏi em”. Anh tựa đầu mình vào cằm Chỉ Nhu, hôn lên trán cô sau đó nói.

Ngự Am không thể tha thứ được mình không thể ở bên cạnh cô, anh đã không thực hiện hết chức trách của người chồng, anh quá kém cỏi.

“Am, mất điện... Em rất sợ!” Lúc này Chỉ Nhu giống như một cô bé, gắt gao ôm lấy cánh tay Ngự Am, giống nhau như anh là tấm gỗ duy nhất trên biển rộng, buông lỏng tay, cô sẽ chìm vào vực sâu vô tận.

“Là lỗi của anh! Anh cần phải ở bên cạnh em” Vừa nghĩ đến sự kinh hách Chỉ Nhu vừa nhận, hơi thở Ngự Am truyền đến vị chua xót.

Ngự Am xuất hiện khiến Chỉ Nhu được an ủi, trái tim bất an của cô an ổn hơn, có sự ấm áp của anh, đêm tối không hề gian nan.

Hai người ôm nhau trong góc bàn, trao đổi nhiệt độ cơ thể cho nhau, tim đập. Thật lâu sau, điện rốt cục cũng có.

Lúc này Chỉ Nhu đã sớm vì kinh hách mà mất hết sức lực, mờ mịt ngủ trong lòng anh.

Ngự Am ôm Chỉ Nhu, nhẹ nhàng ôm cô đi đến phòng ngủ sau nhà. Vừa vào sau nhà nơi cô trải qua cuộc sống hàng ngày, Ngự Am tức thì bị sự đơn sơ bên trong dọa cho kinh hãi.

Bài bố đơn giản không đủ mọi vật dụng, anh thế nhưng lại để người mình yêu nhất sống ở nơi này! Trời ạ! Anh căn bản chính là người cha, tình nhân không hoàn thành trách nhiệm. Anh thề, từ nay về sau anh sẽ không để Chỉ Nhu rời khỏi anh. Anh muốn toàn tâm toàn ý tới chăm sóc người phụ nữ này! Anh nợ cô nhiều lắm. Nhẹ nhàng đặt Chỉ Nhu xuống giường, Ngự Am nằm xuống bên cạnh cô. Anh ôm chặt cô, cùng cô đi vào giấc ngủ...

~~~~o0o~~~~

Một đôi tay rất nặng không khách khí đặt trước ngực cô làm cho Chỉ Nhu có chút khổ sở đẩy nó ra, nhưng nó lại không an phận vén góc áo lên, trực tiếp luồn vào trong, trực tiếp thăm dò tới trước ngực cô, phủ lên ngực do trướng sữa mà vượt tới cỡ F của cô.

Chỉ Nhu muốn đẩy đôi tay kia ra, nhưng nó lại lão luyện vuốt ve, uốn lượn.

Cô hưởng thụ nhắm mắt lại, không đúng! Ai sẽ làm thế với cô? Hai mắt sương mù mở ra, lý trí thanh tỉnh.

Cô vội vàng kéo đôi tay kia ra, sau đó trừng mắt với gã đàn ông còn nhắm chặt hai mắt bên cạnh, Ngự Am? Anh tại sao lại ở chỗ này? Chỉ Nhu cau mày cố gắng hồi tưởng đêm qua. Ngay khi cô suy nghĩ, Ngự Am nói.

“Tỉnh rồi! Bảo bối?” Anh lười nhác lên tiếng, một lần nữa vươn tay vuốt ve nhũ hoa của cô

“Đợi chút! Phải nói cho rõ ràng, Ai là bảo bối của anh… Còn nữa, đừng động thủ động cước với tôi!” Chỉ Nhu lại đẩy tay anh ra, bụng tròn vo khiến cô không thể thuận lợi đẩy thế công của anh.

“Bảo bối của anh chỉ có em thôi” Anh ôm giai nhân một lần nữa, nói bên tai cô.

“Anh ghê tởm hay không? Buồn nôn hay không...” Chỉ Nhu muốn đẩy anh ra, bất đắc dĩ lại bị anh ôm lại càng chặt.

“Lời ngon tiếng ngọt của anh chỉ nói cho một mình em nghe, lúc này, anh sẽ không buông tay” Trước khi về nước anh đã quyết định bất kể trả giá bao nhiêu, anh phải đưa Chỉ Nhu về Ngự gia, độc chiếm cô, yêu thương cô đến chết.

“Ngự Am tiên sinh, tôi nghĩ anh nhầm lẫn cái gì phải không? Nơi này không có bảo bối anh muốn tìm, mời anh buông ra!”

Chỉ Nhu đẩy anh ra, bảo trì khoảng cách với anh.

“Chỉ Nhu, bây giờ không phải lúc bốc đồng, không lâu nữa đứa nhỏ sẽ chào đời, em cũng không muốn nó ra đời mà không có cha chứ? Anh nợ em nhiều lắm, nhiều lắm… Trở lại bên cạnh anh đi! Để anh chăm sóc hai mẹ con em đi!” Ngự Am giữ chặt tay cô, thiệt tình thành ý nói.

Ngự Am nói làm cho tim Chỉ Nhu đập mạnh và loạn nhịp một hồi lâu. Cô là cảm động hay là tức giận? Cô không biết anh giữ cô lại là xuất từ chân tình hay là vì đứa nhỏ? Nếu anh thật tâm, vì sao vài ngày qua anh cũng không xuất hiện? Đây là biểu hiện quan tâm một người, yêu một người sao?

“Nếu anh làm như vậy toàn bộ là vì đứa nhỏ, anh không cần phải phí công lớn như vậy! Đứa nhỏ này là của tôi, tôi sẽ không tặng nó cho Ngự gia” Cô rưng rưng kiên quyết nói.

“Diệp Chỉ Nhu! Em coi anh là gì? Một dã thú không tình cảm muốn người nối dõi tông đường sao? Em thật sự đã cho rằng anh quan tâm em vì đứa nhỏ này sao? Trời ạ... Em đến tột cùng coi tình cảm của anh là gì…” Ngự Am không nghĩ tới anh trong cảm nhận của Chỉ Nhu chỉ là người đàn ông thiển cận như thế! Cô lại coi thành ý thực tâm yêu cô là vũ khí cướp đoạt đứa nhỏ trong bụng sao?

“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu anh thật sự còn yêu tôi, vì sao thời gian này cũng chưa tới tìm tôi? Giống như biến mất khỏi thế giới này…” Nghĩ tới cô ngu ngốc chờ đợi, Chỉ Nhu cảm thấy lòng tràn đầy uất ức, không khỏi nức nở khóc ồ lên.

Nghe thấy lời nói của Chỉ Nhu, nội tâm Ngự Am hoan hỉ vô cùng.

Nghe cô nói như vậy, nội tâm cô là chờ mong anh xuất hiện. “Bởi vì chi nhánh công ty ở New York có một ít vấn đề, cho nên anh phải khẩn cấp sang xử lý, anh từng muốn thử gọi điện thoại cho em, nhưng anh lại chật vật phát hiện, anh không có phương thức gì liên lạc với em...”

Chỉ Nhu nhìn anh, trong lòng như là đã sớm tha thứ cho anh.

Từ khi Ngụy Như Thục nói những lời kia, cô cũng đã tha thứ cho sự vô tình của anh lúc trước, nhưng cô tìm không thấy lý do gì có thể trở lại bên cạnh anh, đặc biệt là dưới tình huống bặt vô âm tín.

“Anh nói toàn bộ là thật tâm?” Nội tâm cô mừng rỡ như điên, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình vô cùng trấn định.

“Mỗi chữ đều là lời tận đáy lòng của anh” Ngự Am cầm tay Chỉ Nhu, đặt ở trước ngực, thâm tình chân thành nhìn cô nói.

“Đến đây, anh đeo lại cho em” Tiếp theo anh lấy ra vòng cổ kim cương trong ví, từ khi Chỉ Nhu trả lại anh, anh không có lúc nào là không mang nó bên người, mỗi khi anh nhớ cô, sẽ lấy vòng cổ ra suy tư.

“Anh vẫn mang bên người?” Hốc mắt Chỉ Nhu lại ươn ướt.

“Như vậy anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của em...” Anh nói.

Hai tay vội nắm chặt vòng cổ kim cương giá trị vô kể kia. Chỉ Nhu hoàn toàn bị nhu tình của Ngự Am hòa tan, cô tựa vào trước ngực anh, rơi vào giữa hạnh phúc. Nhưng không được một lúc, cô lại nghĩ tới cái gì, ngồi thẳng người, sau đó đứng đắn nhìn anh.

“Em phát hiện anh chưa bao giờ nói ba chữ kia với em nha...” Cô xụ mặt, bĩu môi nói.

“Ba chữ gì?” Anh nghi hoặc.

“Anh...” Cô bị anh chọc tức.

“Anh đùa em thôi, anh đương nhiên biết em muốn nghe cái gì, nếu em đồng ý gả cho anh, anh đồng ý mỗi ngày đều nói với em” Anh khẽ hôn lên trán cô, sau đó nhu tình ôm cô nói.

“Em đương nhiên đồng ý... A...” Chỉ Nhu nói còn không có nói xong bụng liền truyền đến cơn đau bụng sinh mãnh liệt, khiến cô đau kêu ra tiếng.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Ngự Am rất sợ là lực đạo mình ôm quá mạnh làm cô bị thương, vội vàng khẩn trương hỏi.

“Bụng em đau quá...” Trán cô chảy đầy mồ hôi, cắn môi dưới chịu đau đớn.

“Tại sao có thể như vậy?” Ngự Am luống cuống tay chân, không hiểu được làm như thế nào mới làm cho Chỉ Nhu thoải mái chút.

Truyền đến cảm giác ẩm ướt, rồi nước ối dần dần chảy ra, Chỉ Nhu cả kinh.

“Em, em muốn sinh con”

“Cái gì?”

“Mau đưa em đi bệnh viện... Cục cưng của chúng ta sắp chào đời...” Chỉ Nhu ôm chặt cánh tay Ngự Am, chịu được từng cơn đau bụng.

“Chúa tôi…” Anh hưng phấn lại lo lắng kinh hô.

Không nghĩ được nhiều, Ngự Am cẩn thận ôm Chỉ Nhu, vội vàng phóng ra ngoài, gọi taxi chạy tới bệnh viện gần nhất.

Trải qua từng cơn đau bụng, sau ba tiếng Chỉ Nhu sinh hạ một cậu nhóc bốn cân ba.

Niềm vui sướng thăng cấp làm cha mẹ khiến bọn họ ôm nhau chảy nước mắt trong phòng bệnh.

“Vất vả rồi bà xã”

“Ai là bà xã anh, em vẫn chưa đồng ý gả cho anh…” Chỉ Nhu tuy rằng suy yếu, nhưng tâm thích đùa anh lại một chút cũng không chịu ảnh hưởng.

“Cái gì? Em rõ ràng đồng ý gả cho anh!” Anh trừng lớn mắt.

“Em nào có nói em đồng ý gả cho anh, anh ngay cả kia ba chữ cũng không nói ra miệng, em mới không lấy người chồng keo kiệt như anh”

“Anh... Chỉ Nhu, nhìn anh, anh muốn nói cho em, em vẫn rất yêu em, vô cùng vô cùng yêu em! Lúc trước nếu không phải em lén trốn đi, anh đã sớm cưới em làm vợ”. Nghĩ đến thống khổ lúc đó mất đi Chỉ Nhu, toàn thân Ngự Am còn sợ hãi đến lạnh run.

“Rất xin lỗi, em không phải cố ý đi, bởi vì ngay lúc đó em thật sự rất thống khổ, em nghĩ rằng anh hận em... Em không thể thừa nhận anh không yêu em, chán ghét em...” Nhớ tới sự bối rối lúc đó, đáy mắt Chỉ Nhu hiện lên tầng tầng nước mắt.

“Rất xin lỗi... Anh làm sao có thể chán ghét em chứ! Yêu em còn không còn kịp nữa là!” Ngự Am đau lòng lau đi nước mắt bên khóe mắt cô, phủ lên vô số nụ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Đây là lúc nào mà các con còn trình diễn loại tiết mục này?” Triền miên vô cùng, ngoài cửa đột nhiên đi vào Ngự Trạch Thiên bồi hồi đợi.

“Ngự lão tiên sinh” Chỉ Nhu xấu hổ gật gật đầu với ông.

“Ba, ba rất không lễ phép” Ngự Am tức giận chỉ trích.

“Chỉ Nhu, đến lúc này rồi mà còn gọi ta lão tiên sinh, phải sửa thành ba!” Ngự Trạch Thiên không chịu ảnh hưởng của con trai, cười hoan hỉ nói.

Không thể tưởng tượng được ông chẳng những có thêm một cô con dâu lại còn thêm một cháu trai, toàn bộ tâm tình vui sướng tựa như bay lên trời.

“Vâng, ba...”

“Kế tiếp chúng ta nên đến chuẩn bị hôn sự, sau gần một năm hôn lễ cuối cùng là có thể cử hành! Đầu tiên phải nói tin tức tốt này cho Ngự Hạo, nó và Hân Hân chờ ngày hôm nay đã lâu...” Ngự Trạch Thiên tính toán.

Ngự gia có quy định bất thành văn, kết hôn dựa theo trình tự sắp xếp anh em, bởi vì hôn sự của Chỉ Nhu và Ngự Am chậm mấy tháng, khiến cho anh hai Ngự Hạo và Hân Hân cây không liền cành, đây có thể là tam hỉ lâm môn.

“Ta thấy hôn lễ nên tổ chức ở khách sạn Quân Duyệt, sau đó...” Ngự Trạch Thiên bắt đầu lên kế hoạch cho tiệc cưới, nhưng hai người đương sự lại vô tâm quản đến, bởi vì trong mắt bọn họ chỉ có nhau, thời gian ôn tồn cũng không đủ, thật sự không rảnh quản kế hoạch kết hôn vĩ đại của Ngự Trạch Thiên.

Bla ble nói một đống lớn, phát hiện hai người này căn bản không có ý thảo luận, Ngự Trạch Thiên đành phải vỗ vỗ mông rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ta thấy ta nên đi tìm cháu trai của ta là tốt nhất... Trên đời này quan tâm người già chỉ có trẻ nhỏ…”

Ông rời đi, hai người lập tức nhiệt tình hôn.

~~~~o0o~~~~

Trải qua một vòng lớn, Ngự Am rốt cục thành công ôm mỹ nhân về. Nhìn hai đôi vợ chồng hạnh phúc dào dạt trước mặt, khóe mắt Ngự Trạch Thiên dần dần ướt át.

Tại một ngày trọng yếu, con trai cả Ngự Am và con thứ Ngự Hạo đồng thời tổ chức hôn lễ, hội trường trang nghiêm, ông dốc hết tâm huyết an bài. Hôn sự hai con trai Ngự gia cuối cùng cũng thuận lợi. Nhưng nhìn bóng dáng người ta song song đối đối, ra ra vào vào, nhìn nhìn lại con út Ngự Diễm làm bộ dáng binh sĩ kia, ông không khỏi lo lắng Tiểu Lục ông an bài có thể thất bại hay không.

“Anh cả, anh hai, chúc mừng hai người các anh bị dự mưu thành công” Nhìn hai người anh toàn bộ rơi vào bẫy rập của cha, Ngự Diễm không khỏi xúc động tiếc hận vì bọn họ.

Hai người Ngự Am, Ngự Hạo nhìn nhau cười, nhìn cô dâu dịu dàng bên cạnh, bọn họ tuyệt không hối hận đi vào cạm bẫy hôn nhân. Ai nói hôn nhân là phần mộ, đối với bọn họ mà nói, đó chính là mở đầu một câu chuyện cổ tích.

“Hi vọng tương lai không lâu cũng có thể truyền đến tin tức tốt của em” Ngự Am vỗ vỗ cánh tay em trai yêu, khán giả cậu ta hôm nay mang đến, căn bản chính là một cô nữ hầu.

“Nói đến đây em vẫn còn tức, ba căn bản chính là bất công, nhìn cô dâu đáng yêu thanh tú của các anh, lại khăng khăng đưa đến cho em một con khủng long...” Ngự Diễm trợn trắng mắt nói.

Cậu vĩnh viễn quên không được cậu tình cảnh lần đầu tiên gặp Cổ Tiểu Lục, khi cha muốn cậu kết giao với cô ta, Ngự Diễm thật sự rất muốn trực tiếp nhảy vào cốc nước.

“Cô ta? Khủng long?” Hai anh em khó có thể tin nhìn cô gái yêu kiều động lòng người kia.

“Quên đi, lười nhắc lại” Nói đến quá trình thay đổi cô ta, Ngự Diễm lại chảy đầy mồ hôi lạnh.

Ngự Am, Ngự Hạo cũng không biết là em trai chỉ có bất đắc dĩ và chán ghét Tiểu Lục. Hôm nay cậu mang theo cô nàng tham dự hôn lễ trọng yếu như thế mới biết, Tiểu Lục ở trong lòng cậu nhất định có đủ phân lượng. Nhưng bọn họ rất ăn ý không đi chọc phá Ngự Diễm, bởi vì mạnh miệng di truyền của Ngự gia.

Nhưng lúc này Ngự Trạch Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi nhìn con út, lại đau đầu lên. Ông chọn ba cô con dâu cho ba đứa con trai, hai đứa trước đều thành công, tin tưởng đứa cuối cùng nhất định có thể đại công cáo thành. Tuy rằng như thế, nhưng nhớ tới ngoại hình đặc thù của Tiểu Lục, Ngự Trạch Thiên không khỏi lo lắng cho hành vi cực kỳ mẫn cảm của con út với Tiểu Lục…

Toàn văn hoàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang