• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh Tố học ngành kiến trúc ở một đại học trong thành thị.

Đó là một khu nhà trăm năm cổ kính, tòa nhà dạy học tường gạch ngói đỏ, đường rải nhựa rộng lớn, rừng trúc xanh rì. Mọi thứ đều giản dị mà xinh đẹp như thế, trong sự yên tĩnh mang theo mùi sách nồng đậm.

Linh Tố thực yêu thích vẻ tường hòa tịch mịch này, cô như được trở về với khoảng thời gian trước khi gặp người nhà họ Bạch kia.

Mọi bi thương tựa hồ đều bị ngăn cách bên ngoài tường vây của trường học.

Linh Tố không hề giống như thời kỳ trung học một mình đi về, ngẫu nhiên sẽ cùng bạn học tham gia tự học, đi dạo phố, quan hệ có vẻ hòa hợp. Nhưng cũng không có ai đối với cô đặc biệt tốt, trên người cô luôn có khiến người ta cảm thấy không dễ gần gũi.

Bạn học tò mò: “Cả ngày bạn luôn có chút đăm chiêu, rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”

Linh Tố nghĩ nghĩ nói: “Mình đang viết tiểu thuyết.”

Bạn học hiểu ra.

Linh Tố so với lúc xưa có thêm một chút dí dỏm.

Cuối kỳ cuộc thi chấm dứt, bạn học đều rời khỏi trường học, chỉ chờ học kỳ sau lại đến xem thành tích. Linh Tố ở lại, đó là bởi vì cô thật sự không có nhà để về.

Căn phòng mẹ để lại đã bị bán đi, cố gắng giữ lại cũng không được, tiểu khu đó dùng để xây dựng hoa viên. Chỉ có một mình cô ở trong ký túc xá oi bức, ban đêm ở trường học vào dịp nghỉ hè vô cùng im lặng, côn trùng trong bụi cỏ dưới cửa sổ kêu to đến nửa đêm, làm bạn với cô đi vào giấc ngủ.

Từ một thành phố này đến một thành phố khác, nơi nào cũng không phải là nhà.

Thật sự nhàm chán, cô liền tìm việc để dạy thêm. Một cô bé học trung học cơ sở, tóc chuyên môn cắt tỉa như cỏ dại, một bên lỗ tai bấm ba lỗ, nhìn đã cảm thấy đau.

Tiểu nha đầu kia khẩu khí còn rất lớn: “Thẩm lão sư, cô nên đổi kiểu tóc đi, lại thay một bộ quần áo màu sắc sặc sỡ một chút.”

Linh Tố ngoảnh mặt làm ngơ, nói: “40 phút, em làm cho xong bài kiểm tra này đi.”

Cô bé mân mê miệng: “Gì chứ sao lại nghiêm túc như vậy. Mẹ em nói, đến lúc đó sẽ bỏ tiền để em lên trung học phổ thông mà.”

Linh Tố nhìn cô bé: “Tiền của cha mẹ có thể cung phụng để em tiêu xài cả đời sao?”

Cô bé có vài phần đắc ý: “Chẳng lẽ cô còn không biết ba em là ai?”

Là ai? Còn có thể là đại gia như Lý Gia Thành (tỷ phú Trung Quốc) sao?

Nhưng mà người lớn lại cưng chiều đứa nhỏ như vậy, Linh Tố có tư cách quan tâm sao?

Đầu năm nay, thầy dạy thêm chính là biến thành thư đồng.

Nhưng cô vẫn không muốn quay trở lại cuộc sống cũ. Vẫn có khúc mắc.

Kỳ thật cũng không phải không có người quen tìm đến cô. Cũng không biết vì sao họ tìm tới được, ở trường học gọi cô lại, tất cung tất kính, cầm lên một phong bì.

Vài lần đầu Linh Tố kiên nhẫn khéo léo từ chối, đến sau đó, chỉ nói rằng tìm lầm người.

Về sau cũng không có người tìm tới nữa. Chắc là đã biết cô đang bế quan.

Đương nhiên Linh Tố biết con người luôn có thân thích họ hàng, nhưng cô chưa từng giao thiệp qua. Thời điểm mẹ còn sống đối với việc này giữ kín như bưng. Linh Tố mọi việc quấn thân, cũng cơ hồ đã quên mất. Cho tới bây giờ, nhàn rỗi nhàm chán, tò mò kia mới lại xuất hiện.

Con người ở trên đời, luôn muốn tìm một phần lòng trung thành.

Từ trong miệng của mẹ, mơ hồ biết Thẩm gia ở trong chốn tu hành vẫn rất có danh tiếng. Mẹ nhắc tới nhóm tổ tiên, luôn không tránh khỏi có chút cao ngạo, cứ như quý tộc nghèo túng hồi tưởng lại sự phồn hoa ngày xưa.

Thẩm gia từ khi nào thì một mình cô đơn ở giữa nhân gian? Điều phức tạp này vẫn luôn khiến Linh Tố mê hoặc không rõ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, trường học lan truyền câu chuyện về quỷ hồn.

Bạn cùng phòng Lý Lộ miêu tả sinh động như thật, giống như tận mắt nhìn thấy.

“Khu Tam Giáo, chính là khu Tam Giáo. Ở đó toàn chuyện ma quái, hàng năm đều có người chết, dường như bị nguyền rủa. Theo truyền thuyết nơi đó trước kia phía dưới là bãi tha ma, người chết trước thời kỳ giải phóng đều được chôn bừa tại đó. Mấy ngày hôm trước có nữ sinh một mình lên tự học, ngày hôm sau liền bị phát hiện treo cổ ở phòng học 427 tầng 4.”

“Nhưng tầng 4 chỉ có đến 426 thôi mà!”

“Cho nên mới nói là chuyện ma quái a!”

Linh Tố thật sự nhịn không được, xì bật cười.

Mọi người đều quay đầu lại: “Linh Tố, cười cái gì?”

Linh Tố vội vàng khắc chế, nói: “Mình chỉ là cảm thấy, người tự sát rất dễ bị choáng váng.”

“Bạn biết nữ sinh kia là tự sát.”

“Làm sao có thể có chuyện ma quái được, không phải tự sát thì là gì.”

“Bạn không biết rồi, trên thế giới này có rất nhiều lực lượng mà chúng ta không biết.”

Sao lại không biết? Tôi mới là người rõ ràng nhất đây.

Linh Tố khép lại sách tiếng Anh, ách xì 1 cái.

Cô có chút mỏi mệt, bởi vì một đêm trước ngủ không ngon. Trong không gian linh lực dao động, cô đều có cảm giác, ngày hôm qua khi nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, chỉ biết phụ cận đã xảy ra bất hạnh.

Sau đó không có cách nào khác tiếp tục ngủ, lại không thể đi xem đến tột cùng, trằn trọc đến tận sáng.

Tam Giáo là khu phòng học 4 tầng đã được kiến tạo năm mươi năm, sàn bằng gỗ, hoàn cảnh hẻo lánh, bốn phía cây cối rậm rạp, đông ấm hạ lạnh, cô ngày thường thật sự thích đến đó tự học.

Mà Tam Giáo xác thực cũng được xem như là một quỷ ốc. Nơi đó địa mạch cực âm, thời điểm cải tạo giáo xá lại sửa lại cửa, khiến một vài quỷ hồn bị hấp dẫn đi qua cả buổi tìm không thấy đường ra, giống như rơi vào mê cung vậy. Linh Tố đi đến đó tự học, có khi nhân tiện cũng làm chút việc thiện, hảo tâm chỉ đạo cho quỷ hồn đi ra ngoài.

Sinh viên nữ tự sát kia, kỳ thật đã treo cổ ở gian để dụng cụ lau rửa cách vách phòng 426. Gian phòng đó có một cửa sổ nhìn ra đường, người đi qua ngẩng đầu nhìn thấy, kinh hô là chuyện ma quái. Bảo vệ đi lên vừa thấy, sinh viên nữ đó đã tắt thở lâu ngày.

Có người nói qua, trên đời này có rất nhiều thứ, cho dù ngươi cố gắng theo đuổi cũng không chiếm được, mà có những thứ, ngươi không muốn nó cũng tự mình đến, thì đó chính là tử vong.

Chuyện này trôi qua hơn nửa tháng, liền truyền ra chuyện ma quái ở Tam Giáo. Nói là người đi ngang qua luôn nhìn thấy bên cửa sổ có một bóng người, lại có sinh viên đêm khuya tự học nói sau khi đồng hồ điểm 12 tiếng thì có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Thậm chí còn có sinh viên lạc đường trong đó, vòng vo nửa giờ, mới tìm được đường ra.

Càng lan truyền càng huyền hoặc.

Nữ quỷ không đầu thai, tất nhiên là đang tìm kẻ phụ lòng.

Khung cửa sổ kia đối diện với con đường chính đến căn tin, tan học sinh viên đều đi qua đó, khiến các nam sinh mỗi ngày bước qua bất luận có gì hay không đều chột dạ, sởn hết da gà, giống như có ai đó ở sau lưng nhìn chằm chằm vậy. Vì thế tuy rằng cuối kỳ phòng tự học thiếu thốn, nhưng rất ít người đến Tam Giáo tự học.

Cũng may không được bao lâu mới biết là bịa đặt, lời đồn đãi cũng theo đó mà biến mất.

Nghỉ hè, một buổi tối oi bức sau cơn mưa.

Tiếng chuông tự học kết thúc đã vang lên thật lâu, khu dạy học, khu ký túc xá và mảnh sân thể dục yên tĩnh không tiếng động. Dưới ngọn đèn đường trắng bệch có những đám thiêu thân không biết mệt mỏi phi vào.

Ven đường dưới một gốc cây nhỏ, luôn luôn có một hai đôi tình nhân đang tâm sự. Trong phòng học ngọn đèn theo thứ tự tắt đi, cuối cùng hết thảy đều trở về sự bình lặng.

Tam Giáo cũng giống như các tầng lầu khác, ngủ say trong bóng tối.

Bỗng có một tia sáng từ cửa sổ hiện lên.

Bảo vệ Giáp xoa xoa ánh mắt: “Dường như có người trong Tam Giáo?”

Bảo vệ Ất cười nói: “Trước sau cửa đều được khóa lại, làm sao có người đi vào được? Cho dù là trộm, thì trong đó ngoài bàn ghế gỗ cũng không có gì để mà trộm đâu.”

Khi nói chuyện lại có một tia sáng lóe ra một chút.

Bảo vệ Giáp thực nghi hoặc: “Là cái gì vậy!”

“Hay thật sự có chuyện ma quái?” Bảo vệ Ất dùng đèn pin chiếu chiếu vào phòng học kia.

Lướt qua vài lần, hết thảy bình thường, cũng không có tia sáng gì lóe lên nữa. Hai người nhìn thoáng qua, tiếp tục đi xuống tuần tra.

Ở cầu thang tầng hai của Tam Giáo, Phùng Hiểu Nhiễm hổn hển đưa cho nam sinh bên cạnh một bao hạt dẻ.

“Rau chân vịt chết tiệt, nên sớm nghe theo lời mình nói, không thể dùng đèn pin, không thể dùng đèn pin mà! Bạn không hiểu tiếng Trung sao?”

Nam sinh mập mạp gọi là rau chân vịt kia mang vẻ mặt như con dâu nhỏ bị bắt nạt: “Chủ gia, nơi này tối như vậy, không dùng đèn pin sao chúng ta nhìn thấy gì được!”

Phùng Hiểu Nhiễm đè thấp giọng nói: “Chúng ta là tới gặp quỷ hồn, không phải tới tìm bảo vật!”

“Ai nói gặp quỷ hồn thì không thể dùng đèn pin?”

Phùng Hiểu Nhiễm đang muốn phát hỏa, bỗng nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu có một tiếng răng rắc vang lên, tựa hồ có người đi lại trên lầu.

Cô vội vàng ra hiệu cho rau chân vịt im lặng.

Mặt trên là lầu 4, là chỗ lần trước xảy ra vụ tự tử. Tiếng bước chân kia rất nhỏ chậm rãi từ phía tây đi đến phía đông, lại chậm rãi đi thong thả trở về, đứng đúng trên đầu hai người Phùng Hiểu Nhiễm.

Phùng Hiểu Nhiễm rùng mình một cái, hóa ra là bàn tay ẩm ướt lạnh lẽo của rau chân vịt bắt lấy cô.

Rau chân vịt run rẩy hỏi: “Chủ gia, có phải nó đã phát giác ra chúng ta hay không?”

Phùng Hiểu Nhiễm miệt thị hắn: “Đường đường là nam nhi cao 5 thước, nghe được chút thanh âm đã bị dọa đến mức này!”

Rau chân vịt thực ủy khuất: “Đều nói là nữ quỷ, nhỡ đâu hận tất cả đàn ông con trai trong thiên hạ, vừa thấy liền giết người luôn, vậy phải làm sao bây giờ?”

Phùng Hiểu Nhiễm cười, nhìn nhìn rau chân vịt sở sở động lòng người nói: “Bạn yên tâm, nếu cô ấy muốn giết bạn, mình sẽ vận dụng thông linh đại pháp, trao đổi với cô ấy, nói bạn là GAY.”

Rau chân vịt trừng mắt, hít sâu một hơi. Đột nhiên một cơn cuồng phong thổi đến, hất hai người ngã xuống đất. Trong lúc nhất thời cửa sổ thủy tinh bị đập vỡ, cái bàn ngã xuống đất gây ra tiếng động, chung quanh vang lên náo động. Cuồng phong giống như quay về trong hành lang, thanh âm gào khóc thảm thiết, bén nhọn chói tai.

Phùng Hiểu Nhiễm ôm lỗ tai quỳ rạp trên mặt đất, hồn phách đã sợ tới mức bay đi 7 phần, chỉ cảm thấy sức gió này lớn đến nỗi cơ hồ thổi bay người hất tung lên tận trời vậy.

Đất rung núi chuyển, lại cảm giác được trong gió tựa hồ có cái gì lướt qua, dính ngấy lạnh lẽo, làm cho người ta toàn thân phát lạnh, mấy lần muốn nôn mửa.

Phùng Hiểu Nhiễm chịu không nổi, lên tiếng hét ầm lên.

Không nghĩ rằng tiếng quát to quãng tám của cô vừa vang lên, gió thong thả chậm dần rồi ngừng lại. Tuy rằng còn thực âm lãnh, nhưng đã không còn cảm giác dính ngấy như trước nữa.

Phùng Hiểu Nhiễm run run xoay người sang chỗ khác: “Ba… Ba… Thái Tiểu Ba, đó… Đó vừa rồi là nói giỡn. Bạn làm sao có thể…”

Đã thấy Thái Tiểu Ba mặt trắng bệch té trên mặt đất, sớm đã ngất đi.

Phùng Hiểu Nhiễm cảm thấy lớn chuyện, vội vàng đẩy hắn: “Rau chân vịt! Rau chân vịt! Bạn không chết đấy chứ!”

Thái Tiểu Ba vẫn hôn mê, một chút phản ứng đều không có. Phùng Hiểu Nhiễm dò xét hơi thở của hắn, cảm giác lâu dài hữu lực, không giống như là người sắp chết, cũng yên lòng.

Đột nhiên đỉnh đầu lại có một tiếng răng rắc vang lên. Lông tơ Phùng Hiểu Nhiễm dựng đứng, kinh hồn táng đởm.

Trong sự yên tĩnh đến tột cùng, cô kinh ngạc trừng mắt to.

Cô không nhìn lầm, một con hạc giấy lóe ra ánh sáng màu vàng nhạt nhu hòa bay qua bên cạnh, tựa như ảo mộng. Hạc giấy chụp cánh, vội vàng bay đi, sau đó toàn bộ tản ra thành một quả cầu sáng, dần dần trôi đi ở trong không khí.

Phùng Hiểu Nhiễm lắc lắc đầu, bỏ lại Thái Tiểu Ba, cố lấy dũng khí đi lên lầu.

Lầu 4 một mảnh bừa bãi, ánh trăng thảm đạm xuyên qua cửa sổ bị gió thổi bật mở ra mà chiếu xạ tiến vào. Cuối hành lang một mảnh hôn ám, mơ hồ có thể thấy được bóng người.

Phùng Hiểu Nhiễm túm nhanh đèn pin trong tay, run run chiếu qua.

Chùm tia sáng trước tiên chiếu đến một đôi chân đi giày xăng ̣đan, đi lên một chút, là bộ váy liền thân kẻ ca rô, lại hướng lên trên…

Nữ quỷ bỗng nhiên xoay người, một đôi con ngươi sáng ngời xinh đẹp, tươi cười quyến rũ.

Mỹ nữ. Phùng Hiểu Nhiễm nghĩ như vậy. Trên tay run lên, đèn pin rơi xuống mặt đất. Trong bóng đêm, hai mắt của nữ quỷ vẫn còn mang theo ánh sáng, âm khí dày đặc đập vào mặt.

Phùng Hiểu Nhiễm hít sâu một hơi, ngăn yết hầu hô to: “Quỷ a…”

Một bàn tay dùng sức bưng kín miệng của cô: “Bạn muốn gọi bảo vệ tới sao?”

Phùng Hiểu Nhiễm hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

Vừa tỉnh lại, tựa hồ chỉ qua một giây, bởi vì nữ quỷ xinh đẹp kia vẫn đang ngồi ở bên cạnh mình.

Phùng Hiểu Nhiễm theo phản xạ định kêu lên, nữ quỷ kia không kiên nhẫn ngăn cản cô: “Bạn học, bộ dạng của mình giống quỷ đến vậy sao?”

Phùng Hiểu Nhiễm ngậm miệng, nhìn kỹ. Đối phương xấp xỉ tuổi mình, ăn mặc mộc mạc, sắc mặt hồng nhuận.

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Bạn học, người dọa người, hù chết người mà.”

“Mình cũng không dọa bạn, đều là bạn tự mình dọa mình.” Nữ sinh kia cười cười.

Phùng Hiểu Nhiễm hỏi: “Bạn cũng đến thám hiểm sao?”

Nữ sinh nhướn lông mày: “Bạn thì sao? Diệp Công thích rồng (chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài, còn thực chất bên trong thì không)?”

Mặt Phùng Hiểu Nhiễm có chút hồng.

Nữ sinh nhìn sắc trời: “Đã khuya rồi, bạn nên trở về đi.”

Phùng Hiểu Nhiễm không cam lòng: “Tôi… Thời gian trước nữ sinh bị treo cổ là đồng hương của tôi…”

“Uhm.” nữ sinh nghĩ nghĩ: “Cũng tốt.”

Cũng tốt cái gì? Phùng Hiểu Nhiễm còn chưa kịp hỏi, chỉ thấy giữa hai hàng lông mày của cô sáng lên một chút. Một cảm giác nhẹ nhàng mới mẻ tiến vào trong não.

Một lát sau, Phùng Hiểu Nhiễm nghe được một tiếng kẽo kẹt có quy luật.

Nữ sinh thấp giọng nói: “Chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Phùng Hiểu Nhiễm còn chưa phản ứng lại, đã bị lôi kéo đi vào cuối phòng học.

Trong phòng học trống rỗng.

Phùng Hiểu Nhiễm kinh ngạc nhìn xung quanh, không có gì ở đây cả.

Nữ sinh bất đắc dĩ thở dài, vỗ vào bả vai cô, chỉ chỉ lên phía trên.

Phùng Hiểu Nhiễm cứng ngắc cổ rồi dần dần nâng lên.

Trong tiếng kẽo kẹt, thân hình cô gái ở giữa không trung nhẹ nhàng lay động.

Chân Phùng Hiểu Nhiễm mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

“Canh Lệ…”

Nữ sinh ngửa đầu nói: “Bạn học, ngửa cổ mãi mỏi lắm, vẫn là xuống dưới nói chuyện đi.”

Canh Lệ chậm rãi hạ xuống dưới. Sắc mặt cô tái nhợt, trừ cái này ra, so với lúc còn sống cũng không có gì khác nhau.

Phùng Hiểu Nhiễm thoáng yên tâm, không hề sợ hãi, nói: “Canh Lệ, bạn nói đi, là ai làm, mình nhất định sẽ báo thù cho bạn.”

Canh Lệ lại nhìn nữ sinh bên cạnh.

Nữ sinh nói với Phùng Hiểu Nhiễm: “Cô ấy thắt cổ bị thương đầu lưỡi, không nói được. Cô ấy bảo, mọi người đều hiểu lầm rồi, cô ấy là tự sát.”

Phùng Hiểu Nhiễm giật mình: “Cái gì?”

Nữ sinh nói: “Cô ấy nói, cô ấy tự sát, bởi vì biết được bản thân bị bệnh nan y, lại bị thất tình. Nhất thời ý nghĩ luẩn quẩn, không muốn sống nữa.”

Phùng Hiểu Nhiễm vừa bực mình vừa buồn cười: “Bạn, bạn, bạn thật sự là tức chết mình!”

Canh Lệ hổ thẹn cúi đầu.

Phùng Hiểu Nhiễm giận dữ: “Tuy rằng không quá thân thiết với bạn, nhưng mà quen nhau cũng đã nhiều năm. Sinh mạng sao có thể coi như trò đùa như thế?”

Thần sắc Canh Lệ thê lương.

Phùng Hiểu Nhiễm thở dài: “Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cha mẹ bạn sinh ra bạn nuôi bạn nhiều năm, hè vất vả, đông cực khổ, bạn chỉ cần thòng một sợi dây thừng, rồi sau đó trở về báo cho bọn họ biết sao?”

Canh Lệ khóc nức nở.

Nữ sinh bên cạnh nói: “Đủ rồi. Bạn ấy đã hiểu rồi. Bạn học, mình đưa bạn đi ra.”

Canh Lệ nghe vậy, cúi hạ người với nữ sinh kia một cái.

Nữ sinh cười nhẹ, ngón tay ở trong không khí vẽ một cái phù, một con hạc giấy phủ ánh sáng màu vàng duỗi cánh, bay ra phòng học.

Canh Lệ hướng Phùng Hiểu Nhiễm gật gật đầu, đuổi theo con hạc giấy rời đi.

Phùng Hiểu Nhiễm ngơ ngác nhìn cô biến mất, chuyển hướng sang nữ sinh: “Bạn là pháp sư?”

Nữ sinh không đáp, chỉ nói: “Bạn đã vừa lòng chưa, có thể đi trở về được rồi chứ?”

Phùng Hiểu Nhiễm không bỏ qua: “Bạn học trong trường này đúng không? Bạn tên là gì?”

Nữ sinh xoay người bước đi.

Phùng Hiểu Nhiễm hưng trí bừng bừng theo phía sau cô: “Mình luôn sùng bái người có dị năng. Mình gọi là Phùng Hiểu Nhiễm, hệ ngoại ngữ, tỷ tỷ họ gì?”

Nữ sinh bất đắc dĩ: “Bạn Phùng, hôm nay là ngày bảy tháng bảy, vừa qua nửa đêm, là ngày quỷ môn mở rộng. Nơi này âm khí nặng, bát tự của bạn hơi yếu, ở trong đây lâu đối với sức khỏe của bạn không tốt. Bạn mau trở về đi thôi.”

Phùng Hiểu Nhiễm nghe cô miệng đầy ngôn ngữ chuyên nghiệp, lại hoa chân múa tay vui sướng: “Bạn học, đại sư, làm quen một chút thôi!”

Nữ sinh thật sự không có biện pháp, nói: “Mình họ Thẩm, Thẩm Linh Tố.”

“Linh Tố? Bạn học, tên này của bạn thật hay nha. Bạn biết pháp thuật sao, có thể dạy cho mình không?”

Linh Tố liếc mắt xem thường.

Phùng Hiểu Nhiễm bỗng nhiên nhớ tới người bạn của mình: “Rau chân vịt! Rau chân vịt đâu rồi?”

Linh Tố còn chưa kịp ngăn cản, cô đã hô to gọi nhỏ đi xuống lầu.

Chợt nghe thấy bảo vệ quát: “Học sinh nào? Đã trễ thế này còn ở đây làm cái gì? Đừng chạy, đứng lại!”

Dưới lầu nháo loạn.

Linh Tố cười, đi vào trong bóng đêm.

***

Linh Tố đã đến tuổi này, nói về bạn bè, tính ra chỉ có một mình Hứa Minh Chính.

Nhưng mà Tiểu Hứa không thể trở thành bạn bè của cô. Cậu ấy vốn ái mộ cô, không làm tình nhân được, cũng rất khó làm bạn bè đơn thuần.

Mà ngoài Hứa Minh Chính người có thể cùng Linh Tố trao đổi, chỉ có mẹ cùng em gái, đáng tiếc hai người đều đã tạ thế.

Phùng Hiểu Nhiễm nói: “Linh Tố, có phải bạn là người trong truyền thuyết có mệnh khắc người thân không?”

Linh Tố cũng không giận cách nói năng không giữ ý của cô bạn, cười lạnh: “Vậy sao bạn không cách xa mình ra một chút?”

Phùng Hiểu Nhiễm cười: “Bạn nói bát tự của mình hơi yếu, bạn có năng lực đuổi quỷ, mình đi theo bạn chỉ có lợi.”

Linh Tố ngửa mặt lên trời thở dài.

Từ sau khi Phùng Hiểu Nhiễm biết Linh Tố có dị năng, thì luôn đuổi theo đòi bái sư. Linh Tố có thiên phú dị bẩm, không có gì để dạy cô. Lui tới lâu dài, liền trở thành bạn bè.

Gia cảnh Phùng Hiểu Nhiễm khá giả, nhiệt tình sáng sủa, ngây thơ rực rỡ. Tính cách này vừa vặn bù trừ cho Linh Tố, hai người đi cùng với nhau, người bên ngoài nhìn thấy đều lấy làm kỳ lạ.

Phùng Hiểu Nhiễm học hệ ngoại ngữ, tiếng Tây Ban Nha, lúc trước thành tích không tốt lắm. Cô không phải là sinh viên chăm chỉ, thường hay trốn học, cuộc thi tiếng Anh còn phải dựa vào Linh Tố giúp cô ôn tập.

Sắp phải nộp tiểu luận văn, Linh Tố nhắc nhở cô sớm một chút viết xong, cô không tin vừa mới chỉ viết được một trang, vừa vặn bị lão sư bắt gặp, bị giáo huấn đến chết khiếp.

Từ đó về sau, Linh Tố trở thành đại sư chỉ điểm cho cô, cuối tuần ra ngoài dạo phố, đều sẽ thỉnh giáo một tiếng: “Đi nam thành hay là đến bắc thị?”

Thậm chí hỏi: “Thẩm bán tiên, giúp mình tiên đoán một chút học kỳ này văn học sẽ thi những chương nào?”

Linh Tố tà nghễ liếc cô: “Chương 1 đến Chương 4″

“Tổng cộng có tận bốn chương.”

Linh Tố gật đầu: “Đúng vậy.”

Về dị năng của Linh Tố, Phùng Hiểu Nhiễm vẫn giữ miệng kín như bưng, thậm chí ngay cả Tiểu Thái Ba cũng không nhắc tới. Cô là một người bạn đáng tin cậy.

Phùng Hiểu Nhiễm vẫn muốn bái sư học nghệ với Linh Tố. Linh Tố nói bạn không có tuệ căn, học cũng không nổi, không bằng học chút phong thủy bình thường và cách xem tướng mạo

Phùng Hiểu Nhiễm liền hỏi: “Tướng mạo của mình như thế nào?”

Linh Tố trả lời chi tiết: “Bạn là người hưởng phúc.”

Phùng Hiểu Nhiễm nhất thời vui sướng hài lòng.

Linh Tố vốn định nói, tương lai bạn sẽ gả cho một thầy dạy học, di dân sang Mỹ, sẽ sinh ra 3 con trai, cứ thế làm nô lệ cho cả nhà. Sau nghĩ đến Phùng Hiểu Nhiễm luôn đầy cõi lòng thâm cừu đại hận nhắc tới mấy đứa cháu ác ma của mình, thề sẽ không sinh con trai, đành phải đem lời định nói nuốt vào trong lòng.

Sau đó, Linh Tố không chịu nổi Phùng đại tiểu thư nhì nhèo, thời điểm ngẫu nhiên siêu độ vong linh sẽ để cô ở một bên quan sát. Phùng Hiểu Nhiễm đi theo thấy nhiều yêu hận âm dương ly hợp, cũng có chút hiểu được vì sao Linh Tố luôn có gương mặt trầm tĩnh ít khi thay đổi đến vậy.

Hẳn cô thấy được quá nhiều rồi.

Đến năm ba, Phùng Hiểu Nhiễm có một người bạn trai, gọi là Đoạn Quyết.

Nói đến chuyện này, thật có chút dài dòng.

Một ngày Phùng Hiểu Nhiễm tìm đến Linh Tố, muốn cô cùng đến phòng tự học. Linh Tố đi theo cô, trên đường đi qua một phòng học nhỏ, Phùng tiểu thư liền dừng lại.

Cô xoay người ngượng ngùng nói với Linh Tố: “Bạn giúp mình nhìn xem, bên trong người đứng trên bục giảng thế nào?”

Lần đầu Linh Tố thấy Phùng đại tiểu thư có bộ dạng của một thiếu nữ, ngạc nhiên lại tò mò, lập tức tiến đến gần cửa sổ thủy tinh.

Trên bục giảng là một giảng viên nam. Nhìn tuổi thì còn rất trẻ, ước chừng cũng là vừa tốt nghiệp; nhìn diện mạo, trắng trẻo nhã nhặn, gương mặt no đủ, hai mắt hữu thần, mặc dù không phải thực anh tuấn, nhưng cũng rất hấp dẫn người khác.

Linh Tố cười: “Phùng Hiểu Nhiễm, thành thật nói với mình đi!”

Phùng Hiểu Nhiễm xấu hổ nói: “Buổi sáng hôm nay, thời điểm mình lái xe đến Dật Phu lâu, lốp xe bị dính đinh. Anh ấy giúp mình tháo ra, còn giúp mình đẩy xe đưa đến ký túc xá…”

Mặt Phùng đại tiểu thư đã đỏ hồng.

Linh Tố chậc chậc, chỉ chỉ bình giữ ấm trong tay Phùng Hiểu Nhiễm: “Chỉ chút ơn huệ nhỏ, đã khiến bạn đưa canh tới tận cửa sao?”

Phùng Hiểu Nhiễm gấp gáp: “Bạn nói thật đi, người đó thế nào?”

Linh Tố nói: “Con mọt sách.”

“Điều này còn cần bạn bảo sao!”

“Thực thành thật.”

“Còn có gì nữa không?”

“Uhm… Thật sự có năng lực.”

“Còn có gì nữa?”

Linh Tố vắt hết óc: “Trước mắt vẫn còn độc thân.”

Phùng Hiểu Nhiễm rốt cục vừa lòng.

Lúc này tan học, sinh viên nối đuôi nhau đi ra.

Linh Tố đẩy Phùng Hiểu Nhiễm một cái: “Còn không đi vào?”

“Mình còn chưa biết anh ấy gọi là gì?”

“Trên thời khóa biểu dán ở cửa không phải có tên sao?”

Thứ Năm tiết năm, tâm lý tội phạm học, giảng sư Đoạn Quyết.

Phùng Hiểu Nhiễm hít sâu một hơi, đi vào phòng học.

Linh Tố không theo vào, cô ở ngoài cửa, chỉ nghe thấy giọng nói của Phùng Hiểu Nhiễm hàm chứa ý xuân: “Đoạn Ngọc lão sư…”

Cô thiếu chút nữa ngã té trên mặt đất.

Đoạn Quyết thực xấu hổ, vội vàng sửa chữa: “Đoạn Quyết.”

Phùng Hiểu Nhiễm còn không biết sống chết, kinh ngạc: “Đoạn Tuyệt? Thầy đoạn tuyệt với ai vậy?”

Linh Tố ở bên ngoài quả thực muốn đập đầu vào tường.

Đúng là chết sững mà.

Đoạn Quyết đành phải ở trên bảng đen viết đủ tên mình, nói: “Bạn học, tên tôi phải là như vậy, đọc là jue.”

Bên trong trầm mặc vài giây, sau đó Phùng Hiểu Nhiễm cúi đầu chạy vọt ra.

Chuyện này cứ như vậy trở thành trò cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK