• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  "Đừng!" An Mặc Huyên cuối cùng vẫn, bị ép bức đến sụp đổ, khép lại hai chân, kinh hoảng la to, "Tịch Mộ Hàn, tôi xin ngươi, đừng..."

  Đó là chai dầu gội, hơn nữa lại to như vậy... chỉ là nghĩ thôi, An Mặc Huyên liền hận không thể chết đi cho rồi.

  "Đừng?" Tịch Mộ Hàn khẽ dừng lại động tác, tay kẹt giữa hai chân của An Mặc Huyên, nụ cười tàn nhẫn, "Vừa rồi không phải bản thân cô nói sao, thích được nhiều thứ khác nhau lên, bây giờ sao lại không muốn rồi? A, có phải còn chê chưa đủ to sao?"

  Hắn nói xong, lại thay đổi đồ vật khác.

  "Không! Đừng!" An Mặc Huyên khóc lên, "Tôi không có thích những vật kia! Tôi vừa nãy đều là nói lung tung đấy, Tịch Mộ Hàn, ngươi đừng đối xử với tôi như vậy, xin ngươi..."

  Tịch Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, rút tay lại, nắm lấy cằm của An Mặc Huyên, ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng, không lưu tình chút nào.

  "Cầu tôi, cầu như thế nào?"

  Lưng của An Mặc Huyên khẽ đơ, cô hiểu rõ ý của hắn.

  Nhưng nếu cô làm như vậy rồi, vậy mối quan hệ giửa hai người họ, lại có cái gì khác biệt đâu?

  Cô vẫn trở về lại lúc đầu, về tới cảnh ngộ hèn mọn không nổi của ban đầu .

  Nhưng nếu cô không nghe lời, Tịch Mộ Hàn tàn nhẫn như thế, nhất định sẽ đem các loại đồ vật, nhét vào trong cơ thể cô... đến khi cô thỏa hiệp mới thôi.

  Mặc kệ cô ở giữa lúc chọn như thế nào, kết quả cuối cùng, đều giống nhau.

  Cô... vô lực phản kháng.

  An Mặc Huyên tuyệt vọng nhắm mắt lại, mệt mỏi, chậm rãi ngồi chồm hỗm người xuống.

  Tịch Mộ Hàn cởi bỏ dây nịt, nắm lấy cằm của An Mặc Huyên, kéo tới giữa hai chân của hắn.

  "An Mặc Huyên, cô không phải cầu tôi sao, bắt đầu a..."

  An Mặc Huyên rủ xuống lông mi, nước mắt từng khỏa không ngừng rơi xuống, lại bị những giọt nước của vòi sen bắn tóe vào, toàn bộ bị che trùm hết.

  "Tịch Mộ Hàn, tôi thật sự... rất ghét ngươi."

  Tịch Mộ Hàn vặn chặt lông mày, trực tiếp dùng vật kia, chặn miệng của An Mặc Huyên lại.

  Đến cuối, An Mặc Huyên phản kháng nhiều như vậy, vẫn không thể nào thay đổi được kết quả bị Tịch Mộ Hàn hành hạ.

  Hắn ở trong phòng tắm, lần lượt đổi hết tư thế, hung hăng cưỡng bức cô.

  Đợi đến khi mọi thứ chấm dứt, An Mặc Huyên hầu như đã hôn mê.

  Cô sảy thai ở trại tạm giam, bệnh nặng một trận, lại bị mọi người ngược đãi ẩu đả, thân thể vốn là suy yếu không chịu nổi, vừa mới được thả ra, lại trải qua một trận cực hình như vậy... Thân thể hoàn toàn gánh chịu không nổi.

  Không có ở trước mặt của Tịch Mộ Hàn ngất đi, đã là kết quả của cô dùng hết sức lực gượng chống.

  Còn Tịch Mộ Hàn cảm thấy vừa lòng thỏa ý, tắm rửa, thay quần áo, lại là bộ dạng nho nhã tây trang với giày da, bước chân của hắn bình tĩnh đi đến trước mặt của An Mặc Huyên đang quỳ ở trên mặt đất, từ trên cao rủ mắt lạnh nhìn xuống cô.

  "An Mặc Huyên, xem rõ bản thân cô, rốt cuột là cái thứ gì, về sau, chớ ở trước mặt tôi giương nanh múa vuốt diễn kịch, bằng không thì, cho cô nếm mùi đau khổ!"

  An Mặc Huyên nằm sấp trên sàn nhà, nhắm mắt lại, chỉ là trầm mặc thở dốc,

  Tịch Mộ Hàn nhíu mày, nắm lấy tóc của cô, kéo đầu của cô lên, ép buộc cô phải nhìn vào mắt của hắn: "Tôi đang nói chuyện với cô, không nghe thấy sao?"

  An Mặc Huyên nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên lộ ra vẻ sầu thảm nhưng lại không chịu khuất mà cười.

  "Tịch Mộ Hàn, ngươi cũng chỉ có một chút bản lĩnh ăn hiếp phụ nữ thôi."

  Màu mắt của Tịch Mộ Hàn đột nhiên tối sầm lại.

  An Mặc Huyên tiếp tục nói: "Ngươi suy nghĩ kỹ vào, ngoại trừ dùng những phương pháp dơ bẩn ấy bức bách tôi ra, ngươi còn có thể làm cái gì? Ăn hiếp tôi người phụ nữ này, cho ngươi có cảm giác rất thành tựu sao?"

  Tịch Mộ Hàn âm hiểm nhìn chằm vào cô.

  An Mặc Huyên lắc lư đầu, đánh tay của Tịch Mộ Hàn ra, vịn vào vách tường, đứng dậy đi đến phòng tắm.

  Tịch Mộ Hàn chậm rãi thu lại cái tay bị đánh ra, nắm thành cái nắm tay.

  "An Mặc Huyên, tôi không ăn hiếp cô, vậy có phải, nên chơi chơi với em trai vừa mới chuyển cấp không? Nghe nói, em ấy đã thi đậu vào một trường đại học nổi tiếng không tệ thì phải."

  An Mặc Huyên đột nhiên cứng đờ cả người: "Tịch Mộ Hàn, anh muốn làm gì!"

  Tịch Mộ Hàn mỉm cười nhìn cô: "Cô không phải nói, tôi chỉ biết có một cách ăn hiếp cô sao? Vậy bây giờ, tôi liền đổi phương pháp, cho cô xem xem!"

  "Đừng động đến em trai của tôi! Em ấy chưa từng đắc tội qua ngươi!" An Mặc Huyên luống cuống, em trai của cô từ nhỏ liền hiểu chuyện, nghiêm túc học tập, cũng không gây rắc rối, bậy giờ mới vất vả thi đổ đại học, chỉ cần thuận lợi tốt nghiệp, là em ấy có thể mạnh khỏe bình thản đi hết cuộc đời của mình.

  Nhưng nếu là Tịch Mộ Hàn động thủ với em ấy, vậy tương lai của em trai cô, liền toàn bộ bị hủy hết rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK