• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tiên

Beta-er: Quân

Hắn nhìn biểu cảm kinh ngạc của cô gái, nội tâm hiện lên một tia mừng thầm. Biểu cảm kinh ngạc ấy xuất hiện thì đồng nghĩa với việc cô vẫn nhớ chuyện đó, còn nhớ rõ đoạn thời gian bí mật của riêng họ.

Lúc đầu ý tưởng đọc diễn cảm vào buổi trưa chỉ bỗng xuất hiện trong đầu hắn. Hắn đã dùng quyền lợi đài phát thanh của mình tạo ra một chuyên mục vào buổi trưa, dùng thời gian nhàn hạ của mình để phát một vài bản nhạc và cũng đọc một vài đoạn văn bản mà mình thích.

Vốn dĩ chỉ là giải trí cho đỡ nhàm chán mãi đến khi có một bức thư nặc danh được tìm thấy trong đài phát thanh. Nội dung bức thư là tìm kiếm một cô gái đeo cặp sách màu xanh ở quầy bán chocolate vào tiết tự học. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định lấy thư được gửi ra đọc. Bắt đầu từ lúc ấy, thư như mưa tuyết ùa vào trong hộp thư.

Hắn cũng không ngờ rằng lại có người viết thư cho hắn, không tin rằng có người lại sinh ra yêu thích với mình. Chữ viết người đó thanh tú, ngôn từ đôi khi mang theo nghịch ngợm lại có chút đáng yêu.

Một lần hắn đứng ở gian phòng lấy nước sôi uống, qua cửa sổ hắn thấy một cô gái đi đến chỗ hòm thư. Một lúc sau đó thì cô chậm rãi rời đi, tóc đuôi ngựa ở đằng sau chuyển động theo động tác của cô có chút đáng yêu.

Hắn đi đến trước hòm thư, lấy chìa khóa mở hòm ra, lập tức nhìn thấy phong thư có chữ ký của cô. Hóa ra người luôn nói chuyện qua thư với hắn là cô gái ấy. Thông qua một vài người bạn hắn biết tên cô là Hạ Vi Vũ. Tên của cô cũng mang ý thơ giống như con người cô.

Hắn đã vô số lần đi qua lớp học của cô gái ấy, lúc thì là cố ý nhưng đôi khi cũng chỉ là do vô tình. Hắn cũng từng dừng chân lại bên cạnh cô, suy nghĩ có nên lên tiếng hay không. Nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, mà cũng sợ làm phiền cô gái ấy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không gọi.

Sau khi kết thúc buổi họp tuyên thệ sẽ cố gắng trong một trăm ngày tiếp theo với giáo viên, việc học nặng nề khiến hắn không thể chú ý đến việc khác. Nhưng hắn cũng không hy vọng rằng thứ gắn kết giữa hai người biến mất. Hắn an bài một học đệ tiếp tục chương trình. Hắn cũng sẽ ngẫu nhiên lấy danh nghĩa thị sát đi kiểm tra hòm thư, nhưng hắn phát hiện từ lúc hắn rời đi, cô gái hay gửi thư ấy cũng biến mất.

Điều này khiến hắn càng thêm chắc chắn, từ trước đến nay cô gái ấy luôn gửi thư cho hắn. Điều đó bỗng khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

Trước một tuần kỳ tuyển sinh đại học, trường học cho học sinh một kỳ nghỉ. Hắn quay lại đài phát thanh, giờ nghỉ trưa phát một vài bài hát yêu thích hay đọc một số văn bản hay.

Có lẽ là sắp tốt nghiệp, những bức thư gần đây đều là những hoài niệm về ký ức trong ngôi trường này. Hắn nhìn thấy trong thư rất nhiều nét chữ quen thuộc, lại không có thư của cô.

Trước hôm hắn rời trường, hắn không đọc sách mà cũng không đọc thư, chỉ nghe đi nghe lại bài “At the Cross Where Phoenix Flowers Bloom” (1) của Lâm Chí Huyễn, ở lần nghe cuối cùng anh đã để cho đài phát nó.

“Hoa nở vài lần, có khi hạnh phúc có khi cô đơn

Tôi vui vì chúng tôi đã dành thời gian bên nhau

Dòng sông thời gian chảy vào đại dương và cuối cùng chúng tôi rời đi

Không có gì là mãi mãi

Trong tâm trí tôi khi ấy, có những cánh hoa của bông hoa Phượng hoàng

Có người bạn mà tôi yêu quý nhất” (2)

Vì sao lại thích bài hát này? Ngoại trừ nó hợp với tình hình hiện tại thì còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là vì từng có một cô gái đứng ở sân thể dục của trường miêu tả cây hoa phượng hoàng, “cây hoa phượng hoàng chỉ nở vào tháng sáu, khi nở ra đẹp đến kinh diễm, là vui vẻ biệt ly với người cũ hay là vui mừng chào đón người mới?”

Lúc kết thúc bài hát, hắn bỗng xúc động nói:  “Hôm nay chúng tôi sẽ rời trường mang theo ba năm ký ức và cả tình bạn, thật sự vui vẻ khi có người đồng ý cùng trải qua những ngày tháng trưởng thành thăng trần, vui sướng, thời gian hòa nhập vào dòng sông, cuối cùng chúng ta cũng tách nhau mà đi. Tôi hy vọng lần sau gặp lại bạn là đứng trước mùa hoa phượng hoàng mỹ lệ, bạn có nghe được sao? Tôi muốn gặp lại bạn.”

Hắn run rẩy nói ra những lời này, thiên ngôn vạn ngữ (3) cuối cùng hóa thành một câu “tôi muốn gặp lại bạn.” này.

Hôm đó, hắn ngồi dưới gốc cây phượng trên sân trường rất lâu. Những người tập trên sân huấn luyện đã đi qua hắn mười lần, hoa phượng rơi trên người hắn, mãi đến khi tiết tự học buổi tốt kết thúc hắn vẫn không thể gặp được người hắn muốn gặp. Hắn đi ra khỏi trường dưới cái nhìn chăm chú của ánh trăng, hắn nhìn lại, nhưng chỉ thấy bóng của mình kéo dài trên gạch.

Hôm nay, hắn được trường học mời trở về để trao giải cho học muội, học đệ. Ở trên sân thể dục hắn nhìn hoa phượng nở rộ. Nó vẫn đẹp như lúc ấy, mà anh vẫn một mình đứng dưới tàng cây.

Hắn phủi hoa trên vai xuống, nhìn cô gái trên bục mang theo nụ cười tự tin. Dưới ánh mặt trời, cô vẫn đẹp như vậy.

Dựa theo lộ trình đã định, hắn chắc hẳn nên trao hoa cho bạn đứng thứ tư bên cạnh cô. Nhưng khi hắn đi đến chỗ cô, chân hắn như bị đóng băng, làm như thế nào cũng không thể tiến về phía trước. Nếu hắn có thể chia sẻ may mắn lúc thi đại học, hắn chỉ nguyện ý chia sẻ với cô.

Cho nên hắn dừng chân trước mặt cô, đưa bó hoa và giải thưởng cho cô.

Có lẽ tương lai cô ấy sẽ không ở bên cạnh bạn, nhưng ít nhất trong tủ kính của trường hắn có thể đứng bên cô, và cô cũng là hồi ức thanh xuân đáng giữ gìn nhất.

Mãi khi đến tòa nhà giảng dạy hắn mới buông tay cô ra, hắn quay đầu mỉm cười nhìn cô, anh có quá nhiều điều muốn nói.

“Tôi……”

“Em……”

Sự ăn ý ấy khiến họ nhìn nhau cười, anh ho nhẹ một tiếng “Khụ, ưu tiên con gái.”

“Sao anh lại không tiếp tục đài phát thanh vào giờ nghỉ trưa?”

“Bởi vì có quá nhiều bài tập, khi đó đúng lúc đi thi toán, có có chút không rảnh để lo đến chuyện đó.”

Cô suy nghĩ rồi gật đầu, nhớ tới lúc cô ôn tập, ngày nào bài tập cũng chồng chất như núi, ba ngày kiểm tra nhỏ, năm ngày kiểm tra lớn, mỗi lần chấm xong đều dán thông báo thành tích ở hành lang, càng đừng nói lúc ấy anh thi toán.

“Hỏi xong rồi? Đến tôi, sao ngày ấy em không đến?”

“À? Ngày nào?”

“Chính là…… năm ngoái, trước ngày thi đại học, tôi……” Anh do dự không biết mở miệng như thế nào, anh không biết ý tứ của cô không biết có phải là muốn cự tuyệt anh hay không.

“Kỳ thi đại học năm ngoái? Cuối học kỳ năm ngoái em bị thủy đậu nên phải ở bệnh viện cách ly gần một tháng, không cần nói cũng biết thảm như thế nào……”

“Làm sao vậy, học trưởng, kỳ thi đại học năm ngoái có chuyện gì sao?”

“À, không có gì. Kỳ thi đại học hai tuần sau, tôi nghĩ em nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.”

Sau này còn rất nhiều thời gian, tôi sẽ từ từ nói cho em biết, cô gái yêu quý của tôi.

Vừa nãy trời còn nắng, bỗng trời mưa to, Hạ Vi Vũ thấy tất cả mọi người trên sân thể dục đều chạy loạn cả. Hiệu trưởng không nói cũng biết là đang hoảng loạn, tắt mic rồi xuống sân khấu.

Cô đứng dưới mái hiên, vươn tay đỡ một vài giọt nước mưa, lạnh lạnh mát mát.

“Thật kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy trời còn đang nắng, sao có thể đột nhiên mưa được?”

“Không cần lo lắng, vì sau cơn mưa trời lại sáng.”

Cô nghe câu nói đó thì kinh ngạc nhìn anh, anh cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cô “Cố lên, tôi rất chờ mong lần gặp mặt sau của chúng ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK