Cách hai hàng có hai cô gái đang nói chuyện, giọng không lớn không nhỏ,có lẽ cũng không sợ các cô nghe thấy.
"Sao họ lại được vị trí tốt như thế nhỉ. Chúng ta cũng là bạn cùng phòng của phó chủ tịch cơ à.”
"Phải, không phải nói là hàng trước không có vé nữa sao.”
". . . . . ."
Ý hâm mộ, ghen tị, căm tức rất rõ ràng.
Hà Ca Tam Bảo và Yêu Nữ lập tức nhìn chằm vàoTùy Ức, Tùy Ức đỡ trán giả thích, “Ngàn vạn lần đừng hỏi tớ, tớ thật sự cũng không biết.”
"Gian / tình!" Ba người đồng thanh nhìn Tùy Ức.
Tùy Ức cau mày, "Có lẽ là, Tiêu bối lặc và Dụ phó chủ tịch bất hòa, tớ chỉ là người vô tội bị vạ lây mà thôi.”
Tùy Ức còn đang muốn nói quanh để hưởng thái bình, ai ngờ hai giọng nói phía sau cô càng lúc càng lớn.
Trước kiểu khiêu khích ngang nhiên này, Tùy Ức có thể không thèm để ý, nhưng ba người kia cũng đã nghiêng người qua rồi.
Tam Bảo: “Aizz, dãy trước đúng là dãy trước, tầm nhìn thật là tốt!”
Hà Ca: “Phó chủ tịch thì có gì đặc biệt hơn người, huống chi chỉ là bạn cùng phòng của phó chủ tịch!”
Yêu Nữ: “Hâm mộ, ghen tị, căm tức hả! Cô đơn, vắng vẻ, lạnh lẽo hả! mặc quần áo vào rồi mau cút đi!”
Hai cô kia có lẽ không ngờ lại gặp phải người hung dữ như thế, rất nhanh là nín bặt.
Tùy Ức đỡ trán thở dài, ba người vui vẻ quay sang đây.
Tam Bảo nhìn Tùy Ức, “ A Ức, cậu không hài lòng với biểu hiện của bọn tớ ư?”
“Vừa lòng, rất vừa lòng.” Tùy Ức gật đầu qua quýt, chầm chậm mở miệng đầy ấn ý, “Tớ thật hy vọng các cậu mỗi ngày đều có thể vui vẻ như vậy.”
Tam Bảo lập tức hoảng sợ nhào qua, “A Ức, bọn tớ sai rồi!”
Tối đó, Tùy Ức ngủ một giấc say sưa trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng tiếng hoan hô cuồng nhiệt, bởi thế bị ba kẻ khác khinh bỉ nghiêm trọng.
Sáng chủ nhật là buổi họp thường kỳ của tổ phụ trách hạng mục cải tiến khoa học kỹ thuật.
Lúc Tùy Ức đến chỉ có 2-3 người, cô ngẫm nghĩ rồi vẫn đi qua, nói với người đang cúi đầu tốc ký, “Buổi xem ca nhạc tối qua, vì chuyện vé mà bọn em với bạn cùng phòng của Dụ sư tỷ đã có chút bất hòa.”
Tiêu Tử Uyên cũng không thèm ngẩng đầu lên, “Thế à, chịu thiệt hả?”
Tùy Ức nhớ lại cảnh ba con cua giương nanh múa vuốt, có hơi chột dạ, “Không phải.”
Chính là vì không chịu thiệt nên mới chột dạ.
Không ngờ là Tiêu Tử Uyên lại có vẻ hỉ hả đáp lại, “Vậy là tốt rồi.”
Tùy Ức dừng lại một chút, nghĩ xem có phải mình đã nói không rõ ràng rồi không, lại mở miệng lần nữa, “Tiêu sư huynh, ý em là nói, bọn em với bạn cùng phòng của Dụ sư tỷ có xích mích trực tiếp!”
Cuối cùng Tiêu Tử Uyên cũng ngẩng đầu nhìn cô, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Tùy Ức thở dài hết hy vọng, than một tiếng, “Không có sau đó.”
“Hai vé kia là của anh và Lâm Thần, không phải thừa mà có, em không cần lo.” Tiêu Tử Uyên mặt không đỏ, tim không giật, trợn mắt nói dối, “Dù sao thì anh và Lâm Thần cũng không thần tượng sao nào.”
Giờ thì Tùy Ức an tâm rồi.
Hội nghị thường kỳ diễn ra được một nửa, bỗng nổi lên tranh chấp, tóm lại thì là, đại thần bị chất vấn.
Thật ra hạng mục tiến hành đến giai đoạn trước mắt đã chẳng còn việc của học viện y nữa, chủ yếu là học viện cơ khí vẽ sơ đồ và tạo ra vật thật, học viện thương mại giới thiệu, quảng bá sản phẩm.
Mỗi lần Tùy Ức đến chẳng qua là làm người qua đường, làm diễn viên quần chúng thôi.
Trong mỗi tập thể thì đều có một hai tên thích đâm chọc, để làm bản thân trở nên nổi bật mà sẵn sàng gây ra mâu thuẫn.
Với anh bạn trường thương mại đang thong dong phát biểu này, Tùy Ức không thích cũng không ghét, nghe một cách lơ đãng.
“Tiêu Tử Uyên, tôi cảm thấy chi tiết ở chỗ này có thể bớt đi, nếu không bố cục toàn bộ có vẻ cồng kềnh, hơn nữa cũng không kinh tế, dù sao thì loại vật liệu này khá là đắt.”
Tiêu Tử Uyên nhìn lướt qua, trả lời đơn giản, “Chỗ đó đã giảm hết mức có thể rồi, nếu giảm thêm nữa sẽ hạ thấp hệ số an toàn.”
“Chúng ta không thể chỉ lo đến an toàn, phải cùng để ý cả tính an toàn và tính kinh tế, nếu không không thể nào mở rộng sản xuất được. Đôi khi hạ thấp tính an toàn một cách thích hợp cũng là cần thiết với thị trường. Đương nhiên, cậu học cơ khí, về lĩnh vực thị trường gì đó cậu không hiểu cũng là chuyện bình thường.”
Tiêu Tử Uyên im lặng, vẻ mặt vẫn như thường ngày.
Anh bạn kia thấy Tiêu Tử Uyên không nói câu nào tưởng mình chiếm ưu thế, bèn dương dương đắc ý hỏi mọi người, “Mọi người nói xem, tiếp thu ý kiến quần chúng.”
Một sinh viên học viện cơ khí ngồi cạnh Tiêu Tử Uyên nhìn anh ta cực kỳ khinh thường, “Tôi thật chẳng muốn nói cho cậu chút nào, trong khu triển lãm khoa học kỹ thuật của trường có một cái tủ trưng bày thành quả nghiên cứu chuyên môn, cậu từng nhìn thấy chưa? Cái đó chính là do một tay Tiêu sư huynh bày ra, xin độc quyền sáng chế. Cậu học thương mại hả, tôi nhớ lúc ấy ngay cả giáo sư của học viện cậu cũng khen không ngớt, chẳng nhẽ lúc các cậu đi học thầy không kể cho các cậu vụ này sao?”
Anh kia có vẻ hơi xấu hổ, bắt đầu lôi kéo người, anh ta nhìn một vòng, cảm thấy con gái có vẻ dễ nói chuyện, bèn nói với Tùy Ức, “Tùy Ức, đây là dụng cụ chữa bệnh, em hiểu, em nói xem?”
Tùy Ức nhìn anh ta tỏ vẻ thương cảm, rất muốn nói cho anh ta biết, anh tìm nhầm người rồi.
Sau nhìn thấy ánh mắt bức thiết của anh này lại không đành lòng, dừng một chút lại hỏi, “Anh đã xem Thủ pháp công dân chưa? Chính là bộ phim mà Gerrard Butler làm diễn viên chính ấy.”
Cậu sinh viên kia có vẻ lơ mơ, không hiểu sao Tùy Ức lại lôi điện ảnh vào làm gì, “Xem rồi, sao vậy?”
Tùy Ức mỉm cười, “ Bộ phim ấy nói cho chúng ta biết, đừng trêu chọc kỹ sư cơ khí, nếu không sẽ chết rất thảm, kỹ sư giết người không chớp mắt.”
“…”
Mọi người cười vang, anh kia choáng váng toàn tập.
Cậu bạn bên cạnh vỗ vai anh ta cười, “Cậu đừng có đấu tranh nữa, người kia cũng là kẻ giết người không thấy máu đấy.”
Tiêu Tử Uyên nhếch môi nhìn Tùy Ức, Tùy Ức cảm giác được ánh mắt của anh, nhìn anh một giây rồi làm bộ điềm nhiên như không dời tầm mắt, nhìn đông một cái, nhìn tây một cái.
Vì thế một ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, một sinh viên học thương mại chết thảm dưới sự liên thủ của Tiêu đại thần và Tùy nữ hiệp.
Mùa đông đã tới khi mà người ta còn chưa kịp nhận ra, đêm trước giáng sinh đã có dấu hiệu là tuyết sẽ rơi, Tùy Ức cũng phải chào đón đợt cảm mỗi năm một lần.
Đây là theo thường lệ, mùa đông năm nào cô cũng bị cảm một lần dù có cẩn thận thế nào chăng nữa.
Tùy Ức lên lớp xong, trên đường về phòng lại gặp Lâm Thần.
Tùy Ức quấn chặt khăn quàng cổ, mắt thì hồng hồng, Lâm Thần nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới mở miệng, “Anh bảo này, em tới phương bắc vài năm rồi, sao còn chưa thích ứng nhỉ?”
Cả khuôn mặt Tùy Ức đều bị che kín sau lớp khăn rồi, khàn giọng trả lời, “Em cũng thích ứng rồi đấy chứ, nhưng mà thật sự là quá lạnh! Hai hôm nay nhiệt độ lại giảm nữa!”
‘Phải rồi, hôm giáng sinh ra ngoài ăn cơm đi, gọi cả ba mỹ nữ trong phòng em nữa!”
Tùy Ức hắt xì, xoa mũi uể oải đáp, “Được, bọn nó mà biết chắc chắn sẽ rất vui.”
“Vì sao?”
“Vì Yêu Nữ thèm rỏ dãi Kiều sư huynh rất lâu rồi, Tam Bảo ao ước thân sư huynh cũng lâu rồi, Hà Ca … Hà Ca không thích con trai.”
Lâm Thần bỗng cười xấu xa hỏi, “Vậy còn em? Em thích ai?”
“Em … Hắt xì!” Tùy Ức lại hắt xì.
“Anh biết em chắc chắn là không thích anh, vậy chỉ còn Tiêu Tử Uyên.”
Tùy Ức nhìn Lâm Thần khẽ mỉm cười, rồi xoay người bước đi.
Lâm Thần cười, gọi với theo sau cô, “Đừng tức giận, tới lúc đó sẽ gọi điện thoại cho em!”
Tùy Ức cũng không thèm quay đầu, vẫy vẫy tay nói tạm biệt.
Chương trình học của học viện y vốn rất nhiều, đêm giáng sinh hôm đó bọn Tùy Ức còn có một bài thi, từ lúc bắt đầu vào trường thi, Tam Bảo đã hy vọng mau mau chóng chóng thi xong còn đi ngắm giai đẹp.
Cô ngồi vào vị trí của mình mà vẫn còn xoay trái xoay phải, luôn miệng nhắc, “Sao còn chưa phát đề, sao còn chưa phát đề …”
Cách chỗ cô ngồi một bàn là một cậu bạn đang cố học thuộc lòng, cậu ta liếc cô đầy tức tối, Tam Bảo cười hì hì, “Cậu cứ tiếp tục.”
Hà Ca bất đắc dĩ thở dài, “Trước giờ chưa từng thấy nó tích cực đi thi như thế.”
Tùy Ức xoay bút nhìn Tam Bảo thể hiện.
Sau khi thi xong, lúc thu bài, thầy giám thị còn đang ở trong phòng thi, Tam Bảo vừa hát vừa đi lướt qua các thầy, “ Trời khu giải phóng thật sáng, nhân dân khu giải phóng thật vui …”
Tùy Ức và Hà Ca đi cuối cùng, thấy rõ tay hai thầy giáo run lên một cái.
Lúc ba người tới được khách sạn, Yêu Nữ đang đứng chờ trước cửa.
“Ba người các cậu sao lại chậm vậy!”
Tam Bảo thở phì phì “Cậu không biết, đề năm nay khó thế nào! Lớp bên cạnh còn có người nộp giấy trắng!”
Hà Ca bị kích động lây, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tùy Ức bị nghẹt mũi, vốn hít thở đã không thoải mái, lại còn chạy một mạch tới, càng không thở nổi, không nói được câu nào.
Đang nói chuyện thì đã nhìn thấy Tiêu Tử Uyên và Dụ Thiên Hạ đi từ cuối hành lang lại, một người khí chất lỗi lạc, một người xinh đẹp thanh tú, đi một đường đã khiến bao người ngước nhìn.
Tam Bảo nhỏ giọng nói thầm, “Không xứng chút nào, không xứng chút nào …”
Khi đến gần, bốn người cùng lên tiếng, “Tiêu sư huynh, Dụ sư tỷ.”
Tiêu Tử Uyên nhìn Tùy Ức đang cố gắng hít thở, chủ động mở miệng, “Vốn đang định gọi cho em, không cần vội, các em cứ thong thả đến, ai ngờ di động em lại tắt.”
Tùy Ức mỉm cười, “Lúc làm bài thi tắt đi, thi xong lại vội tới nên quên không bật.”
Dụ Thiên Hạ vỗ vai Tùy Ức rất thân thiết, “Bên ngoài trời lạnh, mau vào thôi, mọi người đều tới rồi đang chờ các em.”
Tùy Ức bỗng lùi lại một bước, không đợi Dụ Thiên Hạ ngạc nhiên đã chủ động giải thích, “Em bị cảm, sợ truyền sang chị mất.”
Dụ Thiên Hạ tỏ vẻ không để ý cười, “Không sao, mau đi thôi!”
Nói xong, xoay người dẫn đầu đi trước.
Tiêu Tử Uyên lại đứng nguyên không nhúc nhích, “Sao lại cảm rồi?”
Tam Bảo bên cạnh cười tủm tỉm giải thích, “Nó là quen bị cảm rồi, cái này cùng nguyên lý với việc quen dạ sinh non đấy.”
Người ở đây đều đen mặt.
Tùy Ức hận không thể bóp chết Tam Bảo, hết lần này tới lần khác nó còn không biết mình nói sai gì.
Cuối cùng, vẫn phải để Tiêu Tử Uyên ho khan một tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ, “Vào thôi.”
Vào trong phòng, bên trong đã ngồi đầy người. Ngoài bốn người trong phòng Tiêu Tử Uyên, còn có vài người trong hội sinh viên mà bình thường hay chơi thân với nhau nữa, mọi người thấy các cô bước vào đều chào hỏi, gọi phục vụ mang thức ăn lên.
Sau khi các cô ngồi xuống, Kiều Dụ bỗng quay đầu nói với người bên cạnh, “Phiền cậu đổi chỗ khác nhé!”
Sau đó vẫy tay với Yêu Nữ, “Tư Toàn, lại đây ngồi.”