• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 13


Mọi người luôn nói, nếutrên thế giới này có một người thấu hiểu chính bản thân ngươi thì thật là tốtbiết bao. Người đó hoàn toàn biết ngươi yêu thích cái gì, cũng giỏi nắm bắtđược suy nghĩ của ngươi, mà cái loại cảm giác này thật sự là...... rất khóchịu.
Không thể nghi ngờ, VũVăn Duệ chính là cái người làm cho ta nghiến răng nghiến lợi kia.
Hắn luôn biết ta cần cáigì, không cần cái gì, thích ăn cái gì, không muốn ăn cái gì, thích cái gì, chánghét cái gì. Hắn hiểu ta như vậy, đến nỗi có lúc ta có ảo giác rằng cái ngườimà hắn quen biết kia mới chính là ta, còn người ta quen biết, căn bản khôngphải ta.
Ách, sao đột nhiên talại ca cẩm văn nghệ như vậy. Cái gì mà hắn quen biết ta, ta quen biết ta, nóiđi nói lại tất cả đều không phải là ta sao. Quả nhiên là ta bị hắn kích thích.Dựa vào cái gì a, dựa vào cái gì mà thủ hạ của hắn lại đi cướp chén cơm củangười khác, có muốn để cho người dân sinh sống nữa không a, làm người ít nhấtphải phúc hậu, quan trọng nhất là......
Tay nghề của bọn họ rốtcuộc có được không?
......
“A Lam, rốt cuộc ngươimuốn đi đâu, đã đi qua mấy con đường rồi a.” Oánh Lộ nghi hoặc lắc lắc tay tahỏi.
Ta liếc mắt nhìn tư thếtuyệt đẹp đang gọi khách của lão nương bánh nướng Linh Chi, đi? Còn lâu ta mớiđi qua đó. Liếc nhìn đến góc sáng sủa đầu kia, có vài nam đang ăn một miệng đầybánh nướng đen thui, khóe miệng còn cố gắng mang theo tươi cười thất hồn lạcphách. Cái này gọi là gì? cái này gọi là: Chết dưới đóa mẫu đơn ---- thành quỷcũng phong lưu. Ta chuyển mắt nhìn về phía Oánh Lộ, vẻ mặt nghiêm túc,“Tiểuthư.”
Tay Oánh Lộ vuốt ve tócmình,“Nói đi.”
Ta lấy giọng điệu thựcthành khẩn nói: “Người không phát hiện ra sao?”
Oánh Lộ chớp mắt mấycái,“Cái gì? Phát hiện cái gì?”
Ta tiếp tục thành khẩncộng thêm thật thà,“Chẳng lẽ người không cảm thấy mấy chỗ ta mang người đ, đềucó điểm chung hay sao?”
“Ách, để ta nhớ.” OánhLộ vòng vo đảo mắt, “Hình như đều là nơi ăn uống.”
“Tiểu thư nói đúng.” Tavỗ vỗ bả vai nàng,“Tiểu thư, mấy chỗ vừa rồi ta mang người đi, người nhớ chokĩ, về sau trăm ngàn lần không thể đi. Mẹ ta đã dạy, cô nương gia không thểtham ăn.” Tuy rằng những lời này là ta nói bậy, nhưng Oánh Lộ là một tiểu thư,vì thế, mấy lời này nghe cũng có thể lọt tai.
“Hả?” Oánh Lộ nghe vậycó chút mơ màng, nghĩ lại cảm thấy hình như có chút đạo lý,“Nói cũng đúng, mấythứ đồ bên ngoài tóm lại là không nên ăn. Sau đó chúng ta đi đâu?”
Ta cứng nhắc nói:“Mẹ tacòn nói .”
“Còn nói cái gì ?”
“Nữ nhi phải biết trangđiểm.”
“Cho nên?”
Ta kéo tay nàng,“Tiểuthư, chúng ta đi đến chỗ bán son đi.”
Ta cùng Oánh Lộ cáchquán bán son không xa thì ngừng lại. Tầm mắt Oánh Lộ dừng lại ở cửa quán bánson, mà ta lại dừng ở lầu hai quán trà đối diện quán son. Quán trà kia khôngphải là nơi lịch sự tao nhã gì, ra vào đó đều là mấy người dân thường. Nhưng talại ngoài ý muốn trông thấy một thân ảnh quen thuộc, trong lòng có chút thanthở.
Quần áo màu xám tối, mộtcây trâm ngọc búi lấy nửa mái tóc đen, khuôn mặt thon dài tuấn mỹ, khóe mắt tàcâu hồ ly, con ngươi ôn hòa lại ẩn ẩn lộ ra xa cách, môi mỏng khẽ mím......
Người nọ không phải VũVăn Duệ thì là ai?
Ta quên tính ngày, đãhai mươi mấy ngày chưa thấy qua hắn, nói cách khác đã hai mươi mấy ngày ta chưađược ăn nho? Ừm, khó trách ta thấy hắn lại có cảm giác nhớ nhung, thì ra là tanhớ nho huynh .
Ta ngẩng đầu nhìn hắn,lâu rồi không thấy, hắn vẫn như xưa giả nhân giả nghĩa. Chính là thường tươicười ôn thuận dối trá lại có vài phần ảm đạm, vẻ mặt càng thêm trong trẻo nhưngvẻ lạnh lùng cũng tăng theo. Ta cảm thấy có chút ngạc nhiên, quen biết hắn lâunhư vậy, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy vẻ mặt này của hắn. Về phần lần đầutiên......
Ta chuyển tầm mắt cườicười, lần đó, cũng thật là “Ấn tượng khó quên.”
“A Lam.” Oánh Lộ độtnhiên túm túm lấy tay áo của ta, giọng điệu nghi ngờ nói:“Ngươi xem người kiacó phải Liễu Như Nhứ hay không?”
Ta theo tầm mắt của nàngnhìn lại, đập vào mắt đầu tiên đó là Liễu Như Nhứ trong bộ quần áo màu vàngnhạt cùng quần lụa mỏng, vẻ đẹp trên mặt tràn đầy lạnh lùng. Ta trả lời :“Tiểuthư, đúng vậy.”
“Như vậy......” Oánh Lộvẫn chần chờ,“Bên phải nàng là Tam Nhi?”
Ta đánh giá nàng, bệnhmờ mắt đột nhiên bộc phát sao? “Tiểu thư, đúng vậy.”
Oánh Lộ buông tay ta ra,ngón tay mảnh khảnh mỗ mỗ cái trán của mình, “Ta cũng biết đó là các nàng,nhưng mà...... Nam nhân bên trái nàng là ai?”
Ta đánh giá nam tử kiavài lần, ước chừng xấp xỉ khoảng hai mươi tuổi, vẻ ngoài thanh tú có chút hươngvị thư sinh. Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm Liễu Như Nhứ, miệng mở ra đóng lạikhông biết đang nói cái gì, vẻ mặt sung sướng cũng có không yên. Lại nhìn LiễuNhư Nhứ, trên mặt không tình nguyện lộ chút vẻ tươi cười dao động, chỉ ngẫunhiên gật nhẹ phụ họa. Ta trong lòng nhún nhún vai, nam nhân này là ai? Còn cóthể là ai. Người cổ đại các ngươi kêu đó là ngưỡng mộ giả, còn ở hiện đại chínhlà người theo đuổi.
Ta mở miệng nói:“Tiểuthư, người kia không phải thiếu gia.”
Oánh Lộ rất không taonhã nhìn ta một cách xem thường,“Ta đương nhiên biết đó không phải ca ca”
Nàng đột nhiên dừng lại,ánh mắt thoáng chốc tỏa sáng, hưng phấn nói:“Đúng a, người đó không phải ca ca,Liễu Như Nhứ dám ở trên đường lớn cùng nam nhân khác thân mật như vậy, thật sựlà, thật sự là rất không có chừng mực !”
Kỳ thật, khoảng cáchgiữa hai người kia lúc này một chiếc xe đạp cũng có thể chui qua.
Nhưng mà ta lại hùa theoý chính trong lời của nàng nói:“Đúng vậy, thực quá đáng, nàng đã là thê tử chưacưới của thiếu gia.”
Oánh Lộ lập tức cãilại,“Ai nói với ngươi nàng là thê tử chưa cưới của ca ca?”
“A?” Ta sương mù nhìnnàng,“Không phải sao?”
“Đương nhiên khôngphải!” Oánh Lộ phủ định chém đinh chặt sắt.
“A, không phải là thê tửchưa cưới của thiếu gia.” Ta lặp lại một lần.
Cảm xúc phấn khởi củaOánh Lộ cuối cùng cũng giảm xuống, nàng hưng trí từ từ nói:“Đúng vậy, nàng vàca ca không có quan hệ, cũng chính là không có quan hệ với ta, ta mặc kệ nàngmuốn làm gì thì làm.” Nàng lại giữ chặt tay ta,“Đi thôi đi thôi, thực không cóý nghĩa, đi Bùi Ngọc các xem chút đi.”
Ta gật gật đầu, vừa cùngnàng chuẩn bị xoay người lại bị tình huống đột nhiên phát sinh đầu kia ngăn cảnđộng tác.
Đầu kia Liễu Như Nhứ vốnđang đi rất tốt, nhưng một nam tử quần áo rách nát từ trong đám người mạnh mẽchui ra. Thừa lúc Liễu Như Nhứ cùng thanh niên kia không chú ý phóng qua, lúcchạy đến bên cạnh Liễu Như Nhứ liền hung hăng đụng phải bả vai nàng. Thân hìnhLiễu Như Nhứ vốn tinh tế, bị lực va chạm mạnh, cả người liền ngã nhào ra bênngoài. Thanh niên bên cạnh nàng vốn đang muốn đỡ lấy thân thể của nàng, nhưnglúc sắp đỡ được động tác lại có chút chần chờ khựng lại. Mà ngay tại lúc hắnchần chờ khựng lại lại có một con ngựa chạy như điên xông lên, làm bụi đất bốnphía bay mù mịt. Lập tức đám người bị xao động, không ai ngăn con ngựa điên kialại, tùy ý để nó chạy trên đường, mắt thấy nó sẽ đụng phải Liễu Như Nhứ đangngã xuống......
Tất cả mọi người hoảngsợ nhìn một màn này, đương nhiên, trong đó không bao gồm ta. Cho dù Liễu NhưNhứ luôn lạnh lùng kia tràn đầy sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp có chút biến hình,ta cũng không sợ giây sau đó tiểu mỹ nhân này sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Đơn giản,vì ta nhìn thấy Vũ Văn Duệ trên lầu đã đứng lên.
Lúc con ngựa cao lớn kiarướng thân mình chuẩn bị đạp lên người tiểu mỹ nhân thì bị một vật gì đó đánhtrúng cổ. Ngay sau đó, toàn bộ thân hình của nó liền ngã qua một bên. Lập tứcmọi người thấy thân thể nó ngã rạp xuống kèm theo tiếng vang va chạm mặt đấtnặng nề phát ra.
Đám người nhìn mọichuyện, liền phát ra một trận âm thanh trầm trồ ủng hộ. Nhưng âm thanh ủng hộnày lại chọc người vừa rồi xuống tay làm cho con ngựa phát điên kia càng thêmtức giận. Người nọ nhìn con ngựa té trên mặt đất hấp hối, lại nhìn Liễu Như Nhứđang nhuyễn chân trên mặt đất, đột nhiên rút ra cái roi đen bên hông, xuống tayvới Liễu Như Nhứ!
Đám người lại hít vàomột trận. Ta bĩu môi, người này vừa thấy liền biết hắn không phải là người VânDi, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc. Nam tử Vân Di quốc chúngta rất bảo hộ nữ tử nhu nhược cũng rất là thích diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân,xem, hiện tại còn có sẵn.
Thân hình nam tử tuấndật tuấn mỹ --- Vũ Văn Duệ không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong tầm mắtmọi người. Hắn đứng giữa nam tử và Liễu Như Nhứ, tùy ý vươn tay phải nắm chặtroi của nam tử, thần thái không có một tia dị thường. Hắn cười nhạt nhìn nam tửcầm roi, không nói một câu.
Nam tử kia dùng sức rútroi nhưng lại không hề hiệu quả. Hắn tức giận trừng mắt nhìn người chặn roi củahắn, sẵn giọng mở miệng nói:“Buông ra!”
Vũ Văn Duệ nghe vậy chỉnheo nheo mắt hồ ly nhỏ dài, tươi cười ôn nhã,“Vị công tử này chỉ sợ không phảingười Vân Di.”
Nam tử “Hừ” một tiếng,thái độ cuồng ngạo nói:“Ta đương nhiên không phải người Vân Di. Trước kia đềunghe người ta nói Vân Di là quốc gia thích xen vào chuyện của người khác, hômnay cuối cùng cũng được mở mắt.”
Sắc mặt Vũ Văn Duệ khôngđổi, tươi cười càng thêm tao nhã có lễ,“Công tử là người Vân Chiến?”
Nam tử vẻ mặt kiêungạo,“Xem ra ngươi còn có mắt.”
“Đương nhiên, đươngnhiên.” Vũ Văn Duệ xem lời này như là khen tặng,“Mấy ngày trước đây ta nghengười ta nói người Vân Chiến ai ai cũng dũng mãnh thiện chiến, đỉnh thiên lậpđịa đều là nam nhân tốt, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là...... Danh ‘Phụ’ kỳthật*.”
(* Nguyên văn củanó là Danh phó kỳ thật = Danh bất hư truyền: Danh tiếng cũng giống như sự thật,nhưng ca ca lại chửi đểu nói thành Danh phụ kỳ thật: Danh tiếng không giống nhưsự thật)
Người nọ buông cánh tayxuống,“Thanh danh người Vân Chiến chúng ta truyền khắp thiên hạ, làm sao tớilượt ngươi vuốt mông ngựa!”
Con ngươi Vũ Văn Duệ hơihơi chớp động, môi mỏng gợi lên độ cong càng sâu,“Người xưa nói người Vân Chiếndốt đặc cán mai, quả nhiên chính xác.”
Người nọ trừng mắt, hìnhnhư là kinh ngạc vì hắn đột nhiên mở miệng ác ngữ,“Cái gì?”
Vũ Văn Duệ khẽ cười mộttiếng, trên mặt vẫn như trước tao nhã như ngọc, lại không hiểu sao làm mọingười cảm thấy một trận lạnh như băng,“Này ‘Phụ’ không phải ‘Phó’, nhưng mà xemra cho dù ta có giải thích cho ngươi ngươi cũng không hiểu, đàn gảy tai trâucũng chính là ý này. Người Vân Di chúng ta không có khinh thị người lỗ mãngthất học, công tử cứ yên tâm đi.”
Người nọ cuối cùng cũngnghe ra được hắn đang nhục mạ chính mình, lập tức giận đỏ mặt,“Ngươi dám nói talà người lỗ mãng thất học!”
Vũ Văn Duệ giống như đầmnước, trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng sợ hãi, “Công tử cũng thừa nhậnmình là người lỗ mãng, coi như là một loại khí phách dám làm dám chịu, ta thậtlà bội phục, người Vân Chiến quả nhiên ngay thẳng.”
“Ngươi” Người nọ bị biểutình bình tĩnh của hắn cùng bén nhọn châm chọc làm cho nói không nên lời, lạinâng cánh tay lên chuẩn bị dùng roi giải quyết, chính lúc này, có một giọng nóithuần hậu truyền đến.
“Thêm Tác, ngừng.” giọngnói như rượu lâu năm thuần hậu chỉ nói ra ba chữ lập tức liền ngăn lại động táccủa Thêm Tác người nọ. Thêm Tác nghe lời dừng động tác, lại nghe người kianói:“Trở về.”
Thêm Tác giống như thựcnghe người kia, cho dù bất bình cũng chỉ có thể oán hận trừng mắt liếc Vũ VănDuệ một cái, xoay người phẫn nộ chạy lấy người.
Ta nhìn hắn ngay cả ngựacủa mình cũng không quản, đi thẳng tới một chiếc xe ngựa không biết đã đứng venđường từ khi nào, nhảy lên phía trước cùng tên còn lại giá mã rời đi. Ta đánhgiá xe ngựa kia một chút, chỉ là một cái xe ngựa bốn bánh cực kỳ bình thường.Ta nhíu nhíu mày, vẫn cảm thấy có chút cảm giác quái dị. Là vì vừa rồi Vũ VănDuệ nói hắn là người Vân Chiến? Hay là vì giọng nam thuần hậu cực kỳ quyết đoánkia?
“A Lam A Lam A Lam!”Giọng nói hưng phấn của Oánh Lộ truyền vào lỗ tai ta. Nàng dùng sức lắc tay áota nói:“Ngươi xem ngươi xem, Liễu Như Nhứ Liễu Như Nhứ, Liễu Như Nhứ cùng namnhân kia!”
Ta từ suy nghĩ sâu xachuyện phát sinh vừa rồi nhìn lại, chỉ thấy Vũ Văn Duệ cúi đầu nhìn Liễu NhưNhứ cười nhẹ,“Cô nương có thể đứng dậy không?”
Liễu Như Nhứ nhìn hắn chằmchằm, trên mặt lãnh ngạo lúc này lại là vẻ hoảng hốt hiếm thấy.
Ta thú vị nhìn đôi tuấnnam mỹ nữ này.
...... Hả? Đây là tìnhhuống gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK