Ngoài cửa truyền tới tiếng của Thanh Sơn.
Mộc Thích Linh kinh ngạc, vội đẩy cửa ra, thấy Thẩm Tử Tất hoang mang rối loạn bỏ đi.
Nàng nghiêng người nói một câu xin lỗi, lập tức đuổi theo.
Lệ Diêu ngã ngồi dưới đất.
"Trước kia, ta đã phụ chàng ấy quá nhiều. Sau này, ta không muốn phụ chàng ấy nữa!"
"..."
Nàng nói không muốn phụ ai?
Lệ Diêu bật khóc.
Xét đến cùng, là y đánh mất nàng.
Nàng không muốn tiếp tục chờ y
Thậm chí nàng không tin y yêu nàng.
OoOoO
Mộc Thích Linh không cần tốn quá nhiều sức đã đuổi kịp gia hỏa giận dỗi kia.
Nàng mới bắt lấy ống tay áo hắn, hắn liền gạt ra, hai mắt hồng hồng lên án nàng: "Nàng lại gạt ta!"
Mộc Thích Linh vội dỗ hắn.
"Ta không có gạt chàng." Nàng ôm hắn vào lòng, "Nghe ta nói hết đã. Ta đã nói rõ với y, trong lòng ta chỉ có mình chàng, sau này cũng chỉ có mình chàng."
Thẩm Tử Tất vẫn còn giãy giụa, phẫn nộ nói: "Rõ ràng ta nghe nàng bảo nàng yêu y."
"Ta đúng là từng yêu y, nhưng đó là trước kia! Ta đã nói y biết chúng ta thành thân rồi. Chàng mới là phu nhân của ta!" Mộc Thích Linh ôm chặt hắn.
Thẩm Tử Tất nghẹn tới đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: "Nàng muốn nghẹn chết ta sao?"
Mộc Thích Linh nghe theo hắn, vội nới lỏng tay: "Đừng làm loạn nữa. Sau này ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng."
Thẩm Tử Tất trịnh trọng gật đầu, "Ừ" một tiếng, ôm lấy eo nàng: "Không được đi gặp y nữa."
"Được."
"Chỉ có thể yêu một mình ta."
"Được."
"..."
Thẩm Tử Tất nhắm mắt lại.
Trên gương mặt mỹ lệ lộ dáng vẻ hạnh phúc.
Vì yêu nàng, hắn từ một thế giới khác tới đây. Vì nàng mà vui vẻ, vì nàng mà thương tâm, vì nàng mà tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn được như ý nguyện.
Hắn nghe chính miệng nàng nói nàng yêu hắn.
...