Chết tiệt, lỡ mà có thai thì sao.
Hắn nghe xong lại tỏ vẻ không vui.
- Em nói vậy là sao? Chẳng lẽ em không muốn mang thai con của anh.
Mang...mang thai sao? Cô mới chỉ 25 tuổi thôi mà, cô không muốn làm mẹ sớm như vậy...
- Anh...đừng nói nữa.
Cô lằng nhằng đẩy hắn ra, cô vẫn chưa đủ tự tin để làm mẹ.
Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô.
Hắn thấy vậy liền hoảng sợ, vội vàng lau giọt nước mắt kia.
Vừa nãy còn như tiểu yêu tinh, bây giờ lại thành thỏ con trắng rồi.
- Đừng khóc nữa... Từ từ rồi có con cũng được....
Hắn hạ giọng nói với cô, giọng nói đầy trầm cảm.
Cô nghe vậy liền nín khóc.
- Anh... Cái tên xấu xa... Còn biến thái nhất mà tôi từng gặp...
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô.
- Anh đừng hòng mà ôm tôi. Tránh ra...
- Ngoan, đừng nhõng nhẽo, em mà càng làm vậy là anh sẽ càng muốn... Ăn em...
Cô nghe vậy bất giác rùng mình. Giọng nói của hắn thật bá đạo mà.
Hắn xoa đầu cô, yêu chiều hỏi.
- Em đói chưa? Để anh xuống bếp làm đồ ăn cho em nha!!!
Cô sững sờ.
Hắn biết nấu ăn ư?
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn bế cô lên, làm cô giật nảy mình.
- Anh làm gì thế? Đừng nói tính nấu tôi nha??? Thịt tôi toàn mỡ không à...không ngon đâu!!!
Cô giãy dụa, làm hắn bật cười, cái điệu bộ đó của cô thật dễ thương.
- Em yên tâm...anh chỉ bế em đến bàn ăn thôi...không phải em không cử động được sao...
Hả...!
Anh ta... đang lo lắng cho mình sao?
Cô cảm thấy trái tim bé nhỏ càng ngày càng không yên phận, sao lại đập mạnh như vậy, chẳng lẽ cô...động lòng rồi sao???
Hắn ta thấy cô im lặng không nói gì, liền lên tiếng.
- Thịt của em chỉ có thể để anh ăn thôi, cũng không nhiều mỡ lắm đâu, trái lại...rất...vừa miệng...
Lại là cái giọng điệu trêu chọc.
Cô tưởng bở rồi, quan tâm gì chứ, hắn mãi mãi...chỉ là tên biến thái thôi...
Hờ hờ...
Vãi cả động lòng....
Hắn bắt đầu đeo tạp dề vào, coi bộ rất chuyên nghiệp...
----Hết chap 10----