Khi nàng hỏi, hắn sẽ trấn an nàng,“Chuyện này giao cho anh là được rồi, em không cần lo lắng.”
Nàng nghĩ, hắn đại khái còn đang thuyết phục ba mẹ, nhưng chưa được trưởng bối đồng ý.
Đối với điều này, nàng luôn có cảm giác có lỗi.
Có lẽ nàng không nên như vậy, kiên trì ý muốn của mình, mà phải làm một người con dâu nhu thuận nghe lời, được trưởng bối an bài, như vậy, hắn cũng không cần phải khó xử.
“Thôi quên đi, nghe lời ba mẹ đi anh, không cần nói với ba mẹ muốn công chứng kết hôn nữa.”
Một ngày, nàng nhịn không được mở miệng nói như vậy, không nghĩ tới phản ứng của hắn lại vẫn như cũ: kêu nàng không cần lo lắng, tiếp theo mang nàng đi dạo phố, mua một đống đồ này nọ tặng nàng.
“Anh điên rồi sao?”
Nàng ngăn cản, hắn – trước mặt mọi người ở khu mua sắm- hôn nàng một chút, ôn nhu nói:“Đúng vậy, anh yêu em đến điên rồi.”
Làm cho nàng nhất thời xấu hổ muốn đào hố trốn, bởi vì mọi người xung quanh đều cười bọn họ.
Lôi kéo hắn rời xa nơi làm nàng cảm thấy xấu hổ bởi những ánh mắt hâm mộ, nàng cảm thấy phải nói chuyện với hắn.
Từ khi ra khỏi nhà, mới vài giờ thôi, hắn đã quẹt thẻ tín tín dụng số tiền lên đến sáu chữ số, thấy cách hắn tiêu tiền lung tung như thế, nàng thật sự thực sợ hãi về sau, sớm hay muộn có một ngày phải cùng hắn dãi gió dầm sương, lưu lạc đầu đường xó chợ mà sống.
“Chúng ta tìm một chỗ ăn cái gì được không? Bụng em hơi đói.”
Coi đây là cái cớ, bọn họ vào tiệm cà phê uống trà, nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với hắn –
“Anh không nên tiêu tiền lung tung như thế, đừng quên anh bây giờ còn thất nghiệp, tiêu loạn như vậy, cẩn thận miệng ăn núi lở, không có tiền vào mà chỉ có tiền ra, đến lúc đó hối hận không kịp.”
“Em không cần lo lắng chuyện tiền bạc.”
“Sao không lo lắng? Khi chúng ta kết hôn, em lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Đến lúc đó anh vì tiêu loạn mà hết tiền, phá sản, lưu lạc đầu đường, em và Tiểu Tầm không phải cũng phải đi theo anhsao? Anh nói em không lo lắng sao được?” Nàng nghiêm trọng nói với hắn.
Lí Du ngây người, đột nhiên cất tiếng cười to, còn cười đến ngã trái ngã phải.
Lưu lạc đầu đường?
Oa ha ha…… Thật là rất buồn cười, ha ha.
“Em nói thật, không phải nói giỡn.” Hạ Thanh Mộng bất đắc dĩ nhìn hắn, tuy rằng cách nói này có chút khoa trương.
“Là là là……” Hắn tuy xác nhận, vẫn cười như cũ không thể ngừng, cười đến mức nước mắt đều chảy ra.
“Lí Du.” Hạ Thanh Mộng trừng hắn, trầm giọng kêu to, hy vọng hắn có thể khống chế, nghe nàng nói hết.
Hắn cười trong chốc lát, mới miễn cưỡng ngừng cười.“Anh sẽ không cho hai người lưu lạc đầu đường, thành vô gia cư.” Hắn cam đoan, âm thanh vì nhịncười mà có chút run run.
“Anh phải biết, đây chỉ là một loại so sánh.” Nàng nhíu mày.“Lúc nãy anh tiêu xài làm em rất lo lắng, tuy không nên nói như vậy, nhưng anh phải tỉnh táo một chút, không nên tiêu loạn như vậy?”
“Anh không có tiêu loạna.”
“Sao lại không? Quần áo, trang sức em đều không cần, kết quả anh còn tự tiên mua.” Nàng hất cằm chỉ vào những túi to túi nhỏ bên cạnh, trên ghế đặt không hết phải để dưới chân.
“Em không phải không cần, chỉ tiếc tiền dùng cho bản thân thôi.”
Mày nàng nhăn càng nhânh, chưa kịp phản đối, bị câu nói tiếp theo của hắn làm bất ngờ –
“Không quan trọng, em luyến tiếc, anh bỏ được, về sau anh sẽ luôn trân ái em mà.” Hắn nhìn nàng, trên mặt có ôn nhu cùng thâm tình.
Hạ Thanh Mộng đột nhiên xúc động muốn khóc, nhưng nàng lại liếc hắn một cái,“Không cần nói ngọt như vậy, anh kỳ thật bị bệnh cuồng mua sắm phải không?”
“Có lẽ.” Hắn cười.
“Nói thật, nhìn anh tiêu tiền như vậy, em rất sợ.” Nàng vẫn rất lo lắng.
“Không có gì phải sợ.”
“Anh nói thực đơn giản.”
“Đúng là đơn giản như vậy mà, chờ anh đưa sổ tiết kiệm và tài khoản chứng khoán có giá trị cho em quản em sẽ biết.”
Nàng hoài nghi nhìn hắn,“Giao cho em quản?”
“Em là bà xã của anh, không phải sao?” Hắn mỉm cười, dùng khẩu khí đương nhiên phải vậy mà nói.
“Nếu anh đem tiền cho em quản, về sau tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ có 1 vạn thôi nha.” Nàng nhếch mày, tựa tiếu phi tiếu đùa hắn.
“Thương lượng chút nhé, thêm số không thì thế nào?”
“Thêm số không?” Mười vạn?“Đừng giỡn.” Nàng trợn mắt kêu.
“Năm vạn cũng được.” Hắn vẻ mặt mơ ước cùng nàng cò kè mặc cả.
“Anh kiếm nhiều như vậy sao.” Nàng nhịn cười, hừ một tiếng.
“Vậy, chừng này?” Hắn sửa lại bốn vạn.
Thấy nàng trầm mặc không nói, hắn lại sửa ba, sau đó hai, cuối cùng lại dùng tay trái làm số một, tay phải làm số năm, đau khổ khẩn cầu.
“1 vạn rưỡi nha?”
Hạ Thanh Mộng phì một tiếng, rốt cuộc nhịn không được cười ra.“Không cần làm biểu tình đáng thương.”
“Nếu anh đáp ứng không làm biểu tình đáng thương, vậy em cho anh hai vạn nha?”
Nàng thật sự sắp bị hắn làm cho cười chết, nhìn hắn còn biệu lộ ra vẻ mặt con chó nhỏ vô tội, trông mong nhìn nàng, chỉ có thể dở khóc dở cười trừng hắn một cái,“Được rồi.”
“Za”
Hắn thế còn dám hoan hô, thật là, không biết nên tức hắn, hay là cười hắn.
Nhưng vài cái giờ sau, Hạ Thanh Mộng lại phát hiện mình thiếu chút nữa bị hù chết, bị sổ tiết kiệm của hắn hù chết.
Hai, Bốn, Sáu, Tám, tám số rốt cuộc là bao nhiêu tiền nha? Mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn, trăm ngàn? Làm ơn, nàng rốt cuộc có tính sai, thật sự là năm trăm ngàn! (ặc: đoạn này bạn cũng không hiểu lắm, 8 số thế quái nào là 500???)
“Sao anh có nhiều tiền như vậy?” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, thốt ra hỏi.
“Anh kiếm nha, em đừng nghĩ là ăn cướp nha?” Lí Du buồn cười không thôi.
“Ý em là kiếm như thế nào? Người bình thường cho dù kiếm cả đời cũng không nhiều như vậy.”
“Cho nên anh không phải người bình thường.” Hắn lộ ra vẻ mặt bất khả chiến bại, mỉm cười đắc ý.
Hạ Thanh Mộng nhịn không được cùi hắn một cái.“Nhanh trả lời!” Nếu không làm rõ nguồn gốc của tiền này, nàng buổi tối nhất định không ngủ được.
“Phần lớn là nhờ đầu tư.”
“Đầu tư gì kiếm hay vậy?” Nàng vẻ mặt tò mò.
“Cổ phiếu, quỹ đầu tư, kỳ hạn, còn có một ít cổ phiếu chưa phát hành.”
Mấy thứ này nàng đều đã nghe nói, cho nên gật đầu, vấn đề là –“Anh sao có nhiều tiền như vậy để mua?”
“Đi làm kiếm tiền nha, lại dựa vào tiền sinh tiền, càng sinh càng nhiều thì càng mua càng nhiều, càng mua càng nhiều thì càng kiếm càng nhiều.” Hắn nhún nhún vai, đem chuyện kiếm tiền nói đơn giản như chuyện ăn cơm, làm cho người ta nghe xong rất tức giận.
Nếu kiếm tiền đơn giản như vậy, nàng mấy năm nay làm chi vì một chút tiền nhuận bút viết toàn thân đau nhức, vắt hết óc, còn thường thường mất ngủ, thần kinh suy sụp?
Vất vả như vậy mới kiếm được một chút như vậy, hắn thật sự làm tức chết người mà.
“Năm ngàn.” Nàng đột nhiên mở miệng nói.
“Cái gì năm ngàn?” Hắn trừng mắt, không hiểu được câu này là sao.
“Về sau tiền tiêu vặt hàng tháng năm ngàn.” Nàng lạnh lùng căm hận nói.
“Cái gì? Vì sao?” Hắn kêu to.
“Dù sao anh có thể dựa vào tiền sinh tiền, càng sinh càng nhiều, càng kiếm càng nhiều, nếu năm ngàn không đủ, anh thể lại đi sinh tiền, kiếm tiền tiêu nha, quyết định như vậy đi.” Nói xong, nàng xoay người bước đi, lưu lại Lí Du vẻ mặt khóc không ra nước mắt, sửng sờ tại chỗ một lúc lâu, mới đuổi theo lão bà.
“Lão bà, sao lại như vậy, anh muốn kháng nghị, lão bà…… Lão bà……”
Hạ Tầm cúi đầu, đem tầm mắt theo phương hướng cha mẹ biến mất về, tiếp tục chơi máy tính.
Bé phát hiện trong nhà có ba, đối bé mà nói chỗ lợi lớn nhất là ổ chỗ mẹ quản giáo bé ít hơn, cũng không rảnh tính toán cho bé ngồi máy tính bao lâu, hoặc nhìn lén bé đang làm cái gì, cảm giác tự do tự tại này thật tốt.
Cho nên, có ba thật tốt!
Ba ba vạn tuế!
Mang nàng đi dạo phố, mua này nọ “Trân ái” tặng nàng, Hạ Thanh Mộng miễn cưỡng có thể nhận, bởi vì mấy vạn đối với Lí Du mà nói, là không đáng kể.
Nhưng hiện tại, hắn còn mang nàng đi xem phòng ở, nhưng không phải phòng ở bình thường, mà là biệt thự, có sân độc lập, hơn một ngàn vạn, hắn có tật xấu hay không a?
“Không cần.” Nàng dùng sức lắc đầu, cự tuyệt đòi xuống xe.
“Xem không mất tiền, làm chi không cần?” Thấy vẻ mặt nàng liều chết không theo, Lí Du buồn cười hỏi.
“Nếu không mua, làm chi còn muốn xem? Xem xong sẽ xót nha?” Nàng lườm hắn một cái, tức giận hỏi lại .
“Có lẽ anh sẽ mua nha.”
“Em chỉ sợ như vậy, em không cần đi xuống, muốn đi tự anh đi.”
“Thật không?”
“Anh đi đi.”
“Hảo.” Lí Du gật đầu, nhìn nàng một cái, đẩy cửa xuống xe, trước khi đi đột nhiên nói với nàng:“Nếu vừa lòng, anh trực tiếp tại đây đặt cọc, mua ngay luôn.”
“Cái gì?” Hạ Thanh Mộng nháy mắt mở to mắt, lập tức đẩy cửa xe, chạy theo xuống.
“Lí Du, anh dám mua?” Nàng nhìn hắn gầm nhẹ.
“Em có thể xem anh có dám hay không nha.” Hắn lại hướng nàng nhếch miệng cười, nói xong còn hướng nàng trừng mắt, rồi mới xoay người đi vào cổng, bóng dáng biến mất.
Hạ Thanh Mộng tức giận ở cửa xe dậm chân, biết rõ đây là quỷ kế hắn dẫn nàng theo vào, lại vẫn không có biện pháp khống chế mình, từ chối trong chốc lát, nâng chân đuổi theo.
Nàng phải giám sát hắn, miễn cho hắn loạn đặt cọc tiền, loạn mua phòng ở.
Nhưng khi bước vào cổng, nàng bị phong cảnh xinh đẹp đến mức dừng bước, quên cả mục đích mình vào đây.
Thật đẹp!
Thảm cỏ xanh, những cây cổ thụ cao lớn, hàng rào màu trắng với đủ loại cúc Ba Tư lay động trong gió, có màu phấn hồng, màu trắng, màu tím, từng đám từng đám lớn, còn có cây hoa hồng leo thành từng giàn, quấn quanh xích đu màu trắng, khung cảnh thanh nhã tươi đẹp.
Phòng màu trắng, cửa sổ màu làm, ngẩng đầu lên, rào chắn ban công lầu hai cũng màu lam, ban công còn có một cây dù màu lam to lớn che nắng, cảm giác rất thoãi mái, làm nàng muốn ngồi dưới bóng cây dù, hoặc nằm ngủ trưa, hoặc ngẩn người, hoặc ngĩ những tình tiết chuyện hay những chuyện xưa xúc động.
Trời ạ, làm sao có căn nhà đẹp như thế? Quả thực giống ngôi nhà trong mơ của nàng, giống như đúc, làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?
Nếu có cho nàng ở nơi này, nàng nhất định –
Hạ Thanh Mộng ngẩn ngơ, lập tức dùng sức lắc đầu.
Không được, không được, nàng đang suy nghĩ cái gì nha? Loại nhà này không cần hỏi, cũng biết giá không tưởng, giá có thể làm da đầu nàng run lên, mà nàng thì làm sao có chừng đó tiền nha?
Không được, không được.
Mau đánh mất ý niệm này trong đầu, thanh tỉnh một chút, tuyệt đối không thể ở trước mặt Lí Du lộ ra biểu tình yêu thích, nếu không trời biết hắn có thể ngay cả giá cũng không hỏi, liền mua xuống, với hiểu biết về hắn, cùng sủng ái nàng của hắn, tuyệt đối không phải không có khả năng.
Dùng sức lắc đầu, lại vỗ vỗ mặt mình, nàng hít sâu một hơi, muốn mình thanh tỉnh một chút, mới lại lần nữa bước vào gian phòng tràn ngập phong cách Hy Lạp kia.
Nàng rốt cuộc ngây người bao lâu, lãng phí bao nhiêu thời gian a? Hắn sẽ không đã quyết định, ký giấy tờ đi?
Chạy mau, chạy mau.
Nàng đẩy cửa, chạy vào trong phòng, thiết kế bên trong không chút xa hoa, mà là phong cách ấm áp đập vào mắt nàng, làm cho nàng thiếu chút nữa lại quên chính sự.
Nàng lại dùng sức lắc đầu, kéo trí óc trở lại, chuyên tâm đi tìm người.
“Lí Du?” Nhìn phòng khách không có ai, nàng chỉ có thể giương giọng kêu to.
Cũng không có ai đáp lại.
“Lí Du?” Nàng lại kêu, cởi giày, đổi dép trong nhà, đi đến phòng khác tìm người.
Nàng cố gắng không nhìn tới bố trí nàng yêu thích, chuyên chú tìm người, tìm lầu một, lên lầu hai, rốt cục ở ban công lầu hai dưới cây dù lớn màu lam tìm được hắn.
Hắn ngồi ở dưới bộ bàn ghế dưới cây dù mà điện thoại, đối diện còn có người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, nàng đoán hẳn là nhân viên sale, chuyện làm cho nàng nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi là, trên mặt bàn không có văn kiện gì, thật tốt quá.
Nam nhân nhìn thấy nàng, đứng dậy đi về phía nàng, trên mặt tràn đầy mỉm cười.
“Lí phu nhân phải không? Lần đầu tiên gặp mặt, nhĩ hảo, tiểu đệ họ Chung, Chung Thiên Thành.”
“Nhĩ hảo.” Nàng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, không nghĩ cho hắn có hi vọng bán hàng.
“Không biết phu nhân xem nhà xong, có cảm giác thế nào?”
“Hoàn hảo.” Nàng lạnh nhạt trả lời.
Không dự đoán nhận được câu trả lời như vậy, Chung Thiên Thành sửng sốt một chút.
“Phu nhân có chỗ nào không thích? Có thể nói cho tôi, tôi sẽ kêu công nhân sửa chữa hoặc làm lại.” Hắn cam đoan.
“Hiện tại bán nhà còn có loại phục vụ này sao?” Hạ Thanh Mộng nhịn không được hoài nghi.
“Bán nhà?” Chung Thiên Thành kinh ngạc trừng lớn mắt, lắc đầu,“Lí phu nhân –”
“Chung tiên sinh là kiến trúc sư, không phải nhân viên bán hàng.” Lí Du mở miệng chen vào.
“Kiến trúc sư?” Hạ Thanh Mộng ngạc nhiên nhìn về phía Lí Du, lại quay lại nhìn người đàn ông kia, lại nhìn về phía hắn.“Vì sao có kiến trúc sư ở đây, nhân viên bán hàng đâu?” Nàng quay đầu tìm người.
“Không có nhân viên bán hàng ở đây đâu.” Lí Du cất di động, đứng lên đi về phía nàng.
“Có ý gì?”
Hắn không trả lời nàng, lại vươn tay về phía kiến trúc sư.“Cám ơn anh đã giúp đỡ, về sau có việc gì cần tôi nhất định sẽ tìm đến các anh.”
“Chúc hai bạn hạnh phúc.” Chung Thiên Thành cười gật đầu, tiếp theo xoay người rời đi.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Hạ Thanh Mộng hoàn toàn không nghĩ ra, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Nhà này là lệ vật kết hôn ba mẹ tặng.” Lí Du nhìn nàng nói.
Nàng cứng họng nhìn hắn, khiếp sợ đến há hốc mồm.
“Kết…… Kết hôn…… Lễ vật?” Nàng khó tin lắp bắp.
Lí Du nhìn nàng mỉm cười.
“Thích không?” Hắn thâm tình nhìn nàng, ôn nhu hỏi.“Tuy rằng nhà này và trong sách có chênh lệch, nhưng trong thời gian ngắn có thể tìm một cái sân hoa cỏ sum suê, ban công tầng hai có ghế nằm, tường trắng, cửa sổ màu lam, ba mẹ và anh đều cảm thấy rất vừa lòng, em thì sao?”
Nàng cảm thấy muốn khóc, tầm mắt đột nhiên mơ hồ, nàng biết được mình căn bản đã khóc ra.
“Sao lại khóc. Em không vui sao?” Lí Du nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Hạ Thanh Mộng dùng sức lắc đầu, bởi vì rất thích, mới vui quá mà khóc.
Thì ra rất cả không phải là trùng hợp, thì ra căn nhà trong mơ của nàng, được mọi người vì nàng coi hắn mà tạora.
Mọi người…… Ba mẹ và hắn……
Ngoài hắn ra, ngay cả ba mẹ đều tham dự vào chuyện này làm cho nàng hạnh phúc đến mức muốn khóc, bọn họ…… mọi người vì sao đối nàng tốt như vậy? Nàng ngoại trừ cảm động, thì cũng chỉ còn cảm động.
“Cám ơn.” Nàng khóc thút thít nói, có chút khóc không thành tiếng.
“Cảm ơn cái gì? Thật là ngốc.” Hắn ôm nàng vào lòng, ôn nhu hôn trán nàng.
“Vì sao đối với em tốt như vậy?” Nàng nghẹn ngào hỏi.
“Đương nhiên là vì anh yêu em nha, đứa ngốc.”
“Vậy ba mẹ thì sao? Vì sao cũng tốt như vậy?” Bọn họ mới gặp hai lần thôi, một lần là ba mẹ tới chơi, một lần là nàng đến nhà ba mẹ.
“Đương nhiên là vì em là người con trai họ yêu, lại thay anh sinh một đứa con trai vừa thông minh vừa đáng yêu, đứa ngốc, quan trọng nhất là bọn họ đều rất thích em, phi thường thích em, còn thay em đau lòng.” Hắn ôn nhu thay nàng lau nước mắt, nói cho nàng đáp án.
“Cho nên, bọn họ thậm chí còn cảnh cáo anh, nếu anh dám đối với em không tốt, hoặc làm em thương tâm khổ sở, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, nói như là anh không phải con họ, em mới phải, buồn cười không?” Hắn cảm thấy buồn cười.
Hạ Thanh Mộng nước mắt rơi như mưa. Nàng từ nhỏ không có cha mẹ, vẫn không biết cảm giác có cha mẹ yêu thương là gì, nguyên lai là loại cảm giác kích động cùng ấm áp thế này, nàng muốn nói cám ơn, nói với bọn họ nàng cũng yêu họ.
“Không buồn cười cũng không nên khóc thành như vậy đi?” Hắn nhíu mày, thay nàng lau nước mắt, lại phát hiện lâu như thế nào đều lau không hết, dần dần lộ ra biểu tình không biết phải làm sao.
“Hư, bà xã, có cần khóc khoa trương như vậy không?” Hắn nhẹ giọng nói nhỏ, ôn nhu khuyên bảo.“Tốt lắm, đừng khóc, đừng khóc được không? Ngoan, đừng khóc, em còn khóc thì phòng này sẽ ngập nước mất.”
Hạ Thanh Mộng đem đầu vùi vào trong ngực hắn, ở trong lòng hắn lắc đầu, khóc một hồi mới khống chế được cảm xúc, không thể mở miệng nói chuyện.
“Thật sự có thể nhận lễ vật quý như vậy sao?” Nàng nghẹn giọng hỏi.
Thấy nàng mở miệng nói chuyện, Lí Du nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đương nhiên, đứa ngốc, đây là tâm ý của ba mẹ.”
“Em nên cảm ơn họ như thế nào đây?” Nàng ngẩng đầu hỏi hắn.
“Chỉ cần giúp bọn hắn sinh vài đứa cháu trai cháu gái là được.” Hắn đối nàng nhếch miệng mỉm cười.
Nàng sửng sốt, trừng mắt nhìn hắn, hờn dỗi đấm hắn một chút.“Anh bậy bạ gì đó?”
“Anh nào có nói bậy, đây thật là hy vọng của ba mẹ.” Hắn vẻ mặt như thật, ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt, thật cao hứng là nàng đã không hề khóc.
“Là hy vọng của anh đi?” Nàng liếc hắn một cái, trong mắt lại đầy thâm tình cùng tình yêu.
“Muốn nói như vậy cũng được.” Hắn nhếch miệng nói. Trong mắt đồng dạng thâm tình cùng tình yêu, còn có vô tận ôn nhu.“Lão bà, giúp anh sinh cái đứa nhỏ được không? Con gái cũng được, lần này có anh bên cạnh em, sẽ tham dự toàn bộ quá trình, xem đứa nhỏ một ngày một ngày lớn lên, nhìn bé ở trước mặt anh bi bô tập nói, nghe bé mở miệng nói câu đầu tiên “ba ba”.”
Hạ Thanh Mộng nhìn hắn, gật gật đầu, sau đó mang theo vẻ mặt ngượng ngùng một chút, do dự mà thong thả mở miệng,“Hình như, em đã muốn có.”
Lí Du đột nhiên hóa đá, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, hắn cứng họng nhìn nàng, trên mặt biểu tình ngốc nghếch đột nhiên trở nên nhiệt tình như lửa, dường như giống mỗi lần “yêu” nàng.
“Là thật sao?” Hắn nhìn chằm chằm nàng nghẹn lời hỏi.
Nàng gật đầu, chỉ thấy hắn trong nháy mắt ngừng hô hấp, đến khi hắn lại lần nữa hô hấp, tiếng cười to khoái trá cũng vang lên.
“Ha ha……”
Hắn sung sướng cùng sung sướng cuốn lấy nàng, làm cho nàng cũng nở nụ cười khoái trá, cảm giác hạnh phúc thật tốt.
Một tuần sau, ở một giáo đường nhỏ trải thảm hồng, cử hành một hôn lễ.
Hôm nay ánh mặt trời chiếu khắp nơi, khí hậu hợp lòng người, bốn phía núi rừng xanh tươi, chim chóc chiêm chiếp kêu to, cho đến khi trong giáo đường truyền ra một tiếng đàn dương cầm nhạc dạo bài hát kết hôn che đi tiếng chim hót.
Trong giáo đường, lụa trắng phất phới, thảm hồng trải dài, cha sứ đứng ở trên bục, từ ái đợi cùng chàng trai đứng trước mặt ông, , vì hai người yêu nhau chứng hôn.
Dãy ghế hai bên thảm hồng không còn chỗ ngồi, đem ba mươi chỗ ngồi trong giáo đường lấp đầy, tới tham gia hôn lễ tất cả đều là bạn tốt của chú rể, tân nương, trên mặt mỗi người đều mỉm cười chúc phúc.
Đây là một hôn lễ tràn ngập lời chúc phúc chân thành, cũng là một hôn lễ đẹp làm người ta suốt đời khó quên.
Hôn lễ của Lí Du và Hạ Thanh Mộng.