• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẫu đơn hoa lạc, khí chưng phủ nội, sắc đỏ đích hỷ kết, đèn lồng đỏ treo cao, hết thảy không khí đều vui mừng hớn hở, trong hoa viên giăng đèn kết hoa khắp nơi.

Nhưng ở một góc sâu trong hoa viên, khung cảnh ở đây cùng với khung cảnh bên ngoài hoàn toàn khác biệt, một nam nhân tịch mịch ngã trên ghế đá, hơi rượu bốc lên, thê lương đến kinh người.

“Đường đường là Liệt vương cũng có thời điểm bị nữ nhân vứt bỏ sao?” Thanh âm trong trẻo mượt mà, mang theo một chút trêu tức, mềm mại nhẹ nhàng, giống như châu ngọc rơi trên bàn, tăng thêm mấy phần dụ dỗ.

Nghe thấy tiếng nói, Trì Liệt nhíu mày, à, thì ra là hắn ta.

“Ngươi không đi tìm sư muội nhẫn tâm kia của ngươi đi, sao còn rảnh đến chế nhạo ta làm gì? Lão tử hôm nay tâm tình không được tốt, Tần Nho Lương.”

Nghe vậy, nam tử được xưng là Tần Nho Lương cũng không tức giận, lễ phép vái chào, rồi thuận thế ngồi xuống ghế đá rót cho mình một chén rượu.

Người đó mặc một thân áo xanh, tóc đen như mực được cột lại trong phát quan, một thân dáng vẻ thư sinh, dung mạo lại ôn nhu yêu nghiệt, chính là một mỹ nam tử Văn triều điển hình, hàng mi dày nhẹ nhàng run rẩy, ngón tay trắng nõn với những khớp xương rõ ràng.

Nghe nói thằng nhãi này được mệnh danh là mỹ nam đẹp nhất Văn triều, nhưng trong mắt Trì Liệt cũng chỉ như vậy thôi, hắn vẫn cho rằng nam nhân mày kiếm mắt sáng mới có vị nam nhân hơn.

“Chuyện của sư muội không khiến Liệt vương phải quan tâm.”

“Ha ha ha — tiểu tử ngươi. Ngươi không đến ta còn không nhớ ra đâu. So với người bị nữ nhân của mình vứt bỏ như ta, thì một người thèm nhỏ dãi sư muội đã mất tích nhiều năm của mình thì càng có vẻ thảm hại hơn. Nghĩ đến đây, trong lòng ta liền thấy cân bằng một chút.”

“Răng rắc!” Là tiếng chén rượu vỡ tan, “Liệt vương, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp như thế này, ngươi không đi động phòng — chỉ sợ không hay lắm. Tứ công chúa tốt xấu gì cũng là vương phi mà bệ hạ khâm điểm cho ngươi, ngươi lạnh nhạt giai nhân như thế, thì vương ân ngươi đặt ở chỗ nào?”

Vừa nghe đến hai chữ “Động phòng”, huyệt thái dương của Trì Liệt liền đau nhức, còn hai chữ “Bệ hạ” càng làm cho hắn đau hơn.

“Ta phi, bệ hạ cái gì chứ? Đó chính là nữ nhân của lão tử, là người mà lão tử cưới hỏi đang hoàng, dùng chính đại kiệu tám người nâng của Văn triều các ngươi cưới qua cửa…” Đến cuối cùng, Trì Liệt đột nhiên xìu xuống, lẩm bẩm trong miệng: “Thê tử…Nàng không cần ta nữa….Nàng lợi dụng ta xong liền vứt bỏ ta….Tần Nho Lương….Tại sao lại có nữ nhân nhẫn tâm như nàng vậy chứ…”

Nhẫn tâm? Tần Nho Lương nhấp một ngụm rượu ngon, ngẩng đầu, nhìn về phía vầng trăng sáng vằng vặc treo trên trời kia, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười khổ: “Thiên hạ rộng lớn, nữ tử nhẫn tâm há chỉ có một người như bệ hạ đâu…”

“Các nàng đã vô tình như vậy, vậy thì hai huynh đệ chúng ta cứ mượn rượu tiêu sầu ở đây vậy….”

“Ai, ngươi đừng lôi ta vào như thế, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vẫn còn đang ở trong phòng chờ ngươi đấy, xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.” Tần Nho Lương kéo bàn tay đang đặt trên vai mình xuống.

“Lão tử nhìn giống nam tử lạnh bạc như vậy sao? Cho dù nữ nhân nhẫn tâm kia vứt bỏ lão tử, lão tử cũng muốn phòng không gối chiếc, dùng hành động nói cho nàng hai chữ “trung trinh” viết như thế nào!” Trì Liệt sau khi uống say, nói chuyện có vẻ làm càn hơn bình thường một chút.

Hắn trở thành nam nhân duy nhất trong toàn bộ Man tộc, không, hẳn là toàn bộ thiên hạ đi, là nam nhân đầu tiên trong lịch sử bị nữ nhân của mình vứt bỏ…Quả thật là nhục nhã vô cùng.

“Nhưng ta nghe nói, Liệt vương khi nhìn thấy Văn Nhiễm công chúa thì không thể rời mắt được.”

“Thích nhìn mỹ nhân cùng với trực tiếp đè lên là có thể giống nhau sao?”

Hắn phục rồi, lời này Tần Nho Lương hoàn toàn không thể phản bác được.

“Được rồi, nói chính sự đi. Ta biết ngươi tìm ta không chỉ vì chút chuyện này, Đại học sĩ.” Trì Liệt đột nhiên nghiêm túc.

Nhất phẩm Đại học sĩ, chính là chức quan của Tần Nho Lương bây giờ.

Mặc dù hắn là người Văn triều từ đầu đến chân, nhưng từ rất nhiều năm trước đã cùng với hắn cấu kết, mấy người đọc sách bọn hắn, suốt ngày đều treo trên miệng là trung quân ái quốc, nhưng khi đặt vào trong thực tế, còn không phải là những kẻ hám lợi sao? Cho nên hắn mới xem thường những người đọc sách như vậy.

“Thái tử Văn triều Văn Giác đã trốn đi. Đã phái rất nhiều người đi tìm nhưng vẫn tìm chưa ra chỗ hắn ẩn náu.”

“Văn Giác? Chính là người có khả năng thay thế Văn Thần thái tử điện hạ sao?” Trì Liệt sờ cằm, rơi vào trầm tư.

“Phải, chúng ta có cần ra tay không? Rất nhiều cựu thần ủng hộ thái tử tiền triều, cộng thêm việc hắn là nam tử, chỉ e là vương vị của bệ hạ không ổn.”

Trì Liệt trầm mặc thật lâu.

“Không cần ra tay, thậm chí tại thời điểm tất yếu, giúp đỡ vị “Đại cữu ca” này một chút.”

“Gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ là…” Tần Nho Lương hiểu ý cười một tiếng, nhất thời cảm thấy sáng tỏ.

Nữ nhân, quá cường đại sẽ làm cho người ta muốn bẻ gãy cánh chim của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK