Tôi bắt đầu tập trung vào công việc cung cấp thông tin của mình.
Tôi lại mất thêm 6 năm nữa, cuối cùng cũng có bước đột phá lớn.
Tôi đã đấu với băng nhóm đó được 9 năm, rốt cuộc năm nay cũng thu lưới.
Nhưng Chu Ương lại xông vào thế giới của tôi lần nữa.
Em và đối tượng coi mắt ngồi taxi của tôi.
Khoảnh khắc nhìn thấy em, tôi như ng.ừng th.ở.
Giống như đã một thế kỷ trôi qua, tôi không biết trong mười phút đó mình đã chịu đựng như thế nào để không chào em, giả vờ như không quen biết.
Em đã 30, ăn mặc chững chạc, nhưng khuôn mặt đó không khác gì khuôn mặt xuất hiện trong giấc mơ hàng đêm của tôi.
Chỉ có điều, em xỏ lỗ tai rồi sao?
Không phải em rất sợ đ.au sao?
Em có khóc không?
Nghe thấy tên đàn ông kia bắt bẻ em đủ điều, cõi lòng tôi t.an n.át.
Họ có tư cách gì mà coi thường người con gái quý giá của tôi như vậy?
Sau đó, Chu Ương xách hàng lý đến tìm tôi, tôi còn tưởng mình bị đi.ên rồi, nằm mơ giữa ban ngày ban mặt.
Chắc là em không biết đâu nhỉ, ngày đó ở dưới lầu đợi em quay trở lại, bàn tay cầm thuốc lá của tôi run rẩy không thôi.
Khi em thật sự trở lại, mọi tế bào trong cơ thể tôi đều đang gào thét gọi tên em, muốn được ở bên cạnh em.
Ngay giây phút đó, tôi muốn vứt bỏ hết thảy để dẫn em đi.
Nhưng mà, tôi biết mình không thể, chúng tôi đã lên kế hoạch ròng rã suốt 9 năm, tôi không thể vì chút ích kỷ nhất thời mà phá hỏng tất cả được.
Tôi cố kìm chế không nhận ra em, tránh mặt em, nhưng mỗi lần nhìn thấy sự thất vọng của em, lòng tôi còn đau hơn cả khi bị kim châm.
Tôi thừa nhận mình đã đánh giá cao bản thân, đánh giá thấp mức độ ảnh hưởng của Chu Ương đối với tôi.
Cuối cùng tôi vẫn thất thủ.
Sau cái đêm thất thủ đó, tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, suy nghĩ xem làm cách nào để em không bị thương.
Nhưng em đã không làm tôi thất vọng.
Chu Dương 30 tuổi, trưởng thành kể cả trong suy nghĩ, không còn tính khí trẻ con của thiếu nữ lúc mới yêu.
Tôi không muốn nói, cũng không dám kể hết sự tình với em, mà em cũng không truy hỏi.
Em nói em yêu tôi, em nói em tin tưởng tôi vô điều kiện.
Em nói tôi không thừa nhận mình là Trần Úc cũng không sao, không nói bất kỳ chuyện gì với em cũng không sao.
Em nói em chỉ muốn tôi đảm bảo một điều, rằng tôi sẽ an toàn.
Em nói em muốn cưới tôi.
Tôi cảm động đến rơi nước mắt, nhưng lại cảm thấy có lỗi trước tấm lòng của em.
Rốt cuộc em đã phải trải qua những gì, phải đ.au đ.ớn đến mức nào mới trở nên chín chắn và hiểu chuyện như vậy.
Tôi rất muốn ôm em vào lòng và nói với em rằng: Em không cần chín chắn, không cần trưởng thành, có anh ở đây, em sẽ mãi là cô công chúa nhỏ thích gì làm nấy.
Đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi có thể cưới công chúa nhỏ của mình rồi.
10.
Lần này tôi nhất định phải cưới công chúa nhỏ của mình.
Tôi đã đặt chuyến bay sớm nhất.
Chú Vương hỏi tôi: "Gấp vậy sao? Mấy ngày nay cháu không có nghỉ ngơi đấy."
Tôi mỉm cười rồi lắc đầu.
Chú ấy không biết, Ương Ương của tôi, đã đợi tôi quá lâu rồi.
Năm hai đại học khi ấy, em đã làm ầm lên muốn công khai quan hệ của hai chúng tôi.
"Em cũng muốn giống như những cặp đôi khác, nắm tay nhau, cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau đi xem phim, Trần Úc, anh muốn em phải đợi thêm bao lâu nữa?"
"Một chút nữa thôi."
Mà một chút này, chính là mười năm.
Tôi không thể bắt em đợi lâu hơn nữa, dù chỉ một giây cũng không thể.
Tôi đã mua nhẫn, dự định sẽ cầu hôn em ở một nơi lãng mạn nhất nước Pháp.
Em vẫn chưa biết, chiếc nhẫn này là tôi mua hồi năm hai đại học, bao nhiêu năm rồi, tên khắc trên nhẫn hơi cũng mờ đi.
Tôi không biết liệu nó có đúng kích cỡ hay không.
Nếu không vừa, tôi sẽ đổi cho em cái lớn hơn.
Cõi lòng tôi tràn đầy niềm vui khi sắp đón người con gái tôi yêu về nhà.
Nhưng khi xuống máy bay, tôi nhận được tin em đã bị b.ắt c.óc.
Hóa ra là khi chúng tôi di.ệt trừ mục tiêu, một số ch.ết giả nên còn sống sót.
Hắn lợi dụng Ngô San San để tìm Chu Ương, chỉ vì muốn tôi tự chui đầu vào lưới.
Hắn trói em đưa về nước, giam em trên một con thuyền đánh cá ở Phúc Kiến.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Chu Ương, lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi.
Chú Vương dặn tôi phải thật bình tĩnh, không được hốt hoảng, không thể sa vào bẫy của địch.
Nhưng làm sao tôi có thể giữ bình tĩnh được đây?
Ai cũng biết thủ đoạn của đám người đó, em còn có cơ hội sống không?
Tôi nói với em rằng tôi hối hận.
Tôi thật sự hối hận rồi.
Khi gặp lại nhau, tôi nên đưa em cao chạy xa bay.
Khi tiếp cận được chiếc thuyền đánh cá, tôi thừa nhận mình đã phát đ.iên, xuống tay rất tà.n nh.ẫn với đám người đó.
Chú Vương khuyên tôi nên kiềm chế bản thân, đừng đi theo con đường cũ.
Nhưng khi trông thấy cái c.hết bi thảm của Ngô San San, khi hay tin Chu Ương nhảy xuống biển, tất cả đều không nói nữa.
Nhưng tôi lại dừng tay.
Vô nghĩa, thật sự vô nghĩa.
Em đã ch.ết.
Thế giới trong tôi sụp đổ.
11.
Đã tìm được Chu Ương.
Em lênh đênh trên biển và được ngư dân vớt lên.
Nhưng bởi vì ngâm trong nước quá lâu nên hôn mê bất tỉnh.
Nói đúng hơn là, rất có thể cả đời này sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tôi chỉ cảm thấy thật may mắn vì em vẫn còn sống, đó là sự th.ương x.ót cuối cùng mà ông trời dành cho tôi.
Tôi từ chức, mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc em.
Chú Vương hỏi tôi: “Mới vừa giành được bằng khen hạng nhất, cháu có hối hận khi từ chức không?”
Tôi nhìn em, "Vĩnh viễn không hối hận.”
Tạm biệt Trần Chiêu, bây giờ tôi sẽ trở về thành Trần Úc, sẽ bảo vệ cô gái của mình.
Tôi bắt đầu tra cứu những cuốn sách liên quan, mỗi ngày đều xoa bóp rồi viết thư cho em.
Lần này, đương nhiên là tôi đọc cho em nghe.
"Anh Trần, ngày nào anh cũng làm như vậy, chị ấy sẽ tỉnh lại chứ?"
“Tôi không biết.”
"Vậy mà anh còn làm?”
“Nếu như cô ấy biết tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, cô ấy sẽ không sợ hãi.”
Không cần biết Ương Ương của tôi có tỉnh lại hay không, dù sao tôi cũng có thể chăm sóc em cả đời.
Một năm sau, em có da có thịt hơn, sắc mặt cũng khá hơn đôi chút.
Tôi đọc tất cả câu chuyện mà tôi có thể đọc cho em nghe, nhưng có vẻ em không hứng thú lắm, nếu không thì sao em chẳng đáp lại dù chỉ một chút.
Cô bạn học sinh cấp hai ở giường bên cạnh đưa cho tôi hai quyển tiểu thuyết ngôn tình: “Chú, chú đọc cái này cho chị ấy nghe xem?”
Tôi nhìn tiêu đề: "Hình trình 99 ngày theo đuổi vợ của tổng tài bá đạo”.
Cái tên này khiến tôi không ngừng lắc đầu.
"Chú, quyển tiểu thuyết này rất hay đó, đám con gái lớp cháu đều thích cả."
Vì vậy, dưới sự xúi giục, tôi đã đọc tiểu thuyết “bá đạo tổng tài” cho em nghe suốt một tuần.
Đọc xong, cô bạn học sinh cấp hai lại tặng tôi thêm vài quyển nữa.
Đợi tôi đọc xong chỗ này cũng mất mấy tháng sau đó.
Hôm nay, tôi đã đọc một mạch đến tối, không chịu nổi nữa mà ngủ gật...
"Sau đó thì sao?"
Tôi nghe thấy có người nói chuyện.
Mở mắt ra, là Chu Ương.
Em chớp mắt nhìn tôi, trên mặt đầy vẻ sốt ruột, "Hỏi anh đấy, tiếp theo xảy ra chuyện gì?"
Tôi vội vàng cầm quyển truyện lên, tiếp tục đọc mấy câu.
Lúc này em mới hài lòng nhắm mắt lại.
"Chu Ương, em tỉnh từ lâu rồi sao? Sao em lại gạt anh?"
"A? Anh trai, anh quát em à?"
Tôi dịu dàng nhìn em, "Rồi rồi rồi, không mắng không mắng, có khó chịu chỗ nào không? Anh đi gọi bác sĩ."
“Có.”
"Ở đâu?"
"Trà xanh kia tại sao vẫn chưa c.hết, anh mau tìm tác giả tới đây cho em."
Tôi: …
Em gái tôi ơi, em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn ngây thơ như vậy?
Nhưng sao khi ngẫm lại, ngây thơ một chút cũng không phải không được.
"Được được được, bé cưng ngồi dậy uống thuốc trước đã nhé."
"Không uống, đắng lắm."
"Anh bón."
"Anh cút ngay, lại muốn giở trò với em.”
"Em là vợ anh, anh không giở trò với em thì giở trò với ai?”
"Ai là vợ anh, chúng ta vẫn chưa kết hôn."
“Nhẫn cũng đã đeo rồi, em nói sao đây?” Tôi cầm tay em đưa tới trước mặt em.
"Hả? Không được, anh còn chẳng cầu hôn!"
"Được, Ương Ương, chỉ cần em tỉnh lại, em muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm cho em.”
“Ương Ương, anh rất nhớ em.”
"Thật tốt vì em đã tỉnh lại.”
"Anh lại có thể yêu em lâu hơn nữa rồi, thật tốt biết bao.”
Tôi nắm tay em, em hỏi tôi tại sao lại khóc nhiều như vậy.
Đồ ngốc này.
Nếu anh không khóc thảm thiết một chút, liệu em có dễ dàng đồng ý lời cầu hôn của anh không?
Cô gái mà tôi thích hơn mười năm cuối cùng cũng là vợ tôi.
Tôi đã có vợ, tôi thật hạnh phúc.
[Hết.]