Đây là một lớp học nhỏ, không có nhiều người trong lớp học, mọi người đều giật mình thức dậy vì có sự xuất hiện của Chu Tấn Nhiên.
Nhưng điều gây xôn xao hơn nữa là Đinh Lạc Yến, một nữ sinh hay bắt nạt bạn bè khác từng đi chơi với Chu Tấn Nhiên một thời gian, cũng đến.
Cách đây một thời gian, Đinh Lạc Yến đã nghỉ học và mọi người đều nghĩ rằng cô ta sẽ không xuất hiện ở trường trong thời gian tới.
Đinh Lạc Yến nhuộm tóc đen. Đầu tiên, kiểu tóc đuôi ngựa cao luôn buộc được thả lỏng khiến chiếc cằm vốn đã nhọn càng thêm thanh tú.
Hôm nay cô ta mặc một bộ vest nhỏ màu trắng, phần trên mở rộng để lộ chiếc bra gợi cảm bên trong khiến chàng trai bên cạnh đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào cô.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra, Đinh Lạc Yến cũng được chọn là Hoa khôi của Khoa Khoa học Máy tính, nhưng mà cô ta thích giả làm một cô nàng tomboy và chơi với đám Chu Tấn Nhiên.
Thấy tôi và Chu Tấn Nhiên bước vào, Đinh Lạc Yến nói thẳng:
- "Ha ha, anh Tấn cũng tới lớp."
Chu Tấn Nhiên nắm lấy tay tôi đi lại phía sau ngồi mà không thèm nhìn cô ta.
Đinh Lạc Yến cười, cô quay đầu lại nói miệng vẫn mỉm cười: “ Không đến mức độ này chứ? Chẳng phải em đã tỏ tình với anh nhưng đã thất bại rồi sao? Sao giờ anh lại trốn tránh em như vậy? Không làm được người yêu thì chúng ta có thể làm bạn bè mà, giống như trước đây, em có thể tiếp tục làm em gái của anh không? "
Chu Tấn Nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói một lời mà lấy giấy lau bàn cho tôi.
Đinh Lạc Yến vẫn cứ nói, lần này cô ta nhìn tôi.
- "Anh Tấn, em vừa mới phát hiện anh thích cô ta, nhưng em và cô ta bây giờ có gì khác nhau?
Tại sao anh không nhìn lấy em một cái?"
Chu Tấn Nhiên cuối cùng cũng không chịu nổi lên tiếng.
Anh ấy nghiến răng uy hiếp: “Đinh Lạc Yến, tôi không muốn gây hấn với con gái, cô nên an phận với tôi một chút.”
- “Được thôi” Đinh Lạc Yến cười mỉm chi, đi tới bày ra mấy quyển truyện tranh trên bàn lật ra xem.”
Thật ra, yêu hay không yêu, đã quá rõ ràng.
Nếu tôi nhớ không nhầm, truyện tranh mà Đinh Lạc Yến đọc là phong cách yêu thích của Chu Tấn Nhiên.
Vào lúc này, Chu Tấn Nhiên đang cau mày và lật giở cuốn sách giáo khoa toán cao cấp của tôi, giả vờ như đang suy nghĩ nghiêm túc.
- “Anh biết câu hỏi này à?” Tôi cố ý ngẩng đầu trêu chọc anh.
Chu Tấn Nhiên liếc nhìn tôi, má anh ấy lập tức ửng hồng, anh ấy gật đầu, rồi lại lắc đầu.
- “ Vậy để em giảng cho anh hiểu nha.”
Tôi chớp mắt nhìn anh ấy, mặt của Chu Tấn Nhiên càng trở nên đỏ hơn. Anh ấy thật dễ thương.
Tôi cố nén cười, dùng bút chỉ cho anh ấy phép tính, nghiêm túc hoàn thành câu hỏi, ngước mắt lên, tôi thấy anh ấy đang vội vàng nhìn đi chỗ khác.
- “Chu Tấn Nhiên,” tôi giả vờ nghiêm khắc, “anh nhìn đọc sách giáo khoa hay nhìn em?”
Anh nhìn tôi, đôi mắt cụp xuống như một chú cún con đi lạc.
- “Nhìn em.”
- "Chu Tấn Nhiên, nếu anh cứ nhìn chằm chằm vào em như vậy, sẽ bị giáo viên mắng đấy."
Anh chuyển động mi mắt và thản nhiên nói: "Anh vẫn là lựa chọn nhìn em."
Hình ảnh đó lại trở lại trong tâm trí tôi.
Cô gái đi phía trước chú cún con, chú cún nhìn chằm chằm vào lưng cô gái.
Chu Tấn Nhiên, lần này, em sẽ không để anh thất vọng nữa.