Con gái của Châu Ngọc Ánh tên là Khánh Ngọc, con bé năm nay chỉ mới hơn bốn tuổi, được Châu Ngọc Ánh gửi ở một trường mầm non tư thục nằm gần khu chung cư Châu Thành mà hiện tại hai mẹ con đang sinh sống.
Thấy Trần Lâm lái xe chạy đến, Châu Ngọc Ánh cũng không chút chậm trễ, liền bước lên ngồi ở phía sau. Đối với việc này, Trần Lâm cũng không nói ra lời gì. Ngược lại, ánh mắt của Châu Ngọc Ánh không khỏi thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Trần Lâm vài lần. Giống như, cô có chuyện gì muốn nói với anh, lại không tiện để mở miệng ra được.
Thông qua kính chiếu hậu, Trần Lâm có thể thấy rõ được biểu hiện ở trên khuôn mặt của cô. Nhưng anh lại cố tình làm như không thấy. Đợi cho đến lúc chiếc xe ô tô của hai người dừng đỗ ở trước cửa trường mầm non tư thục Hoa Mai.
Lúc này, Châu Ngọc Ánh mới chậm rãi cắn răng nói ra: “Lát nữa, xin anh hãy giả dạng làm ba của con gái tôi một chút. Anh chỉ cần tìm một lý do gì đó, nói là mấy năm gần đây bân rộn nên không thể gặp mặt con bé được. Chuyện này, anh có thể giúp tôi được không?”
Nghe được lời đề nghị này của cô, Trần Lâm không nói. Ngược lại, ánh mắt của anh mang theo mấy phần thâm thúy, nhìn về phía cô.
Nhất thời, khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh không khỏi đỏ bừng lên, bắt đầu vội vàng lên tiếng giải thích.
“Chuyện này… lần trước tôi quên nói rõ cho anh biết. Kỳ thật, cha của con gái tôi đã bị tai nạn giao thông nên mất sớm. Từ nhỏ, con bé đã không có cha. Thế nên, lần này tôi muốn nhờ anh giả làm cha của con bé. Không biết, anh có thể giúp tôi được chuyện này hay không?”
Lúc đầu, Trần Lâm cũng không có phản ứng gì. Thế nhưng, khi nghe được mấy chữ cha của con gái anh bị tai nạn giao thông mất sớm, khóe miệng của Trần Lâm không khỏi co giật một trận.
May mắn, anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh, cũng không nói toạt ra thân phận thật sự của mình. Nếu không, mọi kế hoạch mà anh đã sắp xếp trước đây đều muốn đổ hết xuống sông xuống biển.
Tuy vậy, sắc mặt của Trần Lâm lúc này cũng vô cùng khó coi. Mà Châu Ngọc Ánh thì không hề biết những chuyện này. Với lại, sự việc xảy ra vào năm năm trước, kỳ thật cô cũng không thể nào nhớ rõ được khuôn mặt của người đàn ông đó. Bởi vì, lúc đó hoàn cảnh tương đối hỗn loạn. Hơn nữa, đây là một hồi ký ức vô cùng đau khổ, để cô mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy như mình đang gặp phải cơn ác mộng.
Thế nên, lúc này cho dù Trần Lâm đang đứng ở trước mặt cô, cô cũng không có cách nào nhận ra được anh. Mà khi thấy được biểu hiện ở trên khuôn mặt của Trần Lâm, cô lại cho rằng anh không đồng ý với cách làm của mình. Thế nên, cô lại lần nữa muốn lên tiếng để giải thích. Nhưng mà, Trần Lâm đã đưa tay ra ngăn lại.
“Suỵt!”
Đột nhiên, nghe Trần Lâm ra hiệu để cho mình im lặng, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh hơi có chút nghi ngờ. Nhưng mà, lúc này từ trong cổng trước, một đứa bé gái khoảng chừng hơn ba, bốn tuổi đang lững thững đi ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy Châu Ngọc Ánh đang đứng đợi ở bên ngoài, đứa bé gái lúc này mới mừng rỡ, vội vàng chạy tới hô to.
“Mẹ, mẹ ơi!”
Nghe được tiếng hô của con bé, trên khuôn mặt vốn đang có chút khó hiểu của Châu Ngọc Ánh thoáng chốc liền hiện lên một nụ cười rực rỡ.
“Khánh Ngọc, hôm nay đi học con có ngoan không!”
Châu Ngọc Ánh hơi khom người xuống, trực tiếp đem con gái của mình ôm chặt vào trong lồng ngực. Mà lúc này, cô bé cũng phát hiện ra Trần Lâm đang đứng ở một bên, dùng lấy ánh mắt cực kỳ nghiêm túc quan sát mình.
Tức thì, cô bé không khỏi chớp chớp mắt, tỏ ý kinh ngạc nhìn về phía Trần Lâm. Sau đó, cả hai bố con bọn họ bốn mắt nhìn nhau. Mãi một lúc sau, cô bé giống như không có cách nào cưỡng lại được sự tò mò của mình, mới bắt đầu chỉ tay về phía Trần Lâm, hô lên.
“Mẹ, mẹ ơi! Chú ấy là ai vậy?”
Nghe được tiếng hỏi này của con gái, Châu Ngọc Ánh mới quay đầu nhìn sang. Nhưng khi phát hiện ra Trần Lâm đang cùng với con gái mình đứng đối diện nhau. Hơn nữa, thái độ của Trần Lâm hơi chút khác thường, trong lòng cô không khỏi dâng lên một chút ý nghĩ hão huyền.
Kỳ thật, vừa rồi cô cũng không có để ý. Lúc này, khi cả Trần Lâm cùng bé Khánh Ngọc đứng chung một chỗ, không biết vì sao Châu Ngọc Ánh luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc. Giống như, cả anh lẫn Khánh Ngọc có rất nhiều điểm chung với nhau.
Mà lúc này, Trần Lâm cũng không đợi cho Châu Ngọc Ánh đáp lại câu hỏi của con gái mình. Anh tự mình đi đến, đứng ở trước mặt của cô bé, vô cùng nghiêm túc nói ra.
“Ta chính là cha của con!”
“Ừm?!”
Lúc này, cả Châu Ngọc Ánh lẫn Khánh Ngọc đều rất kinh ngạc. Chỉ có điều, biểu hiện của hai mẹ con bọn họ thì rất khác biệt. Châu Ngọc Ánh kinh ngạc chỉ vì Trần Lâm lại đột nhiên nhận làm cha của con gái mình, chuyện này thật sự để cô có chút không phản ứng kịp.
Mà cô bé Khánh Ngọc thì không khỏi quát sát Trần Lâm một hồi, sau đó cô bé liền lắc đầu nói ra.
“Không phải, không phải! Bố của Khánh Ngọc không bỏ Khánh Ngọc, bố của Khánh Ngọc cũng không xấu giống như chú!”
Những lời này của con bé nói ra, để cho Trần Lâm có chút cứng họng. Mà Châu Ngọc Ánh lúc này cũng có chút sững sờ, không nghĩ đến phản ứng của con gái lại kịch liệt đến như vậy.
“Mẹ, mẹ! Chú này có phải là đang lừa Khánh Ngọc có phải không? Mẹ nói, bố của Khánh Ngọc thật sự rất đẹp trai. Hơn nữa, bố còn là một sĩ quan, trên người còn mặc đồng phục. Bình thường, bố của Khánh Ngọc rất bận rộn, cần phải làm nhiệm vụ canh giữ quốc gia. Thế nên, nhiều năm như vậy bố mới không chịu trở về thăm Khánh Ngọc!”
Cô bé vừa nói, vừa đưa tay quệt lên miệng, bộ dáng thật sự như phải sắp khóc. Nhìn biểu hiện của con gái lúc này, lại nghe được những lời nói của con trẻ, trong lòng Trần Lâm thật sự rất xúc động, chỉ muốn đưa tay đem con bé ôm vào ngực.
Mà ánh mắt của Châu Ngọc Ánh cũng hơi có mấy phần khó xử, nhìn về phía Trần Lâm. Cô thật sự cũng quên mất, thường ngày bởi vì sợ con gái thất vọng về cha của nó. Thế nên, cô luôn luôn đem hình tượng người cha ở trong lòng con gái đưa lên tới tận mây xanh.
Hiện tại, cô mới kịp nhớ ra, những mọi thứ cũng đã muộn. Cô cũng không thể để cho Trần Lâm chạy đi, kiếm bộ đồng phục nào đó mặc vào để lừa gạt con gái của cô đúng không?
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, âm thanh của Trần Lâm đã lập tức vang lên.
“Khánh Ngọc, con đợi một chút. Bố sẽ đi thay đồng phục, sau đó quay lại đón con có được không?”
Lúc nói ra những lời này, âm thanh của Trần Lâm cố tình hạ thấp xuống, để cho cảm giác trở nên vô cùng ấm áp. Mà không biết vì cái gì, từ lúc nhìn thấy Trần Lâm, trong lòng của Khánh Ngọc rất hy vọng người đàn ông ở trước mặt mình lúc này chính là cha ruột của cô bé. Chính vì thế, sau khi nghe Trần Lâm hỏi, cô bé cũng không do dự chút nào, liền gật đầu đáp lại.
“Vâng!”
Nghe được câu trả lời của con gái, Trần Lâm cũng không hề do dự một chút nào. Anh nhanh chóng chạy đến tìm một chỗ nhà vệ sinh công cộng. Sau đó, anh đem bộ đồ đang mặc ở trên người cởi ra. Phía bên trong, không biết từ lúc nào anh đã chuẩn bị sẵn một bộ quân phục, phía trên còn đeo quân hàm cấp bậc đại tá.
Nếu như Võ Hoàng Yến nhìn thấy được bộ dáng của Trần Lâm lúc này, cô nhất định sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì, đây là bộ đồng phục anh chỉ dùng khi đến gặp mặt thủ trưởng, lãnh đạo tối cao của quân đội Đại Việt.
Chỉ là, lúc này Trần Lâm cũng không để ý quá nhiều. Anh cảm thấy, việc mặc như vậy xuất hiện ở trước mắt của con gái, là một việc làm hết sức cần thiết.
Thế nên, ngay khi đem quân phục ở trên người chỉnh sửa lại một hồi. Lúc này, anh mới chậm rãi bước ra bên ngoài.
Ngay khi nhìn thấy Trần Lâm vậy mà thật sự thay một bộ quân phục xuất hiện ở trước mặt của con gái, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh thật sự là rất kinh ngạc.
Ngay cả cô bé Khánh Ngọc, lúc này cũng mở to hai mắt tròn vo, đen láy của mình không ngừng chớp chớp, nhìn về phía Trần Lâm.
Qua một lúc, cô bé mới ngạc nhiên hô lên.
“Bố, đây đúng là bố của Khánh Ngọc rồi!”
Danh Sách Chương: