19:20
- Hoa Quỳnh! Hoa Quỳnh!
Hình như tôi nghĩ lâu đến mức còn không biết mình đã rơi nước mắt lúc nào không hay.
ㅤ- Cậu ổn không đấy? Đừng có giấu tớ chuyện gì đấy nhé.
ㅤ- Không đâuu, tớ đã hứa là sẽ không giấu cậu bất cứ chuyện gì mà!
Hahaa... Dối trá hết đó, tôi còn chưa kể chuyện này với cậu ấy suốt mấy năm lận. Sao tôi có thể đủ can đảm để nhắc lại chuyện năm xưa đó chứ.
Tôi ghét quá khứ của chính mình.
Nhưng than ôi! Tôi không thể trách ông trời vì đã không làm theo ý mình được? Đáng lẽ ra tôi nên sống tích cực thì cuộc đời tôi mới tốt đẹp được.
Sao không ai trách chính bản thân mình quá tiêu cực nên đời mình cũng tiêu cực vậy?
Tại ai mà chả ích kỷ, chỉ là họ không nhận ra hay không thèm thừa nhận thôi!
ㅤ- Con xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, con xin phép đi vệ sinh chút ạ.
ㅤ- Con không sao thật đấy chứ, có điều gì thì nói với cái Khánh Ly hoặc với cô chú, đừng ngần ngại.
ㅤ- Dạ, con không sao.
Tôi chạy một mạch vào nhà vệ sinh, đến cả mắt còn không thèm nhìn mà. Nhà vệ sinh cách âm tốt thật đấy, không biết nó có giúp tôi che đi tiếng khóc của tôi của được không nhỉ?
Tôi chỉ sợ nó sẽ gây chú ý với mọi người thôi, trông tôi trong gương xấu thật đấy. Đúng là có người dùng cả cuộc đời để đi chữa lành vết thương nhỉ? Nhưng không biết tôi sẽ tự đi chữa lành hay ai sẽ đi chữa lành cho tôi.
Chết thật... Mắt tôi sưng húp thế này thì sao mà dám đi ra ngoài chứ, chắc đi làm bạn với cái thìa trong tủ lạnh nữa mất thôi.
Trong tất cả các tủ lạnh ở nhà Khánh Ly không thể không thiếu cái thìa ở trong đấy, nhưng tôi không phải người bỏ đâu nha.
Việc này chỉ có Khánh Ly, bạn thân tôi mới hiểu cho tôi, cậu ấy biết tôi sẽ không muốn ai chú ý tôi trong khi đang khóc thút thít một mình mà.
Tôi bước ra nhà vệ sinh với khuôn mặt cắm đầu xuống đất, nhưng tôi cứ cảm giác có người trước mặt tôi đấy nhỉ?
ㅤ- Tại sao cậu không thể để tớ an ủi cậu vậy hả?
Tôi bị giật mình nhưng vẫn phản ứng lại.
ㅤ- Nhưng mà, thật sự tớ chỉ muốn một mình mà thôi.
ㅤ- Nhưng tớ sợ, tớ sẽ trở thành một người bạn không tốt - Cậu ấy bắt đầu khóc thút thít vào trong lòng tôi rồi.
Đúng là phiền phức thật đấy, không biết ai đang an ủi ai nữa.
ㅤ- Cậu khóc to quá đấy.
ㅤ- Ôi vậy àa, tớ xin lỗi.
Tôi ghét nhất việc ai đó khóc trước mặt mình mà tôi lại chẳng biết an ủi ra sao. Điều đó là thứ khiến tôi cảm thấy thật phiền phức, mặc dù tôi không hiểu sao cái Khánh Ly có thể giỏi an ủi người khác như vậy.
Khánh Ly rất hiếm khi tâm sự hoặc kể một thứ gì đó về cậu ấy, điều đó đã từng khiến tôi cảm thấy mờ nhạt về Khánh Ly.
Tôi đã từng hỏi rằng: "Cậu có thật sự ổn không vậy?"
Điều đó đã khiến Khánh Ly ngạc nhiên, nhưng cũng điềm đạm một cách lạ thường: "Thật mà, tớ đang hạnh phúc lắm!"
Tôi nghe, tôi ao ước rằng, cuộc sống mình cũng như thế thì tốt biết bao.
Tôi đã từng hằng đêm trằn trọc suy nghĩ rằng: 'Liệu mình có đang hạnh phúc không?'
Rồi lại tự tưởng tượng những viễn cảnh chẳng có thật nữa, trông tôi cứ như kẻ "ăn xin" giấc mơ của người khác vậy. Nhưng tôi không chán nản! Vì tôi biết rằng mình còn đang sống tốt hơn những người khác nữa.
Tôi khi thấy những người đau khổ, vật vã ở ngoài đường kia, tôi chỉ biết cảm thấy mình thật là "hạnh phúc" dù gia đình tôi không như thế, cuộc sống tôi cũng chẳng giàu có gì.
Nhưng.
Tôi có những hạnh phúc riêng của mình, tôi có bạn bè, có một nơi để về, một môi trường tốt, một chiếc giường để ngủ, một chiếc áo ấm để mặc.
Tôi còn từng than trách ông trời rằng: 'Sao tôi lại đau khổ như thế chứ?'
- --
ㅤ- Khánh Ly... hạnh phúc là gì vậy?
ㅤ- Hạnh phúc á? Là những điều nhỏ nhặt, những ước ao mà cậu hằng mong.
Tôi chợt nhận ra, những điều nhỏ nhặt mà tôi từng nhận được là gì nhỉ? Chả lẽ là những lời nói hài hước, kèm chút ngọt ngào mà "Cậu Ấy" dành cho tôi?
- --
00:33
*Ting* Gì vậy? Giờ này ai on nữa vậy?
ViTrungdzai: Aloooo, mai là đi học íiii, cậu có cần đưa đón khônggg?
Hoaquynhsecxi: Ý cậu là muốn chở tôi đi học á hả?
ViTrungdzai: yesyes!
Hoaquynhsecxi: Tùy cậu.
Hoaquynhsecxi đã offline từ 1 phút trước.
ViTrungdzai: Sao offline nhanh zậyyyy, cậu dám bỏ tôi seooo???
Tên phiền phức!? Nửa đêm nửa hôm còn nhắn tin xà lơ gì vậy trời. Còn suốt ngày nhắn tin kéo dài chữ cuối nữa, còn hay nhắn teencode nữa, đọc thôi đã thấy giọng Phan Vĩ Trung vang vẳng bên tai rồi.
Thật là chói tai.
- --
05:24
Ngày 6 Tháng 9 Năm XXXX.
*Bịch... bịch*
Cái quái gì đang diễn ra ở bên tai tôi vậy??
Hóa ra là báo thức, khó chịu chết đi được, tôi nghĩ tôi nên đi thay chuông báo thức thôi chứ tiếng chuông báo thức này thật đáng ghét.
Tôi vớ được điện thoại ngay bên cạnh tôi, rồi cũng nhanh chóng tắt điện thoại đi, vì hôm qua tôi thức khá muộn nên giờ chẳng còn sức để dậy nữa.
*Ting...Ting*
Rồi lại cái gì đang diễn ra đây?
ViTrungdzai: Aloalo!! Người đẹp zai siu cấp vũ trụ dậy rồi đây, công túa ngủ trong rừng dậy chưa nàaa??
ViTrungdzai đã gửi một sticker.
Hoaquynhsecxi: Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Hoaquynhsecxi: Mới năm giờ sáng mà cậu định làm báo thức chạy bằng cơm cho tôi à??
ViTrungdzai: Ơ kìa, sao nàng lại nhỡ nói zậy.
ViTrungdzai đã gửi một sticker.
Hoaquynhsecxi: kemetao.
ViTrungdzai đã gửi một sticker.
Hoaquynhsecxi đã offline từ 5 phút trước.
- --
Danh Sách Chương: