• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói sau khi Đồng Phi rời khỏi Kiều phủ, không đến bao lâu, đã có người tới gõ cửa. Người kia khí lực khá lớn, đập đến cánh cửa cũng phải run run theo, bên cạnh đó đập vừa kêu lớn "Mở cửa! Mở cửa nhanh!"

Người hầu canh cửa nghe bên ngoài hò hét ầm ĩ, lại nghe thấy người bên ngoài ngữ khí không tốt, suy nghĩ một chút vẫn là trước tiên chạy qua hậu viện thông báo cho Kiều lão tiên sinh, mới quay trở lại cổng mở cửa.

Người hầu vừa mở cửa, liền bị hắn một chân đạp ngã trên mặt đất, "Lão già chết tiệt! Làm sao đến giờ mới mở cửa! Để đại gia ta chờ nửa ngày như thế!"

Người giữ cửa gặp bọn họ một nhóm năm sáu người, xem cách ăn mặc đều là binh sĩ, trong tay cầm đao, cũng không dám lên tiếng, chỉ nói: "Quan gia bớt giận, ta lớn tuổi nên đi đứng bất tiện..."

Bọn lính kia cũng không nghe hắn giải thích, một người trong đó đánh gãy hắn nói: "Bớt nói nhảm! Đem các thứ đáng giá đều giao ra đây!"

Thời điểm Kiều lão tiên sinh nghe người hầu vào thông báo, cũng nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, nhưng hắn cũng không có lập tức ra ngoài, mà trước tiên là đi đến gian phòng hai nữ nhi, dặn dò các nàng ngàn vạn lần hãy ở trong phòng, mặc kệ chuyện gì phát sinh đều không được bước ra khỏi cửa.

Về sau Kiều lão tiên sinh đi vào tiền viện, đã nhìn thấy người hầu ngồi bệt dưới đất, đang bị mấy tên lính vây quanh tra hỏi. Trong đó một người nhìn thấy hắn ra tới, liền hỏi người hầu kia: "Hắn là ai?"

Người hầu đáp: "Là lão gia nhà ta."

Thế là lại một tên đi đến trước mặt Kiều lão tiên sinh, trên dưới quan sát hắn một chút, mới chắp tay nói: "Trước mắt chiến tranh sắp bộc phát, ta phụng mệnh đến đây mộ tập quân lương, mong rằng lão tiên sinh hãy chấp hành."

Kiều lão tiên sinh nhìn người này đối với hắn coi như có lễ trọng, nói chuyện cũng coi như khiêm tốn, mặc dù biết mộ tập quân lương cũng chỉ là cái cớ, bất quá chỉ là bên trên thừa cơ vơ vét của cải thôi. Nhưng hắn cũng không muốn cùng những người này phát sinh bất cứ xung đột gì, quay người trở lại trong nhà lấy chút ngọc khí dùng bao vải, giao đến trên tay binh sĩ.

Binh sĩ ước lượng, mở ra xem, liền mấy khối ngọc thạch không đáng chú ý, lại đảo mắt một lần toàn bộ đại trạch Kiều gia, bất mãn xì khẽ một tiếng: "Đại trạch to như vậy, chỉ có ngần ấy đồ sao? Lừa gạt ai?"

Lại một binh sĩ kêu lên: "Phòng này lớn như thế, xem ra có rất nhiều thứ đáng giá, nhất định là lão nhân này che giấu, trực tiếp lục soát đi!"

Kiều lão tiên sinh xem bọn hắn làm bộ muốn tiến vào hậu viện điều tra, vội vã ngăn ở phía trước, "Không có, thật không có, nơi sơn dã ở đây, nào có đồ vật gì đáng tiền đâu."

"Nếu như không có, ngươi cản trở chúng ta làm gì? Hậu viện này của ngươi nhất định là giấu bảo bối, các huynh đệ, đi vào lục soát!"

"Thật sự không có..." Kiều lão tiên sinh cản cũng ngăn không được, mấy người kia đã tiến hậu viện, lúc từ bên người hắn đi qua, suýt nữa đem hắn đụng ngã. Người hầu thấy thế vội vàng tới đỡ lấy hắn, hai người vội vàng chạy theo, liền gặp đám binh sĩ khắp nơi lục soát. Kiều lão tiên sinh trong lòng cảm thán, đây mà là binh sĩ sao, toàn là một đám cường đạo!

Đám lính này ngay cả vải bố, dụng cụ uống trà đều không buông tha, cảm thấy bất cứ thứ gì đáng tiền liền đem ra bên ngoài, chỉ chốc lát sau ngay tại giữa hậu viện đã tích lấy một tòa núi nhỏ. Lúc này, có một tên ánh mắt đã rơi vào chỗ sâu bên hậu viện một mực đóng chặt cửa.

Kiều lão tiên sinh trong lòng hơi hồi hộp một chút, hai nữ nhi vẫn còn bên trong! Nếu như bị nhóm người này nhìn thấy... Vậy... Hậu quả thật khó mà lường được! Thế là hắn vội vàng nói: "Mấy vị quan gia, cái nhà này các ngươi đã lục soát, vậy..."

"Chờ một chút!" Tên trước đó đối với hắn lễ độ nhìn phía xa cánh cửa đóng chặt: "Còn có một phòng hình như chưa lục soát."

"Cái đó là... Nhà kho, không có thứ gì đáng tiền, đều là một chút đồ đạc đã cũ, bên trong toàn là tro bụi, sợ bẩn giày quan gia thôi, cũng không cần lục soát đi?" Kiều lão tiên sinh vì an nguy của hai nữ nhi, vẫn đối bọn hắn thỏa hiệp.

Nhóm người kia để ý tới hắn, trực tiếp hướng phòng đi tới, hắn cùng người hầu lại vội vàng đi ngăn cản. Trước đó tên mực lễ đãi cũng rốt cục cũng lộ bộ mặt thật, "Lão già! Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" Nói xong vung tay đem hắn đẩy ra ngã xuống đất.

Kiều lão tiên sinh cố gắng nhịn đau, la lớn: "Các ngươi không thể! Không thể đi vào!" Nói xong lại đem tới một trận quyền cước.

Hai tỷ muội Kiều gia một mực tránh trong phòng, như thế nào còn có thể chịu nổi đây? Bỗng nhiên đẩy cửa ra vọt ra. Hai tỷ muội chạy đến bên người phụ thân, đỡ lấy hắn. Kiều Oánh nói: "Phụ thân, người thế nào rồi?"

Kiều lão tiên sinh biểu lộ thống khổ lắc đầu nói: "Không phải nói mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều không được đi ra hay sao?"

Kiều Thiến nói: "Phụ thân, chúng nữ nhi làm sao có thể đứng nhìn người bị chúng khi nhục!" Vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía mấy người lính kia nói:" Trong phòng xác thực không có thứ gì đáng tiền, các ngươi muốn lục soát thì liền lục soát đi, đừng có tổn thương người nhà của ta!"

Mấy người lính kia nhìn thấy một đôi tỷ muội giống như là tiên tử trên trời giáng xuống, trong mắt lóe lên dị thường thích thú, một kẻ nói: "Lão nhân này quả nhiên đang gạt chúng ta, rõ ràng trong phòng cất giấu hai mỹ nhân, đây mới là thứ đáng tiền nhất đây!" Nói xong làm bộ tiến lên đi bắt Kiều Oánh cùng Kiều Thiến.

Kiều lão tiên sinh sợ hãi đem hai nữ nhi bảo hộ ở sau lưng, nức nở nói: "Các ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, không được thương tổn nữ nhi của ta..."

Những người kia đâu thèm nghe nói nhiều như vậy, hai ba lần liền đem Kiều lão tiên sinh cùng bọn người hầu đều đánh lăn trên mặt đất.

Kiều Thiến nắm thật chặt tay tỷ tỷ Kiều Oánh, mặc dù trong lòng mười phần sợ hãi, mặc dù mặt không lộ vẻ kinh hoảng, nhưng vẫn không cách nào che chắn dung nhan xinh đẹp nở rộ kia của hai người. Vô tình càng khiến mấy người kia thấy trong lòng ngứa ngáy một chút, chậm rãi tiến tới gần hai tỷ muội, một kẻ trong đó thậm chí muốn nắm lấy tay Kiều Thiến.

Kiều Thiến quát to một tiếng: "Không được đụng vào ta!"

××××

Đồng Phi dựa theo đường cũ quay trở lại, so với lúc đến tốc độ càng nhanh hơn một chút. Lúc nàng đầu đổ đầy mồ hôi đứng tại Kiều trước cửa phủ, đã cảm thấy được điều gì đó không đúng. Bàn cờ Kiều lão tiên sinh thường xuyên dùng để đánh, giờ đang cong vẹo nằm trên mặt đất.

Đồng Phi lập tức xông vào viện tử, tiền viện không thấy người, làm lòng của nàng cũng lo lắng vô cùng. Đột nhiên sau khi nghe thấy trong viện truyền tới một giọng nữ, kêu to "Không được đụng vào ta", Đồng Phi nghe liền một bước xông vào.

Tiến vào hậu viện, đã nhìn thấy Kiều lão tiên sinh cùng bọn người hầu nằm ngã trên đất, trên mặt đất còn có các loại tài vật chồng chất cùng một chỗ, một bên khác thì là mấy tên lính đang vây quanh hai tỷ muội, mắt thấy trong đó một tên tay đang tiến đến muốn nắm lấy tay Kiều Thiến, Đồng Phi vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại:"Dừng tay!"

Một câu vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt. Thừa dịp thời điểm này bọn lính ngây người, Đồng Phi gấp rút nâng thương tại trước mắt những tên kia, khiến cho bọn hắn không thể không né qua một bên tránh đi, từ đó để lại khe hở cho nàng cứu tỷ muội Kiều gia.

Thế nhưng là mấy tên này cùng với ba bao cỏ trước đó gặp phải không giống nhau, mấy người này là thật sự có tài, hoàn toàn không giống như trong suy nghĩ của Đồng Phi.

Đồng Phi vẫn là không có cách nào cứu được hai tỷ muội kia, chỉ là những người kia cũng không dám làm loạn, mà là đồng loạt nhìn về phía Đồng Phi hỏi: "Ngươi là ai?"

Đồng Phi vừa định nói chuyện, lại bị Kiều Thiến vượt lên trước, nàng nhìn qua Đồng Phi đôi mắt trong trẻo kia, lạnh nhạt nói: "Hắn chẳng qua chỉ là người qua đường." Nói rồi, nháy mắt rất khẽ một cái, nghĩ thầm, ngươi trở về làm gì? Đám người này muốn tiền không muốn mạng, ta không muốn ngươi lại bị chúng ta liên lụy...

Đồng Phi không hiểu, loại thời điểm này, Kiều gia tỷ muội không phải hẳn nên lớn tiếng cầu cứu các nàng mới đúng chứ đúng không? Làm sao mà một người cúi đầu cũng không nói lời nào, một người khác ngược lại nói nàng là người qua đường? Nàng lại quay đầu nhìn Kiều lão tiên sinh, Kiều lão tiên sinh cũng là quay mặt qua chỗ khác không nhìn nàng.

Bọn họ là sợ liên lụy ta sao? Đồng Phi lúc này mới nghĩ đến cây thương này mặc dù mang theo bên người, nhưng một mực dùng bao vải quấn lấy, ai cũng không biết bên trong là cái gì, cho nên Kiều gia cho là nàng không biết võ công cũng rất bình thường.

Binh sĩ thấy Kiều Thiến nói Đồng Phi là người qua đường, liền cao giọng trách mắng: "Nơi này không có ngươi chuyện của ngươi, mau chóng rời đi đi!"

Đồng Phi thấp cúi đầu, cười nói: "Nếu ta không đi thì sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ một vị tiên đồng ngọc nữ nào đó lung tung ngổn ngang bình luận thật dài cho ta nhe =, =

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK