Nghĩ đến phu thê Văn Tín Chương không còn là trở ngại, tin rằng Văn Tín Chương không bao giờ....sẽ tìm đạo sĩ tới quấy rầy bọn họ nữa.
Chẳng qua là, giải quyết xong vấn đê phu thê Văn gia, còn Trâu Tranh thì sao? Ngày nào đó hắn có thể gặp lại nàng không?
Nhớ nhung cứ điên cuồng đến, nhớ nhung sâu sắc làm tim hắn như lửa đốt, chẳng lẽ chỉ có thể mặc cho lửa mạnh đốta cháy linh hồn mình?
Theo thói quen đi đến sương phòng Trâu Tranh dưỡng thương, giờ phút này ở tại đây, lại không phải là linh hồn mà hắn khát vọng không quên.
Mùa hè qua đi, Tạ Duẫn Du chợt xoay người, đi thẳng đến nơi ngắm tuyết với Trâu Tranh, đến vườn hoa mới dừng lại.
Nhìn cảnh tượng những mảnh tuyết nằm rải rác khắp vườn, bất giác hắn ngước đầu, nhắm mắt trầm tư.
Cho tới hôm nay, hắn mới hiểu được cảm giác của phụ thân khi rời khỏi nữ nhân mình yêu. Nhưng không thể tha thứ chính là, nếu yêu, vì sao lại buông tay? Chẳng lẽ trấn Song Long lại quan trọng hơn nữ nhân phụ thân yêu, cho nên phụ thân phụ bà mà chọn trấn Song Long? Quyết định này, cho dù thống khổ, cũng là do phụ thân tự làm tự chịu. Đáng thương là mẫu thân yêu phụ thân và nữ nhân kia.
"Tranh, nàng có hận ta không? Hận ta không bảo vệ nàng?" Tạ Duẫn Du giọng khàn khàn nhẹ nói. "Xin nàng hãy chờ, bất kể tốn bao nhiêu thời gian, ta cũng sẽ đưa nàng về."
Tiểu Ngũ bước nhẹ đến chỗ Tạ Duẫn Du.
"Thiếu gia?"
Mấy ngày gần đây thiếu gia rất khác thường, làm bọn hạ nhân lo lắng đề phòng, thêm vào đó là tính tình thiếu phu nhân thay đổi, làm bọn họ luống cuống tay chân hơn, không cách nào thích ứng. Đủ loại suy đoán, lời đồn đãi bắt đầu truyền ra từ chỗ bọn hạ nhân.
"Chuyện gì?" Tạ Duẫn Du thu lại ánh mắt, nhàn nhạt liếc mắt về phía Tiểu Ngũ.
"Năm người thiếu gia phái đi điều tra mấy ngày trước đã có tin trở về."
Sắc mặt Tạ Duẫn Du biến đổi lớn, ánh sáng trong mắt hiện lên. "Tìm được người?"
"Dạ, hơn nữa còn mở miệng trước chúng ta, hắn yêu cầu nói sẽ đến Mộ Từ viện gặp thiếu gia, ước chừng ba ngày nữa sẽ tới."
"Hắn muốn tới?" Tạ Duẫn Du có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng phải tốn chút sức, mới có thể thuyết phục hậu nhân của Trương Thiên Sư đáp ứng tới đây, cũng không ngờ chuyện tiến hành thuận lợi như vậy.
"Vị thiên sư kia nói mệnh đã định như vậy, chẳng qua là hắn y theo đó mà làm."
"Mệnh định như vậy?" Nghe được bốn chữ này nhịp tim Tạ Duẫn Du đập mạnh như đánh trống, vốn máu huyết đã ngưng kết thành băng lại bắt đầu sôi trào lên. Cơn vui mừng phớt qua toàn thân hắn, phảng phất như thấy ánh sáng hy vọng lóe lên nhanh chóng trong mắt hắn.
"Dạ?" Tiểu Ngũ nhìn Tạ Duẫn Du lộ vẻ mặt vui mừng, hắn cũng không nhịn được vui theo.
Mặc dù hắn không chắc mọi chuyện, nhưng hắn cũng hiểu được, có chuyện xảy ra trên người thiếu phu nhân, khác với vị thiếu gia cưới vào cửa, nếu không thể giải thích, vì sao vốn là thiếu gia và thiếu phu nhân rất ân ái, lại đột nhiên đổi thành đau khổ.
"Tiểu Ngũ, rất nhanh thôi nàng sẽ trở lại."
"Dạ." Không cần hỏi "Nàng" là chỉ người nào, chỉ cần có thể cho thiếu gia có lại nụ cười. Cái gì Tiểu Ngũ cũng không quan tâm.
"Tranh, mấy ngày nữa, chúng ta có thể gặp lại nhau rồi." Tạ Duẫn Du hướng về phía trời xanh nhẹ nhàng nói, giống như là cam kết, cũng giống như là lời thề chắc chắn. Hắn không thèm nghĩ đến thất bại, cũng không dám nghĩ tới. Giờ phút này, hắn như người chìm giữa dòng nước, nếu chỉ bắt được một cọng cỏ, hắn cũng không buông tay.
Không ngờ hậu nhân của Trương Thiên Sư lại là một nữ tử, mang y phục trắng, tóc trắng, lông mày trắng, và một đôi mắt trong suốt, mang một khí chất thanh lịch, làm người ta cảm thấy giống như một thiên nữ không nhiễm bụi trần.
Tạ Duẫn Du và Văn Tinh An có chút kinh ngạc nhìn Trương Linh đứng trong đại sảnh.
Trương Linh nhìn chằm chằm Văn Tinh An, một lúc lâu mới nói: "Ngươi và Tạ thiếu gia có tướng phu thê, nhưng tơ hồng lại nối với linh hồn."
"Trương đại sư, ý của người là...." Tạ Duẫn Du cau mày, không hiểu.
"Nói đơn giản, thân thể này sẽ là thê tử ngươi, nhưng linh hồn thì không." Trương Linh nhẹ nhàng nói.
"Nàng...Sẽ trở lại sao?" Tạ Duẫn Du nín thở hỏi đáp án muốn biết nơi đáy lòng.
Trương Linh cười yếu ớt nói: "Chỉ cần nàng muốn trở lại, nhất định sẽ trở lại, chẳng qua là....Cần phải có vật kết nối."
"Kết nối?" Tạ Duẫn Du vội hỏi.
"Nguyên nhân ban đầu làm các ngươi trao đổi linh hồn cho nhau là vật gì?" Trương Linh nhìn Văn Tinh An, "Ngươi có nhớ tại sao mình lại xuất hồn ra không?"
"Ta...." Văn Tinh An chính xác nói: "Ta không xác định."
"Đừng vội, ngươi cứ suy nghĩ trước, ngay khi ngươi mất đi tri giác, ngươi đang làm gì?"
Văn Tinh An cố gắng nhớ lại, nhưng khoảng thời gian đó, thân thể nàng không tốt, hay mơ hồ, cái gì cũng không nhớ rõ.
"Ta....Hình như đang nhìn cái gì đó...." Nàng cắn môi cố gắng nhớ lại, lại không nhớ nổi đến tột cùng mình đang làm gì.
"Gương Song Long bạch ngọc!" Tạ Duẫn Du đột nhiên nói ra một câu.
Văn Tinh An chợt nói: "Đúng rồi! Lúc ấy ta đang nhìn gương Song Long bạch ngọc, Tạ thiếu gia, làm sao ngươi biết?" Nàng kinh ngạc nhìn Tạ Duẫn Du.
"Ban đầu Tranh nói cho ta biết, nguyên nhân nàng tới nơi này, cũng bởi vì gương Song Long bạch ngọc."
"Gương Song Long bạch ngọc?" Ánh mắt Trương Linh nhíu lại. "Mặt gương kia là do danh sĩ tiền triều chế tạo thành, không phải người thường có thể có, cũng khó trách các ngươi trao đổi linh hồn."
"Người nói chỉ cần có gương Song Long bạch ngọc ở đây, các nàng sẽ trao đổi lại?" Miệng Tạ Duẫn Du run lên, có ý niệm muốn phá hủy gương Song Long bạch ngọc.
"Cũng không hẳn vậy, mặt gương kia chỉ hữu dụng với một ít người có inh cảm, ngoài ra, chính là thân thể và linh hồn không thể cùng chung một người, cũng rất dễ chịu ảnh hưởnng." Trương Linh nhàn nhạt nói.
"Ta và thân thể mình không thể cùng nhau, cho nên mới bị bệnh triền miên?"
"Có thể nói vậy. Thân thể ngươi không tốt, chủ yếu là vì thân thể và linh hồn ngươi không thể dung hợp. Nếu là linh hồn trước đó....Trâu cô nương tiến vào thân thể ngươi, linh khí của nàng và thân thể ngươi cực kỳ tương xứng, cho nên nếu như có bệnh, cũng sẽ từ từ chuyển biến tốt." Trương Linh nhìn Văn Tinh An nói gọn gàng dứt khoát.
Văn Tinh An sửng sốt, nàng chưa từng nghe qua loại chuyện này, nhưng việc mình triền miên trên giường bệnh là sự thật. tạm thời bất luận lời Trương Linh nói có đúng hay không, chỉ cần cho nàng trở lại với nam nhân nàng yêu, cái gì nàng cũng không quan tâm.
"Chỉ cần có gương Song Long bạch ngọc, thì có thể đổi linh hồn hai bọn họ sao?" Tạ Duẫn Du đè nén cấp bách trong lòng, tỉnh táo nói. "Nếu trao đổi xong, có thể hủy gương Song Long bạch ngọc thì không còn uy hiếp gì nữa đúng không?"
"Có gương Song Long bạch ngọc là vật kết nối, tất nhiên sẽ trao đổi linh hồn được, nhưng không thể phá hủy gương Song Long bạch ngọc, nếu không tất cả chỉ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ." Trương Linh lắc đầu nói.
"Có ý gì?"
"Nhất định gương Song Long bạch ngọc phải lưu truyền mấy trăm năm sau, thì Trâu cô nương mới có cơ hội tới đây. Nếu phá hủy, đời sau không có gương Song Long bạch ngọc, mọi chuyện không thể phát sinh, ngươi hiểu không?"
Hai tay Tạ Duẫn Du nắm lại thành quyền, mồ hôi lạnh thấm trên trán, thật may hắn đem nghi ngờ hỏi ra lời, nếu không, phá hủy gương Song Long bạch ngọc, số mạng của hắn và Trâu Tranh đều thay đổi. Nếu số mạng thay đổi, hắn và Trâu Tranh vĩnh viễn không gặp nhau. Cái ý nghĩ này dọa cho hắn một thân mồ hôi lạnh.
"Sau khi làm phép xong, ta sẽ phong ấn gương Song Long bạch ngọc, đến mấy trăm năm sau mới giải trừ, rơi vào trong tay một nam nhân, sau đó lặp lại số mạng." Trương Linh nhắm mắt lại.
"Lúc nào thì có thể làm phép?" Tạ Duẫn Du không kiềm chế được cấp bách trong lòng, hỏi tới.
"Chỉ cần Văn cô nương xác định được tâm ý của mình." Trương Linh nhàn nhạt nhìn Văn Tinh An.
Văn Tinh An nở nụ cười kiên quyết, không chút do dự nói: "Ta nguyện ý."
"Được! Chờ đến buổi tối, giờ tý ta sẽ lập đàn làm phép."
---
Trâu Tranh cầm chén trà, vùi người trên sa lon, nhìn chất lỏng trong suốt vàng nhạt, tim đập mạnh và loạn nhịp.
Kể từ sau khi về nhà, ch mẹ, em trai tất cả đều cẩn thận quan tâm cô, chú ý cô, nhưng lại làm cô thấy áp lực giữa những điều đó.
"Tiểu Tranh, nếu như con có tâm sự gì, ngàn lần đừng giấu trong lòng, nói ra sẽ tốt hơn." Mẹ Trâu nhịn mấy nagyf, rốt cuộc không nhị được việc cô ngồi cạnh mình mà lúc nào cũng ngẩn người, nhẹ giọng khuyên.
Trâu Tranh lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn mẹ, cười nói: "Con không sao."
"Không sao? Thật là không sao?" Mẹ Trâu không thể nào tin được.
"Bất quá là trở về cổ đại một chuyến, còn có thể có chuyện gì chứ?" Trâu Tranh cười nói.
"Mẹ thấy con có gì đó không đúng, chắc chắn có gì đó không đúng! Có phải con ở đó....Gặp chuyện gì, hay là....Người nào?" Lực ảo tưởng của mẹ Trâu lại tuôn ra.
Trâu Tranh chỉ cười, nhưng giữa chân mày lại nhàn nhạt buồn, làm cho người từng trải như mẹ Trâu hiểu rõ.
"Suy nghĩ một chút! Cái vị Phạm gì đó và Tinh An cũng không phải là...." Mẹ Trâu thở dài.
"Sao mọi người lại để con....Không, để Văn Tinh An và Phạm Ngô Dương cùng nhau chứ?"
"Đây là một câu chuyện khác." Mẹ Trâu cười nói, nhưng nghĩ tới cô gái dịu dàng nhu thuận đó, không nhịn được lại than thở. "Chỉ có thể nói người trẻ tuổi các con có duyên nhưng không phận, đừng quá để tâm vào những chuyện vụn vặt." Mẹ Trâu ôm vai con gái, nhẹ nhàng an ủi.
"Mẹ, con có cảm giác, chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy." Trâu Tranh mỉm cười nhìn mẹ mình.
"Tiểu Tranh, con đừng hù dọa mẹ...."
"Duẫn Du và Phạm Ngô Dương đều sẽ không buông tay, con cũng sẽ không để mặc cho số phận trêu chọc."
"Tiểu Tranh, lời này của con là ý gì?" Mẹ Trâu lo sợ bất an.
"Không có gì, chỉ muốn nói cho mẹ biết, bất luận là con có ở đâu, con cũng sẽ tốt thôi." Trâu Tranh ôm chặt mẹ, nghiêm túc nói.
Con bé báo trước điều gì sao? Mẹ Trâu nhìn con gái cười nhẹ nhõm, phút chốc tâm tình nặng nề.
Đứa con này...sẽ sớm đi sao?
---
"Thiếu phu nhân lại hôn mê rồi!" Bình Nhi thở dài ưu tư lo lắng nói.
"Sẽ tỉnh nhanh thôi." Tiểu Ngũ đứng trước cửa, nhìn Bình Nhi và thiếu phu nhân nói chuyện với nhau.
"Nhưng ngươi không thấy sao, kể từ khi thiếu phu nhân bị bảo chủ đánh một chưởng thì ngày càng yếu rồi sao? Mấy ngày trước còn không biết được ta, ngay cả tính cách cũng như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược so với trước, như đổi qua một người khác." Bình Nhi kinh hãi nói.
"Chuyện của chủ tử, chúng ta nói ít làm nhiều là được." Tiểu Ngũ cau mày, cảnh cáo nói.
"Ta cũng biết nói ít làm nhiều, nhưng không phải bây giờ thiếu phu nhân thay đổi quá nhiều!"
"Hừ! Ngươi muốn cho thiếu gia nghe sao?" Tiểu Ngũ cắt đứt lời nàng, nhẹ nhàng trách mắng.
Bình Nhi ngậm miệng, nhưng vẫn mặt ủ mày chau.
Bên trong nhà Tạ Duẫn Du đứng bên cửa sổ, những lời Bình Nhi và Tiểu Ngũ nói hắn nghe rõ ràng không lọt một chữ, đối với nghi ngờ của Bình Nhi, hắn chỉ có thể cười khổ.
Đêm qua sau khi Trương Linh làm phép, ngay sau đó tim Văn Tinh An đau như cắt ngã xuống, hôn mê đến nay vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tim hắn như rơi giữa khoảng không, không trên không dưới, rơi xuống cũng không được, theo thời gian trôi qua sự khủng hoảng trong lòng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn sợ nàng bất tỉnh,, lại sợ sau khi nàng tỉnh lại, không phải là người hắn muốn. Mâu thuẫn như một thanh kiếm sắc bén, không ngừng đâm vào tim hắn, hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nại, nếp nhăn giữa hai chân mày không thể giãn ra.
Tương tư hành hạ người, chờ đợi làm hao tổn tinh thần hắn.
Đứng bên cửa sổ cách giường một đoạn, Tạ Duẫn Du nhìn chằm chú vào người đang ngủ say trên giường, suy nghĩ lung tung không ngừng. Nếu như linh hồn các nàng không đổi lại được, hoặc chỉ có Văn Tinh An rời đi, mà Trâu Tranh không trở về, vậy hắn nên làm sao đây? Giữ lại thân xác trống rỗng làm bạn với mình một đời?
Trong lòng hắn hoảng hốt, sự tỉnh táo tự hào từ trước đến nay đã sớm tan thành nhiều mảnh.
---
Trôi dạt từ từ trong nơi sương mù dày đặc lung lay, Trâu Tranh đứng giữa sương mù, không nhìn rõ phương hướng đi về phía trước. Định thần ngây người tại chỗ, tựa hồ không hiểu sao mình lại ở cái nơi quái quỷ này, không gian vừa thê lương vừa thần bí.
Trong đầu nàng thoáng qua vài khuôn mặt, cuối cùng, dừng lại một khuôn mặt.
"Duẫn Du---" Nàng nhớ ra tên của khuôn mặt đó. Trong nháy mắt, sương mù dày đặc tản đi hút ra hết bên ngoài, phảng phát làm không gian trở nên trống trải, chỉ còn một con đường thẳng tắp, mà có một bóng dáng đứng trên đường.
Bóng người xa xa ấy hướng về phía nàng đi đến, Trâu Tranh không tự chủ cất bước về phía trước.
Cho đến khi mặt mũi người đó hiện rõ ra có thể thấy được, bước chân nàng dừng lại một chút. Bóng người kia dường như cũng nhận ra nàng. Lộ ra nụ cười vui vẻ với nàng.
Trâu Tranh cũng cười lại một tiếng với bóng người kia, cũng không ai mở miệng, chẳng qua là di chuyển người bước tiếp về phía người kia.
Trong nháy mắt hai người lần lượt thay đổi, khung cảnh trống trải trước mắt Trâu Tranh thay đổi. Xuất hiện ngay trước mắt nàng, một mảnh tuyết trắng mê mang. Tuyết bay tán loạn trên gò má nàng, xuyên qua cơ thể nàng tiếp tục rơi xuống.
Lúc này Trâu Tranh mới phát hiện, chẳng biết lúc nào mình đã lơ lửng giữa không trung. Cúi nhìn xuống dưới, là một mái nhà hoa lệ.
Trong mắt Trâu Tranh dâng lên ánh sáng, vui vẻ câu môi lên, nhẹ nhàng nói: "Duẫn Du, ta trở về rồi!"
Nói xong, một lực hút kéo nàng xuống dưới. Thân thể rơi nhanh xuống, làm nnagf một trận hoa mắt, đầu mê mang, lần nữa bất tri bất giác rơi vào bóng tối...
---
Người trên giường đột nhiên mở mắt ra, sau đó đưa ta sờ đầu thấp giọng rên rỉ: "Đau chết người! Trở lại mấy lần, tám phần thân thể này đã sớm bãi công."
Nghe một trận oán trách này, Tạ Duẫn Du kịch liệt chấn động, mắt không nháy mà khóa chặt người trên giường, rất sợ mình chớp mắt một cái, lập tức nàng biến thành ảo ảnh không thấy đâu, tất cả trở thành ảo tưởng của hắn.
Trâu Tranh xoa đầu, ngồi dậy, vừa quay đầu đã thấy Tạ Duẫn Du đứng cách bên ngoài, không nhúc nhích, nhìn mình chằm chằm.
Nàng nở nụ cười xán lạn với hắn, hốc mắt không kìm được nóng lên.
Hô hấp Tạ Duẫn Du trở nên dồn dập, ánh mắt tràn đầy vẻ không xác định, rồi lại kích động nhìn nàng.
Trâu Tranh xuống giường, đi thẳng về phía hắn, nàng chậm rãi đưa tay vuốt mặt hắn, xẹt qua chóp mũi, miêu tả hình dáng môi hắn.
"Ta đã trở về...." Trâu Tranh nháy mắt cười nói, thanh âm có chút cứng ngắt.
Từ cổ họng Tạ Duẫn Du phát ra một tiếng kêu thật thấp, đưa tay ôm chặt nàng. Nỗi vui mừng và sự sợ hãi như cơn sóng dữ, vỗ khắp toàn thân hắn, run rẩy không ức chế được, từ trên người hắn truyền sang Trâu Tranh.
Trâu Tranh trở tay ôm chặt hắn, lấy tay vuốt lưng hắn không ngừng.
"Ngàn lần....Ngàn lần đừng làm ta sợ nữa!" Hắn vùi vào cổ nàng, thanh âm trầm thấp như tiếng sét, đánh thẳng vào tim nàng.
"Sẽ không! Ta tin ông trời sẽ không đùa giỡn như vậy nữa, tách chúng ta ra!" Sương mù trong mắt nàng hóa thành nước mắt như mưa, chảy xuống mặt nàng. Là vui mừng khi gặp gỡ, nhưng hơn thế là nỗi đau hắn đã chịu.
Tạ Duẫn Du ngẩng đầu lên, tham lam cuồng nhiệt nhìn nàng chăm chú, liều mạng đưa tay chạm vào đôi mắt đầy sức sống và nóng rực cảu nàng, cùng với sinh mệnh mà hắn mê muội.
"Thật sự là nàng! Thật sự là nàng đã trở lại bên cạnh ta!" Bàn tay thon dài của hắn vuốt ve gương mặt nàng, cho đến bây giờ, mới đủ tin tưởng Trâu Tranh quay lại, đang nằm trong ngực hắn.
"Ta nói rồi, thế nào cũng sẽ không rời khỏi chàng. Hơn nữa, chàng cố chấp như vậy, sẽ để ta ở lại nơi đó sao?" Trâu Tranh nắm tay hắn, nhẹ nhàng giao tay hai người với nhau, giống như cổ vũ trái tim hai người.
Tạ Duẫn Du thâm tình nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta rất sợ! Nếu nàng không về được, ta không tìm được người như vậy ta sẽ trở nên thế nào?"
Ánh mắt hắn lại suy sụp, trống không giống như mấy ngày trước, tâm tình sợ hãi, hắn lại không kìm được mà hoảng hốt.
Luôn nhìn tình đời bằng ánh mắt lạnh lùng, không đặt sự thật lòng trên người, cười lãnh khốc với địch nhân, cuối cùng vì một nữ nhân mà rung chuyển. Trâu Tranh xuất hiện, làm thay đổi suy nghĩ của hắn với "Thê tử", nàng bị thương, làm hắn nhìn thẳng vào tình cảm đè nén trong lòng, nàng rời đi, làm hắn gần như hỏng mất, thương tâm đau khổ.
Tất cả, chỉ vì nàng.
Đôi mắt Trâu Tranh đẫm lệ sương mù khẽ vuốt mắt hắn, cố gắng lắc đầu. "Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, ta đã trở về rồi! Những chuyện kia sẽ không xảy ra nữa!"
Tạ Duẫn Du lại ôm nàng vào ngực lần nữa, ôm chặt như muốn ép thân thể nàng vào mình, để hòa thành một.
Cho đến khi sợ hãi trong lòng hắn lui hết, hắn mới thở ra, thoán buông nàng ra, nhìn mắt mũi nàng hồng hồng, lộ ra nụ cười.
"Nàng khóc như một tiểu hoa miêu (mèo con)."
Trâu Tranh chùi hết nước mắt trên mặt, không quan tâm dáng vẻ chật vật của mình, nhíu mày tự tin cười nói với hắn: "Cho nên chàng mới yêu thương con tiểu hoa miêu này."
"Đúng vậy, bởi vì con tiểu hoa miêu không chỉ có móng vuốt, mà còn có một thân ấm áp." Hắn cười trìu mến nhìn nàng.
Trâu Tranh dựa vào lồng ngực hắn cười không ngừng, đôi mắt lơ đãng liếc đến bức tranh trên tường, còn không kìm được kêu lên: "Bức tranh kia!"
Tạ Duẫn Du nhìn theo ánh mắt nàng, lúc này mới phát hiện, chẳng biết khi nào, gian phòng nhiều thêm một bức tranh vẽ một người hắn chưa từng gặp. Vẽ một đôi nam nữ tựa vào nhau, nồng tình mật ý không còn gì để nói.
"Tranh này thì sao?"
"Đây là Văn Tinh An vẽ."
"Văn Tinh An vẽ?"
"Ừ." Trâu Tranh kéo hắn đến gần bức tranh, chỉ vào nữ tử ở giữa nói: "Nữ nhân này chính là ta."
Tạ Duẫn Du hơi ngạc nhiên, lúc này mới cẩn thận quan sát dung mạo nữ tử trong tranh. Trên khuôn mặt thanh tú, có đôi mắt to đen rõ ràng, đôi mi cong vuốt dương lên, môi mỏng hơi rộng, không tính là đẹp, nhưng cũng rất trang nhã, thân hình thon gầy cân xứng, dáng vẻ tương đối khỏe mạnh.
Ban đầu không để ý nàng kia cho lắm, nhưng vừa nghe nói là thân thể thật sự của Trâu Tranh, không khỏi cảm thấy chói mắt với nam tử đứng bên cạnh.
"Nam nhân kia là ai?" Hắn nhíu mày hỏi.
"Người Văn Tinh An yêu." Trâu Tranh cười nói: "Cũng vì bức tranh này và sách chép tay, hai người bọn họ mới có thể gặp nhau."
"Sách tay?"
"Ừ! Bảo chủ trấn Song Long đã ghi lại những chuyện huyền bí của thê tử, vẫn lưu truyền mấy trăm năm sau." Trâu Tranh cười rực rỡ, đôi mắt chớp động ánh sáng.
"Bảo chủ trấn Song Long?" Tạ Duẫn Du nhìn nàng như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới lại hỏi: "Nàng muốn ta trở lại?"
"Chàng có trở lại hay không ta không có ý kiến, ta biết nơi đó đối với chàng là một bóng ma, nhưng phụ thân chàng vẫn ở đó, cho dù chàng hận ông ấy, cũng không thể vì vậy mà đoạn tuyệt lui tới, bởi vì ta không muốn thấy chàng hối hận." Trâu Tranh thẳng thắn nói.
Tạ Duẫn Du cười nhạt nói: "Ta không hận ông ấy."
"Chàng tha thứ cho ông?" Trâu Tranh kinh ngạc hỏi.
"Chuyện đó đã sớm không quan trọng nữa, ta chỉ có thể tha thứ cho ông ấy."
"Những ngày này, chàng nghĩ thông thế nào?" Trâu Tranh tò mò, là chuyện gì khiến hắn trong thời gian ngắn như vậy đặt oán hận mười mấy năm qua xuống như vậy?
"Phụ thân buông tay người mình yêu, lại không có cách nào đối xử tử tế với mẫu thân, cho dù thống khổ, cũng là do ông ấy tự tìm. Nhưng....Ít nhất, ta có thể hiểu được nỗi khổ và mâu thuẫn trong lòng ông ấy."
"Bởi vì....Ta sao?" Trâu Tranh nhạy bén nghĩ đến trung gian gây ra cảm giác cho hắn, chính là nàng.
Tạ Duẫn Du cười nhạt, không phủ nhận.
Là may mắn cũng là bất hạnh, có thống khổ khi mất đi nàng, để hắn hiểu tâm tình của phụ thân. Cho nên hắn không hận ông, mà chỉ thương hại. Bởi vì ông lựa chọn buông tay, rồi lại không cách nào dứt bỏ được, mới không thể thật lòng với mẫu thân, cho nên tổn thương hai nữ nhân yêu ông.
Trừ một tòa trấn Song Long bên ngoài cũng không cách nào bổ khuyết nội tâm tịch mịch, cái gì phụ thân cũng không có.
Trâu Tranh khẽ thở dài: "Lúc trở về ta cũng nghĩ, thật ra phụ thân chàng rất đáng thương. Ông yêu một nữ nhân, nhưng lại không sao hy sinh tất cả phú quý vì nàng, cũng khó trách ông sẽ tự trách. Đối với mẹ chàng, có lẽ ông không muốn thương bà, chẳng qua là thân bất do kỷ. Chỉ có thể dùng phương pháp này, giữ một nữ nhân trong tim, mới có thể làm ông giảm bớt đau khổ với người mình yêu."
"Ta hiểu, chẳng qua là, nếu đã lựa chọn, lại không thể kiên định bỏ xuống, điểm này, ta không thể nào đồng tình được." Tạ Duẫn Du nhẹ nói, trong lòng không tức giận, chẳng qua là đáng thương.
"Chàng nên suy nghĩ một chút, ông ấy là trượng phu, bên ngoài ông ấy là phụ thân, còn là một nam nhân. Chàng có thể đổ lỗi cho việc ông ấy chia sẻ trái tim cho nữ nhân khác sao?" Trâu Tranh nhìn hắn, nghiêm túc hỏi.
Tạ Duẫn Du ngắm nhìn nàng, nhẹ thở dài nói: "Ta không thể. Cho nên, ta may mắn mình chưa từng yêu ai trước khi cưới nàng. Hơn nữa cảm tạ trời cao cho ta gặp nàng, yêu nàng, có được nàng." Hắn nắm tay nàng, ấn xuống một cái hôn.
Lời ân ái dịu dàng, cái nhìn gthaam tình, làm Trâu Tranh không nhịn được hai má đỏ lên.
Lúc này, ánh mắt hắn trở nên mê loạn và nóng bỏng, không chút nào ẩn dấu dục vọng với nàng. Tim Trâu Tranh đạp thình thịch, nhưng là, trừ ngượng ngùng bên ngoài, đã không còn hốt hoảng như trước.
Tạ Duẫn Du nhìn nàng mặt đầy mây hồng, nhưng ánh mắt nhìn thẳng mình không né tránh, máu huyết hắn như bốc cháy, cũng không nhịn nữa cúi đầu hôn môi nàng.
Trâu Tranh khẽ rên một tiếng, chủ động hé môi, nghênh đón hắn tiến vào.
Chỉ một tiếp xúc nhẹ, sau đó đốt lên ngọn lửa dục vọng của hai người, kéo dài cướp đoạt như một nụ hôn nóng bỏng, để hơi thở hai người đứt quãng, nhịp tim kịch liệt trong lồng ngực hai người như đang cổ động.
Cho đến khi không thở được, hai người mới thôi quấn quít tách nhau ra.
"Duẫn Du...." Trâu Tranh thở hổn hển gọi tên hắn, đôi mắt mê ly mà nhiệt liệt.
"Ta yêu nàng." Tạ Duẫn Du nhẹ hôn môi nàng.
Trâu Tranh đỏ mặt, kiều diễm dị thường, mị nhãn như tơ lôi kéo tay hắn, lui về sau từng bước, lui thẳng đến mép giường, hai người cùng ngã vào giường.
"Ta cũng yêu chàng." Môi nàng khẽ chạm môi hắn, biểu đạt tình yêu của mình với hắn, lửa tình trong mắt Tạ Duẫn Du bùng cháy, hắn dùng lực hôn môi nàng, hai tay nhẹ tháo xiêm áo nàng, cho đến khi hai người không còn che đậy như nhau.
Khẽ vuốt ve da thịt ấm áp của nhau, một trận run rẩy làm hô hấp hai người trở nên dồn dập.
Thân thể nàng mềm mại chịu dựng vuốt ve dịu dàng mà kịch liệt của hắn, ấn xuống dấu hôn. Khi thất thần, hoa mắt, không chút nào do dự mở rộng mình, nghênh đón hắn đoạt lấy nóng rực, với tình yêu của mình, va chạm nguyên thủy nhất, bình yên trong lòng hắn mà không sợ bất an lo lắng.
Đồng thời, để mình chân chính trở thành thê tử của hắn.
Thanh âm rên rỉ yêu kiều và trầm thấp truyền ra ngoài phòng, truyền vào tai Bình Nhi và Tiểu Ngũ đứng ngoài cửa.
Đầu tiên hai người ngẩn ra, đến lúc lấy lại tinh thần, hiểu rỗ những thanh âm kia đại biểu cho điều gì, mặt hai người oanh một cái đỏ lên.
Bình Nhi mắc cỡ đỏ mặt vội vã rời đi.
Tiểu Ngũ liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, nhếch môi cười không ngừng, sau đó nhẹ bước rời đi.
Hồi cuối
Tiểu Ngũ đứng trong góc vườn hoa trấn Song Long, lẳng lặng canh chừng cho thiếu gia và thiếu phu nhân ở phía trước.
Từ khi thiếu phu nhân bị thương đến khi quay về trấn Song Long đã hơn bốn tháng, kỳ quái là bảo chủ không gây khó khăn cho nàng nữa.
Có lẽ thiếu gia đã từng nói thẳng là hận ông, những lời đó gây tổn thương cho bảo chủ, cũng có thể thái độ của thiếu gia đối với thiếu phu nhân rất cưng chìu và dịu đàng, để bảo chủ không còn vọng tưởng muốn thiếu gia lấy Cung cô nương nữa. Chẳng qua là, thỉnh thoảng bảo chủ và thiếu phu nhân sẽ có một phen lý luận sắc bén với nhau. Kiểu trao đổi quái dị này, giúp mọi người hiểu nhau hơn, coi như là miễn cưỡng gắng gượng đón nhận thiếu phu nhân!
Phía trước, thiếu phu nhân nghiêng người cười nói với thiếu gia chuyện gì đó, chỉ thấy thiếu gia nở nụ cười, sau đó đưa tay lấy cánh hoa rơi trên người thiếu phu nhân.
Cái giơ tay cũng đầy tình ái, làm Tiểu Ngũ thấy thế cũng đỏ mặt.
Khóe mắt Tiểu Ngũ thoáng nhìn, thấy Cung cô nương đứng trong góc hành lang nhìn thiếu gia và thiếu phu nhân. Chỉ chốc lát sau, tầm mắt hắn quay lại, vứt người không quan trọng ra sau đầu, chuyên tâm nhìn chủ tử phía trước.
Cung Hiểu Tuyết mờ mịt nhìn đôi phu thê kia, ttrong lúc bất chợt, trong ngực mình tràn đầy ghen tỵ và hâm mộ.
Nàng đối với Tạ Duẫn Du ôn nhu tuấn duật vừa gặp đã yêu, rồi lại vì Trâu Tranh bị thương mà hắn trở nên lãnh khốc vô tình. Nàng không biết mình có yêu hắn thật không, nhưng biết rõ, trong mắt hắn, tuyệt đối sẽ không có mình.
Có thể sao? Nàng có thể tìm được nam nhân trong mắt chỉ có mình không? Tựa như đôi phu thê phía trước, trong mắt chỉ có nhau?
Một đôi trước mắt không biết nói gì, hai người nhìn nhau cười một tiếng, Tạ Duẫn Du nắm tay Trâu Tranh, bước thong thả về phía trước, Tiểu Ngũ như thường ngày đi theo phía sau.
Mùa xuân lại tới, đóa anh đào cũng theo gió bay theo, một đôi giai ngẫu gắn bó cận kề, trong mưa hoa dần dần trôi xa, chỉ để lại bóng dáng cô đơn, lặng lẽ khẩn cầu.
Cầu mình như bọn họ, tìm được người mình yêu thật sự.
---HOÀN---