Tưởng tượng có vẻ khôi hài thật đấy nhưng trên thực tế thì kinh dị vô cùng.
Thứ ngoài cửa có lẽ bị Thẩm Hoặc chửi đến ngu cả người, ngây ngốc nửa ngày không có động tĩnh.
Thẩm Hoặc đứng dậy,bước ra sờ soạng công tắc đèn trên tường, bàn tay lại sờ được một thứ đồ vừa bóng loáng vừa lạnh lẽo, xúc cảm truyền đến cho cậu cảm giác như đang sờ vào da người.
Da đầu Thẩm Hoặc nháy mắt nổ tung, lập tức duỗi tay trở về.
Vội vội vàng vàng vồ lấy điện thoại mở đèn pin lên nhìn xem chính mình vừa rồi sờ đến là thứ gì.
Chỉ khi con người đang ở trong trạng thái sợ hãi, tay chân căn bản sẽ không hoạt động nghe suy nghĩ theo của bản thân nữa.
Lạch cạch!
Di động rơi trên mặt đất, tạo ra âm thanh thanh thúy.
Thẩm Hoặc đành phải ngồi xổm trên mặt đất, vuốt ve trên mặt đất xác định phương hướng của chiếc di động vừa rơi.
Thật vất vả tìm được điện thoại, lúc cậu ấn mở màn hình di động, một đôi giày thêu đỏ tươi chói mắt bay lơ lửng ở trước mặt cậu, màu đỏ tơ lụa nhẹ nhàng phất phơ rũ xuống che khuất ánh sángtrên màn hình.
Thẩm Hoặc bị nữ quỷ không đầu đột nhiên xuất hiện sợ tới mức giật nảy mình, ngồi bệt xuống bên cạnh mép giường.
Sau eo vừa vặn đụng trúng góc nhọn của thành giường, một trận đau buốt từ sau eo truyền đến đỉnh đầu.
Thẩm Hoặc đau đến mức nước mắt sinh lý tràn ra khóe mi, trong lúc nhất thời không thể ngồi dậy nổi.
Quá đau.
Cậu có cảm giác nửa đoạn dưới thân thể đều không thuộc về chính mình nữa.
Lúc này, nữ quỷ không đầu đang lơ lẳng giữa không trung lại do dự không dám tới gần.
Thật giống như cô ấy đang chột dạ?
Thẩm Hoặc cảm thấy nhất định là do bản thân đau đến mức ảnh hưởng tới thần kinh, trở nên chết lặng cho nên mới sinh ra ảo giác, quỷ sao có thể sẽ chột dạ được chứ.
Độ ấm trong phòng chưa từng dừng lại sau khi xuất hiện nữ quỷ không đầu xuất hiện liền bắt đầu hạ thấp, khoảng cách nàng gần cho nên lúc này gia cụ đã bao trùm một tầng màu trắng băng sương.
Màu sắc trên đôi giày thêu càng ngày càng đỏ, màu đỏ mãnh liệt dần dần biến thành chất lỏng màu đen u ấm, nhỏ giọt từ mũi chân xuống mặt đất.
“Lạch cạch!”
Máu màu đỏ tươi nhỏ giọt trên sàn nhà lạnh băng, cũng không kết thành băng, mà là tạo thành một cái vũng nước nhỏ.
Lạch cạch lạch cạch máu không ngừng nhỏ giọt.
Thẩm Hoặc đỡ eo mình chậm rãi dựa vào mép giường, thở hổn hển mấy hơi.
Bỗng nhiên cảm giác được phòng độ ấm trong trở nên lạnh lẽo, cậu lúc này mới nhớ tới, phòng còn có một lệ quỷ.
Thẩm Hoặc gian nan mà di chuyển hai bước lết thân thể đang ẩn ẩn co rút đau đớn, rời xa nữ quỷ không đầu, tới một khoảng cách mà cậu rằng rất an toàn.
“Này chị ơi, người hại cô cũng đâu phải là tôi, sao chị cứ đi theo tôi mãi thế a?”
Thăng kinh cậu lúc này căng thẳng đến cực độ, tim đập như điên, cho dù bản thân không bị bệnh cũng trở thành kẻ bệnh thôi.
Nữ quỷ nâng ngón tay với chiếc móng tay được sơn màu đỏ chót lên chỉ vào bức họa trên tường.
Trong phòng vô cớ nổi lêm một trận gió lạnh.
Gió lạnh đến thấu xương.
Bức họa vẽ đôi giày thêu màu đỏ tự động bay từ trên tường bay đến bên người Thẩm Hoặc.
Sau đó, móng tay màu đỏ chỉ vào người Thẩm Hoặc.
Thẩm Hoặc vẻ mặt nghi hoặc: “chị muốn thông qua bức tranh này nói cái gì với tôi sao?”
Nói xong, cậu khẽ vỗ vỗ đầu, “Xin lỗi, tôi quên mất chị không thể nói chuyện.”
Thẩm Hoặc nhặt bức họa đôi giày thêu màu đỏ lên, chỉ vừa chạm vào giấy, nó đã tạo cho cậu cảm giác bức tranh giày thêu này sử dụng chất giấy khá tốt.
Khoảng thời gian khi cậu còn đang làm thuê cho người ta, công việc nào cũng làm thượng vàng hạ cám cũng đều đã học qua, trong đó cũng bao gồm cả tranh thuỷ mặc.
Giấy Tuyên Thành phân thành ba loại, sinh tuyên, nửa đời tuyên, thục tuyên ba loại giấy nghiệp.
Mà bức họa này, hẳn là loại sinh tuyên đệ nhất, loại giấy này thấm nước cực kì tốt, đạt tới hiệu quả nước khô mực nét, có thể thấy được người vẽ tranh này là một người thạo nghề.
Bất quá, hành vi người này trong có vẻ vô cùng biến thái.
Vẽ cái gì không vẽ thế nào lại đi vẽ một đôi giày thêu.
Ân?
Thẩm Hoặc trong đầu lúc này chợt lóe lên tia sáng.
“Bức họa này có phải là đang vẽ chị……”
Cậu cầm bực họa lên đối chiếu với đôi giày thêu trên chân của nữ quỷ không đầu, lúc này đây, cậu đã bất chấp việc người trước mặt này là quỷ.
Cẩn thận so sánh, một chút ít sai sót đều không buông tha.
Sau khi đối chiếu xong, Thẩm Hoặc nhịn không được khẽ tạch lưỡi.
Hoàn toàn giống nhau như đúc!
Người vẽ bức tranh này rốt cuộc là loại người nào? Hắn vì cái gì lại vẽ đôi giày thêu giống nhau như đúc đôi giày thêu trên chân của nữ quỷ không đầu?
“chị gái, rốt cuộc vì sao chị lại chết?”
“Ô ——”
Nữ quỷ không đầu phát ra một tiếng rít thê lương.
“Phanh!”
Cửa sổ bị gió thổi mở ra, đập vào mặt tường phát ra âm thanh thật lớn.
Phòng bị gió lớn thổi qua, gia cụ bị thổi đến ngã trái ngã phải.
Thẩm Hoặc không khỏi nắm chặt mép giường, sợ chính mình đột bị gió thổi bay lên như con diều.
“Vừa rồi vẫn còn tốt như thế nào lúc này lại sinh khí như vậy?”
Phụ nữ đúng là loài sinh vật khó hiểu nhất trên đời,cậu nhịn không được ở trong lòng khẽ phun tào.
Lúc này gió quá lớn, thổi mạnh đến mức Thẩm Hoặc không tài nào mở mắt ra được, cậu ắm chặt bức hoạ đã cuộn tròn, dùng cánh tay che đôi mắt bị gió thổi phía trước.
Không biết qua bao lâu, ngọn gió quái quỷ bỗng dừng lại, nữ quỷ trước mặt đã sớm không còn thấy bóng dáng nữa.
Chỉ có đống gia cụ trong phòng lúc này đã lung tung đảo thành một mớ ngã trái ngã phải, chứng minh việc vừa rồi chính mình trải qua đều không phải là ảo giác.
Thẩm Hoặc mở đèn lên, một lần nữa đóng cửa sổ lại.
“Áu gì vậy!”
Khi cậu đóng cửa, không cẩn thận bị vết nứt bên mép cửa sổ cứa nhẹ một cái.
Tức khắc, màu tươi ở đầu ngón tay màu khẽ ứa ra, giọt ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Hoặc lúc này mới phát hiện, phía trước cửa sổ chính mình có một cây đại cổ thụ đã khô héo.
Nương theo ánh đèn trong phòng nhìn ra, cây cổ thụ rất lớn rất cao, chiều cao đã vượt quá số tầng lầu của khách sạn, đâm thẳng lên trời.
Giống như là ngọn núi lớn, trầm mặc mà chót vót giữa màn đêm đen nhánh tại đây.
Chỉ là kỳ quái thật, vì cái gì vừa mới tiến vào, cậu lại không có phát hiện bên ngoài cửa sổ lại có một cây khô lớn như vậy?
Thẩm Hoặc trong lòng rất nghi hoặc nhưng cũng chỉ đưa mắt nhìn nhiều một chút, liền đóng cửa lại.
——
Một tòa cung điện vô cùng to lớn, dáng vẻ âm trầm trang nghiêm, được xây dựng trên mảnh đất toàn là xương trắnh.
Bên trong ngọn lửa màu xanh lục âm u là từng nhà giam sắt vững chắc, chặt chẽ khóa chặt ác quỷ. Nơi chính là nhà giam của ác quỷ mối khi ngọn lửa liếm quá, ác quỷ sẽ kêu rên liên tục, tiếng kêu thảm thiết vang vọng thiên địa âm trầm.
Một cây đại cổ thụ vô cùng lớn đang dần khô héo đứng sừng sững ở trung tâm cung điện, một vài chiếc lá khô rơi xuống,trong đó có một chiếc lá cẩn thận theo gió lá nhỏ bay tới một nơi xa hoa bên trong cung điện.
Trên đại điện, một người đàn ông tuấn Mỹ vô song đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt lạnh lùng, hay nói đúng hơn là vô dục vô cầu, giống như một pho tượng thân minh tôn nghiêm trạng trọng.