Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc hắn trở về bệnh viện thì đã xế trưa. Hải Như đang ngủ gà ngủ gật bên giường, không cần hỏi cũng biết cô đã thức trắng đêm qua để chờ hắn. Hắn từ tốn thu dọn hết quần áo cho vào giỏ, tiếng động lạch cạch kéo cô ra khỏi giấc ngủ.

-Dĩnh Phong –Hải Như ngồi bật dậy ôm chầm lấy hắn. Mi mắt cô ứa nước –Đêm qua sao anh không đến? Em cứ sợ anh xảy ra chuyện gì.

-Anh xin lỗi, anh có việc đột xuất –Hắn nói, cúi xuống lau những giọt lệ trên mắt Như. Rồi hắn ôm chặt lấy cô, giọng suýt chút vỡ òa -Ổn rồi, anh sẽ đưa em về nhà. Từ giờ anh sẽ không làm gì khiến em phải lo lắng nữa.

Như vẫn thút thít bên cạnh hắn. Hắn mỉm cười xoa lưng trấn an cô, cố không để cố thấy những giọt nước vừa tuôn ra khỏi mí mắt.

Ổn rồi.

Thỏa thuận với Gia Hy đã kết thúc, hắn cũng đã để lại những lời chia tay Iris, có lẽ sang đến Mỹ nó sẽ nhận được.

Ổn rồi. Mọi thứ đều ổn.

Nụ cười trên môi hắn bất giác trở nên cay đắng…



Iris ngồi trong phòng chờ. Không biết là lần thứ mấy nó bấm số gọi cho Dĩnh Phong, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng ngắt dài và âm báo không liên lạc được. Mỗi lần như thế, quả tim yếu ớt của nó lại trĩu năng hơn.

Dĩnh Phong biết hôm nay nó lên đường sang Mỹ. Tại sao hắn không đến tiễn nó?

-Iris, đừng chờ nữa. Máy bay sắp cất cánh rồi –Gia Hy nói, nhìn lại đồng hồ. Tiếng loa nhắc nhở đã vang lên mấy lần nhưng Iris vẫn không mảy may động đậy.

-Không. Dĩnh Phong ca nhất định sẽ đến –Nó ngoan cố nói

Gia Hy định nói thêm vài lời nữa, nhưng vừa lúc ấy Văn Tường chạy đến. Cậu ta hồ hởi nói

-Mọi thứ xong cả rồi, Iris, sao em còn ngồi đây? Máy bay sắp cất cánh rồi?

Iris chu chu mỏ, hếch mặt lên. Nó vẫn làm thế mỗi khi Văn Tường làm nó không vừa lòng. Biết ý, anh vội cúi xuống dỗ dành nó

-Sao vậy? Hiểu Đồng không vui à? Ai bắt nạt em sao?

-Văn Tường ca, Dĩnh Phong ca vẫn chưa đến –Iris đáp – Anh ấy đã hứa nhất định sẽ đến tiễn em mà

Có cái gì đó vừa rơi trong lòng Văn Tường. Bất giác anh liếc sang nhìn Gia Hy, cô này vẫn im lặng không nói gì. Tự dưng Văn Tường thấy giận, rất giận. Anh kéo tay Iris, lôi nó về phía cửa kiểm soát.

-Văn Tường ca, anh làm gì vậy? –Iris hét lên, nó cố phản ứng lại nhưng Văn Tường quá mạnh, vẫn lôi nó đi xềnh xệch. Cả Gia Hy chạy theo cũng không làm gì được. Nó la lên –Dĩnh Phong ca không đến em sẽ không đi đâu.

-Được, vậy anh nói cho em biết –Văn Tường bất ngờ dừng lại, anh nói như quát vào mặt nó –Hắn ta sẽ không đến đâu.

-Anh nói dối. –Iris cãi lại –Anh ấy đã hứa, nhất định anh ấy sẽ đến

-Nối dối? Không biết ai mới là kẻ nói dối đây?

Văn Tường cười cay đắng. Cô gái trước mặt anh đây là người anh yêu, anh có thể hy sinh tất cả mọi thứ cho cô ấy nhưng cuối cùng người cô ấy lựa chọn vẫn không phải anh. Anh không chấp, anh yêu cô ấy theo cách của mình, nhưng nhìn cô như thế này anh thật không thể chịu nổi nữa.

-Hắn ta sẽ không đến –Anh nói –Hắn ta vốn dĩ không yêu em, Hiểu Đồng à. Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy. Em đừng ngu muội nữa được không? Tỉnh táo lại đi

-Có anh mới không tỉnh táo ấy –Iris nói –Dĩnh Phong ca yêu em, tất cả mọi người đều biết…

-Hắn đã có bạn gái rồi.

Lần này tiếng quát của Văn Tường đã thực sự có hiệu lực. Iris đứng sững lại, đôi mắt nó nhìn anh đau đáu.

-Anh nói gì?

-Văn Tường, anh quá đáng rồi

Gia Hy lao vào định xô Văn Tường ra nhưng cả cô cũng bị giữ lại. Tường nắm chặt lấy tay cô, dí đến sát mặt Iris.

-Em hỏi cô ta đi, xem có phải không? Chính cô ta đã nhờ Dĩnh Phong quen em, đổi lại hắn sẽ nhận được tiền để chữa trị cho bạn gái hắn. Hắn chỉ xem em là công cụ thôi, cô bé ngu ngốc à. Em thật ngây thơ quá.

Iris đứng sững, đầu óc như muốn vỡ tung. Nó muốn nghe Gia Hy nói lời thật lòng, nhưng nhìn vẻ mặt của Hân nó cũng đoán được. Nó cười điên dại, bước chân lùi dần… và cả vũ trụ như thể trôi tuột về phía nó.



Iris mở mắt. Bầu không khí quen thuộc của bệnh viện một lần nữa vây lấy nó. Nó khẽ cười. Đôi mắt trĩu nặng. Tự dưng nó ước mình có thể ngủ một giấc thật dài.

Có tiếng bước chân đến gần. Iris nhắm mắt lại, vờ như vẫn chưa tỉnh. Giọng Gia Hy vang lên có phần gay gắt.

-Ông chủ vừa gọi về. Ông ấy rất tức giận vì đám cưới không thể diễn ra đúng kế hoạch. Anh thấy tai hại rồi chứ?

-Tôi đã nói mọi việc để tôi chịu trách nhiệm. Cô có thể thôi càu nhàu được chưa?

Văn Tường nói. Suốt cả ngày túc trực trong bệnh viện khiến anh mệt mỏi. Mắt anh liếc chừng qua Iris, con bé vẫn ngủ rất say. Tự dưng anh thèm vị thuốc đến lạ. Anh bước lệch kệch qua cửa hành lang thoát hiểm, châm thuốc, rít một hơi dài.

-Nếu không phải vì anh giờ cả hai người đều đang ở Mỹ rồi –Gia Hy nói, cô ta vẫn lẽo đẽo theo sau anh –Sao vậy? Thấy hối hận rồi à?

-Cô thì hiểu cái quái gì mà hối với chả hận –Văn Tường đáp, nụ cười trên môi anh có phần chua chát –Đám cưới đó chẳng là gì cả. Cho dù đưa được Iris sang Mỹ thì đã sao? Cô ấy sẽ chấp nhận lấy tôi sao?

Giọng nói nghèn nghẹn của Văn Tường khiến Gia Hy im bặt.

-Lấy một người không toàn tâm toàn ý với mình thì còn tệ hơn việc nhìn thấy cô ấy đi lấy người khác.

Tường nói nốt. Anh quẳng điếu thuốc xuống sàn rồi giẫm lên đó, đoạn bước trở lại phòng Iris. Nhìn thấy anh như thế đột nhiên Hân thấy đau. Tất cả lỗi đều thuộc về cô. Nếu không phải do cô Dĩnh Phong sẽ không bao giờ gặp lại Iris. Không phải cô Iris sẽ không sống trong niềm hạnh phúc ảo tưởng, và Văn Tường cũng sẽ không đau khổ đến vậy. Cô chỉ muốn Iris một lần nếm trải hương vị hạnh phúc, tại sao lại ra nông nỗi này?

Đột nhiên bước chân Văn Tường sững lại, gương mặt hoảng hốt của anh báo cho Hân biết có chuyện chẳng lành. Cô bước như chạy về phía anh.

Đúng như cô dự đoán, Iris đã biến mất.



Quãng đường dài khiến Iris lả đi. Đã 2 năm từ khi trở về nước, chưa bao giờ nó cảm thấy cơ thể kiệt quệ đến vậy. Nó suýt ngã mấy lần, nhưng mỗi lần như thế nó lại tự trấn an mình không được bỏ cuộc. Nó phải đi tìm Dĩnh Phong. Chỉ có hắn mới có thể trả lời câu hỏi của nó.

Càng gần đến con phố nhà hắn, mồ hôi nó càng tuôn ra nhiễu nhại.

Cố lên. Chỉ còn vài bước nữa.

Nó thở dốc, cố ngước mặt lên hớp lấy không khí, nhưng lần này cả bước chân cũng nghịch ý. Nó loạng choạng. Trước khi ngã xuống, nó nghe tiếng ai đó đang chạy đến

-Cô ơi, cô có sao không?

Dĩnh Phong? Nó mơ hồ nghĩ

Không, không phải, giọng nói này nhẹ nhàng hơn rất nhiều…

-Này cô ơi

Người đó kéo nó dậy, nhưng nó đã quá yếu để có thể trả lời. Nó thả lỏng, để mặc bóng tối nhấn chìm vào tiềm thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK