Bị Cố Thụy làm phiền như thế, tôi chưa kịp chào tạm biệt Thẩm Tây Đình đàng hoàng đã phải chạy vội vào cổng ký túc xá với nhóm Trương Duyệt Duyệt trước khi dì quản lý đóng cửa.
Nhóm Thẩm Tây Đình nhìn chúng tôi vào ký túc xá rồi mới rời đi.
Tôi lo lắng gửi tin nhắn hỏi anh: Lát nữa các anh vào ký túc xá bằng cách nào?
Thẩm Tây Đình lộ ra khí phách trùm trường của mình: Không sao, chào hỏi chút là được, dì quản lý thích tụi anh lắm đó.
Tôi: “…”
Đáng ghét, lại để anh có cơ hội khoe khoang rồi.
Trương Duyệt Duyệt ở bên cạnh tấm tắc:
“Sở Huỳnh, nhìn mặt cậu cười tươi phơi phới như này… cẩn thận đêm nay mơ…”
Tôi chạy vội lại bịt miệng cô ấy.
Sợ nhất là cái miệng rộng của Trương Duyệt Duyệt không cẩn thận nói ra mấy lời xằng bậy chọc ghẹo người khác, rất ảnh hưởng đến hình tượng của tôi trước mặt Thẩm Tây Đình.
Ờm… thì chỉ còn sót lại chút ít hình tượng.
Tôi nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Lần này, tôi mơ thấy mình của thời cấp ba mà đã lâu rồi không mơ thấy.
Trong mơ, tôi thấy rõ dáng vẻ mỗi ngày đi học, tan học của mình.
Thỉnh thoảng tôi còn ngồi xổm xuống chơi đùa với chú mèo ở trên đường.
Tôi hỏi ông chủ tiệm sách là cuốn tạp chí mà tôi muốn mua đã có chưa.
Từng chút từng chút, toàn là những chuyện hằng ngày của tôi.
Rất kỳ lạ, hồi cấp ba tôi cũng thường mơ thấy mấy cái này, nhưng hình như sau khi yêu đương với Cố Thụy, giấc mơ này không xuất hiện nữa.
Nói thì có vẻ hơi tự luyến nhưng tôi trong mơ chẳng phải lo nghĩ điều gì, lúc nào cũng nở nụ cười tươi rực rỡ.
Toàn bộ cảnh trong mơ đều ấm áp và sáng sủa.
Tôi còn mơ thấy hoa dành dành.
Vào mùa xuân hàng năm, trong thành phố nhỏ của chúng tôi đâu đâu cũng có mùi thơm của hoa dành dành.
Tôi nhìn thấy bàn tay to lớn thon dài với những khớp xương rõ ràng duỗi ra, nhận lấy hoa dành dành từ bà cụ bán hoa ở ven đường.
Chủ nhân đôi tay đó cẩn thận nâng niu nó rồi đi thẳng, cuối cùng lén lút nhét vào hộc bàn hàng thứ hai ngoài cùng bên trái của lớp 10-6 trường cấp ba Bắc Nam.
Vị trí kia là của tôi.
“Sở Huỳnh, em…”
Hình như tôi loáng thoáng nghe thấy một giọng nam nỉ non.
18
Tôi thức dậy trong sự thất vọng và mất mát.
Nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước là do Cố Thụy nhận nhầm người nên xua tay vài cái để mấy tâm trạng phức tạp này mau cút đi xa.
Tôi giấu giấc mơ này xuống đáy lòng, quyết định những chuyện đã qua thì cho nó qua luôn.
Gần đến cuối kì, sắp đến tuần thi.
Dạo này tôi học hành hơi buông thả nên trong lòng hơi lo sợ bất an.
“Trương Duyệt Duyệt, có phải chúng ta nên bắt đầu đi thư viện rồi không?”
Mỗi khi đến mùa thi, nhóm ký túc xá bốn người chúng tôi lại bắt đầu lập nhóm chiếm chỗ.
Nhưng mà lần này khác trước vì nhóm của chúng tôi lớn mạnh hơn, nhân số tăng lên gấp đôi.
Không chỉ Thẩm Tây Đình đến, cả ba anh em kia của anh cũng đến nốt.
Nhóm Thẩm Tây Đình chẳng những thầu nhiệm vụ mua đồ ăn sáng, đến những việc như mua giúp chai nước trên đường đi gì đó cũng nhận nốt.
Bọn Trương Duyệt Duyệt trước giờ luôn cười toe toét cũng hơi bứt rứt.
“Chúng ta như thế có phải không tốt lắm không?”
Tôi viết một tờ giấy nhỏ nhét cho Thẩm Tây Đình:
“Mấy việc này bọn em có thể tự làm được mà.”
Thẩm Tây Đình trả lời tôi: “Không sao, bọn anh tiện tay thôi.”
Nhóm Trương Duyệt Duyệt và tôi vừa bàn bạc xong, quyết định mời bọn họ uống trà sữa.
Lúc mấy người chúng tôi đi ra ngoài nhận hàng, vừa hay đụng phải mấy nữ sinh bên khoa vũ đạo.
Lúc đi ngang qua chúng tôi, bọn họ đột nhiên mở miệng chế nhạo:
“Giả vờ làm người vô tội, sớm muộn cũng gặp quả báo.”
Danh tiếng của Liễu Linh Linh ở khoa vũ đạo thật sự rất tốt.
Tình tình Trương Duyệt Duyệt nóng nảy, nghe thấy câu đó thì không nhịn được:
“Nói ai vậy? Chỉ biết nói xấu người khác, bảo sao chỉ dám núp sau lưng nói móc nói mỉa! Một lũ hèn hạ!”
Tính cách đối phương cũng không vừa, lập tức đốp lại:
“Cô nói gì thế? Liễu Linh Linh không so đo nhưng tôi thì không hiền như vậy đâu!”
Mặc dù tôi tốt tính nhưng cũng không thể để lúc bạn bè đứng ra vì tôi mà tôi lại hèn nhát được:
“Nói có sách mách có chứng, cc cậu tung tin đồn nhảm, tôi sẽ báo cảnh sát ngay, có muốn thử không?”
Tôi nói ra câu này, mấy nữ sinh đứng trước mặt hiển nhiên có hơi lo sợ.
Đấu khẩu thì đấu khẩu, nhưng cãi nhau đến độ báo cảnh sát thì bọn họ không dám.
Đang căng thẳng thì đúng lúc Liễu Linh Linh đi ngang qua, mấy nữ sinh kia vội bắt lấy như cọng rơm cứu mạng:
“Liễu Linh Linh, cậu đến đúng lúc quá, người hại cậu có phải Sở Huỳnh không?”
“Đúng vậy, cô ta không muốn thấy cậu và Cố Thụy hạnh phúc, muốn chia rẽ các cậu!”
Liễu Linh Linh liếc nhìn tôi, bình tĩnh lạ thường:
“Không phải Sở Huỳnh, cậu ấy không cần thiết làm như thế.”
Nghe thấy lời này, đừng nói là mấy nữ sinh kia, ngay cả tôi cũng ngạc nhiên.
Sống lưng Liễu Linh Linh thẳng tắp, cô ta mím môi, vững vàng nói:
“Sở Huỳnh, lúc trước tôi có chút hiểu lầm với cậu, cũng làm cậu tổn thương, xin lỗi cậu.”
“Tôi sẽ không trốn tránh nữa, tôi sẽ điều tra rõ chân tướng chuyện này.”
“Cho cậu cũng như cho bản thân tôi một câu trả lời.”
Tôi nhìn ra được Liễu Linh Linh nói thật lòng.
Tôi đề xuất: “Không biết bắt đầu tra từ đâu thì có thể lên diễn đàn kêu gọi người bị hại cung cấp manh mối.”
Loại người giả mạo người khác thuần thục như thế, chắc chắn không phải mới lừa một hai lần.
Mắt Liễu Linh Linh sáng lên, hiểu được ý của tôi:
“Cảm ơn cậu, Sở Huỳnh.”
Hai bọn tôi nhìn nhau cười.
Đám nữ sinh sau lưng Liễu Linh Linh liếc mắt nhìn nhau, có chút ngượng ngùng.