Hộ Quốc tướng quân trầm mê nam sắc, vì y mà tìm kiếm các danh y khắp thiên hạ, lần tìm những đầu bếp tốt nhất Trung Nguyên, vạn dặm xa xôi phái người đi Trung Nguyên chọn thoại bản, chỉ để nhận lấy một tiếng cười của người nọ.
Chuyện này được truyền tụng rộng rãi trong giới quý tộc, nhưng bọn họ chỉ dám nói sau lưng, không có ai không sợ tên sát thần này.
Khi Mặc Sĩ Tranh ra khỏi cung, phó tướng Bạch Âm đưa dây cương ngựa, thấp giọng nói: "Vương thượng vẫn không đồng ý cho tướng quân xuất chinh?"
Mặc Sĩ Tranh rũ mắt, ngữ khí lạnh băng: "Không đồng ý."
Bạch Âm cắn căng, cả giận nói: "Đầu tiên là cứng rắn đem Kỳ Mộc Cách nhét vào làm mật thám, lại đem ngài vây ở Cách Lặc Thiện không cho phép xuất binh, hắn đây chính là muốn binh quyền."
Mặc Sĩ Tranh không đáp lại những lời này, xoay người lên ngựa, rời khỏi cửa cung.
Sơ Tụ đang ở bao sương trong tửu lầu, cái miệng nhỏ nhấm nhấm rượu nho từ vùng Tây Vực mang tới.
Những khách nhân bên ngoài mành đang đàm luận chuyện Mặc Sĩ Tranh.
Nói tướng quân là anh hùng cái thế, là mục tiêu của đám trẻ thảo nguyên.
Nói hắn năm đó tàn sát dân trong thành, chém đầu vương tử địch tộc, còn khiến địch tộc cắt đất tạ lỗi, thật là thập phần dũng mãnh.
Người ta nói rằng một nam nhi tốt nên khai cương thác thổ, một phen đạt thành tựu sự phiệp lớn.
[Khai cương thác thổ: sự bành trướng, ý nói mở rộng lãnh thổ]
Y đối với con quạ đen bên kia nói: "Tướng quân các ngươi so với danh tiếng vương thượng cũng rất lớn đi."
Đạt An mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói.
Mặc Sĩ Tranh bước vào nhã gian, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tụ.
Sơ Tụ xê dịch mông, dùng cái ót đối hắn.
Đạt An đi ra cửa, thuận tiện đem cửa bao sương đóng lại.
Mặc Sĩ Tranh đem Sơ Tụ kéo vào trong lòng ngực, nắm tay y, đem rượu nho lạnh uống cạn.
Sơ Tụ ngẩng đầu trừng hắn, bị hắn dán môi uy một ngụm rượu.
Lần này, Sơ Tụ bị sặc vì bị cho uống rượu không đúng cách, ho khụ lên.
Mặc Sĩ Tranh lại không để y thỏa mãn ho khan, đem y đè lên chiếu lạnh trên đất, nóng nảy hôn xuống.
Tiếng rên nghẹn ngào vọng ra từ trong bao sương, toàn bộ lầu hai không có khách nhân, Đạt An canh giữ ở cửa thang lầu, khẽ thở dài.
Sơ Tụ che đôi môi sưng đỏ đi xuống lầu, lỗ tai một mảnh đỏ bừng.
Mặc Sĩ Tranh đi theo hắn lên xe ngựa, trong tay xách hai vò rượu.
Sơ Tụ tựa vào trong ngực Mặc Sĩ Tranh, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua ta nằm mơ."
Mặc Sĩ Tranh ôn thanh hỏi: "Mơ cái gì?"
Sơ Tụ nói: "Trong giấc mơ bị một con ngỗng lớn đuổi theo."
Y không cao hứng nói: "Bốn, năm con ngỗng trắng lớn, đuổi theo ta mổ, ta chỉ có thể không ngừng chạy, chạy đến một hồ hoa sen, thình thịch rớt đi xuống, liền tỉnh."
Bàn tay đặt bên hông của Mặc Sĩ Tranh từ từ siết lại, âm thanh khô khốc, hỏi: "Bị mổ tới rồi sao?"
Trầm mặc một lát, Sơ Tụ nói: "Không có, ta chạy nhanh."
Đã bốn năm trôi qua, không biết con ngỗng trắng lớn có còn sống không, cũng không biết có giữ được khoảng sân nhỏ hay không.
Mặc Sĩ Tranh nhẹ giọng nói: "Chờ thêm một đoạn thời gian, ta dẫn ngươi đi xem ngỗng trắng."
Sơ Tụ không trả lời.
Sơ Tụ mấy ngày nay tâm tình tốt, không quá hung dữ, cũng không có ý định ám sát Mặc Sĩ Tranh nữa.
Mặc Sĩ Tranh cảm thấy, Sơ Tụ đại khái đã quen ở bên cạnh y, chỉ cần không ngừng cố gắng, nói không chừng có thể trở lại quá khứ hai người thân mật khăng khít.
Ban đêm, khi hắn từ quân doanh trở về, Sơ Tụ đã ngủ.
Hắn tắm rửa xong, lên giường, đè trên người Sơ Tụ, hôn lấy Sơ Tụ trong lúc ngủ mơ, mạnh mẽ đem y hôn tỉnh.
Sơ Tụ mơ mơ màng màng mở mắt, lẩm bẩm nói: "Ngươi vừa mới trở về sao?"
Mặc Sĩ Tranh trong lòng run lên, một tay đem chiếc áo lụa mỏng trên người Sơ Tụ kéo xuống, ngay sau đó, đem hai chân y tách ra.
Màn giường buông xuống, Sơ Tụ bám vào người Mặc Sĩ Tranh, khó nhịn thở đôc, đôi mắt mông lung không ngừng nhìn vào mặt Mặc Sĩ Tranh, thuận theo yêu cầu nam nhân, gọi hắn A Tranh.
Trong đêm dài, trên giường lớn trạm trổ hoa văn, Mặc Sĩ Tranh hung mãnh chiếm lấy Sơ Tụ, hắn cơ hồ hoài nghi đây là giấc mộng, là mộng hồi mấy năm trước.
Sơ Tụ thậm chí sẽ chủ động cưỡi lên người hắn, cùng hắn tận hưởng niềm sung sướng do loại sự tình này mang lại.
Hắn buộc tóc của mình với tóc của Sơ Tụ, dùng môi lưỡi khám phá cơ thể đã trưởng thành của Sơ Tụ, vùi sâu vào cơ thể y, nói đi nói lại với y: "Sơ Tụ, ta nhớ ngươi."
Sáng hôm sau, thời điểm tỉnh lại, thiếu niên ở trong lồng ngực hắn an ổn ngủ.
Hắn sửng sốt một chút, sau đó không khỏi ngây ngẩn cả người.
Hắn thận trọng mơn trớn những dấu vết mờ mờ trên người Sơ Tụ, lại cảm thấy trên tay mình có nhiều vết chai, khiến cho Sơ Tụ không thoải mái, liền dời đi.
Một lát sau, hắn chỉ đem tay đặt lên tấm lưng trần của Sơ Tụ, không di chuyển.
Hôm nay hắn nghỉ ngơi, không cần vào cung, ôm Sơ Tụ ngủ đến khi mặt trời mọc.
Sơ Tụ bò dậy mặc quần áo, động tác đứng dậy đã đánh thức hắn.
Hắn đem quần áo mới gỡ xuống, mặc cho Sơ Tụ, ôn thanh nói: "Sơ Tụ, trên người có ổn không?"
Sơ Tụ lắc đầu, để mặc hắn tự mặc quần áo cho mình, y ngáp một cái nói: "Ta chỉ là đói bụng muốn ăn thịt viên tứ hỉ."
Mặc Sĩ Tranh lập tức phân phó người đi làm, nói: "Lát nữa xuống bếp đi, muốn ăn thì cứ ở trong nồi mà ăn."
Sơ Tụ: "......"
Y nhịn không được cong cong môi.
Mặc Sĩ Tranh thấy y cười, cái mũi có chút lên men, hắn vây quanh Sơ Tụ, nói: "Ngươi không nhớ, cái gì cũng nóng lòng muốn ăn, thật nhiều lúc thấy ngươi ngồi xổm trong bếp nhìn chằm chằm nồi chờ ăn."
Sơ Tụ: "......"
Bên ngoài có người tới báo, trong cung tuyên triệu.
Sơ Tụ đẩy đẩy hắn, nhếch môi nói: "Xem ra chỉ có một mình ta ăn."
Mặc Sĩ Tranh cau mày, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi muốn ăn cái gì, ta mang về cho ngươi."
Sơ Tụ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, tay ở trên lưng hắn vỗ vỗ, đem môi dán lên vai Mặc Sĩ Tranh, nói chuyện giống như lúc hôn môi, ôn nhu nói: "Ngươi cảm thấy ta muốn ăn cái gì, đều có thể mang về.".........Lại là một thủ đoạn nhỏ nhàm chán để yêu cầu binh quyền, địch tộc đã ở biên thùy tập kích vài bộ tộc Vu Hà ở vùng biên giới. Vương thượng không để ý tới chiến sự biên quan, mà lại nhìn chằm chằm binh quyền trên tay hắn.
Hắn biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra. Kể từ thế hệ hệ cha hắn, trong lòng vương thượng Mặc Sĩ gia đã trở thành con hổ dữ nằm dưới giường. Ba năm trước, hắn trở về Cách Lặc Thiện, chính là bởi vì hắn ở Trung Nguyên một thời gian, vương thượng có ý đồ thu hồi binh quyền Mặc Sĩ gia.
Khi hắn trở về Cách Lặc Thiện ba năm trước, phó tướng Bạch Âm cả người nhẹ nhàng thở ra, Bạch Âm chịu áp lực che giấu việc tướng quân mất tích. Mùa thu hắn cùng Sơ Tụ xuống núi, liền liên lạc với Bạch Âm. Lúc này mới ổn định quân tâm, cũng làm một ít người Cách Lặc Thiện an phận chút. Cho đến khi hắn trở lại Cách Lặc Thiện, tất cả mọi người đều cho rằng hắn vẫn luôn ở biên thùy trấn thủ, chưa từng rời đi.
Trong ba năm qua, hắn bị vương thượng giam giữ tại đô thành phồn hoa, phàm là khi ra khỏi cửa thành, ngày hôm sau sẽ bị gọi vào cung hỏi thăm, phải đối phó với các phe phái cơ mật và mật thám trong phủ.
Hắn ngày ngày đều nghĩ về Sơ Tụ, tự hỏi liệu y có đủ bạc hay không, liệu khi một giấc ngủ dậy không thấy hắn có sợ hay không, khi biết hắn đã rời đi có tức giận không? Vạn nhất gặp gỡ người tâm địa khó lường, ai sẽ bảo vệ hắn trong nguy hiểm.
Nhiều vướng bận như vậy, lúc ấy hắn tưởng khi đó chính là vĩnh biệt, dù sao hắn cũng là tướng quân một nước.
.........
Từ trong cung đi ra, đã quá trưa.
Hắn cưỡi ngựa trên con đường dài, ánh mắt xẹt qua tửu lầu cửa hàng xung quanh, suy tư nghĩ xem trở về nên mua gì cho Sơ Tụ, lại đột nhiên thấy Đạt An cưỡi ngựa đi đến.
Đạt An xoay người xuống ngựa, quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: "Chủ nhân, tiểu công tử không thấy."
Sơ Tụ không đúng, hắn kỳ thật sớm hẳn là phát hiện, nhưng hắn cố tình lảng tránh sự bất thường của Sơ Tụ.
Đặc biệt là đêm qua, bộ dáng Sơ Tụ cùng hắn giao hoan, cùng trước kia giống nhau như đúc.
Rõ ràng là giữa hè rộn ràng nhốn nháo, phố xá sầm uất, nhưng Mặc Sĩ Tranh lại phảng phất cảm thấy thân tại hầm băng.
Chiến mã gầm lên, lao đi như một mũi tên.
Đạt An nói, Sơ Tụ muốn ăn điểm tâm ở Phố Tây, bởi vì gần đây y thường đến đó nên Đạt An không nghi ngờ gì cả.
Nhưng khi y bước vào, chỉ là một cái chớp mắt, người đã không thấy tăm hơi.
Sơ Tụ nếu là khôi phục ký ức, sẽ không ai có thể tìm thấy y, y tinh thông thuật dịch dung, có thể nói xuất thần nhập quỷ.
Sơ Tụ nếu là khôi phục ký ức, muốn tránh chính mình, hắn có lẽ cả đời đều đừng nghĩ tìm thấy y.
Sơ Tụ từng hỏi hắn khi nào thả y đi, hắn đáp chờ khi hắn chuẩn bị tốt, chính là hắn đang tìm một cơ hội thoát thân, mang Sơ Tụ đi, nhưng vẫn là chậm một bước.
Trong phủ tướng quân hầu như không có người, tất cả đều ra ngoài tìm người, thân binh đóng ở ngoài thành cũng đang tìm.
Mặc Sĩ Tranh quay trở lại khoảng sân nhỏ tránh nóng mà hắn xây cho Sơ Tụ, con cừu non đang nằm sấp trong hoa viên dưới ánh trăng, úp mặt vào cỏ, nhàn nhã nhai, há mồm là có thể ăn được cỏ tươi, cực kỳ giống lúc Sơ Tụ lười biếng.
Trong sân không có ai, hắn bước vào phòng, cuốn sách mà Sơ Tụ đọc hôm qua vẫn được đặt ngay ngắn trên bàn, như thể bất cứ lúc nào người đó cũng sẽ cầm lên và tiếp tục đọc.
Hắn ở trong phòng tìm một vòng, không tìm được chỉ ngữ Sơ Tụ lưu lại cho hắn, cứ vậy người nọ đi rồi, giống như......giống như chính hắn ba năm trước.
Đêm trăng yên tĩnh, trường hạ vắng lặng.
- ------------------
Thịt viên Tứ Hỷ, còn được gọi là thịt viên "Đầu Sư tử" 獅子頭 là một trong những món ăn đại diện cho ẩm thực Hoài Dương – là hình ảnh thu nhỏ của ẩm thực Giang Tô (1 trong 4 trường phái ẩm thực đặc sắc của Trung Quốc) nên có thể tạm gọi là ẩm thực Giang Tô. Món này sau đó được lan truyền rộng rãi và có nhiều bản hơn, nổi nhất là phiên bản Thượng Hải – Hong shao Shi Zi Tou 紅燒獅子頭 – Hồng thiêu sư tử đầu- là thịt viên Tứ Hỷ om xì dầu