- Hóa ra là tụi mày đã bắn tên.
Đằng sau cô, Nguyễn Đăng Hoàng, Trần Thừa, Lưu Hổ và những người khác đều lộ diện. An Linh chỉ về bên dưới:
- Các anh phụ trách cứu người, bọn họ để tôi và Trần Thừa, Lưu Hổ. Khi nào rảnh tay thì phụ.
- Rõ..
Tất cả đồng thanh hô rồi tràn xuống. Tốp người bên dưới bỏ qua Phí Chung Hằng và Lê Thanh Biệt mà đối đầu với cô.
Nguyễn Đăng Hoàng và chúng bạn rất nhanh đi đến dìu hai người đàn ông bị thương kia lên xe rồi chạy mất. Chỉ có hai người ở lại.
Một vài người bên kia cũng lái xe đuổi theo.
Hiện tại, bên An Linh chỉ còn năm người mà trước mắt thì có khoảng vài chục tên. Lúc nãy rất nhiều, có lẽ một số đã đi theo Hoàng Đương và một số đã đưa những người bị tên bắn vào bệnh viện.
- Chỉ còn năm đứa tụi mày mà đòi đánh thắng tụi tao á? Ha ha..
Cả bọn phá lên cười. An Linh nhìn bốn người sau lưng mình:
- Các anh có quyền quyết định ở hoặc đi, tôi sẽ không ép.
Lưu Hổ mặc dù run rẩy nhưng miệng vẫn cứng rắn:
- Chị đại, em sẽ không đi. Có chết cũng đi cùng chị.
Những người kia cười, gật đầu. An Linh cũng cười:
- Cảm ơn.
Sau đó nhóm của cô lao vào.
...
Trên xe, Nguyễn Đăng Hoàng cùng một người nữa đang lau và cầm máu cho Phí Chung Hằng và Lê Thanh Biệt.
Phí Chung Hằng vẫn nhìn phía sau, thấy có vài xe theo.
- Tìm chỗ nào dừng lại đi, tôi muốn trở lại.
Lê Thanh Biệt biết anh lo cho Bạch Mộng Linh.
- Này, các cậu và cô gái đó là sao vậy? Hôm nay đổi thành mỹ nhân cứu anh hùng rồi sao?
Nguyễn Đăng Hoàng cắt nốt miếng vải, cười nói:
- Các anh đừng lo, cô ấy sẽ không sao. Sau khi đưa các anh đến bệnh viện, bọn tôi sẽ quay lại đón chị ấy.
Phí Chung Hằng:
- Các người có phải là nhóm bắt cô ấy hôm trước không?
- Anh cũng biết?
Phí Chung Hằng nhìn Lê Thanh Biệt:
- Chuyện đó tôi chưa tính sổ với anh đấy.
Lê Thanh Biệt oan uổng:
- Cho một bằng chứng chứng minh tôi làm.
- Người chuyển khoản là Lê Huệ Huệ.
Lê Thanh Biệt lúc này mới nghiêm túc:
- Tôi sẽ điều tra lại. Con bé....
....
Quán bar Ngẫu Hứng.
Phòng Vip. Hoàng Đương vừa nhận được một video mới gửi đến. Anh ta mở ra xem thì tròng mắt mở to ra vẻ kinh ngạc.
Lê Hoa Hoa bên cạnh nhìn qua thì thốt lên:
- Bạch Mộng Linh?
- Cô biết cô ta sao?
Lê Hoa Hoa gật đầu một cái:
- Vợ sắp cưới của Phí Chung Hằng.
- Ồ...
Trong video, cô gái đang đứng trên đồi nhìn xuống đám người bên dưới. Vẻ mặt không hề thấy sợ hãi. Lại còn cười.
Hoàng Đương nhìn không chớp mắt. Lúc này, cửa phòng chợt mở.
Hoàng Đỉnh và Huỳnh Lỗi đi vào. Lê Hoa Hoa hoảng hốt nhưng rồi thở phào. Hai người này cô không quen.
Hoàng Đương nhìn ra cửa thấy mấy người thuộc hạ cúi đầu không dám nhìn mình.
- Đóng cửa.
Người bên ngoài vội vã làm theo.
- Hai đứa tìm anh có việc sao?
Hoàng Đỉnh dáng vẻ thong dong:
- Chỉ là muốn tìm anh uống rượu giải sầu thôi, dạo này em có chuyện phiền.
- Ồ.. Vậy chú muốn uống gì? Cả Huỳnh Lỗi nữa?
- Gì cũng được, rượu hay bia gì em cũng uống tốt.
Huỳnh Lỗi:
- Em cũng thế.
Rồi lại nhìn sang bên cạnh Hoàng Đương, hỏi:
- Cô gái này là...
- Một người bạn.
Hoàng Đương trả lời dứt khoát. Lê Hoa Hoa không dám nhìn hai người trước mắt quá lâu. Cô ta đứng dậy cười cười:
- Em thấy không khỏe, xin phép các anh được về trước. Mọi người uống rượu vui vẻ.
Hoàng Đương gật đầu. Cửa phòng lại mở ra, người bồi bàn đã đem rượu đến, Lê Hoa Hoa cũng nhanh chân vọt mất.
Cửa phòng đóng lại lần nữa. Hoàng Đỉnh rót rượu ra rồi lại cầm lên uống trước. Cốc rượu rất nhanh cạn đáy.
- Nay không vui chuyện gì thế?
Hoàng Đương và Huỳnh Lỗi cũng uống. Hoàng Đỉnh cười:
- Cũng không gì, chỉ là cảm thấy nhớ cha mẹ thôi.
- Ồ,
- Em định đem tro cốt họ về chôn ở đỉnh đồi Hoàng Hoa. Anh họ thấy được không?
Tay cầm cốc rượu của Hoàng Đương dừng lại. Nhìn Hoàng Đỉnh một chốc rồi khẽ nói:
- Sao lại muốn dời, chú thím đang ở đấy yên ổn mà.
- Yên ổn gì, ở chung với nhiều người có gì tốt. Đồi Hoàng Hoa toàn là hoa, dời đến đó có hoa cỏ làm bạn thì linh hồn của họ thoải mái hơn.
- Anh vẫn thấy không thích hợp.
- Không thích hợp chỗ nào nào?
Ánh mắt của Hoàng Đỉnh trở nên sắc bén:
- Có phải không thích hợp để đào sâu hay không???
...
Lúc Nguyễn Đăng Hoàng trở lại thì An Linh và đồng bọn đã giải quyết xong cả. Tuy nhiên, chính họ cũng bị thương. Nhất là Trần Thừa.
Họ trở về căn nhà vừa thuê. Phí Chung Hằng và Lê Thanh Biệt đang ở đó.
Lúc An Linh được Nguyễn Đăng Hoàng dìu đi vào thì thấy hai người đàn ông đã ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách. Họ đang nhìn cô.
- Xin chào..
An Linh mở lời. Nguyễn Đăng Hoàng đưa những người khác vào phòng trị thương. Lê Thanh Biệt bị băng khắp người cũng không quên nhìn cô trêu chọc:
- Bạch Mộng Linh bây giờ quả nhiên không tầm thường, tôi thật không ngờ đến cô lại có bản lĩnh ghê ha.
Phí Chung Hằng nhìn cô, không nói chuyện. An Linh cảm thấy hơi bực:
- Anh thật phiền đấy.
Lê Thanh Biệt:
- Hô hô...Tức giận rồi?
An Linh cú vào cái chân đau của anh ta làm Lê Thanh Biệt la oai oái:
- Đau, cô thật độc ác!
Sau đó, Lưu Hổ ra dìu anh vào phòng. Bên ngoài chỉ còn lại hai người. Lúc này Phí Chung Hằng mới nói chuyện:
- Cô có gì nói với tôi không?
An Linh nhìn anh:
- Tôi với Hoàng Đỉnh không phải là mối quan hệ đó. Lúc đó tôi muốn đi theo nên phải chấp nhận điều kiện giả là bạn gái.
- Tại sao lại ở đó? Không phải cô ở thành phố H với Bạch Mộng Lam sao?
An Linh kể anh nghe chuyện của chị cô với Huỳnh Lỗi và lý do cô đến thành phố Z.
- Thật sự?
- Thật hơn vàng nữa.
- Được rồi.
Phí Chung Hằng giả vờ nghiêm túc nhưng trong lòng anh đang rất vui. Nhất là lúc cô nói cô và Hoàng Đỉnh kia không phải là mối quan hệ đó.
Anh không hề biết mình đã cười mà lại cười đến vui vẻ.
An Linh thấy anh không hỏi gì đến mình liền cảm thấy uất ức, cô bước đến đưa cánh tay mình ra cho anh xem:
- Tay tôi đau.
Giọng nói như làm nũng vậy, Phí Chung Hằng cảm thấy giật mình, anh nhìn lên cánh tay cô, rõ ràng là một mảng bầm tím.
Anh tức giận không thôi:
- Lần sau không được mạo hiểm như vậy nữa. Biết chưa?
- Nhưng anh...
- Nghe lời.
Nói rồi đi lấy thuốc bôi da thoa cho cô. Khi An Linh đang định nói thêm thì chợt nghe anh nói khẽ:
- Cảm ơn.
Cô nhìn anh đầy kinh ngạc. Rồi lại mỉm cười.
...
Buổi sáng, Phí Chung Hằng nhận được cuộc gọi. Là Cao Anh Hào.
- Alô..
- Có muốn tao đi đón mày không?
Phí Chung Hằng cười:
- Không cần, tao tự lo được. Chỉ cần mày điều tra vụ kia cho tao thôi.
- Ok.
Cúp máy, Phí Chung Hằng gọi thêm một cuộc gọi khác. Sau đó mỉm cười hài lòng.
- Bạch Mộng Linh...
Anh gọi. An Linh liền chạy ra. Mới vừa thức dậy không lâu nên gương mặt cô còn chưa tỉnh táo.
Anh nhìn cô đang chạy đến gần mình, khuôn mặt đáng yêu kia nhăn lại:
- Gì dạ?
Hơi thở phà vào không khí, anh nghe được mùi bạc hà mát lạnh. Với khoảng cách bây giờ, anh có thể nhìn rõ cả lông tơ trên mặt cô.Bất chợt, tim của anh đập loạn. Phí Chung Hằng hốt hoảng đẩy An Linh ra. Rồi lại nghiêm nghị:
- Chuẩn bị trở về thành phố X, một lát nữa người của tôi sẽ đưa cô đi.
- Vậy còn anh?
Tim vẫn còn đập loạn. Anh hít một hơi vào rồi thở nhẹ ra, cố gắng điều hòa lại cảm xúc.
- Tôi sẽ về sau. Có việc cần giải quyết.
An Linh biết, anh còn muốn cùng Hoàng Đương tiếp tục. Cô gật đầu, không dám ở lại làm vướng chân anh. Chỉ nói khẽ:
- Anh cẩn thận.
Gương mặt của Phí Chung Hằng bùng nổ. Anh vội vàng quay người, giọng khẽ quát:
- Thay đồ đi.
An Linh bị anh quát tủi thân chạy vào phòng. Lúc này mọi người mới đi ra. Lê Thanh Biệt nhìn quanh quất hỏi:
- Bạch Mộng Linh đâu?
Phí Chung Hằng không vui nhìn anh ta:
- Mới sáng sớm lại tìm cô ấy làm gì? Hai người thân lắm sao?
Lê Thanh Biệt ngẩn ra:
- Gì vậy? Anh ăn hết chanh tắc trong nhà rồi à, sao lại nói chuyện chua lè thế?
Rồi lại cười ha ha chọc:
- Ghen à? Yêu vợ rồi sao?
Phí Chung Hằng như bị nói trúng tim đen, anh liền nổi cáu:
- Ăn nói linh tinh. Tôi không thích cô ấy đừng đoán mò.
Đúng lúc này, An Linh bước ra nghe thấy. Khuôn mặt bỗng sa sầm.
Cả phòng khách, mọi người bỗng im như tờ. An Linh lướt qua trên mặt Phí Chung Hằng, thấy anh vẫn nhìn mình như chưa có gì xảy ra, đáy lòng cô lạnh lẽo.
Ngoài cửa có tiếng gõ, Nguyễn Đăng Hoàng nhanh chân mở ra. Một tốp người áo đen xông vào.
- Các anh là ai?
- Người của tôi. Phí Chung Hằng đằng sau trả lời.
Rồi nhìn sang An Linh:
- Cô đi theo họ đi.
An Linh không trả lời mà đi thẳng, một người trong đó đưa cô vào xe.
- Ông chủ...
Phí Chung Hằng nhìn anh ta:
- Bảo vệ cô ấy, không được sơ suất gì.
- Vâng.
Cửa đóng. Lê Thanh Biệt ngồi xuống sô pha cười:
- Lo lắng như vây mà miệng thì không nhận. Kỳ vậy?
Phí Chung Hằng mặc kệ anh.
...
Buổi tối. Quán bar Ngẫu Hứng. Phòng Vip. Hoàng Đương cầm điện thoại trên tay, mặt không có cảm xúc.
Điện thoại không ngừng nhận được tin nhắn. Các video được gửi đến. Trong đoạn clip, Bạch Mộng Linh bình an trở về thành phố X, còn người của anh bị chặn ở nhiều nơi. Không đến gần cô ấy được mười bước chân.
Người của Phí Chung Hằng thì không nói, anh ta là bảo vệ vị hôn thê kia. Thế còn Hoàng Đỉnh? Nhúng tay vào chuyện này làm gì? Cũng bảo vệ? Nhưng lý do là gì? Vì người phụ nữ kia sao hay vì muốn đối đầu với anh?
Hoàng Đương buông điện thoại xuống. Xem ra thời gian này chắc sẽ bận rộn lắm đây. Anh nhớ lại lời Hoàng Đỉnh nói với anh đêm đó:
- Hoàng Đương, anh tưởng rằng tôi vẫn là đứa trẻ năm đó bị cha con các người dắt mũi sao? Đục trống lòng đồi Hoàng Hoa làm việc phi pháp mà vẫn để nó cho tôi? Anh tưởng rằng tôi không biết?
Đây gọi là tình anh em gia tộc mà anh nói đến sao? Vì tiền?
Hoàng Đương uống rượu. Đúng là vì tiền thiệt. Nếu là tiền thì ai sẽ từ chối chứ?