• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trù nghệ của nữ hiệp.

Mặc Thanh vui vẻ kéo Chiêu Anh đi gặp Tần mẫu, nói là phải khoe với mẫu thân chuyện mình được tẩu tẩu làm riêng một đĩa điểm tâm vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng.

Dù được nhắc qua về tính cách hoạt bát của Mặc Thanh nhưng Chiêu Anh lại không ngờ con bé lại hoạt bát đến không ngờ thế này. Chẳng qua chỉ là một đĩa điểm tâm có cũng được mà không có cũng không sao vậy mà nhất định phải kể cho mẫu thân. Nghĩ đến mẫu thân, ánh mắt nàng hơi ảm đạm đi.

Nếu như người ở đây thì tốt biết mấy.

"Mẫu thân nhìn nè! Tẩu tẩu đặc biệt làm cái bánh hình con mèo này cho con đó! Người nhìn xem có đáng yêu hay không? Không những trông đáng yêu mà ăn cũng rất ngon nữa! Mẫu thân người mau thử xem!" Mặc Thanh vừa mới nhìn thấy Tần mẫu đã nhào đến kể lệ liên hồi, lại còn lôi ra miếng bánh đã bị cắn mất nửa ra khoe, không những thế còn muốn chia sẻ với Tần mẫu nữa chứ.

Tần mẫu xoa xoa đầu Mặc Thanh, nói: "Nếu như là làm riêng cho con thì con phải ăn hết chứ. Như vậy mới không phụ công người làm"

Mặc Thanh nghiêm túc suy nghĩ một hồi thấy đúng thật, há miệng liền đớp nốt miếng bánh, sau đó lại sà vào lòng Tần mẫu nói trời nói đất. Tần mẫu cười đầy bất đắc dĩ, đưa tay cốc nhẹ lên trán Mặc Thanh: "Đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Có cô nương nhà nào như con không chứ? Thế này đến bao giờ mới gả đi được đây?"

Mặc Thanh oan ức ôm trán, trề môi nói: "Con sẽ không đi đâu cả, con sẽ ở đây bồi người!"

"Cái con bé này"



Chiêu Anh ngồi nhìn cũng chỉ cười, thầm nhớ lại mình khi còn nhỏ cũng không khác Mặc Thanh là bao, thích nhất là được sà vào lòng mẫu thân kể trời kể đất. Nàng thở dài. Không còn cơ hội nữa rồi. Nghĩ đến mẫu thân nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện khá là quan trọng, hơi ngửa đầu ra phía sau ra hiệu bảo Cẩm Nhi lại gần: "Giúp ta điều tra một người"

Ánh mắt Cẩm Nhi hơi tối lại, dò hỏi: "Ý người là vị kia?"

"Còn có thể là ai được chứ?"

Cẩm Nhi cúi người hành lễ: "Em hiểu rồi" Dứt lời liền vô thanh vô tức biến mất. Chiêu Anh có chút ngẩn ngơ với tốc độ của Cẩm Nhi, thầm nghĩ mấy năm mình không ở bên cạnh con bé không hề lơi là luyện tập. Này cũng là việc tốt, sau này có gì cũng có thể yên tâm giao cho con bé rồi. Chỉ là cái tính hấp tấp vẫn chẳng có chút thay đổi nào.

"Anh Nhi? Anh Nhi? Anh Nhi? Con có nghe thấy ta nói không vậy?" Tần mẫu thấy con dâu của mình ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì liền gọi mấy tiếng nhưng gọi đến mấy lần vẫn không thấy nàng có chút phản ứng nào. "Con bé này. Hồn lại bay đi đâu rồi?" Nhìn nàng rốt cuộc cũng thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình, Tần mẫu bất giác bật cười. Bà không nghĩ rằng con dâu mình còn một mặt đáng yêu đến vậy.

"Còn có thể là đi đâu nữa?" Mặc Thanh cười trộm "Hiển nhiên là bay đến chỗ đại ca con rồi.. ay da!" Con bé ôm trán, vẻ mặt hết sức oan ức nhìn mẫu thân mình lại nhận được một ánh nhìn cảnh cáo của bà liền im miệng không dám nhiều nữa.

"Mẫu thân nếu không còn chuyện gì muốn dặn dò thì con xin phép về phòng chăm sóc tướng công" Chiêu Anh liếc mắt ra ngoài cửa nhìn thấy Cẩm Nhi đang đứng bên ngoài liền nhếch mép cười đầy hứng thú.

Tần mẫu không để ý đến nụ cười quái dị của nàng, xua tay ý bảo nàng nhanh đi đi.

Ở một góc không mấy ai chú ý đến, Cẩm Nhi kể lại vắt tắt những gì mình điều tra được, Chiêu Anh nghe được liền trầm ngâm trong giây lát: "Ý em nói là hắn ta năm bảy tuổi mới được mua lại? Còn về chuyện trước bảy tuổi không thể điều tra được?"

"Em đã dùng hết cách nhưng vẫn không điều tra được gì, làm người thất vọng rồi" Cẩm Nhi ủ rũ cúi đầu.

Chiêu Anh xoa xoa đầu cô: "Thất vọng gì chứ? Thời gian gấp như vậy cho dù có là thần tiên cũng khó mà điều tra ra được, em đã làm rất tốt rồi" Ngừng một lúc nàng lại nói tiếp "Lai lịch bất minh, hành động kỳ quái thêm một thân võ công, tên này thú vị đấy" Nàng liếm liếm cái răng nanh của mình, ánh mắt phát ra ánh sáng dị thường, biểu tình làm Cẩm Nhi có chút sợ hãi "Em viết thư về cho Nguyệt Nhi, bảo con bé chú ý chút"

Nghe nàng nói vậy, Cẩm Nhi có chút giật mình: "Không lẽ người cứ để yên cho hắn ta như thế? Đánh lý phải trói hắn lại rồi đánh cho đến khi khai ra thì thôi chứ?" Cô còn vung tay vài cái, ý tỏ mình luôn sẵn sàng đi bắt người.

"Vẫn cứ hấp tấp như thế" Chiêu Anh cốc đầu Cẩm Nhi một cái "Cứ hở ra là đòi trói người ta lại đánh. Rõ ràng là cùng chịu một sự huấn luyện như nhau sao em với Nguyệt Nhi lại khác nhau như vậy hả?" Thấy cô còn chun mũi tỏ vẻ không phục, nàng liền đạp Cẩm Nhi một cái "Đi đi đi! Đi trông chừng tên trời đánh kia cho ta, đừng để hắn ta ăn phải đồ linh tinh gì"

Cẩm Nhi nhận lệnh rồi nhanh chóng chạy đi. Thật ra cả Nguyệt Nhi và Cẩm Nhi đều không phải là những nha hoàn bình thường, phàm là người của Trương gia đều phải trải qua sự huấn luyện đặc biệt, chỉ khác biệt ở chỗ hai người là được Chiêu Anh đích thân chỉ dạy. Nhưng không ngờ lại dạy ra hai người có cách hành động khác nhau đến vậy, Chiêu Anh nàng cũng rất sầu não.



Lắc nhẹ đầu để thoát khỏi sầu não không đáng có, Chiêu Anh nàng quay người chạy đến nhà bếp. Không thể quang minh chính đại bắt cẩu quan nuốt xuống thì khả năng cao sẽ lén lút bắt chàng nuốt xuống. Muốn hạ độc cẩu quan ấy hả? Phải hỏi thử xem nàng có hứng để hắn hạ hay không đã.

Mà lúc này ở trong sương phòng, Cẩm Nhi cũng đang cười thân thiện lượn lờ trước mặt thiếu gia và hầu cận.

"Cẩm Nhi? Ta tưởng là em phải ở cùng thiếu nhân chứ?" Chính Quân khá giật mình khi nhìn thấy Cẩm Nhi ở trong phòng "Em không sợ bị phu nhân đánh sao?" Ngày ngày nhìn phu nhân bắt nạt thị nữ của mình, về cơ bản tam phẩm đại nhân cũng thấy quen luôn rồi.

"Em cũng muốn lắm chứ" Cẩm Nhi kín đáo liếc Hà Dực một cái "Nhưng thiếu phu nhân đá em đi, em lại không có việc gì để làm nên đành ở đây xem xem thiếu gia có cần gì không. Dù gì người cũng đang hành động bất tiện"

Hà Dực cau mày: "Thiếu gia có ta hầu hạ là được rồi, cô cứ đi hầu hạ tiểu thư của cô đi" Hắn chỉ hận không thể lập tức tống cổ Cẩm Nhi ra ngoài.

Làm ngơ trước vẻ mặt như muốn xẻ đôi mình ra của Hà Dực, Cẩm Nhi cười đến hiền lành: "Nếu là ngày thường thì không sao. Nhưng giờ thiếu gia đang bị thương, nhiều bất tiện lắm" Nói rồi lại quay sang nhìn Chính Quân "Thiếu gia người yên tâm, em rất có kinh nghiệm chăm sóc người bị thương đó"

"Có kinh nghiệm?" Chính Quân có chút vội vã, bỏ qua ánh nhìn đầy sát khí của Hà Dực "Không lẽ phu nhân rất hay bị thương sao?"

Khóe miệng Cẩm Nhi khẽ giật "Hồi nhỏ khi mới tập võ thiếu phu nhân hay bị thương lắm, lúc đó em với Nguyệt Nhi tỷ tỷ ngày nào cũng phải bôi thuốc cho thiếu phu nhân" Cô không thể nào nói người bị thương mà mình thường xuyên chăm sóc đó là Nguyệt Nhi và bản thân mình đi, đã vậy hung thủ lại còn là thiếu phu nhân nữa chứ. Cô có thể đảm bảo nếu để thiếu phu nhân biết chuyện này thì cô không còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng. Nhưng rồi lại nghĩ đến bản thân thường xuyên bị Chiêu Anh bắt nạt, liền không thể khống chế được bắt đầu nói xấu tiểu thư nhà mình, chuyện từ hồi Chiêu Anh còn nhỏ xíu cũng lôi ra để kể, thi thoảng còn dặm mắm thêm muối.

Nghe Cẩm Nhi kể, thật ra Chính Quân cũng không mấy ngạc nhiên. Chuyện nàng hồi nhỏ đánh nhau với mấy đứa nhóc gần nhà là chuyện hết sức bình thường, đến giờ nàng còn vậy thì nói gì ngày đó. Còn chuyện trèo cây, bắt gà gì gì đó cũng không phải là cái gì quá đặc biệt, hồi nhỏ chàng cũng làm vài lần. Chỉ là chàng thấy bình thường không có nghĩa người bên cạnh chàng thấy bình thường.

"Một tiểu thư khuê nữ! Không những trèo cây lại còn đánh lộn với nam nhân? Thật là không có chút đức hạnh nào!" Hà Dực nói với Chính Quân "Người vẫn nên hưu thê đi! Một vị thiếu phu nhân như thế không sớm thì muộn cũng sẽ làm Tần gia ta mất mặt"

Từ sau khi thiếu phu nhân dặn cô đi điều tra tên họ Hà này Cẩm Nhi đã thấy nhân phẩm của hắn ta không đáng tin, giờ hắn còn dám nói tiểu thư nhà mình không có đức hạnh? Tiểu thư nhà ai người đấy bắt nạt nhé! Người ngoài như ngươi không đủ tư cách! "Đánh lộn thì đã sao? Cái đó người ta gọi là phóng khoáng chứ không phải không có đức hạnh!" Cô chống nạnh, mặt vênh lên: "Hơn nữa loại người nói xấu sau lưng người khác không có tư cách bàn luận về nhân phẩm của người ta! Hứ!"

"Cô....." Hà Dực nghẹn họng, tức tối không thèm tiếp chuyện Cẩm Nhi nữa "Thiếu gia, người ăn tạm bát cháo này đi. Ăn xong còn phải uống thuốc nữa"

Chính Quân đưa tay định nhận bát cháo thì Cẩm Nhi đã nhanh tay cướp mất "Không được nha thiếu gia, người không thể ăn bát cháo này được"

"Cô đừng có mà quá đáng" Hà Dực cuối cùng cũng bị chọc tức "Thiêu gia giờ đang bệnh, không ăn thì uống thuốc thế nào? Hay cô muốn thiếu gia bệnh chết luôn mới hả lòng?"



Cẩm Nhi thầm cười trộm "Tôi nào dám chứ? Chẳng qua là thiếu phu nhân đích thân xuống bếp nấu cháo cho thiếu gia. Giờ thiếu gia ăn bát cháo này không phải là uổng công thiếu phu nhân sao?"

Nghe Cẩm Nhi nói Chiêu Anh xuống bếp vì mình, Chính Quân đầu tiên là hơi giật mình nhưng rồi lại vui đến mặt mày nở hoa "Nếu phu nhân đã có lòng thì ta không nên phụ công nàng ấy"

"Thiếu gia người không thể không để ý đến sức khỏe của mình được" Hà Dực cướp lại bát cháo "Ai biết được trù nghệ của Trương tiểu thư nông sâu thế nào. Người vẫn cứ là ăn bát cháo này đi thì hơn"

Nhìn cái dáng vẻ vội vã như muốn đổ thẳng cả bát cháo vào miệng thiếu gia của Hà Dực, Cẩm Nhi thầm khinh bỉ. Có bao nhiêu ý đồ đều viết hết lên mặt thế kia thì làm sao có thể sống lâu được chứ? Người bên đó cũng chẳng buồn huấn luyện thuộc hạ mình tử tế gì cả.

"Trù nghệ nông hay sâu thử một cái là biết ngay thôi" Chiêu Anh bưng một cái khay khoan thai đi vào phòng, rất kín đáo mà đá Hà Dực sang một bên, đặt bát cháo còn hơi âm ấm vào tay cẩu quan "Thử chút xem, lâu rồi không nấu nướng sợ rằng trù nghệ đi xuống"

Được phu nhân quan tâm chăm sóc, Chính Quân hoàn toàn quên mất an ủi vị hầu cận nhà mình, chỉ biết ôm bát cháo mà than bị thương thế này cũng rất đáng giá. Chàng còn mong mình có thể thương mãi không khỏi luôn kia.

Liếc mắt nhìn thấy vị nhân huynh kia tức giận bỏ ra ngoài, Chiêu Anh liền ra hiệu cho Cẩm Nhi. Cẩm Nhi gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi cũng nhanh chân chạy đuổi theo Hà Dực.

Ở một ngã rẽ, Cẩm Nhi lách người chắn trước mặt Hà Dực, miệng treo một nụ cười cực kỳ thân thiện mà nói: "Hà đại ca. Không cần biết huynh có mưu đồ gì nhưng chỉ cần thiếu phu nhân còn ở đây một ngày tuyệt đối sẽ không để huynh tự do lộng hành" Cô ghé sát lại, giọng nói để lộ sát khí "Hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu còn có lần sau thì đừng trách thiếu phu nhân vô tình"

Nhìn theo bóng Cẩm Nhi đi xa, Hà Dực nghiến răng. Xem ra hắn hơi coi thường vị Trương tiểu thư này rồi, nhưng cứ chờ mà xem. Hắn dù sao cũng ở bên cạnh Chính Quân mười mấy năm, hắn lại còn không hiểu thiếu gia nhà họ Tần này hay sao? Để rồi xem ai mới là người cười đến cuối cùng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK