Không cẩn thận làm thuốc đổ ra tay, Nguyệt Nga Nhi hô đau một tiếng.
Mu bàn tay trắng noãn lập tức phiếm hồng, cảm giác cái nóng khó chịu trên tay, nhưng nàng lại vẫn gắt gao bưng bát thuốc không chịu buông tay, chỉ sợ nước thuốc đổ hết, càng sợ một cái thất thủ đem toàn bộ bát thuốc đánh vỡ .
Hai ngày nay, nàng chăm sóc Hắc Mộc Dạ, tự mình nấu thuốc, cũng tự mình đưa đến phòng. Tuy rằng loại chuyện này chỉ cần đưa cho nô tỳ làm, nhưng nàng muốn chính mình làm.
Bởi vì...từ lúc nghĩa phụ thu dưỡng, ở nhà đều có tỳ nữ hầu hạ, cơ hồ chưa làm qua cái gì việc nặng, bởi vậy nấu thuốc hay bưng thuốc nàng đều không biết làm. Bất quá ngắn ngủn hai ngày, đôi tay nhỏ bé có vài vết thương hồng hồng.Vết thương đau không bao nhiêu, khổ là phải làm sao che hết mây vết thương ấy, không cho hắn thấy nàng thật sự là kẻ cái gì cũng không biết.
Nàng liếc vết hồng trên tay, âm thầm cầu nguyện lát nữa hắn đừng phát hiện.Nàng chịu đựng đau, giả bộ dường như không có việc gì bưng dược đi vào phòng Hắc Mộc Dạ.
Vừa nhìn thấy nàng bước vào trong phòng, Hắc Mộc Dạ lập tức ngồi dậy. Trải qua hai ngày điều dưỡng, khí sắc của hắn đã tốt hơn nhiều. Nhìn nàng thật cẩn thận bưng chén thuốc, một cỗ ấm áp nhiệt lưu nháy mắt lướt qua đáy lòng.
"Nàng không cần tự mình làm!” Tuy rằng của nàng hành động làm cho hắn cảm thấy thập phần hạnh phúc, nhưng hắn lại càng luyến tiếc làm cho nàng quá mức mệt nhọc.
Nguyệt Nga Nhi hai má nóng lên, không biết nên giải thích như thế nào, đành phải lựa chọn một câu cũng không nói.
Nàng cầm trong tay chén thuốc đưa cho Hắc Mộc Dạ, nhìn hắn uống xong, mới đưa tay lấy bát không về.
“Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?” Nàng quan tâm hỏi.
Hắc Mộc Dạ không có mở miệng trả lời, nhìn nàng không chớp mắt. Thấy hắn trầm mặc không nói, Nguyệt Nga Nhi nghĩ đến hắn không khoẻ, đáy lòng lại không yên.
“Làm sao vậy? Ngươi không thoải mái?” Nàng lo lắng hỏi.
Mỗi khi nghĩ đến hắn lúc ấy nôn ra máu, nàng liền ký kinh hãi, vừa lo lo, chỉ sợ trên người còn có nội thương.
“Nàng để ý ta sao?” Hắc Mộc Dạ đột nhiên đổi vấn đề
" Hả?"
Nguyệt Nga Nhi không nghĩ tới hắn đột nhiên hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao, đành phải im lặng đem bát không đặt lên bàn, trốn tránh vấn đề. Nhưng mà, Hắc Mộc Dạ lại đột nhiên bắt được tay nàng, làm hại nàng xíu chút nữa là làm vỡ cái bát.
“Làm sao vậy?”
Nàng nghi hoặc nhìn phía hắn, mới phát hiện tầm mắt hắn dán chặt trên vết bỏng hồng hồng trên tay, nàng chột dạ rút tay về, nhưng hắn cứ giữ chặt .
Nhìn vết phỏng hồng hồng trên tay nàng, ngực Hắc Mộc Dạ phảng phất như bị cái gì đập vào.., cảm xúc kích động thật lâu không thể bình phục.
"Đây là......” Quá cảm động, làm hắn cơ hồ nói không ra lời.
"Không có gì, là ta không cẩn thận......” Nguyệt Nga Nhi má hồng hồng, y như có một loại tâm ý tư mật bị nhìn thấu.
“Về sau không được nấu thuốc nữa, có nghe thấy không?” Hắc Mộc Dạ sinh khí, ra lệnh.
Nguyệt Nga Nhi trong lòng ấm áp, tuy rằng trong lời nói bá đạo, nhưng có thể cảm giác đàng sau ngữ khí bá đạo là sự quam tâm nàng... Hắn luôn như vậy, dùngcách đó để chăm sóc nàng, mà lòng của nàng trước đây lại không nhận ra
“Bốc thuốc, sắc thuốc, mấy việc này tại sao lại không để nha hòan làm?” Hắc Mộc Dạ uất giận trong lòng.
"A ...đó...đó là bởi vì......” Nguyệt Nga Nhi lắp bắp , chính là có chút xấu hổ , không thể trước mặt hắn nói ra tâm ý của mình được.
“Đó là bởi vì cái gì? Bởi vì nàng... để ý ta sao?” Hắn nhìn thẳng vào mắt của nàng lại hỏi vấn đề này.
Nhìn thẳng vào mắt hắn, Nguyệt Nga Nhi tâm không không chịu thua kém đấu mắt với hắn...qua một hồi, nàng đầu hàng...giống như thẳng thắn đối diện với trái tim mình!
“Nếu....Nếu không cần...Ta cùng Dương ca đi trở về, không cần...ở lại!” Nàng lắp bắp đem nói cho hết lời sau, rặng mây đỏ sớm che kín đầy trời.
Nghe lời của nàng, Hắc Mộc Dạ kích động.Một dòng cảm xúc ấm áp cứ chảy dần vào trong lòng hắn.. Tuy rằng lúc trước, nàng tìm mọi cách phản ứng lại hắn, hắn sớm đã đoán ra nàng là thích hắn, nhưng có thể nghe chính nàng thừa nhận tâm ý với hắn, đối với hắn không còn gì hơn.
Hắn cầm cổ tay mảnh khảnh của Nha Nhi, hơi chút dùng sức lôi kéo, Nguyệt Nga Nhi lập tức ngã vào trong lòng hắn. Bỗng nhiên đem cả người nàng bao phủ trong hơi thở nóng rực của mình, làm Nguyệt Nga Nhi một trận ý loạn tình mê, nhưng nhớ đến vết thương của hắn, nàng giãy nảy đứng lên.
“Đừng như vậy, mau thả ta ra, ta sẽ làm ngươi bị thương!"
" Vết thương nhỏ như vầy, không sao cả!" Hắc Mộc Dạ một chút cũng không để ý nói.
Có thể có được trân bảo khát cầu nhiều năm, chưa có hạnh phúc nào có thể diễn tả nổi..cho dù có đem thống khổ như thế nào đến trao đổi, hắn cũng vui vẻ chấp nhận.
“Nha nhi......” Hắn thầm thì gọi của nàng tên.
Nguyệt Nga Nhi dựa trong ngực hắn, nghe rõ tiếng tim hắn đập, một loại cảm giác ấm áp kiên định tự đáy lòng lan tràn mở ra.
Bọn họ hình như trước đây có gặp nhau..Nếu không, tại sao đúng lúc nàng lấy chồng, hắn cường ngạnh đem nàng bắt đi? Rồi vì sao biết nàng thích tiểu hồ ly?
Mấy vấn đề này, Nguyệt Nga Nhi vẫn chưa có đáp án, nàng vừa định mở miệng hỏi thì hơi thở ấp rực của hắn đã kề bên tai, làm loạn hết suy nghĩ của nàng,hắn dần chuyển nụ hôn lên môi, làm mấy câu hỏi nàng muốn hỏi bay lên chín tầng mây...
Nụ hôn này không giống hồi trước, cuồng dã, nhưng lại càng làm say lòng người, Nguyệt Nga Nhi không hề phản kháng, thậm chí vui lòng phục tùng hưởng ứng nụ hôn của hắn. Nụ hôn của hắn càng lúc càng nóng, làm cho hô hấp trở nên dồn dập, tay hắn không yên vị, lần vào trong áo nàng.
“Không....Không được...Thương thế của ngươi....” Nàng cố gắng duy trì lý trí, vừa thở dốc vừa nói.
“Không được có ý kiến.” Hắc Mộc Dạ tiếng có tiếng không nói
Môt chưởng của Phượng Thư Dương tuy rằng không nhẹ, nhưng danh hiệu Minh Vương không phải hư danh. Hắn đã uống thuốc lại vận công điều dưỡng, vết thương đã tốt hơn nửa, tuy rằng công lực vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, nhưng khoảng năm bảy phần công lực đã thiện.
Hai ngày nay hắn vẫn nằm ở trên giường, không vì cái gì khác, cũng chỉ là vì tham lam, muốn nàng chăm sóc mà thôi.
“Thật sự sẽ không sao?” Nguyệt Nga Nhi tuy rằng chìm đắm trong hơi thở nóng rực của hắn, trong lòng lại vẫn có một tia băn khoăn.
“Yên tâm, Nha nhi, ngươi chỉ cần đem chính mình giao cho ta.”
Nguyệt Nga Nhi rốt cục không hề kháng cự. Trên thực tế, nàng căn bản không nghĩ mình sẽ kháng cự.
Nàng nhắm lại hai mắt, toàn tâm toàn ý nhập vào dòng tình triều của hắn, tùy ý hắn thốn tẫn quần áo của hai người, tùy ý hắn âu yếm,tùy ý hắn tiến vào thân thể của nàng, lòng của nàng...bây giờ là của hắn.
***
Đêm ở Huyền minh thành là một mảnh u tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên.
Hắc Mộc Dạ lẳng lặng nằm ở trên giường, chờ Nguyệt Nga Nhi đem dược lại đây.
Tuy rằng hắn ra lệnh việc này để cho tỳ nữ làm, nhưng nàng vẫn cố ý muốn trực tiếp thay hắn sắc thuốc. Nàng làm vậy là vì quan tâm hắn, làm cho hắn cảm thấy ấm áp.Thê tử của hắn, hắn nghĩ đến tình cảm chân thành của Nha Nhi dành cho hắn, hắn không yêu nàng vì sắc đẹp của nàng, cái hắn yêu chính là một nữ tử nhìn ôn nhu nhưng thật ra lại rất cứng rắn...
Hắn lấy tính mạng thề - đời này nhất định phải hảo hảo mà bảo hộ nàng, không có thứ gì trong thiên hạ lại quan trọng hơn Nha nhi của hắn..
" Bang!!!" tiếng bát vỡ đánh tan màn đên yên tĩnh, lôi mơ tưởng của Hắc Mộc Dạ về hiện tại. Hắn nghĩ nàng lại làm vỡ bát thuốc, có bị phỏng không? lại nghe thấy tiệng hét thất thanh của nàng.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?”
Vừa nghe thấy tiếng hét, Hắc Mộc Dạ lập tức ý thức được có người xông vào Huyền Minh Thành, hắn sợ thê tử của mình gặp nguy hểm.
Đáng chết! Nếu cái tên vô liêm sỉ dám động đến Nha Nhi của hắn, hắn tuyệt đối phải băm tên đó thành vạn đoạn!
Hắn lại quên mất bản thân đang bị thương, chưa hoàn toàn phục hồi, ngực truyền đến một cơn đau, nhưng hắn không rảnh bận tâm. Giống như một trận gió xoáy, lao ra khỏi phòng, chỉ thấy Nguyệt Nga Nhi hôn mê bất tỉnh đang nằm trong tay một kẻ bịt mặt.
“Vô liêm sỉ! Buông ra nàng!” Hắn tức giận rống lên, trong giọng nói dầy đặc sát ý.
Người bịt mặt liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt kia ánh mắt không thấy chút sợ hãi nào. Chẳng qua, hắn tựa hồ cũng không tính cùng Hắc Mộc Dạ giao thủ, ôm Nguyệt Nga Nhi đang mê man nhanh chóng thi triển khinh công rời đi.
“Đứng lại!”
Hắc Mộc Dạ gầm lên một tiếng, lập tức đuổi theo. Chỉ tiếc đối phương khinh công không kém, mà thương thế hắn lại chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, bởi vậy chậm chân hơn đối thủ, bị đối phương linh hoạt lánh qua.
“Vô liêm sỉ!” Hắn phẫn nộ mắng một tiếng, ném hắc tiên ra, tính quấn lấy người bịt mặt chân, làm cho tên kia không có biện pháp đào thoát.Không ngờ, hắc tiên chưa kịp chạm đến đùi đối phương, một tiễn ám khí mạnh mẽ đã bay ngược trở lại, quả thật nội lực của kẻ đó hiển nhiên không thể khinh thường.
Mũi ám khí chẳng những đánh gãy hắc tiên, còn hướng Hắc Mộc Dạ đánh tới, Hắc Mộc Dạ lắc mình trám ám khí, quay đầu lại đã không thấy thân ảnh người bịt mặt cùng Nguyệt Nga Nhi.
“Đáng chết!” Hắc Mộc Dạ cuồng nộ tựa như một con thú bị thương, ...
Hắn hung hăng quay lại nhìn ám khí cắm vào thân cột, phát hiện đó là một phiến đoản đao Như Diệp bằng bạc, trên chuôi đao khắc hoa văn rất tinh xảo. Con ngươi đen bỗng nhiên nheo lại.
“Nam Cung Mị....” Lời nói lạnh lẽo mà phẫn nộ trong đêm đen vang lên, báo hiệu một trận cuồng nộ sắp xảy ra.
Một cảm giác đau trong đầu Nguyệt Nga Nhi làm nàng dần tỉnh, cố mở mắt, nàng phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.Nàng còn chưa kịp phản ứng với tình hình, nhớ ra chuyện xảy ra ở Huyền Minh Thành.
Có một kẻ lạ mặt lẻn vào Huyền Minh Thành, lấy một thứ gì đó chụp vào miệng nàng, tiếp theo nàng không còn nhớ gì nữa!
Kẻ bịt mặt là ai? Tại sao lại lẻn vào Huyền Minh Thành” bắt nàng?
Nguyệt Nga Nhi xốc lên chăn ngồi dậy, phát hiện xiêm y cũng không có dấu vết gì, lòng của nàng mới có chút nhẹ lại.
" Nơi này là chỗ nào? Kẻ bịt mặt bắt nàng tới đây làm gì?"
Cái cảm giác bất an ngày càng lớn khiến cho nàng cảm thấy hình như mọi chuyện không hề đơn giản, báo trước sẽ có chuyện xảy ra.Nàng đang suy nghi4xem nên làm cái gì trước, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nàng vội vàng nhảy xuống giường, cảm xúc buộc chặt đến cực điểm.
Ánh mắt tràn ngập cảng giới nhìn cửa phòng bị đẩy mở ra, một tỳ nữ trẻ tuổi bưng khay trà đến.
Nguyệt Nga Nhi phòng bị nhìn chằm chằm người tỳ nữ, nàng ta vừa ngẩng đầu lên, nàng không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt.
" Sao lại là muội?" Nha Nhi Nhìn trân trối người vừa bước vào cửa..
Sao lại...? Đường đường là tiểu muội Minh vương, bây giờ lại biến thành tì nữ của Ma Kiếm Sơn Trang?
“Hư!” Hắc Mộc Điệp đưa tay lên miệng, ý bảo nàng nói nhỏ thôi, cũng nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Nguyệt Nga Nhi vội vàng im lặng, nhìn thái độ Mộc Điệp, hiển nhiên tình hình trước mắt của nàng không hề an toàn.Nhìn Mộc Điệp cầm khay trà để lên bàn, ngồi đối diện với nàng, nhịn không được Nha Nhi thấp giọng hỏi:
" Cuối cùng chuyện gì xảy ra? Nơi này là đâu? Ta bị ai bắt đi?"
"Đây là Ma Kiếm Sơn Trang, là Nam Cung Mị bắt tỉ đến đây!."
“Cái gì?!” Nguyệt Nga Nhi khiếp sợ thiếu chút nữa đã quên khống chế âm lượng.“Muội nói...là Nam Cung Mị bắt ta?"
"Đúng...là hắn!"
“Nhưng là...... tại sao hắn làm vậy?"
Cho dù hắn lẻn vào Huyền Minh thành là vì cứu nàng, cũng không cần làm cho nàng hôn mê rồi mới mang đi!
“Còn không phải là vì tỉ! hay chính xác một chút, hắn lấy tỉ là vì nghĩa huynh tỉ, có thể làm cho thanh danh Ma Kiếm Sơn Trang càng ngày càng lớn?"
Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc cơ hồ nói không ra lời, câu trả lời này mà nói không thể cởi bỏ nghi vấn trong đầu nàng, mà còn khiến cho nàng lâm vào hoang mang. Nam Cung Mị thật sự lấy nàng là vì quyền thế của Dương ca? Hắn là người như vậy sao? Màtại sao Mộc Điệ lại biết rõ như thế?
Sửng sốt hồi lâu, Nguyệt Nga Nhi hỏi một vấn đề đơn giản nhất:
" Tại sao muội lại ở đây?"
“Ta giả trang thành tỳ nữ trà trộn vào Nam Cung gia" Nói tới đây, Hắc Mộc Điệp không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn.
Miệng nàng lúc trước còn hướng đại ca nói ngoa, nói phải giúp hắn thám thính tình hình, kết quả nàng tuy rằng kề cận Nam Cung Mị, nhưng lại không có nửa manh mối. Nam nhân này thật sự quá mức sâu xa khó hiểu, nhưng lại... tà ác. Lúc nàng không ngờ tới, hắn đã hành động, bắt Nha Nhi đến đây. Chuyện này nàng phát hiện quá muộn, thậm chí ngay cả tin tức cũng không kịp truyền đén Huyền Minh Thành, hiện tại cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, xem có biện pháp gì hay không giúp Nguyệt Nga Nhi thoát thân.
Nhìn Nguyệt Nga Nhi vẻ mặt lo sợ bất an, Hắc Mộc Điệp nhẹ giọng an ủi:“Tẩu đừng lo lắng, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ tỷ. Mặt khác, ta đã có cách đưa tin tức cho đại ca , ta tin tưởng đại ca nhất định rất nhanh sẽ đến đây"
Nghĩ đến Hắc Mộc Dạ, Nguyệt Nga Nhi không yên tâm mới rốt cục an ổn chút.
Nàng tin tưởng hắn, nàng biết hắn nhất định sẽ đến.
Thấy điệu bộ nàng vừa nghĩ đến đại ca liền an tâm không ít, Hắc Mộc Điệp không khỏi cười nói:“Xem ra giấc mộng nhiều năm của đại ca rốt cục cũng thành!. Vì tỉ, đại ca thật đúng là nhọc lòng !"
Nguyệt Nga Nhi ngẩn người, vội vàng hỏi:“giấc mộng nhiều năm ? Muội nói như vậy là có ý gì?"
" Hả"? Thật tỷ không biết chút gì sao?" tới lượt Hắc Mộc Điệp kinh ngạc .“Chẳng lẽ tới bây giờ đại ca vẫn không kể cho tỷ nghe?"
" Kể cái gì? Muội nói mau nha!” Nguyệt Nga Nhi vội vàng truy vấn.
“Ách...cái này.... Kỳ thật đại ca cũng không kể cho muội nghe, chỉ vì có nhiều manh mối nên muội hiểu đại khái thôi!"
Hắc Mộc Điệp êm tai nói ra nàng biết toàn bộ sự tình, chuyện hai người gặp nhau trong rừng, chuyện nàng bị mất trí nhớ,cả chuyện hắn vì bảo vệ bí mật đã gặp nàng, thà rằng bị sư phụ trừng phạt đến mức bị thương phải nằm gần mấy tháng trời, hắn vẫn nhất định không lộ ra nửa điểm về nàng.
“Rừng cây...?” Nguyệt Nga Nhi cố gắng nhắm mắt, lục lọi trong trí nhớ chút kí ức về những chuyện xảy ra trong rừng cây, thậm chí nghĩ đến đau đầu , nửa điểm ấn tượng cũng không có.“Ta không nhớ rõ ...ta chỉ biết, nghĩa phụ cứu ta trong một khu rừng, lúc đó ta hôn mê, sau đó lại sốt cao mấy ngày mấy đêm mới hết, nên toàn bộ trí nhớ của ta từ đó về trước hầu như không còn chút nào.
Nàng mất trí nhớ, như vậy chẳng phải những kí ức về Hắc Mộc Dạ sẽ không còn tồn tại sao?
" Sốt cao mà mất đi trí nhớ?” Hắc Mộc Điệp giật mình:“Thì ra là như vậy, khó trách chuyện gì tỉ cũng không nhớ!"
“Rốt cuộc ta đã quên cái gì?” Nguyệt Nga Nhi ảo não,
“Ta cũng chỉ đoán ra đại khái mà thôi, nếu muốn biết toàn bộ câu chuyện, thì phải hỏi đại ca. Bất quá, với cá tính của huynh, ta nghĩ hắn có chết cũng không hé nửa lời. Tóm lại, đại ca là thật thực yêu tỷ, điểm này là tuyệt đối không thể nghi ngờ .”
“Yêu?” từ này làm tâm Nguyệt Nga Nhi rung động. Tuy rằng rất muốn tin tưởng đây là sự thật, lại sợ nó cuối cùng chỉ mà một giấc mộng đẹp mà thôi!
“Đúng vậy!” Hắc Mộc Điệp gật đầu khẳng định.“Theo muội được biết, đại ca chưa bao giờ nhờ vả bất kì ai, lại vì tỉ thích tiểu hồ ly nên mới nhờ Lôi Võ Tĩnh giúp. Lôi Võ Tĩnh là người chim quý thú lạ đều không thể làm khó được hắn, nên tỷ mới có tiểu hồ ly.
" Hắn không cần vì ta mà phải làm như vậy ?"
“Tại sao lại không?” Hắc Mộc Điệp lắc lắc đầu, nói.“Ta xác định ! Đại ca nhọc lòng tìm kiếm tiểu hồ ly, chỉ vì muốn thấy nụ cười của tỷ, ngoài ra không còn nguyên nhân khác!"
Lời Hắc Mộc Điệp vang tới đâu, cà lồng ngực Nha Nhi ấm đến đó. Một Hắc Mộc Dạ cái lạnh lùng, một kẻ nam nhân khí phách, lại chỉvì niềm vui của nàng mà lao tâm khổ tứ, an bài hết thẩy, vậy thử hỏi nàng làm sao không cảm động cho được? Lúc nàng chỉ là một tiểu nha đầu, hồn nhiên vui vẻ, hắn đã có mặt, lại dùng phương thức im lặng để yêu nàng.Có thể được một nam nhân yêu đến thế, như vậy còn hạnh phúc nào hơn chứ?
Hắc Mộc điệp mỉm cười nhìn điệu bộ cảm động của Nguyệt Nga Nhi, nàng tiếp tục:“Năm đó đại ca thà rằng bị sư phụ đánh cho thương tích đầy mình cũng nhất định không chịu nói ra chuyện đêm đó. Mà thái độ của đại ca lúc đó và lúc đại ca liều lĩnh cướp tỷ về Huyền Minh Thành y như nhau, muội nghĩ rằng đại ca đã yêu tỷ từ rất lâu rồi có thể là trong rừng năm đó...
Một dòng nước ấm áp tràn xuống hốc mắt Nguyệt Nga Nhi, cái cảm giác hạnh phúc nháy mắt tràn lan trong lòng nàng, bây giờ nàng chỉ muốn gặp Hắc Mộc Dạ.
“Nam Cung Mị bắt ta đến đây tính làm gì? Chẳng lẽ hắn không biết ta và Mộc Dạ thành thân?"
" Hắn tai sao lại không biết? muội chỉ sợ không phải chỉ có như vậy, muội sợ hắn không cam tâm khi kế hoạch của hắn bị thất bại, e rằng hắn bắt tỷ đến đây, không phải là gây áp lực với Phương Thư Dương, mà chính là đại ca.
“Cái gì?” Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt.
“Theo muội thấy, khả năng Nam Cung Mị bắt tỷ để gây áp lực với Phượng Thư Dương rất thấp, muội nghĩ chín mười phần chính là đại ca"
" Vậy làm sao bây giờ?” Nguyệt Nga Nhi lo lắng lo lắng.
“Hiện tại cũng chỉ có thể nhìn mà thôi!"
“Nam Cung Mị...... thật sự là người như thế nào?” Nguyệt Nga Nhi hỏi.
Đối với người vốn sẽ trở thành phu quân của nàng, nàng cũng chỉ từng gặp qua một lần, căn bản không biết bất kì đều gì về hắn.Có lẽ trà trộn vào nơi này là tỳ nữ như Mộc Điệp, còn biết nhiều hơn nàng.
“Hắn? Hừ! Là một kẻ xấu xa!” Nhắc tới Nam Cung Mị, Hắc Mộc Điệp trở nên có chút không được tự nhiên.
Nhìn Hắc Mộc Điệp khác hẳn với bình thường, một tia nghi hoặc nổi lên trong Nguyệt Nga Nhi.
Nhìn thái độ nàng sinh khí, lại cố gắng làm như bình thản, loại thái độ này nàng đã từng thấy, chính là lúc nàng cố gắng kháng cự lại Hặc Mộc Dạ!!!
Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ Hắc Mộc Điệp với Nam Cung Mị.....có ..có..? Là như vậy sao?
Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc sửng sốt một lát, phục hồi tinh thần, nhìn nàng định mở miệng, không ngờ Hắc Mộc điệp lại đột nhiên nắm cổ áo nàng lôi lên giường.
“Tiểu thư, ngài tỉnh rồi?” Nàng một bên đem Nguyệt Nga Nhi an trí ở trên giường, một bên cố ý đề cao âm lượng.
Nhìn hành động của Hắc Mộc điệp, Nguyệt Nga Nhi lập tức đoán ra Nam Cung Mị đến đây, vì thế liền phối hợp giả bộ hoảng hốt thất thố thanh âm, kinh reo lên:“Ngươi là ai? Đây là đâu?”
“Mấy vấn đề này, chờ ngài thấy chủ tử tự nhiên sẽ biết.”
"Chủ tử ngươi là ai?Tại sao lại đem ta đến đây?”
Hắc Mộc Điệp còn chưa kịp trả lời, cửa phòng liền mở ra. Hai nữ nhân nhìn lại, quả nhiên người đến đúng là Nam Cung Mị!