Ngay lập tức toàn bộ người trong bảo đều vui sướng, vội vàng chuẩn bị chuyện vui nhiều năm khó có được của Hồn Thiên Bảo.
Bảo chủ Hồn Thiên Bảo muốn thành thân nha! Tu La mặt lạnh đó cuối cùng cũng tìm được người hắn yêu nhất, đại sự vang động như vậy rất nhanh liền truyền khắp giang hồ.
Đồn rằng Mạc Tịch Thiên đối với tân nương tử của hắn vô cùng sủng ái, hơn cả mạng sống, mà tân nương tử của hắn còn rất mỹ lệ giống như tiên nữ hạ phàm, chẳng trách có thể phá vỡ mặt nạ lãnh khốc của Mạc Tịch Thiên lấy được toàn bộ ôn nhu của hắn....
Đồn rằng...........
Phần lớn lời đồn đều trần thuật một sự thật — Mạc Tịch Thiên vì nàng nguyện làm bất cứ chuyện gì, buông tha mọi thứ bao gồm tính mạng của hắn cùng Hồn Thiên Bảo.
Phân đà ở huyện Phần lại bị chọn!
Cuối cùng ‘Huyết Ảnh’ cũng hành động! Bốn người Mạc Tịch Thiên, Liễu Kỳ Nhi, Mạc Tương Vân, Giang Ngư nhìn nhau cười một tiếng.
Vì thế, theo kế hoạch Mạc Tương Vân giả trang thành Mạc Tịch Thiên xuất bảo đi đến huyện Phần. Mạc Tịch Thiên và Giang Ngư thì bí mật đi theo Kỳ Nhi, chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.
Trong Ngọc Trúc Hiên, Liễu Kỳ Nhi cùng hai nha hoàn Xuân Ly và Hạ Diễm không một câu tán gẫu.
“Ai! Thật nhàm chán nha!” Kỳ Nhi không chút nhẫn nại hô to!
Mấy ngày nay nàng không ra khỏi cửa, chờ ‘Huyết Ảnh’ ghé thăm, không nghĩ đến ngay cả bóng dáng cũng không thấy, nàng sắp buồn đến phát cuồng rồi!
“Tiểu thư, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi? Hạ Diễm vừa nói nàng mới phát hiện một con đại hồ điệp ở phía đông trong rừng trúc đó! Tiếc là nàng không bắt được.....”
“Hồ điệp?” Kỳ Nhi kinh ngạc hỏi.
Hồ điệp chỉ xuất hiện vào mùa xuân, ở đây đang là đầu đông thì lấy đâu ra hồ điệp chứ? Nàng không khỏi hiếu kỳ, nghi hoặc nhìn về phía Hạ Diễm.
“Kỳ tiểu thư, ta xác nhận đã nhìn thấy.” Hạ Diễm cung kính đáp.
“Hì! Cũng tốt.” Dù sao ở đây mấy ngày qua nàng không ra khỏi cửa, ‘Huyết Ảnh’ cũng không đến, chẳng bằng đi dạo xung quanh một chút có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài dự liệu cũng không chừng.
Đến rừng trúc chỉ vì nhóm Kỳ Nhi muốn tìm kiếm tung tích hồ điệp nhưng càng đi càng vào sâu cũng không thấy nửa con hồ điệp.
Xung quanh đều là bóng trúc rậm rạp, thanh âm xào xạc nghe rất là thê lương.
“Xuân Ly, Hạ Diễm, chúng ta tìm lâu như vậy rồi cũng nên về thôi.” Kỳ Nhi nhận thấy hơi thở xung quanh mình có chút kỳ lạ.
“Tiểu thư, thế nhưng....A!” Xuân Ly còn chưa nói xong chợt kinh hô!
Bốn phía không biết từ lúc nào lại bị một đám hắc y nhân bao vây, trong mắt mỗi người lóe lên hung quang tất cả đều che mặt.
“Tiểu.....Tiểu thư....” Xuân Ly sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, Hạ Diễm ở phía sau nàng nét mặt không một tia hoang mang. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy khóe miệng trăm năm bất động của nàng khẽ nhếch lên......
“Hai người các ngươi đi qua một bên! Nhanh!”
Kỳ Nhi hô lên! Mắt không hề chớp nhìn chằm chằm hắc y nhân đang dần tiến về phía mình.
Hạ Diễm lôi kéo Xuân Ly trốn qua một bên.
“Hạ Diễm, chúng ta không thể để Kỳ tiểu thư một người nha.....” Xuân Ly lo lắng nói.
“Đừng nói chuyện!” Hạ Diễm giữ chặt nàng, trên mặt thoáng qua một tia quỷ dị, chậm rãi nói.
“Kỳ tiểu thư có võ công, chúng ta ở bên cạnh chỉ khiến nàng phân tâm thôi.”
Xuân Ly lúc này mới yên tĩnh lại.
Dường như hắc y nhân cũng không muốn mạng của nàng nên ra tay không đủ mạnh. Kỳ Nhi đối phó thật sự dễ dàng.
Chỉ là thời gian càng lâu những hắc y nhân kia hình như càng thêm bực bội, hung quang dần tăng cao giống như không thể khống chế........
Ngay tại lúc hắc y nhân dần ra đòn sát thủ, Kỳ Nhi chợt cảm thấy có một luồng khí đầy huyễn ảo.
Hoảng hốt trong chốc lát, tuy chỉ là một chút chưa đến một giây nhưng cũng đủ khiến nàng kinh hãi! Tại đây trong một giây đó, ai cũng có thể dễ dàng lấy được mạng của nàng!
Mà hắc y nhân trong chớp mắt lại đồng loạt dừng tay, đứng tại chỗ ngẩn ngơ, ánh mắt lộ vẻ hoang mang, thần chí rõ ràng đã bị người khống chế. Hình như ‘Huyết Ảnh’ không muốn mạng nàng, ngay tại lúc hắc y nhân sắp mất đi khống chế, bọn họ kịp thời ngăn cản hành động của hắc y nhân.
Xem ra chủ nhân chân chính sắp xuất hiện rồi!
Kỳ Nhi nhếch môi, mọi thứ đúng như kế hoạch!
Nàng biết Mạc Tịch Thiên bọn họ đều ở một góc bí mật nào đó trong đây, sẵn sàng bắt chủ mưu của ‘Huyết Ảnh’.
Một lúc sau, trong mười ba hắc y nhân cuối cùng cũng có ba người từ từ đi ra.......
“Đã lâu không gặp, Kỳ Nhi tiểu thư.” Một người trong đó hướng Kỳ Nhi chào hỏi.
“Trần Đường Chủ? Không nghĩ lại là ngươi?” Kỳ Nhi rất kinh ngạc, vạn lần không ngờ Trần Đường Chủ đúng là....
“Trần Đường Chủ, ngươi tới cùng là muốn làm gì?”
“Chỉ muốn mời Kỳ Nhi tiểu thư theo chúng ta đến một nơi thôi.”
“Dùng phương thức này! Hừ! Có phần hơi dã man đó.” Kỳ Nhi thừa cơ quan sát hai người khác, chưa thấy qua, không phải là người trong Hồn Thiên Bảo.
“Ta không nghĩ đến võ công của Kỳ Nhi tiểu thư lại cao như vậy.”
“Chuyện ngươi không biết đến còn nhiều nữa!” Kỳ Nhi cười đến tà ác.
Gió rừng thổi qua, Mạc Tịch Thiên không tiếng động từ chỗ bí mật đi ra, vẻ mặt bi thương.
Trần Đường chủ vừa thấy Mạc Tịch Thiên không khỏi kinh hãi!
“Bảo chủ, ngài không phải là......”
Hắn nhìn Mạc Tịch Thiên, lại nhìn Kỳ Nhi chợt bừng tỉnh đại ngộ! Hiểu được thì ra là trúng kế của bọn họ!
Tâm ý tương thông, bóng dáng ba người liền động đang muốn biến mất.....Giọng nói của Giang Ngư từ phía sau lưng bọn họ vang lên rõ ràng.....
“Không kịp nữa rồi! Các ngươi trốn không thoát đâu!”
Trần Đường Chủ híp mắt, quan sát xung quanh mình. Một lúc sau, Trần Đường Chủ lại nở nụ cười âm trầm, trong mắt mang theo dị quang, sóng mắt như quỷ mị đánh úp về phía nhóm người Mạc Tịch Thiên—bốn phía quanh rừng trúc lại nổi lên một luồng khí, khí lưu chấn động giống như khúc hát ru......
Mạc Tịch Thiên cùng Giang Ngư liền nhíu mày, cảm giác được có cái gì đó không đúng, sử dụng toàn bộ công lực đối phó với dòng khí lưu huyễn ảo kia.
Kỳ Nhi lại cảm thấy choáng váng.....Có cái gì đó không đúng! Không chỉ là Trần Đường chủ ba người bọn họ.....
Trong lúc hốt hoảng, nàng chưa kịp suy nghĩ thì một thanh dao găm đã đặt trên cổ Kỳ Nhi, ngay lập tức lưỡi đao sắc nhọn liền biến tâm tư hỗn loạn của nàng thành hư vô!
“Hạ Diễm?”
“Kỳ tiểu thư, xin lỗi.” Hạ Diễm nhàn nhạt nói.
Ngay khi Mạc Tịch Thiên đi ra, Hạ Diễm cũng đã kéo Xuân Ly hướng về phía Kỳ Nhi. Kỳ Nhi đối với nha hoàn bên cạnh mình cũng không có phòng bị.
Không nghĩ đến Hạ Diễm cũng lại là........
“Ngươi cũng là người của ‘Huyết Ảnh’?” Kỳ Nhi có chút khổ sở.
“Cha mẹ ta đã chết ở trong tay con người.” Nàng đẩy Kỳ Nhi hướng về phía nhóm người Trần Đường chủ.
Gió ngừng thổi, lá nhẹ rơi. Kỳ Nhi ở trong tay bọn họ, Mạc Tịch Thiên cùng Giang Ngư đều không dám manh động.
Quá sơ suất!
Không nghĩ đến vừa mới rồi chúa đã đổi vị. Kỳ Nhi cùng bọn họ lại từ thế thượng phong chuyển thành hạ phong chỉ vì bọn họ đã quên mất nha hoàn Hạ Diễm này.
Mạc Tịch Thiên nhìn chằm chằm thanh đao trên cổ Kỳ Nhi kia, ánh mắt lóe lên lửa giận dùng thanh âm u ám chưa từng có chậm rãi nói: “Ta không cho phép các ngươi tổn thương nàng!”
“Bảo chủ, chúng ta tuyệt không muốn thương tổn Kỳ Nhi tiểu thư, mục đích của chúng ta là chỉ cần Hồn Thiên Bảo cùng mạng của ngài!” Hạ Diễm lạnh lùng nói.
“Tốt lắm. Trần Đường chủ, không nghĩ đến mười mấy năm qua ngươi đúng là có mục đích ẩn núp trong Hồn Thiên Bảo, uổng công ta tín nhiệm ngươi như thế.....” Mạc Tịch Thiên đau lòng nói.
“Bảo chủ.....” Trên mặt Trần Đường chủ hiện lên một tia hổ thẹn, lão bảo chủ có ơn với hắn thế nhưng hôm nay vì tộc nhân của mình....Hắn nhìn Hạ Diễm cùng hai người kia, cúp mắt xuống.
“Rất xin lỗi, thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ.”
Mạc Tịch Thiên nhìn hắn thật lâu, cũng không nhịn được mà thở dài! Hắn sớm đã biết chuyện của ‘Huyết Ảnh’ thông qua Kỳ Nhi, bọn họ cũng là thân bất do kỷ.
“Thả Kỳ Nhi ra.” Giọng nói rét lạnh ép Hạ Diễm gần như không thở nổi.
“Có thể.” Hạ Diễm không được tự nhiên lảng tránh hơi thở lạnh như băng đang truyền tới, ánh mắt chợt lóe hướng về phía hắc y nhân còn đang ngây ngốc. Chỉ thấy một người trong số đó thân thể run rẩy, giơ đao đưa đến trước mặt Mạc Tịch Thiên.
“Chỉ cần ngươi chết, chúng ta đảm bảo Kỳ Nhi tiểu thư không bị chút thương tổn nào.”
“Mạc đại ca, đừng nghe nàng.” Kỳ Nhi thấy Mạc Tịch Thiên đưa tay muốn nhận lấy cây đao kia không khỏi hoảng sợ.
“Mạc bảo chủ.” Lưỡi đao sắc bén trong tay Hạ Diễm đang kề sát vào cổ non mịn của Kỳ Nhi lộ ra tia máu nhàn nhạt.
“Không được thương tổn nàng.” Mạc Tịch Thiên lập tức nhận lấy đao, hắn thà chết cũng không muốn Kỳ Nhi bị chút thương tổn nào.
Kỳ Nhi hận mình chết mất! Nếu không phải do nàng quá sơ ý mọi chuyện cũng sẽ không thành thế này—nàng không muốn Mạc Tịch Thiên vì nàng mà chết! Nàng không muốn Mạc đại ca chết....Ý niệm vừa động, nàng cắn răng một cái liền đưa cổ về phía đao!
“Kỳ Nhi.”
“Kỳ Nhi.”
Mạc Tịch Thiên cùng Giang Ngư đồng thời kinh hô!
Hạ Diễm không ngờ nàng lại hành động như vậy, cũng luống cuống chân tay! Đao hơi dời về phía sau hai tấc (20 phân)—chính là vẫn không ngăn được hành động tự sát của Kỳ Nhi....
Ngay tại lúc Kỳ Nhi sắp bỏ mạng—một đoàn ánh sáng lục sắc vô thanh vô thức đột nhiên xuất hiện! Ngay tại giữa cổ Kỳ Nhi cùng lưỡi đao!
Hạ Diễm bị lục quang đập vào, đao nắm trong tay lập tức văng ra vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, thẳng tắp cắm vào trong đất!
Kỳ Nhi hơi sửng sốt, sờ sờ cổ....hơi đau nhưng không có đứt. Thật là may! Thừa lúc mọi người còn đang kinh ngạc, nàng đang muốn rời xa phạm vi nguy hiểm thì lại bị rơi vào một vòm ngực rắn chắc, ấm áp....Đập vào mắt chính là đôi con ngươi đen bóng, sâu thẳm tràn đầy kinh sợ.
Mạc Tịch Thiên ôm chặt nàng! Rất sợ nàng lại đột nhiên biến mất lần nữa.
Tim hắn như vỡ ra, đem nàng từ trong người Hạ Diễm trở lại, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thương....Trong nháy mắt đó, hắn không biết Kỳ Nhi có việc gì hay không, hắn không dám cúi đầu nhìn nàng—hắn sợ—hắn sẽ thấy Kỳ Nhi hương tiêu ngọc vẫn (chết)....Đó không phải là chuyện hắn có thể chấp nhận được!
Kỳ Nhi cảm giác được hắn run rẩy....Vành mắt không khỏi đỏ lên, cái con người kiên cường phương Bắc này đối với nàng sâu đậm sao còn phải hoài nghi đây? Nàng ở trong lòng hắn đè nén xúc động trong lòng, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Mạc đại ca....Ta không sao.”
Mạc Tịch Thiên nghe được thanh âm của nàng liền trợn to hai mắt không dám tin, hắn chậm rãi đẩy nhẹ nàng ra một chút, thấy được nụ cười ngọt ngào của nàng.....Không có việc gì! Kỳ Nhi của hắn không sao, nàng cũng không có rời khỏi hắn! Trong lòng vui sướng không thể nói rõ! Kỳ Nhi phát hiện vành mắt của hắn đã phiếm hồng.....
“Không cho phép dọa ta nữa....” Hắn lại ôm chặt nàng, nhẹ giọng nói.
Kỳ Nhi gật đầu một cái cũng ôm hắn thật chặt, đây chính là người yêu của nàng nha, được hắn yêu sâu sắc đến vậy Liễu Kỳ Nhi nàng có bao nhiêu hạnh phúc a!
Cùng lúc, lục quang dần biến hóa thành hình người....Thấy thế Giang Ngư liền choáng váng!
Hạ Diễm cùng Trần đường chủ nhìn thấy người kia đều kinh hô! Trong lúc đó lại không để ý đến nhóm người Mạc Tịch Thiên đang bao vây bọn họ.
“Vân Hà? Sao ngài lại tới đây?”
“Có phải trong tộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Ngài tới đây làm gì?”
Vân Hà sư thái thấy bốn người bọn họ cũng lộ vẻ kích động!
Không sai! Người tới chính là sư phụ của Kỳ Nhi—Vân Hà sư thái.
Vân Hà ở trong Ma tộc là tế tư chuyên cầu phúc, địa vị rất cao quý.
“Chúng ta không cần cùng nhân loại tranh chấp vô ích nữa, chúng ta đã tìm được đường về rồi.” Vân Hà đè nén xúc động nói cho bọn họ tin tốt lành này.
Hạ Diễm cùng Trần Đường chủ nghe vậy thật không dám tin, bọn họ đã sớm buông tha giấc mộng được về nhà, thế nhưng lúc này lại có thể thực hiện, chuyện này bảo bọn họ tin như thế nào đây?
“Vân Hà, ngài không gạt chúng ta chứ?” Vân Hà là tế tư lại có năng lực tiên đoán cùng đoán phúc, lời của nàng đương nhiên có thể tin, chỉ là nghe được tin tốt khó tin này, trong một lúc bọn họ khó có thể tiêu hóa được.
“Trăng tròn tháng này chính là ngày chúng ta trở về.” Vân Hà lại cho bốn người một câu khẳng định.
Cuối cùng có thể về rồi!
Hồi lâu, tiếng cười vui sướng vang vọng cả rừng trúc, tất cả đều vui mừng khôn xiết!
“Có thể quay về rồi! Chúng ta có thể quay về rồi!” Bọn họ lớn tiếng reo hò, ôm lẫn nhau.
Trải qua hơn trăm năm tìm kiếm hôm nay cuối cùng cũng có thể thực hiện được nguyện vọng bảo bọn hắn sao có thể không khống chế, không vui mừng được chứ?
“Sư phụ.”
Kỳ Nhi kéo Mạc Tịch Thiên đến trước mặt Vân Hà sư thái, Giang Ngư cũng theo qua, đối với Vân Hà sư thái nổi danh hơn mười năm không có cách nào gặp qua hắn cảm thấy rất hiếu kỳ. Không nghĩ Vân Hà sư thái lại trẻ như vậy giống như một cô nương hai mươi tuổi, thật sự không thể tin nổi! Lại nghĩ đến nhóm người Ma tộc đều không già, vậy.....nên cũng chẳng có gì lạ cả.
Vân Hà sư thái mỉm cười nhìn Kỳ Nhi, trên mặt mang theo một loại sắc thái vui sướng, đó là loại vui sướng phát ra từ tận đáy lòng.
“Kỳ Nhi, cám ơn con.” Nụ cười của nàng càng sâu hơn, Kỳ Nhi biết nàng đang nói cái gì.
Kỳ Nhi cũng bị nhiễm sự vui sướng của nàng, ngây ngô cười. Trước đây nàng chỉ biết sư phụ có năng lực mê hoặc nhân loại khiến nàng không tự chủ cuốn theo cảm xúc vui buồn của người. Nhưng về sau lại cảm thấy như thế cũng không tệ có thể để nàng biết được tâm tư chân chính lúc này của sư phụ. Rất rõ ràng, sư phụ nhận được tin mà nàng đưa về Vân Hà Sơn biết nàng tìm được đường về cho bọn họ nên lúc này tâm tư của sư phụ là hài lòng, vui mừng hơn nữa còn tràn đầy mong chờ.
“Đêm mấy ngày trước ta đã xem tinh tượng, biết ở nơi này lúc trăng tròn chính là ngày tộc nhân ta trở về. Kỳ Nhi sau này con phải biết tự chăm sóc chính mình.”
“Lúc trăng tròn? Không phải là ngày mai sao?” Nhanh vậy sao? Kỳ Nhi nhíu chặt mày, không khỏi nhìn sư phụ, chưa đến hai ngày nữa nàng sẽ phải cùng sư phụ cách biệt.
“Sư phụ...” Nàng nghẹn lời, tình cảm sâu đậm nhiều năm như thế khiến nàng vô cùng khổ sở khi phải cùng sư phụ từ biệt.
Vân Hà sư thái hiểu rõ nói: “Ta biết con không nỡ để ta rời đi nhưng là ta luôn muốn quay về, nơi đó mới chính là nơi ta thuộc về, thế giới nhân loại không thích hợp cho chúng ta sinh tồn.” Nàng xúc động nói.
Nhân loại có quá nhiều cảm xúc không tên, hơn nữa còn hành động theo cảm tính. Năm đó lửa thiêu đốt tộc nhân chính là như thế, bọn họ cũng không biết bản thân mình đang làm gì. Cho dù nàng nhìn Kỳ Nhi lớn lên, mấy năm chung sống cũng hiểu được một chút suy nghĩ và hành động của nhân loại, nhưng đối với những cảm xúc phức tạp của họ nàng vẫn không hiểu hết được. Hiện tại tâm tình vui sướng khi sắp được trở về nàng không muốn hiểu, đối với sự không nỡ của Kỳ Nhi thì nàng hiểu được đây là một thứ tình cảm của nhân loại, nàng thật vui mừng khi tiểu cô nương này không muốn rời xa mình đến vậy. Theo bản năng nàng sờ sờ đầu Kỳ Nhi, trong mắt tràn đầy yêu thương.
“Con biết. Trở về đối với sư phụ là tốt nhất, con thật vui mừng thay sư phụ.” Lôi kéo tay áo sư phụ nàng nở nụ cười sáng ngời, nói: “Sư phụ, con muốn giới thiệu một người với ngài.”
“Là ai? Con biết ta có thói quen không gặp người lạ.....” Rất rõ ràng Vân Hà sư thái không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai.
Kỳ Nhi kéo Mạc Tịch Thiên đến gần, ngập ngừng nói: “Không phải là người lạ, là.....” Kỳ Nhi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Là vị hôn phu tương lai của con, tên Mạc Tịch Thiên.”
Vân Hà nghe vậy chợt hiểu rõ. “Hóa ra là vị hôn phu của con.”
Lúc này mới nhìn về phía Mạc Tịch Thiên, cẩn thận quan sát một lần, mới cười nói: “Kỳ Nhi sau này liền giao cho ngươi, nàng là một cô nương tốt.”
“Ta biết, ta sẽ.” Mạc Tịch Thiên chân thành nói. Hắn biết Vân Hà sư thái này đối với Kỳ Nhi rất quan trọng.
Kỳ Nhi thật cao hứng lôi kéo sư phụ cùng Mạc Tịch Thiên, trong suy nghĩ của nàng sư phụ giống như người thân của nàng vậy, có vị trí đặc biệt quan trọng. Mặc dù hôn sự này không phải là thật nhưng cuối cùng không phải nàng vẫn phải gả cho Mạc Tịch Thiên sao? Có sự đồng ý của sư phụ, trong lòng nàng cảm thấy thật sự kiên định.
“Kỳ tiểu thư, thật xin lỗi, vừa rồi vô lễ đối với ngài.”
Hạ Diễm áy náy đi đến, lập tức khiến cho Mạc Tịch Thiên nhìn chăm chú đầy đề phòng.
Kỳ Nhi liếc hắn một cái, chuyện đến nước này coi như là ‘sau cơn mưa trời lại sáng’, hắn còn khẩn trương như vậy...Thật là! Song trong lòng nàng cảm thấy rất ngọt ngào, cũng rất tự nhiên dựa vào hắn.
Về phần Hạ Diễm, nàng nên sớm nhìn ra chỗ không đúng mới phải chứ? Khí chất lãnh tĩnh (lạnh lùng+bình tĩnh) kia sao một nha hoàn có thể có được, càng nhìn càng cảm thấy hơi thở xung quanh nàng ấy cùng sư phụ đúng là rất giống nhau nha! Nàng ấy ở bên cạnh mình mà mãi nàng cũng không phát hiện ra, thật sự khiến người ta phẫn hận mà!
Dường như cảm nhận được sự khác thường của Kỳ Nhi, Hạ Diễm liền quay đầu lại nhìn nàng, chợt lộ ra nụ cười vui vẻ mà Kỳ Nhi chưa từng thấy qua, cũng giống như sư phụ đều có năng lực mị hoặc người.....
Kỳ Nhi không khỏi gượng cười.
Vì vậy, hai ngày sau, lúc trăng tròn treo cao trên bầu trời hiện ra ánh sáng ấm áp, mê người, phía sau núi trong rừng cây rậm rạp của Hồn Thiên Bảo, Ma tộc đã tập trung đầy đủ, không khí đặc biệt sáng ngời, kỳ dị, trong không khí khó nén nổi sự hưng phấn.
Dưới tàng cây đại thụ, Kỳ Nhi, Mạc Tịch Thiên, Mạc Tương Vân, Giang Ngư cùng Mộng Nhi cũng đến. Lúc trước Giang Ngư mang Mộng Nhi đến còn chọc Mạc Tương Vân một hồi thét chói tai, không có nguyên nhân, chẳng qua là hắn hâm mộ cùng ghen tị với vận may của Giang Ngư mà thôi. Còn Kỳ Nhi lại rất có thâm ý liếc nhìn Mạc Tịch Thiên, Mạc Tịch Thiên đối với nàng không có biểu tình đặc biệt gì, chỉ nhàn nhạt cười, dường như chẳng hề để tâm nhưng nàng vẫn nhìn ra được hắn thật vui sướng. Nhìn xem! Lập tức thay đổi thái độ khinh thường lúc trước, bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Thấy Kỳ Nhi quăng đến vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), Giang Ngư đương nhiên hiểu được ý của nàng, cũng hào phóng nhún vai tỏ vẻ đồng ý. Nhưng là hắn cũng không tin Kỳ Nhi có thể thật sự hiểu được mạch nước ngầm giữa hắn và lão công tương lai của nàng trong mấy ngày qua. Chỉ cần Mạc Tịch Thiên vô tình hay cố ý phóng ra ánh mắt giết người với hắn, hắn liền không biết đã chết mấy trăm lần rồi. Nói lại thì Mạc Tịch Thiên cũng quá vô tình đi, cũng không nghĩ lại xem ban đầu là ai hết sức tán thành hắn, sắp đặt cho Kỳ Nhi sớm trở thành lão bà của hắn, sao còn có thể tranh giành Kỳ Nhi cùng hắn nữa? Chẳng lẽ chỉ cần đụng đến ái tình thì bất kỳ ai cũng sẽ trở nên ngu ngốc vậy sao? Đến cả nam nhân băng lãnh như Mạc Tịch Thiên cũng không ngoại lệ sao? Đáp án dĩ nhiên là chắc chắn. Cho nên hắn đành phải đưa Mộng Nhi còn chưa khỏe tới đây, thứ nhất để tiêu trừ lòng đố kỵ của hắn, thứ hai nhân tiện để cho Mộng Nhi xem một chút cái đường thông qua hai giới nhân ma hiếm có này. Coi như là nhất cử lưỡng tiện (một công đôi việc) nha!
Giang Ngư cho rằng lòng đố kỵ của Mạc Tịch Thiên là không giải thích được nhưng bản thân Mạc Tịch Thiên lại không nghĩ thế. Rất rõ ràng là Giang Ngư cũng không biết lúc Kỳ Nhi chạy đến tìm hắn, cảnh hai người ôm nhau đều rơi vào trong mắt Mạc Tịch Thiên đang âm thầm đi theo, lúc đó hắn đau khổ đến cùng cực, còn có chuyện phát sinh ở phía sau núi lúc trước, khi đó cảnh Giang Ngư cùng Kỳ Nhi thân mật cũng khắc sâu vào trong đầu hắn. Sau này khi biết được tâm ý của Kỳ Nhi, cũng biết tình cảm của Giang Ngư và Kỳ Nhi là đan xen giữa tình huynh muội cùng bằng hữu không có tình cảm nam nữ, nhưng giao tình sâu đậm cùng sự ăn ý, xuất sắc nhiều năm bồi đắp của hai người khiến hắn không cách nào quên được, vậy hắn sao có thể cho Giang Ngư một vẻ mặt tốt đây? Thật là ‘thiên phương dạ đàm’. (đầm rồng hang hổ)
Cho đến hôm nay, Giang Ngư đưa Mộng Nhi đến lại thấy Giang Ngư và Mộng Nhi không cách nào che giấu thâm tình mật ý, hắn mới bỏ xuống tâm tư bất an, chân chính xếp Giang Ngư vào nhóm bằng hữu. Đương nhiên hắn cũng biết tâm tình và hành động như vậy là rất buồn cười, nhưng là trong mắt tình nhân thì một hạt cát cũng không tha, không phải sao?
Lúc này, Kỳ Nhi không có tâm tình tốt giống như hai người này, sư phụ thân yêu nhất của nàng phải trở về rồi, từ nay về sau muốn gặp lại đúng là khó như lên trời, như thế bảo sao nàng không buồn chứ?
Vân Hà sư thái cùng Trần Đường chủ đi về phía bọn họ, Hạ Diễm cũng theo sau.
“Sư phụ.” Kỳ Nhi khẽ gọi một tiếng, tuy trong lòng khổ sở nhưng nàng cũng biết sư phụ luôn không thích vẻ mặt đưa đám của nàng cho nên nàng chỉ có thể bày ra vẻ mặt tươi cười không được tự nhiên, chặn lại nước mắt, thật sâu nhìn sư phụ, đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng......
Tay Mạc Tịch Thiên đặt trên eo nàng chợt siết chặt, nàng biết hắn đang an ủi nàng. Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua làm cho nàng dễ chịu một chút.
“Bảo chủ, thật xin lỗi, thuộc hạ....” Trần Đường chủ hướng về phía Mạc Tịch Thiên hành lễ, mang theo vô hạn áy náy.
Mạc Tịch Thiên đỡ hắn dậy, nhàn nhạt nói: “Ta không trách ngươi, nếu là ta có lẽ sẽ làm ra chuyện tuyệt tình hơn.”
Trần Đường chủ cảm kích nói: “Đa tạ bảo chủ.”
Trước khi thành lập ‘Huyết Ảnh’, hắn ở trong bảo vừa đi theo cha của Mạc Tịch Thiên vừa học tập cuộc sống của con người. Khi ấy bọn họ đối với chuyện về nhà không có bao nhiêu lòng tin, sớm quen với cuộc sống của loài người cũng tốt. Lúc ấy hắn vừa mới bắt đầu tiếp xúc với con người, hắn biết cha của Mạc Tịch Thiên có chút hoài nghi đối với mình nhưng lại rộng lượng mà bao dung hắn không giống với loài người có những hành động kỳ lạ, đến tận bây giờ hắn vẫn cảm kích trong lòng. Cho tới khi cha của Mạc Tịch Thiên đột ngột qua đời, từ lúc Mạc Tịch Thiên tiếp quản Hồn Thiên Bảo, hắn vẫn hết lòng phụ tá Mạc Tịch Thiên. Không ngờ vài năm sau tộc nhân lại truyền đến thảm kịch, hơn nữa còn thành lập tổ chức sát thủ ‘Huyết Ảnh’ này để trả thù loài người mà hắn thì không thể không phản bội Hồn Thiên Bảo, làm nội ứng của ‘Huyết Ảnh’. Trong quan niệm của nhóm Ma tộc thì phản bội là tội không thể tha thứ được, hôm nay trước khi trở về có thể nhận được sự tha thứ của Mạc Tịch Thiên, với hắn mà nói thật sự có ý nghĩa quan trọng.
“Kỳ tiểu thư, Hạ Diễm phải trở về rồi.” Hạ Diễm từ biệt Kỳ Nhi cũng không nói thêm gì liền quay lại bên cạnh tộc nhân. Đối với nàng mà nói, nàng cũng không giống như Trần Đường chủ cảm thấy có lỗi với Mạc Tịch Thiên hay là phản bội Hồn Thiên Bảo. Năm trước nàng vốn là có mục đích ẩn núp trong Hồn Thiên Bảo cho nên cũng không thể nói là phản bội, hướng Kỳ Nhi từ biệt chỉ vì nàng cho rằng Kỳ Nhi là đặc biệt, trong lúc hầu hạ nàng nhận được không ít vui vẻ, tin rằng sau khi nàng trở về sẽ nhớ đến vị Kỳ Nhi tiểu thư đặc biệt ở nhân giới này.
Trần Đường chủ cùng Hạ Diễm lần lượt đi phía sau, Kỳ Nhi vẫn luyến tiếc sư phụ, xem ra chưa tới một khắc cuối muốn nàng thả người là không thể.
Mạc Tương Vân không nhịn được hỏi Vân Hà sư thái. “Sư thái, các ngươi làm sao để trở về, cứ chờ ở chỗ này là có thể trở về sao? Hơn nữa xin thứ lỗi cho ta mạo muội hỏi lại, các ngươi sao có thể xác định nơi đây chính là đường về chứ?” Đây cũng là thắc mắc của mọi người bởi vì lúc Kỳ Nhi đến đây cũng không có xác định mà bọn họ vừa mới đến đã khẳng định là chỗ này rồi?
Vân Hà sư thái vẫn mỉm cười ôn hòa, nói: “Nơi đây có một mùi của quê hương chúng ta.” Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ hơi thở trong khu rừng.
“Lúc chúng ta tiến vào khu rừng này đã mãnh liệt cảm nhận được nhịp đập của tộc nhân, tâm ý tương thông với chúng ta, nơi đây đúng là đường về của chúng ta. Đợi đến khi ánh sáng mặt trăng triệu hồi chúng ta sẽ dần tiến vào cánh rừng, chờ tất cả viên mãn là chúng ta có thể quay về không gian mà chúng ta thuộc về.” Vân Hà sư thái chỉ tay về phía một tảng đá nho nhỏ đang bị chúng Ma nhân vây quanh, nói tiếp: “Đi qua khe đá nhỏ kia là có thể trở về.”
“Khe đá nhỏ như vậy sao?” Mọi người thật không thể tin, đến gần nhìn khe đá kia ngay cả một con kiến cũng không lọt thì một đống Ma nhân sao có thể đi vào được chứ? Mọi người không khỏi kinh nghi. (ngạc nhiên + nghi ngờ)
Thấy mọi người nhìn nhau đầy hoang mang, Vân Hà sư thái thở dài nói: “Thật ra không hiểu cũng không sao, các ngươi không cần hiểu, có đôi khi hiểu nhiều quá sẽ dễ trở thành không vui, phản bác trái lại có lẽ tốt hơn.”
Mọi người như lọt vào trong lời nói sâu xa của Vân Hà sư thái, nhất thời không ai mở miệng nói chuyện.
Một lúc sau, nhóm Ma tộc chợt ồn ào không dứt, một người tiến đến gọi sư thái, rất rõ ràng là thời gian đã đến, bọn họ sắp phải trở về.
“Sư phụ...” Kỳ Nhi kéo tay sư thái không nỡ buông ra, thấy ánh mắt ôn hòa kiên định của sư thái trong lòng liền một hồi ngẩn ngơ, sau đó mới khó khăn buông tay. “Con sẽ không quên người, sư phụ.”
“Ta cũng vậy.” Vân Hà sư thái khẽ vuốt mái tóc trơn bóng như tơ của Kỳ Nhi, mới chịu bước vào bên trong Ma tộc.
Kỳ Nhi theo bản năng vuốt tóc giống như muốn nắm lấy một tia ôn nhu cuối cùng mà sư phụ lưu lại cho nàng, nước mắt cố gắng giữ cũng không nhịn được mà rơi xuống, đôi mắt đẫm lệ nhìn Vân Hà sư thái biến mất vào trong Ma tộc. Mạc Tịch Thiên đau lòng ôm nàng. “Mạc đại ca....” Kỳ Nhi xoay người, nhào vào lòng hắn thỏa sức khóc.
Chúng Ma nhân rất nhanh xếp thành hai vòng tròn lớn, chỉ thấy nhóm Ma nhân bên trong cùng nhau chỉ tay lên trời để lộ ra vảy bạc sáng bóng xanh biếc như bảo thạch trên cổ tay xanh đậm, khẽ ngâm chú ngữ.
Giống như một khúc nhạc tuyệt vời khiến tâm hồn người ta khoáng đạt, vui sướng không nói nên lời, một lúc lại như khúc hát ru con khiến tâm trí người ta mê mang, mờ mịt. Hào quang xanh lục từ từ tản ra dần hấp thu ánh sáng mặt trăng chói rọi qua tán lá xanh, chợt giống như dòng xoáy sinh ra một luồng sáng xuyên qua bầu trời hóa thành vô số tia sáng rơi thẳng xuống tụ lại trong quầng sáng xanh biếc, xung quanh nhất thời trở nên sáng rực. Chú ngữ dường như càng nhanh hơn khiến lòng người kinh hãi muốn che tai rồi lại không kiềm chế được bị nguồn sức mạnh vô hình khống chế không thể nhúc nhích.
Tất cả ánh sáng đều tụ lại bên trong vòng tròn xanh lục, bên ngoài là hồng diễm bao quanh. Chỉ thấy bọn họ cũng dần giơ tay lên cao theo ánh trăng cùng niệm chú ngữ, khác biệt lúc này là chú ngữ xanh lục càng kịch liệt hơn khiến lòng người kêu gào còn hồng diễm dịu dàng như gió xuân thổi qua. Thanh âm hai loại chú ngữ đan xen vào nhau thành một tấm lưới mê huyễn(mê hoặc+huyền ảo), tà dị, dần dần bao quanh nhóm Ma tộc, một luồng ánh sáng xanh hồng lóe lên trên bầu trời làm cho người ta gần như không thể mở mắt.
Chợt mặt trăng xảy ra dị trạng, dần trở nên tăm tối không ánh sáng lúc này lại hiện lên ánh sáng xanh hồng rồi mặt trăng lại đột nhiên mất hết ánh sáng, tất cả cứ như vậy mà biến đổi, bóng tối lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai che kín mắt mọi người......
Một lúc sâu, tầm mắt mọi người mới khôi phục lại tầm nhìn, mặt trăng vẫn như cũ lơ lửng trên không phát ra vầng sáng nhu hòa, dịu êm chỉ là nhóm Ma tộc kia đã không còn nữa, xung quanh tảng đá trở nên trống trải giống như bọn họ chưa từng xuất hiện......Mọi thứ tựa như một giấc mộng......
Chỉ là bầu trời kia phá vỡ động cây, không thể giải thích.....Bọn họ cuối cùng cũng về nhà, lưu lạc xứ người mấy trăm năm cuối cùng bọn họ cũng được trở về như ước nguyện.
Một lúc sau, Kỳ Nhi mới thoát khỏi cảm xúc bi thương, bên cạnh chỉ còn lại Mạc Tịch Thiên, những người khác không biết đã rời đi từ lúc nào?
“Ta bảo bọn họ về trước rồi.” Mạc Tịch Thiên giải thích nghi ngờ của nàng.
Lúc này, Kỳ Nhi mới phát hiện sắc trời đã không còn sớm nữa, sương mù bao phủ quanh rừng, những cây mây đang nhỏ xuống những giọt sương mai trong suốt, còn nàng thì được hắn ôm ngồi trên một rễ cây đại thụ.
“Thật ra thì ta cũng rất vui, cuối cùng sư phụ bọn họ cũng hoàn thành được nguyện ước, ta nên thay nàng vui sướng mới đúng.” Nàng dựa vào Mạc Tịch Thiên hơi thở dài nói.
Mạc Tịch Thiên dịu dàng ôm nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt nàng, hài lòng nhìn gương mặt trắng nõn của nàng dần ửng hồng, cười nói: “Ta rất vui vì nàng có thể nghĩ được như thế.”
“Chàng lại hôn trộm ta.” Nàng đỏ mặt lên án.
“Sai, ta là quang minh chính đại hôn nàng.” Hắn ở bên tai nàng thổi khí nóng, mị hoặc nói.
“Không phải nàng là thê tử của ta sao?”
“Đó là giả.” Nàng càng thêm đỏ mặt, hơi nghiêng đầu.
“Không, đó là thật....”
Hắn hài lòng nhìn nàng giật mình mà xoay đầu lại, sau đó lợi dụng nàng không kịp phản ứng liền cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ thắm mê người khẽ nhếch kia.....
“Chàng gạt ta.” Thật vất vả Mạc Tịch Thiên mới buông nàng ra, Kỳ Nhi đỏ mặt thở dốc.
“Ta hy vọng nàng sớm một chút trở thành thê tử của ta.”Hắn lại nhẹ nhàng hạ xuống đôi môi đỏ mọng của nàng lần nữa khiến nàng không kịp né tránh, khẽ nói.
Trận tuyết đầu mùa năm nay, từng bông tuyết trắng từ trên bầu trời chậm rãi rơi xuống, nhẹ bay bay.
Trên nóc nhà, trong vườn của Hồn Thiên Bảo đã sớm bị một tầng tuyết trắng bao phủ, tạo nên một quang cảnh tuyết trắng mỹ lệ.
Trong viện Hỏa Hoàng của Lam Lạc Lạc, từng trận tiếng cười thanh thúy truyền ra, chấn động những bông tuyết rơi trên lá cây thông liễu.
“Lạc Lạc, không ngờ người trên Phượng Hoàng đảo các ngươi lại thú vị như vậy, có cơ hội ta nhất định phải đến đó chơi.” Kỳ Nhi hưng phấn nói.
“Đúng nha, trong đảo thật sự có những bông hoa diễm lệ như thế sao? Ta cũng muốn tận mắt đi xem nha.” Mộng Nhi cũng hùa theo đầy hứng thú.
“Hoan nghênh các ngươi. Đúng rồi, mấy ngày nữa ta phải trở về hay là các ngươi cùng ta trở về đi? Ta tin rằng cha mẹ cùng đại ca nhất định sẽ thích các ngươi.” Lạc Lạc cười nhìn Kỳ Nhi cùng Mộng Nhi, nội tâm không khỏi cảm khái.
Không nghĩ đến người luôn thờ ơ với tất cả mọi chuyện như nàng lại có bằng hữu? Liễu Kỳ Nhi hoạt bát, Trần Mộng Mộng ngây thơ, trong mấy ngày ở đây nàng lại có thể cùng các nàng trở thành bằng hữu, thật sự là không thể tin được.
“Ngươi phải về sao?” Kỳ Nhi kinh ngạc nói.
“Đúng vậy a, hiện tại đã bắt đầu mùa đông, nếu không quay về chỉ sợ sẽ khó mà đi được nữa.” Chưa đến vài ngày nữa, khí trời phương Bắc sẽ càng lạnh giá hơn, đường xá cũng sẽ kết một lớp băng dày, xe ngựa căn bản sẽ không có cách nào đi lên phía trên, cho dù đánh xích sắt cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Được rồi, ngươi có thể ở lại nơi này với ta nha! Năm sau quay về được không?”
“Đúng nha, ta cũng muốn ở lại đây, ngươi lưu lại đây đi?”
Kỳ Nhi và Mộng Nhi đều dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng.
Lạc Lạc buồn cười, tao nhã ngồi xuống ở trước mặt hai người, kiên quyết nói: “Không được, trên Phượng Hoàng đảo ta còn có trách nhiệm phải gánh vác, các ngươi biết ta nhất định phải quay về mà.”
“Chính là vì mấy thứ này sao?” Kỳ Nhi chỉ vào từng chiếc thuyền mô hình.
Ánh mắt bình thản của Lạc Lạc một khi nhìn đến những mô hình thuyền kia liền tỏa sáng, vẻ mặt đầy xán lạn, nhẹ giọng nói: “Bọn chúng là bảo bối mà ta yêu quý nhất.”
Hơn nữa đó cũng là thứ duy nhất nàng quan tâm ở kiếp này, đó là ước mơ trọn đời của nàng.
“Những chiếc thuyền này thật sự rất đẹp, đây đúng là do ngươi thiết kế tự mình hoàn thành sao?” Thật ra những lời giống như vậy Mộng Nhi đã hỏi không dưới mười lần nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn không thể tin được những chiếc thuyền này do Lam Lạc Lạc làm.
“Mộng Nhi, muội còn muốn hỏi mấy lần nữa? Lạc Lạc không phiền ta cũng thấy phiền nha.” Kỳ Nhi cười nói.
Kể từ sau ngày ở chung trong núi, nàng cùng Mạc Tịch Thiên trở nên hòa hảo liền nảy sinh hứng thú đối với Lam Lạc Lạc, sau lại xảy ra chuyện của Hạ Diễm khiến cho nàng càng thêm tiếc hận! Vì thế, vừa có thời gian rảnh rỗi nàng liền lôi kéo Mộng Nhi đi tìm Lam Lạc Lạc, phát huy bản lĩnh bám người cao siêu của Liễu Kỳ Nhi nàng mới có kết quả nói, cười ngày hôm nay.
Qua mấy ngày sống chung, Kỳ Nhi đã phần nào hiểu được về Lam Lạc Lạc. Nàng thế nhưng lại là một cô nương cực kỳ đơn thuần, trong đầu ngoại trừ chế tạo thuyền thì vẫn là chế tạo thuyền hoàn toàn không để ý đến những thứ khác. Từng tờ thiết kế rất tỉ mỉ đều do nàng thận trọng vẽ ra, từng đường cong tuyệt mỹ, khác biệt của những chiếc thuyền mô hình cũng là do bàn tay khéo léo của nàng tạo thành, trong lòng nàng tràn đầy khát khao đối với đại dương.
Lần đầu tiên Kỳ Nhi gặp được một cô nương kỳ lạ như thế, diện mạo thanh tú, đoan trang lại có mơ ước lớn lao đến vậy khiến nàng thật sự khâm phục.
Nhưng là đối với tính cách của nàng.....Kỳ Nhi cũng không thể gật bừa. Việc nàng chuyên tâm chế tạo thuyền cho nên không quan tâm đến mọi thứ xung quanh cũng là dễ hiểu, thế nhưng....Cũng rất thái quá đi? Liễu Kỳ Nhi nàng đường đường là một đại mỹ nữ người gặp người thích lại ngồi cùng bàn ăn cơm với nhau ở chỗ lão thái thái không ít ngày, nàng ấy....Nàng ấy thế nhưng lại chưa từng chú ý đến mình? Không! Phải nói là chưa từng một lần liếc nhìn nàng! Nói cái gì mà lần ở trong khu rừng phía sau núi kia mới chính thức thấy rõ diện mạo của Liễu Kỳ Nhi nàng? Đây—Đây thật sự là quá đáng mà!
Từ điểm này khiến nàng không khỏi nghi ngờ chẳng lẽ ở trong mắt Lam Lạc Lạc mỗi người đều cùng một dạng sao?
“Lạc Lạc, nếu như ngươi đang ở trên đường lớn đông người thấy ta cùng Mộng Nhi thì có thể nhận ra chúng ta hay không?” Kỳ Nhi bất ngờ hỏi.
“Có thể nha, nhưng sao ngươi lại hỏi như vậy?”
“Không có gì.” Kỳ Nhi rất khoái trá.
Xem ra trừ khi là người nàng ấy để ý thì mới có thể nhận ra được đi? Thật may là nàng cùng Mộng Nhi đều chiếm được một góc trong lòng nàng ấy.
Mộng Nhi cũng không nghĩ nhiều như thế, lúc này nàng chợt nghĩ đến một chuyện khó xử, do dự nhìn Lạc Lạc, không biết phải mở miệng như thế nào, chân mày không khỏi nhíu lại.
“Mộng Nhi, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Lạc Lạc nghi ngờ hỏi.
“Ừ....Lạc Lạc...Ta...Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không, ngươi nhất định không được tức giận nha?” Mộng Nhi dè dặt nói.
Lạc Lạc mỉm cười. “Ngươi hỏi đi, ta sẽ không tức giận đâu.”
“Thật sao?”