• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Ương chợt nhớ thời gian giữa hai cuộc gọi hình như chưa tới hai mươi phút, cô ngẩn mặt nhìn Tần Nhiêu: “Anh ăn trưa chưa?”

Bây giờ cô không còn khóc nữa nhưng hốc mắt vẫn còn hơi đỏ, tóc còn bị anh xoa rối hết cả lên, nhìn cô bây giờ vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Chưa.” Anh nói

Lê Ương nghĩ một lát rồi do dự hỏi: “Vậy anh có muốn lên nhà ăn chung với tôi không?”

Hộp thức ăn nặng thế này hẳn là dì Chu chuẩn bị không ít, hai người chắc là vẫn đủ.

Nghĩ đến việc anh không thích mẹ mình, cô lại nói: “Trong nhà chỉ có một mình tôi thôi, mẹ tôi không ở đây.”

Vừa dứt lời, cảm giác như Tần Nhiêu lại nhìn mình lâu hơn, ánh mắt đó không biết kỳ lạ chỗ nào nhưng sau đó khóe môi anh lại khẽ nhếch lên, thầm cười trộm.

Anh vươn tay, cầm lại chiếc túi kia dễ như trở bàn tay.

“Đi thôi, em đi trước dẫn đường đi.”

Vào nhà.

Lê Ương chỉ lấy thêm hai cái chén sứ, hai đôi đũa, rồi mang hộp thức ăn bên trong ra. Phải nói màu sắc các món ăn cực kỳ đa dạng, còn có tôm hấp phô mai, xương sườn kho tiêu, cánh gà chiên Coca, mùi hương tỏa ra nồng đậm mê người.

Tần Nhiêu lấy muỗng xới cơm, rồi đưa chén sứ đến trước mặt cô. Hai người ngồi đối diện nhau, cô cúi đầu gặm cánh gà, nghe thấy anh hỏi: “Gần nhà em có chỗ nào chơi không?”

Lê Ương bỏ nửa cánh gà đang ăn dở, cô nghĩ một lát rồi thật thà nói: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng hình như gần đây có một trung tâm thương mại, chắc ở đó sẽ có chỗ chơi được.”

“Ừm.” Tần Nhiêu gật đầu, không nói nữa.

Bởi vì thật sự rất đói bụng, tốc độ ăn cơm so với ngày thường của của Lê Ương nhanh hơn nhiều, vừa ăn xong cô ngẩng đầu thì thấy Tần Nhiêu một tay chống cằm, vẻ mặt lười nhắc thả lỏng mà nhìn cô.

Anh đứng lên, nhìn cô: “Đi thôi.”

Lê Ương: “?”

Đuôi lông mày thiếu niên khẽ nhếch, anh còn ra vẻ đương nhiên hỏi ngược lại: “Tôi chạy mấy chục cây sang đưa cơm đưa áo cho em, giờ cũng trễ rồi, tôi lại muốn đi xem phim, không lẽ em nỡ để tôi đi một mình lẻ loi cơ á?”

Lê Ương: “……”

Đúng là Lê Ương có hơi phân vân, cô nhẹ giọng nói: “Vậy anh chờ tôi chút, tôi đi lấy điện thoại với chìa khóa.”

Trong lúc đứng ở trạm chờ xe bus, Tần Nhiêu đi tới bên một cửa hàng nhỏ bán tạp chí mua một chai Coca lạnh, sau khi cả hai lên xe, vừa ngồi xuống anh liền đưa chai Coca đó cho cô.

Lê Ương hạ tầm mắt nhìn người thiếu niên gầy kia, nhìn thấy rõ nét đường cong cơ bắp trên cánh tay đang nắm chặt chai Coca lạnh.

“Cảm ơn, tôi không khát.”

“Đưa cho em đắp mắt, giờ hai con mắt em hệt như hai quả óc chó vậy á.” Một câu nói đâm thẳng vào tim, anh còn định thuận miệng nói cho cô biết trông nó xấu đến như nào nữa, nhưng nhìn cô lúc này…

Mí mắt hồng hồng hơi sưng nhẹ, cũng có chút đáng yêu.

Lê Ương nghe anh nói thế, gương mặt thoáng đỏ lên. Lời cảm ơn cũng nhỏ hơn rất nhiều, cô nhắm mắt rồi đặt nhẹ chai Coca lên mắt.

Rất lạnh.

Hôm nay là ngày nghỉ Quốc Khánh đầu tiên, rạp chiếu phim kín muốn hết chỗ, cơ bản đều là mấy cặp đôi cùng đi hẹn hò, lác đác vài cụm gia đình có cha mẹ dẫn theo con cái, đám nhóc con cầm que kem vui vẻ chạy khắp nơi.

Có một bạn nhỏ xém đâm trúng người Lê Ương, cậu bé lập tức bị Tần Nhiêu nắm cổ áo cảnh cáo: “Nếu còn chạy loạn nữa, đừng trách sao anh đánh nhóc đấy.”

Giọng điệu dữ dằn, mặt mày nghiêm túc đến đáng sợ, nhìn tổng thể lạnh lùng vô cảm như thế, cậu nhóc nhỏ như bị dọa sợ, giây tiếp theo đột nhiên òa khóc nức nở.

Lê Ương thấy thế thì vội xoa đầu cậu bé, dịu dàng nở nụ cười: “Đừng sợ, em đừng chạy nhanh như thế nữa nhé, mau đi tìm ba mẹ đi.”

Cậu nhóc thấy chị gái này vừa xinh vừa tốt bụng đang cười với mình, cậu mím môi rồi nhìn Lê Ương cười cười. Mới chạy đi có mấy bước mà lá gan như được bơm to lên, cậu quay lại nhìn Tần Nhiêu rồi dùng tay kéo mi mắt dưới của mình xuống, làm mặt quỷ với anh.

Tần Nhiêu: “……”

Đệch, thằng nhóc thối!

Lê Ương không nhịn được mà “Phì” cười, khóe mắt thấy anh đang nhìn mình, cô mới nhanh chóng bặm môi nín cười.

Chỉ có điều, đôi mắt kia còn hơi cong lên, ánh sáng nơi đáy mắt long lanh sáng rực.

Tần Nhiêu không thấy tức giận là bao, cảm giảm khó chịu khi bị thằng nhóc lúc nãy khiêu khích cũng bốc hơi hết sạch.

Cả hai quyết định thử một phen, có điều đứng mãi mà vẫn không tìm ra bộ điện ảnh nào còn dư hai vé, chỉ còn một bộ kinh dị thì còn kha khá chỗ trống.

Tần Nhiêu không định dọa cô, căn bản anh còn không định cho bộ phim này nửa suy xét, không ngờ cô gái nhỏ lại chỉ tay về nó: “Hay là bọn mình xem cái này đi?”

Tần Nhiêu nghi ngờ: “Em không sợ?”

Lê Ương tràn đầy tự tin mà lắc đầu: “Phim ma đều là giả mà.”

Nếu cô đã nói thế rồi cũng đành chịu, Tần Nhiêu đi mua hai vé rồi đi ngang mua bắp nước, sau đó cả hai cùng nhau vào rạp kiếm chỗ ngồi.

Tính ra rạp này cũng không ít người ngồi, có điều đa phần đều là mấy cặp đôi, một đứa nhóc cũng không có, Tần Nhiêu cảm thấy khá tốt, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ thích con nít, vừa ồn vừa phiền.

Đây là bộ phim ma trong nước, mà thường thì không được hay lắm, không ngờ đây lại là ngoại lệ. Từ cốt truyện đến hiệu ứng đều làm không tồi, cốt truyện không phải kiểu nữ chính bị hại chết rồi sau đó biến thành quỷ làm càn, đòi báo thù này kia.

Ngay từ phút thứ năm, giữa màn hình lớn trong rạp đột nhiên xuất hiện từng người từng người, cả khán phòng ai nấy đều thét chói tai tận mấy lần, mấy bạn nữ phía trước còn nhào thẳng vào lòng bạn trai mình.

Mấy bạn nam kia tất nhiên cũng có chút sợ, hai vai run lên, nhưng để duy trình hình ảnh mạnh mẽ dũng cảm trong lòng bạn gái, bọn họ ai nấy cũng căng da đầu an ủi: “Không có gì đâu bảo bối, quỷ đi rồi, không sợ không sợ nha.”

Từ nhỏ đến lớn Tần Nhiêu chưa bao giờ biết cảm giác sợ hãi là gì, chỉ là nhìn một màn trước mắt này, đột nhiên anh có hơi rung động.

Anh quay đầu nhìn cô gái bên cạnh mình, cô ấy xem cực kỳ nghiêm túc, không rên la một tiếng nào, thỉnh thoảng còn vươn tay ra lấy bắp ăn.

Anh không nhịn được, hỏi cô: “Em không cảm thấy con quỷ lúc nãy có hơi dọa người à?”

“Cũng hơi hơi, nhưng mà chúng đều là sản phẩm của hóa trang với hiệu ứng, sách chính trị từng nhắc qua, thế giới là vật chất, những thứ như ma quỷ gì đó đều là những điều hư cấu do ý thức chủ quan của con người tạo ra.”

Sợ ảnh hưởng đến quá trình xem phim của người khác, Lê Ương không dám nói to, cô cố gắng nhích thân mình lại gần anh hơn, nghiêm túc nhỏ giọng thì thầm giải thích với anh.

Sau đó cô nói rất nhiều điều, nhưng nửa chữ Tần Nhiêu cũng đều nghe không hiểu.

Bởi vì cô cố gắng đè nén giọng mình, nên nghe có vẻ càng mềm càng thêm ấm áp, hơi thở đều đặn nóng hổi phả từng đợt vào vành tai anh, đâu đó mang theo chút mùi bơ của bắp rang.

Nói xong, Lê Ương vừa định ngồi ngay ngắn lại, liền bị anh nắm lại, cô hoang mang nhìn anh.

“Lúc nãy em nói cái gì đó, có mấy chỗ tôi không nghe rõ, có thể nói lại lần nữa không?” Lưng Tần Nhiêu cứng đờ, giả bộ ngơ ngác hỏi.

Lê Ương lại lần nữa thì thầm với anh, sợ anh nghe không rõ, cô còn cố ý ngồi nhích gần hơn.

Nói đến mức tâm anh cũng ngứa theo.

Thế mà cô lại không hề biết gì cả, nhìn đôi mắt long lanh ngờ nghệch của anh, ai nhìn vào cũng chưa chắc nhìn ra được người kia có chút tạp niệm nào trong đầu được không nữa là.

Tần Nhiêu thu hồi tầm mắt.

Nhưng sau đó, anh vẫn đôi lúc hỏi cô này kia, làm bộ như mình không hiểu cốt truyện lắm vậy, nhưng sự thật chính là, bộ điện ảnh này chiếu cái gì, nội dung ra sao, anh căn bản không hề quan tâm.

Cô gái nhỏ vẫn kiên nhẫn giải thích cho anh từng tí một, mỗi lần như vậy đều nhích gần đến bên tai, giải thích cho người kia nghe.

Sau khi xem phim xong, Tần Nhiêu đi nhà vệ sinh rửa mặt, Lê Ương đứng uống trà sữa ở bên ngoài cách đó không xa chờ anh.

Rất nhanh đã thấy anh bước ra, vừa đến gần, cô nhìn thấy trên mặt anh đọng vài giọt nước, mái tóc hơi ướt dính ở phía trên.

“Nóng, đi rửa mặt.” Giọng Tần Nhiêu không còn vẻ ngơ ngác như lúc ở trong rạp nữa.

Lê Ương khẽ cắn trân châu trong miệng, cô mơ hồ “Ừm” với anh rồi nghĩ ngợi trong lòng: Nóng á?

Máy lạnh bật đầy đủ như thế, lúc nãy xem phim cánh tay cô còn nổi da gà nữa đó.

Lê Ương lấy điện thoại nhìn giờ, bốn giờ chiều, còn chưa tới giờ cơm tối, nhưng do buổi trưa hai người cùng chia suất ăn nên bây giờ cô cảm thấy có hơi đói bụng.

Con trai chắc chắn sẽ ăn nhiều hơn cô, hẳn là Tần Nhiêu cũng đã đói bụng rồi nhỉ.

“Lầu trên có nhiều quán ăn lắm, hay là tụi mình chọn một chỗ ăn đi.” Cô đề nghị.

Vé xem phim, trà sữa, bắp rang đều là anh mua, bây giờ mời anh một bữa tối chắc là vẫn ổn rồi.

Tần Nhiêu: “Được.”

Hai người vịn thang máy lên tầng trên, Lê Ương hỏi anh có muốn ăn gì không, Tần Nhiêu chỉ đáp: “Gì cũng được, em chọn đi.”

Lê Ương cũng không biết nên chọn ăn gì, nhìn thấy phía trước có tiệm lẩu gia đình, trông có vẻ không tồi, cô chỉ tay về phía đó: “Vậy ăn cái này đi.”

Người phục vụ dẫn cả hai vào tìm chỗ ngồi, vì đây chỉ là một chi nhánh phụ khác nên cũng không có lẩu uyên ương, bọn họ mang lên một nồi lẩu đầy dầu đỏ, sau khi đun nóng, nồi lẩu sôi ùng ục khói bốc lên nghi ngút.

Bỏ nguyên liệu ăn kèm vào nồi lẩu xong, chờ một lát, Lê Ương thấy vài lát thịt bò mỏng nổi lên trên, cô dùng muỗng múc, rồi cho vào chén mỗi người một ít.

Từ nhỏ Lê Ương đã có thể ăn rất cay, cô cảm thấy ăn như vậy rất ngon, vừa cắn một miếng đã thấy Tần Nhiêu nhíu mày buông đũa.

Cô tinh tế hiểu hành động này, bèn hỏi: “Anh thấy cay à?”

Dì Chu là người phương nam, vậy nên từ lúc nhỏ Tần Nhiêu rất hiếm khi nào ăn đồ cay, có thì cũng không cay thế này, nghe cô hỏi anh gật đầu: “Có chút.”

Lê Ương há miệng vừa định nói nếu cay quá thì gọi phục vụ tới thêm chút nước, giảm vị cay xuống, không ngờ bàn phía sau lại có giọng nam hét lên.

“Ôi móa, cay chết tôi rồi!”

Sau đó lại nghe thấy đám bạn đi cùng cười nhạo: “Ha ha ha cậu không ăn được mấy món cay như tôi đâu, lúc trước xem trên mạng thấy người ta bảo sợ cay là biểu hiện của thận không tốt á.”

Lập tức nghe thấy bạn nam kia mắng lại: “Quần què! Thận cậu mới không tốt.”

Lê Ương ngẩn người, lần đầu cô nghe thấy còn có kiểu nói chuyện như thế đó, nhưng cũng không quá để ý, cô nhìn Tần Nhiêu, còn chưa kịp nói đã thấy anh một lần nữa cầm đũa lên, thẳng tay gắp một miếng thịt từ trong đáy nồi đỏ rực.

Giây tiếp theo, hàng mi người nọ không kiềm được mà nhăn lại, nhìn biểu cảm hoang mang của cô gái nhỏ, sắc mặt anh cực kỳ bình tĩnh nói: “Vẫn được, cũng không cay lắm.”

Giọng nói còn vừa lạc đi một nhịp kia kìa, anh duỗi tay cầm chai Sprite bên cạnh lên nốc, yết hầu lăn lên lăn xuống rất nhanh, một hơi hết nửa chai.

Lê Ương: “……”

Tác giả có chuyện nói:

Nhiêu ca: Thận ai không tốt hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK