Lo lắng về việc không thể chìm vào giấc ngủ, tôi uống thêm một cốc sữa nóng.
...
Tôi lại mơ thấy "Quý Thời".
Trong mơ, người đó vẫn mang hình dạng của Quý Thời, nhưng phần má trái sưng lên khá rõ.
Ngay khi gặp mặt, anh ta lập tức xin lỗi.
"Tôi là một kẻ tồi tệ."
"Tôi đáng bị đánh."
Sau khi nói xong, anh ta lại nhìn tôi.
"Tối nay đừng đánh nữa nhé?"
Tôi không biết phải cười hay khóc, nhìn chằm chằm vào má anh ta còn hơi sưng, cảm thấy một chút áy náy và xót xa, không nhịn được mà hỏi.
"Còn đau không?"
Anh ta sửng sốt một chút.
Rồi cố gắng tỏ ra không sao, lảng tránh, giọng nói đầy vẻ ủ rũ.
"Không đau nữa."
"Em vẫn quan tâm đ ến anh..."
Nhưng "anh" trong miệng của anh ta, có lẽ đã tự động đồng nhất với Quý Thời.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên nắp quan tài.
Anh ta đột nhiên hỏi tôi.
"Anh có làm em buồn không?"
"Ừm... một chút."
Tôi giả vờ khụt khịt mũi.
Người bên cạnh đột nhiên sững lại.
"Em khóc à?"
Anh ta nghe có vẻ mất kiên nhẫn.
"Chỉ là một bức thư tình, khóc cái gì."
Nói thì nói vậy, nhưng động tác anh ta lau nước mắt cho tôi lại rất nhẹ nhàng.
Tôi ngăn cản bàn tay anh ta rồi tiến lại gần.
Dù là trong mơ, hơi thở của anh ta vẫn nóng bỏng.
Và...
Anh ta rất căng thẳng.
Tôi buồn cười, lại không nhịn được trêu chọc anh ta.
"Vứt bức thư tình của tôi đi, làm tôi buồn như vậy, phải bồi thường cho tôi chứ?"
"Ừm, nên thế."
Giọng Chu Dã cứng nhắc.
"Bồi thường như thế nào?"
Tranh thủ việc mình đang ở trong mơ, tôi cũng hơi mạnh dạn, trực tiếp kéo lấy thắt lưng anh ta.
"Nào, cho chị đây sờ sờ cơ bụng."
Chu Dã đẩy tay tôi ra.
"Tôi... loại mặt trắng như tôi... làm gì có cơ bụng."
Tôi cố kìm nén tiếng cười, tiến lại gần.
"Còn một nụ hôn thì sao?"
Trong tầm nhìn mờ ảo, tôi có thể thấy rõ đồng tử của người trước mặt co nhỏ lại, cũng như thấy được vành tai anh ta đỏ ửng.
Chu Dã này, miệng so với cái gì cũng cứng.
Nhưng lòng lại mềm hơn bất cứ thứ gì.
"Nếu tôi hôn em trong mơ, thì khi tỉnh dậy em sẽ không buồn như vậy nữa chứ?"
Tôi chưa kịp nói gì.
Chu Dã đã nắm lấy cằm tôi, và hôn xuống.
Hơi thở lẫn lộn, mặt tôi lập tức nóng lên.
Điều duy nhất không vui là...
Anh ta vẫn đang mang khuôn mặt của Quý Thời.
Buổi sáng, Chu Dã đợi tôi ở dưới lầu như thường lệ.
Hôm nay không lạnh, nhưng vành tai cậu ấy hơi đỏ.
Tôi bất giác nhớ lại nụ hôn đêm qua.
Dịu dàng và đằm thắm.
Sau khi ngồi lên yên sau xe đạp, tôi không nhịn được mà thở dài.
Giờ phải làm sao đây?
Sự chờ đợi không kéo dài quá năm phút, bánh xe của Chu Dã đột nhiên bị thủng.
Bên lề đường, chúng tôi đứng nhìn chiếc lốp xẹp, không ai nói gì.
Đột nhiên, Quý Thời đi xe đạp tới, dừng lại trước mặt chúng tôi.
"Sắp muộn rồi, để tôi đưa bạn đi."
Tôi chưa kịp phản ứng, Chu Dã đã trả lời trước một tiếng.
"Được."
Nói xong, cậu ấy gọi một chiếc taxi, nhét tôi vào xe, sau đó khóa xe đạp của mình lại bên lề đường, rồi ngồi lên ghế sau xe của Quý Thời.
“Đi nhanh lên, cảm ơn."
Quý Thời: "..."
"Xuống đi."
"Sắp muộn rồi, cảm ơn nha."
So về độ vô lại thì tất nhiên Quý Thời không thể thắng được Chu Dã.
Cuối cùng, tôi bối rối ngồi trong taxi, nhìn Quý Thời chở Chu Dã đi học với khuôn mặt u ám.
Ở phía sau, Chu Dã châm một điếu thuốc, còn suýt cháy lên áo đồng phục của Quý Thời.
Hôm nay lại đến lượt tôi trực nhật.
Vì đang trong kỳ kinh nguyệt, bụng dưới của tôi rất đau, Chu Dã bảo tôi ngồi yên.
"Ngồi đó đi, quét sàn mất có hai phút."
Nói xong, cậu ấy cầm chổi quét sạch sẽ lớp học cho tôi.
"Bộp" một tiếng.
Bình nước nóng được đặt lên bàn tôi.
Chu Dã gãi gãi mũi.
"Nghe nói, uống nước ấm ấm sẽ đỡ hơn."
"Cảm ơn."
Chu Dã làm việc rất qua loa, quét một vòng rồi ném chổi quét lại cho tôi.
"Đi thôi."
"Không sao, nếu mai giáo viên hỏi, cứ nói là tôi trực nhật."
Chu Dã đeo ba lô lên vai cho tôi, vì bụng đau nên tôi đi rất chậm.
Tuy nhiên, khi vừa tới cửa lớp, tôi bất ngờ thấy có hai người bên trong.
Đó là Đường Đường và Quý Thời.