• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

12.

Vườn Thiên Hương cỏ dại mọc um tùm, mọi người rất ít khi lui tới nơi này, cũng khó trách Tề Ngọc và Mậu Nguyên chọn chỗ này để làm chuyện đồi bại kia.

Ta và Minh Nguyệt đến nơi, Quý Vân Tiện mặt lạnh như băng ngồi trong sân, Tề Ngọc và Mậu Nguyên bị đặt trên mặt đất, trên người chỉ đắp lớp chăn mỏng, vừa đủ che những chỗ quan trọng.

Hai người đều trong tình trạng bất tỉnh.

Thấy ta đến, Quý Vân Tiện liếc nhìn lạnh lùng: "Minh Nguyệt nói ngươi sớm đã biết chuyện thiếu phu nhân và Mậu Nguyên gian díu?"

Ta lập tức quỳ xuống thưa: "Dạ đúng vậy, thiếu gia, mấy hôm trước nửa đêm nô tỳ dậy đi vệ sinh, phát hiện thiếu phu nhân và Mậu Nguyên lén lút đi vào vườn Thiên Hương, nô tỳ sợ thiếu phu nhân phát hiện nên đi theo rất cẩn thận."

"Nhưng cuối cùng thiếu phu nhân vẫn phát hiện nô tỳ đang theo dõi, vì sợ nô tỳ tiết lộ chuyện này nên hôm qua đã vu oan nô tỳ thông gian với Mậu Nguyên."

"Giữa đêm hôm qua, thiếu phu nhân còn mở cửa thả Mậu Nguyên đi."

"Thế nên thiếu gia, nô tỳ thực sự bị oan!"

Nghe ta nói xong, sắc mặt vốn âm trầm của Quý Vân Tiện đen đến mức như có thể nhỏ ra mực.

Y cúi đầu nhìn chằm chằm hai người kia một lúc lâu, sau đó đột nhiên đá mạnh vào vai Mậu Nguyên, đá cho Mậu Nguyên tỉnh lại.

Mậu Nguyên tỉnh dậy thấy tình cảnh này, sợ đến mặt không còn chút máu, liên tục quỳ xuống đất cầu xin Quý Vân Tiện tha tội.

Quý Vân Tiện hỏi gì, hắn ta đáp nấy.

Biết được hai người đã qua lại hơn ba tháng, Quý Vân Tiện liền sai người đánh cho Tề Ngọc tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK