• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên cạnh quán rượu Đại Đồng có một cục cảnh sát, cảnh viên lúc rảnh rỗi đều chạy qua quán Tần Đại Đồng mua rượu, dần dà, trở thành thân thiết.

Hôm nay, sau ba tháng ‘thanh tâm dục quả’ Vệ cảnh quan đã không chịu nổi thống khổ dày vò, tuyên bố thời kỳ cai thuốc chính thức chấm dứt, lại đây ‘thăm lại chốn xưa’, tìm ông chủ trình diện.

Vào cửa liền hô to: “Tần Tần Tần Tần… Tiểu Trình? Sao lại trống không thế này?”

Từ phía sau chạy ra một cậu nhóc khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, diện mạo đáng yêu, giống như chú thỏ con mới ra đời, trên người đeo cái tạp dề, nhìn Vệ cảnh quan, không nhận ra, có chút kinh ngạc.

“Đại Đồng ca cùng Tiểu Trình ra ngoài một lát, lập tức sẽ trở lại, trưởng quan là muốn mua thuốc hay mua rượu?” Cậu nhóc hỏi.

Vệ cảnh quan không nói chuyện, nhiễm bệnh nghề nghiệp, đôi mắt rà xét trên người đối phương, từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, trước sau không bỏ xót chỗ nào, sau đó trầm ngâm.

Bị một vị mặc cảnh phục nhìn chăm chú như vậy, bất luận là ai cũng có chút sợ hãi, cậu nhóc đang muốn hỏi có phải diện mạo mình giống tên tội phạm nào đó hay không? Muốn giải thích nếu có cũng chỉ là trùng hợp, lúc này ông chủ Tần Đại Đồng cùng Tiểu Trình từ ngoài bước vào.

Tiểu Trình vừa thấy Vệ cảnh quan liền quay đầu nói: “Đại Đồng ca, em đã nói mà, A Vệ cai thuốc tuyệt đối không quá ba tháng…”

Vệ cảnh quan mặt trắng xanh, biện giải: “… Ai, mấy cậu không biết, không hút thuốc lá não sẽ bất động, hiệu quả phá án đều chậm lại, tôi cũng là vì tình hình trị an mà suy nghĩ thôi…”

Tiểu Trình một bên ha ha cười, làm chủ quán luôn ổn trọng cũng không chịu nổi, bưng miệng, nín cười.

Tần Đại Đồng xoay người tiến vào giá thuốc được xếp ngay ngắn, hỏi: “Vẫn là Vạn Bảo Lộ?”

Vệ cảnh quan nói phải, lại thần bí ghét sát Tần Đại Đồng, thăm hỏi: “Tần tang, làm sao cậu dám để học sinh trung học trông tiệm hộ? Nếu người trong đơn vị hiểu lầm bán thuốc bán rượu cho trẻ dưới mười tám tuổi, tôi cũng khó nói chuyện giúp cậu…” Vừa nói vừa hướng cậu nhóc kia hất hàm.

Cậu nhóc cũng nghe được lời Vệ cảnh quan, mắt đỏ lên, nói: “Tôi, tôi không phải…”

Vệ cảnh quan không cho cậu nhóc giải thích, liền bày ra bộ mặt hung ác chuyên doạ tội phạm, hung hăng nói: “Uy, tiểu quỷ, chưa đủ mười tám tuổi là không thể hút thuốc uống rượu, Tần tang tốt như vậy, nhóc không thể hại cậu ta!”

Miệng cậu nhóc mếu máo, lập tức gào khóc, còn chạy đến bên chủ quán cáo trạng: “Oa, Đại Đồng ca, em… Ô ô… Cảnh sát kỳ thị, còn mắng em…”

Tần Đại Đồng hoảng loạn tay chân, vội vỗ vai đối phương an ủi: “Ai ya, A Vệ đã lâu không tới, không biết em… Đừng khóc, anh sẽ giải thích cho hắn…”

Dù là kiến thức rộng rãi cảnh quan đại nhân chứng kiến tình cảnh trước mắt, cũng hỗn loạn, lặng lẽ thối lui ra sau Tiểu Trình, hỏi: “Tần tang làm sao vậy? Hay đó là con riêng của hắn?”

Tiểu Trình rốt cục nhịn không được, ôm bụng lăn lóc dưới đất cười to, thuận tiện, lau dọn sàn nhà một chút, làm Vệ cảnh quan càng thêm buồn bực, không nắm được manh mối.

Chờ Tiểu Trình lăn mệt, thở hổn hển, chống tay xuống sàn đá cẩm thạch nói: “Ha ha, Tiểu Dị… Tiểu Dị còn già hơn em! Cái mặt kia đúng là chuyên gạt người, không ngờ ngay cả cảnh sát cũng bị lừa… Hì hì, ha ha…”

Lại bị ngộ nhận thành học sinh trung học, Tô Hiểu Dị sau khi được Tần Đại Đồng dỗ dành cũng thu lại nước mắt, thực nghiêm túc nói: “Tôi hai mươi sáu tuổi, giấy chứng minh ở trên lầu, không lừa anh… Đại Đồng ca cũng có thể làm chứng giúp tôi.”

Kinh nghi bất định, Vệ cảnh quan lẩm bẩm nói: “… Này, chẳng lẽ là chỉnh dung? Không đúng, ngũ quan thực tự nhiên, không kéo da… loại kỹ xảo mới sao?”

Tô Hiểu Dị vừa vất vả ổn định cảm xúc lại một lần nữa run lên, miệng run rẩy lại muốn khóc, Tần Đại Đồng sao có thể để yên? Lập tức dồn toàn bộ ôn nhu an ủi người trong lòng.

“A Vệ không cố ý… Bề ngoài trẻ tuổi so với lão già vẫn tốt hơn, hắn vừa mới còn nói anh là cha em đấy.”

Tô Hiểu Dị liền ngưng khóc, mỉm cười: “Hắn thật ngốc, Đại Đồng ca làm sao có thể có con lớn như em chứ? Chẳng lẽ anh lên tiểu học đã có khả năng sinh đẻ?”

Vệ cảnh quan xấu hổ đang muốn giải thích, lúc này Tiểu Trình lại kề tai nói nhỏ, nói xong lời cuối, chấp pháp tiên phong cũng không thể không động dung.

“A, tôi có mắt không thấy thái sơn, thất kính, thì ra là đại tẩu Tần gia tới…” Nghiêm mặt cải chính.

Tô Hiểu Dị ngẩn người, lắc đầu hô to: “Tôi không cần gọi đại tẩu!”

Tần Đại Đồng cũng giật mình, nhanh chóng hỏi: “Sao lại không cần?”

“Đại tẩu tuyệt đối không uy phong, vừa nghe là biết số mạng vất vả. Em muốn làm lão bản nương, có thể quản lão bản, có thể mắng nhân viên, còn có thể lấy tiền… Em muốn làm lão bản nương!”

Tiểu Trình nghe xong xuýt té xỉu.

Tần Đại Đồng bật cười, gật gật đầu: “Hảo, Tiểu Dị chính là lão bản nương cửa hang Đại Đồng, lão bản, nhân viên, thực khách em thích quản sao thì quản, tùy em bóc lột lao động… Tiểu Trình nghe rõ chưa? Sau này Tiểu Dị muốn cậu làm cái gì thì làm ngay, không được dị nghị.”

Có lời vàng tiếng bạc của ông chủ, nhân viên nhỏ nhoi đáng thương làm sao dám nói câu thứ hai? Vặn vẹo áo quần làm xuôi đi nỗi hận, trong lòng mắng to tên dĩ sắc sự nhân, tên gọi là lão bản nương kia.

Điều này làm Tô Hiểu Dị thoả mãn, cùng Tần Đại Đồng tình trao ý lại, nhắm trúng Vệ cảnh quan vẫn độc thân dù ghen tị chết vẫn phải mỉm cười.

“Hai người kia mỗi lần đều như vậy, động đất cũng không tách được họ.” Tiểu Trình giải thích: “Đừng để ý đến bọn họ, A Vệ, anh vẫn như cũ, một gói thuốc chứ? Từ từ… Này, của anh.”

Vệ cảnh quan cầm thuốc trả tiền xong liền chạy lấy người, miệng còn lẩm nhẩm: “…Mình chẳng qua là cai thuốc hai tháng, sao trời đất lại đảo ngược như vậy? Ngay cả nam tử hán như Tần tang cũng bị tiểu yêu tinh thu phục, xem ra quốc chi tướng vong, tất có yêu nghiệt…”

Đến buổi tối, ngoài Tần Đại Bằng, mấy người bạn của Tần Đại Đồng đều đến đây, cả Nhược Lâm cùng Phỉ Trí, hai người này vừa thấy Tô Hiểu Dị cùng Tần Đại Đồng, lập tức khoa trương mỗi người túm một người, làm bộ hưng sư vấn tội.

Phỉ Trí ôm chặt Tô Hiểu Dị, vẻ luyến tiếc: “Tại sao Tiểu Dị đáng yêu cư nhiên lại bị Đại Đồng ăn mất, khó trách người ta nói: gần quan được ban lộc…”

Nhược Lâm nhìn tình địch, mắt càng thêm đỏ: “Đại Đồng thì ra là cái loại tam oản công, sớm biết cậu cũng có hứng thú với nam nhân, tôi sẽ không để Tiểu Dị ở nơi này, nhất định dẫn đến kim ốc của tôi…”

Tần Đại Đồng đưa tay chụp tới, cứu tiểu tình nhân của mình về, lạnh lùng trả lời Nhược Lâm: “Tôi đã cho cậu cơ hội, có điều, trời định, Tiểu Dị nhất định thuộc về tôi, ai cũng không cướp được.”

Đều là người quen, Tô Hiểu Dị cũng lớn mật làm nũng: “Đúng rồi, ta cùng Đại Đồng ca là trời sinh một cặp, gặp rồi sẽ không có khả năng tách rời.”

Đại Bằng nhịn không được phun ngụm nước trà trong miệng, sau đó hắn đứng lên, nói muốn lau sạch sàn nhà.

“Thuận tiện tìm hộ mấy cái túi, tôi buồn nôn, cũng muốn phun.” Nhược Lâm sắc mặt khó coi nói: “… Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần thấy hữu tình lữ quá mức ân ái mà không coi ai ra gì, căn bệnh mẫn cảm của tôi lại phát tác…”

Đáng tiếc a đáng tiếc, bất kể trào phúng chanh chua như thế nào, tới tai phu thê tình thâm hai người, đều hóa thành xuân phong nhạc hí, bởi vì tình yêu có thể chinh phục tất cả! Có thể đá văng toàn bộ khó khăn cùng trở ngại.

Phỉ Trí cuối cùng không thể nề hà nhún nhún vai, nói với Vương lão ngũ: “Này cho ta một bài học, nhắm trúng ai liền ăn ngay lập tức, không cần để ý cái thứ phong độ quân tử gì đó, còn có, địch nhân nguy hiểm nhất vĩnh viễn tiềm phục bên người chúng ta…”

Mọi người lòng có ưu tư đều gật đầu, cuối cùng lấy trà thay rượu, cạn ly, chúc mừng trên thế giới lại nhiều thêm một đôi gian, phu, dâm, phụ!

Nửa năm sau một buổi sáng cuối tuần, Tô Hiểu Dị vì tối hôm qua bị đại sắc lang quấn lấy, nói ngày hôm nay không cần đi làm, liền chơi đến hơn nửa đêm mới dừng, hôm nay không đến trưa là không thể dậy.

Xuống lầu trước hôn nhẹ Đại Đồng ca chào hỏi, tiếp theo di động vang, quen thuộc, dãy số không thể quên được hiện trên màn hình.

Trong lòng có chút loạn, nhấn nút nhận, bản thân cũng nói không nên lời là mùi vị gì, ngẩn người ước chừng ba giây sau mới nghe, ngữ khí đối phương, có chút tang thương, tựa như… cảnh còn người mất.

“Tiểu Dị, gần đây em khỏe chứ?” Bình tĩnh hỏi.

“Ân, tôi rất khỏe, anh sao… Ba bữa có ăn đúng giờ không? Anh không nên uống cà phê thay cơm, như vậy không tốt.”

Đầu bên kia Trương Kiến Hiền cười rộ lên, tình nhân cũ quan tâm, đối với hắn mà nói, dường như đã qua mấy đời.

“… Kiến Hiền?” Phát hiện đối phương trầm mặc quá lâu, Tô Hiểu Dị nhịn không được lo lắng.

Khe khẽ thở dài, cẩn thận không làm cho đối phương nghe thấy, Trương Kiến Hiền một lần nữa sửa sang lại tâm tình của mình, mở miệng: “Tiểu Dị, anh nhận công tác, phải ra nước ngoài ba năm… Chúng ta đến phi trường, trước khi lên máy bay, muốn nói với em lời tái kiến.”

Tô Hiểu Dị cũng trầm mặc, một hồi lâu mới nói: “… Ba năm sau trở về? Một mình ở nước ngoài phải thích ứng, nhất định rất vất vả…”

“Anh nghĩ, trước mắt ra đi cũng tốt… Mọi chuyện đều là anh tự chuốc lấy, em đừng để ý nữa, ngược lại là anh… Thiếu em một lời xin lỗi.”

“Đều đã qua, Kiến Hiền, anh không cần xin lỗi.” Tô Hiểu Dị khẽ nói: “Anh… Cuộc sống hiện tại thế nào, là như ý, hay trắc trở…”

Trương Kiến Hiền lúc này lặng im càng lâu, lâu đến nỗi Tô Hiểu Dị cho là hắn đã cúp máy, mới nghe được hắn cúi đầu hỏi: “… Không còn là tình nhân, em có nguyện ý làm bạn anh?”

Tô Hiểu Dị khóe mắt lại hồng, nhịn không được mỉm cười: “Đương nhiên, bạn của tôi.”

“Cám ơn em, Tiểu Dị.” Nói xong, Trương Kiến Hiền liền lên phi cơ.

Tần Đại Đồng chẳng biết lúc nào đã đứng bên cạnh Tô Hiểu Dị, chờ cậu cất điện thoại vào túi, mới hỏi: “Là người kia?”

Gật đầu, Tô Hiểu Dị nói: “Kiến Hiền được phái đi nước ngoài, gọi em để nói lời tạm biệt… Em để ý, hắn giống như có rất nhiều tâm sự.”

“Mình làm mình chịu, có chuyện gì, nghĩ biện pháp phải là chính hắn, không phải em… Xem, mỗi lần tên kia xuất hiện, mắt em nhất định hồng… Đừng như vậy, anh sẽ khó chịu.”

Tô Hiểu Dị le lưỡi, cười khẽ hỏi: “Thành thật mà nói, anh không phải vì thấy em nhận điện của Kiến Hiền mà ghen chứ? Anh sợ em cùng tình nhân cũ nối lại tình xưa sao?”

Tần Đại Đồng mặt đỏ tai hồng, không nói lời nào.

“Ngốc, em bây giờ chỉ chuyên tâm yêu Đại Đồng ca, trừ phi anh thay lòng đổi dạ… Mà, dù anh thật sự thay lòng đổi dạ, em cũng sẽ trăm phương ngàn kế cướp anh về, em cảm thấy, mặt đối với chuyện không trốn tránh, mới là giải pháp tốt nhất.”

“Suy nghĩ của em thật giống anh, khó trách chúng ta ăn khớp với nhau.” Tần Đại Đồng nói.

Lão yêu Tiểu Trình trốn một bên nghe lén hai người liếc mắt đưa tình lúc này lén rút ra kết luận: “Một người tên là Đại Đồng, một người tên là Tiểu Dị, không gắn kết cùng một chỗ mới là lạ… Cái này kêu là: vật họp theo loài…”

Ay, bị Tô Hiểu Dị nghe được.

“Tiểu Trình thối, tôi cùng Đại Đồng ca là giai ngẫu thiên thành, cậu đừng loạn hạ chú giải… Rảnh rỗi quá phải không? Vừa hay, hết gạo rồi, sang siêu thị đối diện khiêng bao mười kilogram về đây, lẹ lên, giá gạo lập tức sẽ tăng…”

Tâm không cam lòng không nguyện, Tiểu Trình thầm mắng, lão bản nương ỷ thế hiếp người, khi dễ nhân viên ngây thơ thiện lương như hắn, sớm muộn gì cũng bị trời phạt!

Cứ như vậy, cãi nhau ngọt ngọt ngào ngào, quán Đại Đồng hôm nay lại bắt đầu một ngày bận rộn.

—— TOÀN THƯ HOÀN ——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang