Bàn tay cậu siết chặt chiếc điện thoại, niềm hân hoan vừa muốn chia sẻ cũng chìm vào tĩnh lặng.
Những dao động trong lòng dần dần biến thành sự kiên định âm thầm.
...
Cơn mưa quá lớn, dù Vu Sảng đã cầm ô, nhưng gió cuồng vẫn cuốn theo những hạt mưa tạt ướt đẫm ống quần hắn, từng giọt mưa thấm đẫm bờ vai.
Làn da Vu Sảng không trắng bệch như Lục Nhất Mãn, nhưng trong ánh chớp lóe lên, vẫn có thể thấy được chút xanh xao trên gương mặt, khiến dáng người cao lớn của hắn trông có vẻ gì đó u ám, tựa như cơn mưa sắp đổ.
"Ngài Vu."
Tai hắn khẽ động đậy, vành ô hơi nhấc lên, nhìn về phía người đàn ông văn nhã, tuấn tú đối diện.
Anh đang mỉm cười với hắn, cặp kính gọng bạc kẹp trên cổ áo, đôi mắt đào hoa sáng long lanh, sâu thẳm mà đa tình.
Hắn chưa bao giờ biết cười, và Dư Tứ Minh cũng đã lâu không còn cười với hắn nữa, nên hắn không hiểu tại sao có người lại có thể luôn treo nụ cười trên môi, như thể không bao giờ giận dữ, đối mặt với mọi tình huống đều bình tĩnh ung dung.
Thật an nhiên làm sao.
Một cơn gió lớn thổi qua, bàn tay lạnh cóng vì nước mưa chợt buông lỏng, vành ô rơi xuống đất, lăn lông lốc càng lúc càng xa, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong bóng tối.
Mưa đột ngột đổ ập lên người, lên mặt hắn. Trời thu giá buốt, khiến lòng cũng se lạnh theo.
Một chiếc áo khoác rộng bỗng phủ lên đôi vai ướt đẫm của hắn, mang đến cảm giác an toàn nặng trĩu, một chiếc ô đen che trên đầu, hắn không kìm được ngẩng đầu theo bàn tay trắng bệch kia, rồi lại đưa mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc.
"Ngài Vu, hôm nay mưa quá lớn."
Giọng nói thật đỗi dịu dàng.
Phải, mưa quá lớn, thủ đô chưa từng có cơn mưa nào lớn đến thế.
Hương thơm lạnh lẽo của cỏ cây dưới mưa len lỏi vào mũi hắn, không biết băng trên đầu có thấm nước mưa không mà hắn thấy hơi đau, đầu óc còn hơi choáng váng.
Nhưng khi đau, hắn cũng sẽ không nói mình đau.
"Lục Nhất Mãn." Giọng khàn đặc khó khăn thoát ra từ cổ họng.
"Vâng? Có chuyện gì vậy, ngài Vu?"
Lục Nhất Mãn cúi đầu nhìn gương mặt lạnh lùng u uất của hắn, bím tóc nhỏ bên vai anh rũ xuống, thu hút ánh mắt đối phương.
"Lục Nhất Mãn."
"Vâng?"
Giọng Vu Sảng quá nhỏ, lại cứ cúi đầu, anh đành phải cúi người xuống nhìn vào mắt hắn, chợt khựng lại, hạ mi mắt, nhìn thấy bím tóc nhỏ của mình bị hắn nắm trong tay.
Còn Vu Sảng vẫn giữ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị ấy, thậm chí còn có chút cứng nhắc nghiêm túc, chỉ có đôi mắt đang chăm chú nhìn vào bím tóc của anh.
Anh đưa tay sờ lên trán Vu Sảng, hơi nóng.
Rất tốt, có vẻ đầu óc không được tỉnh táo cho lắm.
Tay nâng ô lên, nước mưa lạnh buốt trượt vào cổ Vu Sảng, nhìn hắn ngẩng đầu, cả người không biểu cảm run lên một cái, anh mỉm cười nói, "Xin lỗi nhé."
Anh đưa tay kéo chiếc áo khoác trên vai hắn lên, che chắn những hạt mưa bị gió thổi vào.
Chỉ có điều giọt mưa này dường như khiến Vu Sảng tỉnh táo trong giây lát, nhưng rồi lại không tỉnh táo lắm.
Hắn nắm lấy bím tóc của anh kéo nhẹ, mặt vẫn lạnh tanh nói: "Tứ Minh."
Lục Nhất Mãn nhướng mày, đôi mắt đào hoa cong lên chợt trầm xuống.
Dù môi vẫn cười, nhưng người hiểu anh sẽ biết tâm trạng anh không hề tốt chút nào.
"Tứ Minh đang ở trên lầu, anh muốn gặp cậu ấy không?"
Vu Sảng gật đầu, vừa định bước tới, nhưng vừa bước được một bước, hắn lại lùi về, gương mặt mang theo nỗi thất vọng và đau đớn hiển hiện.
"Không gặp."
"Không gặp nữa."
Hắn lắc đầu, ngón tay nắm chặt bím tóc của anh.
Vu Sảng biết Dư Tứ Minh sợ hắn, ánh mắt ngày hôm đó trong phòng khách hắn vẫn nhớ mãi.
Nên bao nhiêu ngày nay, dù hắn có đến, hắn cũng chỉ đứng dưới lầu mà thôi.
"Thật sự không gặp sao?"
Anh từ tốn rút bím tóc của mình ra khỏi tay hắn.
Mắt Vu Sảng theo động tác của anh, lòng bàn tay trống rỗng, ngón tay không kìm được nắm lại.
"Đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh đấy, ngài Vu."
Anh cúi đầu, ngón tay vuốt đi những giọt nước trên vai hắn, lời nói khẽ khàng như thì thầm bên tai.
Vu Sảng chợt nhìn anh, lông mày nhíu chặt.
Hắn biết đối phương đang khiêu khích mình, Vu Sảng đâu phải kẻ ngốc!
Hơi nóng trên đỉnh đầu hắn càng lúc càng dâng cao, nhìn khóe miệng kẻ đối diện nhếch lên, lạnh lùng cười nhạt.
Rồi bất chợt, hắn lùi lại. Bím tóc bên vai Lục Nhất Mãn bị kéo mạnh, cả người anh bị kéo cong xuống đất.
"Tôi muốn gặp là gặp."
Vu Sảng từng chữ từng chữ, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh chằm chằm, đôi mắt dài hẹp lạnh lùng kiêu ngạo.
"Hừ." Nói xong hắn mím chặt môi, ánh mắt nhìn lên tầng trên rồi lại cụp xuống, bước chân rảo bước vào làn mưa.
Nhìn bóng lưng khuất dần trong màn mưa, chiếc áo khoác của hắn ướt sũng nặng trĩu những giọt mưa, Lục Nhất Mãn vẫn giữ nguyên tư thế bị kéo ngã, mãi một lúc sau mới từ từ đứng thẳng dậy.
"Đứng dưới mưa tỏ ra ngầu lòi như thế, coi chừng ốm đấy, ngài Vu ạ."
Một tiếng cười khẽ tan vào gió.
Trở về căn hộ, anh liếc nhìn phòng khách vắng tanh, rồi nhìn tách trà đã nguội trên bàn tròn, quay sang thấy cửa phòng làm việc đã đóng chặt.
Anh thu hồi ánh mắt, một tay cởi cúc cổ áo, bước về phía phòng tắm.
Còn Dư Tứ Minh nằm trên chiếu tatami, nghiêng người lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sắc mặt phức tạp mím chặt môi.
...
Lục Nhất Mãn tắt bản kế hoạch trên máy tính, gần đây anh có ý định xây dựng thương hiệu của mình thành một studio thực thể.
Trước đây anh yên ổn và thỏa mãn với danh tính nhà thiết kế mạng, nhưng đó là vì trong điều kiện hạn chế, anh chỉ có thể chọn cách làm việc thoải mái nhất.
Nhưng giờ đây, anh có thể thử thay đổi.
Đặt kính xuống, anh xoa xoa sống mũi, đầu ngón tay chạm vào điếu thuốc đặt trên bàn, nhưng qua khe cửa lại thấy Dư Tứ Minh đang đi đi lại lại do dự trong phòng khách.
"Tứ Minh, tối qua em ngủ không ngon à?"
Anh đẩy cửa bước ra, bộ đồ mặc nhà màu be càng làm nổi bật vóc dáng cao gầy, mái tóc hơi dài buộc gọn ra sau, lớp vải mỏng manh để lộ thân hình không hề gầy gò như vẻ ngoài, ngược lại rất cao ráo, vai rộng chân dài.
Dư Tứ Minh giật mình, lắc đầu đáp: "Không có."
"Trông em sao lại tiều tụy thế, là do ở đây không quen ư?"
Anh dịu dàng rót cho cậu ly nước nóng, đôi mắt đào hoa không còn che chắn bởi tròng kính, nhìn cậu đầy quan tâm.
Điều này dường như đã tiếp thêm can đảm cho Dư Tứ Minh, quyết định đã nung nấu trong lòng bấy lâu, vì tính cách thiếu chủ kiến và sợ thay đổi mà cứ âm ỉ đè nén trong tim.
Giờ đây nhìn Lục Nhất Mãn chăm chú dịu dàng nhìn mình, nỗi lo âu bất an bấy lâu cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
Cậu biết, mình không thể mãi dậm chân tại chỗ.
Rõ ràng, thành tích học tập của cậu rất xuất sắc, cậu đã nỗ lực và chăm chỉ tiến về mục tiêu của mình, vậy mà vẫn cứ mãi trôi dạt trong mông lung, mắc kẹt trong mối tình cưỡng ép vô cớ của Vu Sảng, lại còn ảo tưởng tìm kiếm chỗ dựa nơi Lục Nhất Mãn.
Như vậy là không tốt.
Sau khi hít sâu một hơi, cậu nắm chặt ống quần, lo lắng nhưng kiên định nói: "Anh Nhất Mãn, em quyết định sẽ rời đi."
Tim đập thình thịch không sao kiềm chế được. Cậu vốn là người nhút nhát, để đưa ra một quyết định thường phải mất gấp trăm lần quyết tâm so với người bình thường. Đồng thời cậu cũng dễ dao động, càng cần sự công nhận và khẳng định từ người khác.
Nhìn đôi đồng tử run rẩy vì hồi hộp của cậu, Lục Nhất Mãn vẫn dịu dàng như cũ. Anh mỉm cười, ánh mắt long lanh như sóng nước, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy sao? Em đã quyết định sẽ đi đâu chưa? Nếu cần anh giúp gì thì cứ nói nhé."
Đôi mắt Dư Tứ Minh bỗng đỏ hoe. Cậu lớn lên trong gia đình đơn thân, mẹ cậu bình dị tầm thường, nhưng đã mạnh mẽ và độc lập nuôi cậu khôn lớn. Trước khi gặp Vu Sảng, cậu chẳng hề biết cái gọi là tầng lớp thượng lưu trên đời là như thế nào. Sau này cậu đã chứng kiến những điều ấy, ngược lại dưới áp lực càng cảm thấy mình quá nhỏ bé, không có khả năng gánh vác việc lớn.
Giờ đây, sự dịu dàng của Lục Nhất Mãn trở thành bức tường thành, cung cấp cho cậu cảm giác an toàn, sau lưng mơ hồ và trống rỗng có thêm một tấm khiên vững chắc, khiến tâm hồn cậu đang chao đảo trở nên bình yên hơn.
Sau khi mở lời, những câu tiếp theo không còn khó khăn nữa để thốt ra.
"Hôm qua giáo sư Dương đã liên lạc với em, nghe nói em hiện vẫn chưa tìm được việc làm, thầy ấy muốn giới thiệu em đi du học nước ngoài. Nếu em có ý định, có thể tiếp tục học tập, tương lai cũng có thể làm việc ở chỗ thầy ấy."
Giáo sư Dương có một phòng triển lãm mỹ thuật, cũng là một họa sĩ có tiếng tăm. Có thể làm giáo sư khoa nghệ thuật ở Đại học Kinh Trung, dù là thâm niên hay tài sản đều rất đáng kể.
Những người có địa vị như vậy tất nhiên không có nhiều thời gian để làm từ thiện cho tất cả sinh viên, nên chỉ có một vài người xuất sắc mới được ông ấy để mắt tới.
Thành tích của Dư Tứ Minh quả thực xuất sắc, cũng đủ chăm chỉ, nhưng ngoài ra, những điểm khác lại quá bình thường. Cậu không có gia thế tốt để đứng ở trung tâm đám đông, cái gọi là tố chất chuyên môn, sau khi so sánh, cũng chỉ đủ để người ta gật đầu chứ chưa đủ để được đối xử đặc biệt.
Đôi khi muốn có được cơ hội, cả điều kiện bên ngoài lẫn bên trong đều phải đủ nổi bật để thu hút sự chú ý.
Dư Tứ Minh cũng cảm thấy ngạc nhiên và lo sợ, cậu biết rõ mình không có nhiều giao tiếp với giáo sư Dương, cũng hiểu rõ sự bình thường của mình, nên khi nhận được cơ hội này, cậu cũng không muốn bỏ lỡ.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, cậu không biết liệu sau này mình còn có cơ may nào tốt hơn nữa không. Trong lĩnh vực nghệ thuật, nếu chỉ muốn kiêu hãnh tìm lối đi riêng bằng nỗ lực của bản thân, thì phải có niềm tin mãnh liệt vào tài năng của mình.
Về điểm này, Dư Tứ Minh rất tường tận.
"Giáo sư Dương nói ấn tượng của thầy về em rất sâu sắc, đến giờ vẫn còn giữ bức tranh tốt nghiệp của em. Vì thế, khi nghe tin em tốt nghiệp mà vẫn chưa có việc làm, thầy ấy cảm thấy rất tiếc nuối."
Khi nói những lời này, đôi mắt Dư Tứ Minh sáng long lanh, ánh lên niềm vui và sự tự tin khi được công nhận.
"Ban đầu suất này định giới thiệu cho một sinh viên khác, nhưng người đó đột ngột thay đổi ý định. Giáo sư Dương rất thất vọng, nên mới nghĩ đến em. Thầy ấy cho rằng em vừa mới tốt nghiệp, vẫn còn kịp, có thể tận dụng cơ hội này để thử sức. Thầy còn hỏi em có muốn nhận thầy làm thầy không."
Dư Tứ Minh càng nói, vẻ mặt càng thêm phấn chấn. Có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra, khi nói tới hai chữ "thử sức", ánh mắt của cậu lúc đó hoàn toàn đầy ắp vẻ kiên nghị và nỗ lực.