• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thiếu Thành hành động rất nhanh, ngày hôm sau liền đi thẳng tới Thịnh Quang quốc tế, cũng lấy thân phận thay mặt tổng giám độc Thẩm Diệc Đình xử lý tài liệu, mặc dù trước khi Thẩm Diệc Đình mất tích cũng đã sắp xếp xong nhiều chuyện trong công ty, nhưng đều là các định hướng chung ở công ty, vẫn cần ai đó ra quyết định.

Thẩm Tâm Duy nhận được điện thoại của Mạnh Hạo thì đang ăn với Diệp Thục Phương, nghe như vậy, lập tức để đũa xuống, Giang Thiếu Thành hành động thật nhanh, cô bảo với Mạnh Hạo đừng để Giang Thiếu Thành được như ý, anh muốn làm tổng giám đốc Thịnh Quang quốc tế, cũng phải xem người ở dưới có đồng ý hay không, cô vừa nói xong, Mạnh Hạo liền nói cho cô biết, Giang Thiếu Thành vừa đến công ty, lập tức liền giết gà dọa khỉ, bãi nhiệm một phó tổng, anh có bản tuyên bố của Thẩm Diệc Đình, có thể sử dụng mọi quyền lợi của Thẩm Diệc Đình, bao gồm việc đuổi nhân viên.

Thẩm Tâm Duy nghe thấy vậy nổi giận, rồi lại không thể làm gì. Đợi cô trở lại bàn ăn lần nữa thì phát hiện Diệp Thục Phương cũng không ăn cơm, mà cười với cô, “Có phải con cãi nhau với Diệp Thành đúng không?”

Một câu nói vô cùng đơn giản, lại như phép lạ làm tan biến những phiền não hoang mang trong lòng cô, mẹ ở đây, anh trai thật tốt, cô với Giang Thiếu Thành cũng tốt, tất cả chuyện xấu đều chưa từng xảy ra, nụ cười trong sáng của mẹ, vẻ mặt dịu dàng, không hiểu sao cũng cảm hóa được cô.

“Không có đâu, mẹ đừng nghĩ vậy.”

“Chắc là vậy rồi, nếu không làm sao Thiếu Thành lâu không tới thăm mẹ như vậy?” Diệp Thục Phương tự mình suy đoán, sau đó gật đầu một cái, tựa hồ đang kiên định với suy đoán của bà.

“Thật sự không phải, anh ấy chỉ quá bận rộn thôi.” Qúa bận rộn, đã bận ở nhà họ Giang rồi, còn bận ở nhà họ Thẩm, đó là một người đàn ông có dã tâm, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấu anh, chỉ có thể bị anh nắm mũi dẫn đi.

Diệp Thục Phương không biểu hiện có tin hay không, sau khi ăn cơm xong, lại đi loay hoay với hoa cỏ rồi. Cô nhìn mẹ, đột nhiên lại có chút nhớ nhưng, trong lòng cô bây giờ rất lộn xộn, quá nhiều chuyện ở trong đầu, cảm giác bực bội này khiến cô muốn cầm một viên gạch đập vào đầu mình cho bất tỉnh, như vậy có thể không cần đối mặt với những phiền toái.

Nhưng không được, cô phải đi đối mặt.

Cô bao tài xế đưa cô tới Thịnh Quang quốc tế, ngồi ở trong xe, cô rất muốn mình có năng lực đặc biệt, có thể làm được những chuyện mình muốn, suy nghĩ này xuất hiện nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ thực hiện được. Hồi cô học trung học cơ sở, có tranh tài bóng đá giữa các lớp với nhau, cô học lớp 5, thì đối thủ là lớp 6, nhìn trên sân bóng thì thấy các bạn nam lớp mình thua, cô nghĩ rằng nếu cô có phép thuật, nhất định sẽ để các bạn trở nên anh dũng vô địch, khiến bên lớp 6 bị thua, đáng tiếc cô không có phép thuật, lớp cô thua, hơn nữa còn thua rất thảm. Sau đó lên cấp ba, mỗi lần có cuộc thi gì, cô đều hi vọng xuất hiện kì tích, mình có thể trở về năm đầu, sau đó có thể thoải mái nói cho người khác biết, ai không cẩn thận thì chỉ được năm đầu, vậy mà trên thực tế cô không chỉ không thi qua năm đầu, ngay cả lớp học đầu cũng không thi…. Mà cô bây giờ, hi vọng mình trở này một người phụ nữ thiên phú trên thương trường, xem những số liệu kia lập tức có thể hiểu, sau đó ra quyết định chính xác nhất, vì công ty mà mang những lợi ích lớn, nhưng ngay cả chính cô cũng biết, chẳng qua chỉ là ảo tưởng mà thôi, đừng nói có thể ra quyết định gì, cô căn bản nhìn không hiểu những số liệu kia, không chỉ xem không hiểu, ngay cả người khác giảng cho cô, cô cũng không hiểu.

Cô sống nhiều năm như vậy, đột nhiên phát hiện ra, trong những điều cô hy vọng, vậy mà chỉ có một cái thực hiện được, đó chính là Giang Thiếu Thành trở thành chồng cô. Cô cũng từng mơ mộng qua, sẽ có một ngày, anh đột nhiên thích mình, sau đó chỉ yêu mình, bọn họ hạnh phúc ở chung một chỗ, suy nghĩ này từng có nhiều lần, vì vậy Giang Thiếu Thành đồng ý hẹn hò với cô thì cô cũng cho là nằm mơ, cho đến khi anh trở thành chồng của cô, cô mới bắt đầu tiếp nhận sự thật này.

Thật ra thì, bây giờ muốn, ngay cả chuyện này cũng là thất bại, Giang Thiếu Thành ở đây không lâu, có lẽ rất nhanh, cũng không là chồng cô nữa. Xem ra, cuộc đời hai mươi mấy năm của cô, đúng là thất bại hoàn toàn.

Cô đi tới công ty, đi tới phòng làm việc trước kia của Thẩm Diệc Đình, Giang Thiếu Thành trực tiếp chiếm lãnh phòng làm việc của Thẩm Diệc Đình, không có cảm giác xấu hổ, hơn nữa vẫn thoải mái xử lý tài liệu, vừa rồi giết gà dọa khỉ, đầu tiên là thu hồi chức vị một vị phó tổng, nữa là phê bình một loạt mấy trợ lý ở đây, vì vậy những người dưới không dám ở trước mặt Giang Thiếu Thành bằng mặt mà không bằng lòng rồi, mà Giang Thiếu Thành làm những việc này, chỉ tốn một tiếng mà thôi.

Bên ngoài phòng làm việc, mọi người nghiêm túc chăm chỉ làm việc, hình nhu sợ người đi là mình, hoặc là bị vị tổng giám đốc mới này phê bình một phen.

Thẩm Tâm Duy đẩy cửa vào, đồ trong phòng làm việc, vẫn như trước lúc Thẩm Diệc Đình đi, bây giờ người đàn ông này đàng hoàng tiến vào đây, cũng sử dụng những thứ đó.

Cô không hiểu, tại sao anh có thể thản nhiên như thế, lúc anh ở Cẩm Thành, mặt anh không đổi sắc, ở Thịnh Quang quốc tế cũng vậy. Có lẽ người như anh với người như cô khác nhau, cô mãi không làm được như thế, cho nên anh là người đàn ông có dã tâm, chiếm đoạt tất cả của nhà vợ mà bình tĩnh như thế, mà cô chỉ có thể bị ức hiếp thế.

“Giang Thiếu Thành, anh có vẻ hơi quá rồi đấy.” Cô nhìn người đàn ông trước mắt, sau khi cô đi vào,anh cũng không ngẩng đầu lên, không phải không phát hiện cô đi vào, chỉ là khinh thường, dùng hành động cho thấy thái độ của anh với cô, căn bản anh không đặt cô ở trong mắt.

Cho dù cô nói những lời này, anh không ngẩng đầu, mắt quét vào chút tài liệu thì thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng suy tư, lại dùng bút viết.

Cô nhích tới gần anh một chút, cầm một phần tài liệu lên, ném xuống bàn tài liệu, “Giang Thiếu Thành.”

Anh không ngẩng đầu nhìn cô một cái, không quan tâm nói, “Đi ra ngoài.”

Co phẫn nộ cũng không biết mình nên lên tiếng thế nào, đối với người như vậy, cô có thể nói những gì? Chẳng lẽ nói lý luận không thực tế, nếu như anh nghe những điều đó, giờ phút này cũng không ngồi ở vị trí của anh trai cô.

“Giang Thiếu Thành, anh đừng quá đáng, đây là vị trí của anh tôi, anh không có tư cách ngồi.”

Bút trong tay Giang Thiếu Thành dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, “Muốn gây sự thì chuyển sang thời gian khác đi, bây giờ tôi rất bận.”

“A….. đúng là rất bận, vội vàng xử lý nhà họ Thẩm tôi, không phải tôi nên cám ơn anh sao?”

“Cám ơn thì không cần rồi, chỉ cần đừng thêm phiền phức gì nữa.” Anh dừng một chút,

“Hay là Thẩm tiểu thư muốn tự xử lý những điều này? Cũng đúng, dù sao Thịnh Quang

quốc tế cũng là của hai anh em nhà họ Thẩm các người, tôi là người ngoài ở chỗ này làm, vừa tội gì, chỉ là em xác định muốn Thịnh Quang quốc tế chắp tay nhường người ta…..”

Cô không ngừng run rẩy.

Mạnh Hạo phân tích qua cho cô, coi như Thẩm Diệc Đình đã chuẩn bị trước, nhưng nhiều việc cần có người xử lý, căn bản Thịnh Quang quốc tế bị nhiều công ty nhìn chằm chằm như hổ đói, giờ Thẩm Diệc Đình không ở đây, Thịnh Quang quốc tế như Quần Long Vô Thủ(ví với đám đông không có người chỉ huy), các công ty khác coi là miếng mồi ngon, còn cả nội bộ tập đoàn cũng sẽ rời rạc, sau đó bị chia năm xẻ bay. Giang Thiếu Thành xuất hiện lúc này, chưa chắc là chuyện xấu, nếu như có Giang Thiếu Thành ở chỗ này, dựa vào uy danh nhà họ Giang với năng lực của anh, có thể cản trở không ít người dòm ngó tới, chỉ là bây giờ bọn họ không rõ lắm Giang Thiếu Thành muốn làm gì……

Nếu như Giang Thiếu Thành có thể chống được tới lúc Thẩm Diệc Đình trở lại, đây là một chuyện tốt.

Cô khống chế được tâm tình của mình, để cho mình không hề tức giận như thế nữa, cô không thể chọc giận anh, bây giờ Thịnh Quang quốc tế còn cần anh.

Cô từng đề nghị rằng, bọn họ có thể thuê một vị Tổng giám đốc, nhưng ý tưởng này bị Mạnh Hạo hủy bỏ, bây giờ thuê, nhưng quen thuộc với nghiệp vụ cần rất nhiều thời gian, hơn nữa hành động sẽ làm bến ngoài suy đoán tình huống của Thịnh Quang quốc tế, từ đó đi suy đoán về hành tung của Thẩm Diệc Đình, điều này đẩy công ty tới hoàn cảnh xấu.

“Tôi thật sự không có năng lực làm những việc này, chỉ là Giang Thiếu Thành anh hơi quá đáng rồi đấy, vừa lên chức liền cách chức một nhân viện kỳ cựu nhiều năm ở công ty, đây không phải là ra oai phủ đầu cho chúng tôi sao?”

“Hơn một năm chỉ lãnh lương không làm tốt phần việc của mình còn đối nghịch với các nhân viên, người như vậy, giữ lại làm ký sinh trùng sao?” Anh nhìn cô, nâng khóe miệng lên.

Ánh mắt kia khiến cô có cảm giác, cô trong mắt anh, chỉ sợ cũng là ký sinh trùng.

“Ai biết anh vì nguyên nhân nào mà loại bỏ Lý phó tổng….. tôi cũng là đại cổ đông trong công ty, công ty còn chưa tới phiên một mình anh định đoạt.”

Coi như tạm thời anh phải có 23% cổ phần của Thẩm Diệc Đình, cô cũng phải có 23% cổ phần, cô mới có quyền thao túng tuyệt đối.

Giang Thiếu Thành cười, “Tôi có 7% cổ phần của Thịnh Quang quốc tế.”

“Cái gì?” Cô trợn to hai mắt nhìn anh, hoàn toàn không tin.

“Tôi thu mua 7% cổ phiếu lẻ của Thịnh Quang quốc tế, còn cần tôi chứng minh sao?”

Cô lùi lại một bước, nếu nhu trước cô có thể kiếm cớ một lần lại một lần cho anh, chứng mình anh vì nguyên nhân khác, cái này thì toàn bộ những lý do này bị vứt bỏ.

Nếu như anh không có mưu đồ, làm sao có thể lén lút thu mua cổ phần của Thịnh Quang quốc tế, hơn nữa có thể thu mua đến tận 7%, đố chính là trước kia anh đã sớm ra kế hoạch, phải chiếm Thịnh Quang quốc tế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK